Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47

Phiên bản Dịch · 2264 chữ

Đường Thi Vũ mặc trường bào hoàng kim thuê phượng hoàng,hiển lộ mị thái xinh đẹp mị hoặc lại không mất đi sự cao quý uy nghi của nữ vương cần có,nàng trầm mặc nghe các đại thần bàn việc chánh sự,từ khi kế vị mới cảm nhận rõ nỗi khổ của việc gánh vác trọng trách là như thế nào,một đại quốc gia mỗi ngày có rất nhiều biến cố xảy ra,thiên tai như bão tuyết,đói rét vẫn đang hoành hành khắc mọi nơi,có nơi bị dịch bệnh xâm lấn,đạo tặc cướp bốc,tham quan hối lộ,hà hiếp dân lành,muôn sự đều có thể phát sinh,tấu chương các đại thần dâng lên chất chồng khắp nơi trên bàn,nàng phải cẩn trọng xem xét kỹ và phê duyệt hết toàn bộ,sơ xuất sẽ làm hại đến người vô tội,đây chỉ mới là chuyện quốc sự,tình hình chiến sự cần phải đề cao phòng bị,tránh kẻ thù ngoại xâm,nàng ước gì bây giờ có Kỷ Quân Đằng ở đây nói mình biết nên làm thế nào là tốt nhất.

"Nữ vương,ngài có ý kiến gì về chuyện thiên tai lần này làm chết hơn ngàn bá tánh không"

"Thừa tướng được tiên đế cho nắm giữ chức vị này tức là có nguyên do,trẫm luôn tin tưởng vào tài trí của khanh,cho đến hôm nay mới biết khanh thật sự để trẫm phải thất vọng,việc đơn giản thế này cũng cần hỏi trẫm nữa sao,dĩ nhiên phải mở quốc khố cứu người,giúp bá tánh một phần chi phí tu sửa lại nhà cửa,để họ có thể tiếp tục sinh sống tốt"

Đường Thi Vũ lãnh diễm nhìn Lục Hoàng Lâm,hắn thân là thừa tướng có trách nhiệm đưa ra ý kiến để cải thiện tình hình quốc gia,từ bao giờ đến phiên hắn hỏi ngược lại nàng phải làm sao,nếu việc gì cũng nhờ đến nàng đích thân giải quyết thì cần chi thừa tướng như hắn,từ lâu hắn đã không phục khi nàng kế vị,cho rằng nữ tử thì không thể nhiếp chánh,bàn chuyện quốc sự,hắn hỏi như thế mục đích chỉ để nàng mất mặt trước mọi người,đáng tiếc việc quốc loạn xảy ra nàng thật không rành biện pháp ứng biến,nhưng việc này còn biết phải xử lý thế nào,biết phải làm sao khiến dân giàu nước mạnh,giúp đở người gặp khó khăn là một phần trách nhiệm của triều đình,tuy nhiên tiếp tế chỉ là biện pháp tạm thời,muốn để họ có khả năng thoát khỏi cảnh nghèo nàn thì còn phải dựa vào nền giáo dục,tri thức là thứ trọng yếu nhất giúp nhân loại hiểu biết thêm về cuộc sống,tránh khỏi hoàn cảnh khốn khó,lần này nàng đẩy mạnh việc tài trợ mở thêm nhiều học giáo trên khắp lãnh thổ An Đế quốc,để cho thế hệ trẻ nhỏ có điều kiện tiếp cận tri thức,mai này trưởng thành tự nhiên biết cách tìm kế sinh nhai,làm giàu cho bản thân,giúp ích cho xã hội,điều đó mới thật sự là cách giúp người hiệu quả nhất,nàng không nể mặt hắn còn lớn tiếng khiển trách,làm cho các đại thần khác cũng căng thẳng theo,không dám đắc tội với nàng,hắn gật đầu giả bộ tán thành ý nghĩ của nàng.

"Nữ vương bệ hạ anh minh,thương dân như con,thần đã biết phải làm sao..."

Thượng Quan Tôn trong lòng cười thầm,Lục Hoàng Lâm lúc đầu lớn tiếng nói không đời nào tin tưởng vào nữ tử như Đường Thi Vũ,không nghĩ nàng có thể làm tốt trách nhiệm,bây giờ chỉ bị nàng nói vài câu đã sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt,sau khi bãi triều nàng đến thăm tiểu chất,hài tử tuy chỉ mới sáu tuổi đã bắt đầu học rất nhiều thứ có ích cho việc trị quốc sau này,ngoài giờ học ra nàng thường dẫn Đường Trọng Anh đi dạo chơi trong cung,tiểu chất vẫn còn quá nhỏ,học nhiều nhất thời không thể tiếp thu hết được,nên để hắn trải qua tuổi thơ như bao hài tử khác sẽ tốt hơn,hắn bộ dáng trắng trẻo mập mạp,hai mắt to tròn lanh lợi,làm cho nàng nhìn đến liền muốn bẹo má,hắn đặt bút lông xuống chạy tới ôm lấy chân nàng.

"Hoàng cô"

Đường Thi Vũ nghe được liền mỉm cười,nàng nếu xét theo vai vế thì làm sao có thể chỉ là hoàng cô của Đường Trọng Anh,nếu tính đến thứ tự nhiều đời thì thật sự nàng cũng không biết nên để hắn gọi mình bằng gì mới phải,nàng sủng ái ôm hắn lên,đi đến bên bàn xem hắn đang họa cái gì,trong họa là hình con rùa nhỏ,bất quá nét vẽ bây giờ chưa đúng cho lắm,nàng đặt hắn ngồi xuống,ôn nhu cầm tay hắn dạy vẽ lại con rùa.

"Hài tử ngốc,con rùa phải có bốn chân,ngươi tại sao chỉ vẽ nó có hai chân,phía sau thêm cái đuôi nữa nha"

"Sao vậy,sao chúng ta hai chân còn bọn nó nhiều đến bốn chân ?"

"...Này...động vật có bốn chân được chăn nuôi ở nông trại thường gọi là gia súc,tựa như con heo,con bò,hai chân như giống gà vịt sẽ là gia cầm,con rùa sống ở dưới nước được xem là sinh vật thủy sinh,nên gọi nó là thủy sản,chẳng hạn như loài cá,không hẳn sẽ có chân,cá chỉ có đuôi để bơi lội...còn việc tại sao chúng ta chỉ có hai chân là vì tiến hóa hơn bọn nó,chúng ta cùng bọn nó bất đồng"

Đường Thi Vũ nghiêm túc giải thích xong cũng thấy đầu hoa mắt choáng,nàng không biết làm sao để giải thích tường tận cho đứa nhỏ hiểu,phát hiện muốn dạy dỗ hài tử thật tình không dễ chút nào,Đường Trọng Anh nghe tới há miệng thành chữ O,hắn cũng không hiểu lắm những gì nàng đang nói,thầm nghĩ sau này con rùa tiến hóa liền đi bằng hai chân,giống như là con người vậy,hắn lại ngây ngô nhìn nàng hỏi tiếp.

"Vậy bao giờ rùa tiến hóa vậy hoàng cô"

"Nha,rùa có thể hóa thành người,còn tùy vào linh tính của nó có cao không,trải qua nhiều năm tu luyện mới đạt tới thành tựu nhất định,ngươi bây giờ còn nhỏ,phải chuyên tâm học tốt thì sau này mới hiểu hết vạn vật trên nhân thế"

Đường Thi Vũ ôn nhu xoa đầu hài tử,không biết sao hài tử bây giờ hay thắc mắc nhiều vấn đề khó giải đáp đến thế,hy vọng Đường Trọng Anh hiểu những gì nàng đang cố gắng truyền đạt,bồi bạn cùng hài tử chốc lát thì cung nữ đến báo tin Kỷ Quân Đằng đã đến,nàng vui mừng căn dặn người chiếu cố cho hài tử liền quay về Thiên Tâm cung,mấy hôm trước nàng phái người đến Tuyệt Ảnh cung thông báo kêu Kỷ Quân Đằng đến đây,đáng lý từ hai ngày trước Kỷ Quân Đằng đã tới nơi,vì bận rộn nhiều việc phải giải quyết xong mới có thể tới,nàng bước vào đại điện liền nhẹ phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống không cần hành lễ,đi vào trong thấy Kỷ Quân Đằng đang ở phòng khách,nàng âm thầm từ phía sau choàng tay ôm lấy,Kỷ Quân Đằng giật mình quay đầu lại thấy nàng liền tươi cười.

"Vũ nhi,ngươi gầy đi nhiều"

"Là vì nhớ tới ngươi đến nổi mất ăn mất ngủ,ngươi làm sao bù đắp cho ta đây ?"

"Khoa trương vậy sao"

Kỷ Quân Đằng mỉm cười ôn nhu hôn lên trán Đường Thi Vũ,đau lòng khi thấy Đường Thi Vũ phải vất vả,ngay cả việc nghĩ ngơi,ăn uống điều độ cũng không có,cả hai quay về phòng thì nàng đã bị Đường Thi Vũ đẩy ngã xuống giường,tiến tới cưỡng hôn,nàng dù hơi ngạc nhiên vẫn chân thành đáp lại,Đường Thi Vũ đã muốn làm điều này khi gặp lại nhau,từ nãy đến giờ rất cố gắng kiềm nén,bao nhiêu tình cảm suốt thời gian qua không thể giãi bày liền tuông ra hết,môi anh đào mê luyến thân hôn lên môi nàng,quỳ ngồi trên đùi nàng choàng tay giúp cởi đi đai lưng.

"Ta chưa có tắm,ngươi trước hết dừng lại được không"

"Ngươi không có bẩn cần chi phải tắm"

Đường Thi Vũ nói xong thì áo của Kỷ Quân Đằng cũng bị giải khai,rơi xuống bên eo,lộ ra làn da tuyết trắng với hai điểm ửng hồng trước ngực,nàng nằm trên người Kỷ Quân Đằng,vươn lưỡi liếm nhẹ lên chiếc cổ,thỉnh thoảng cắn nhẹ một cái,Kỷ Quân Đằng không nghĩ tới nương tử nhà mình cũng cuồng nhiệt như thế,giơ tay giúp nàng cởi đi y phục,xiêm y được trút xuống liền hiển lộ vóc người quyến rũ ma mị,với đôi ngọc phong xinh đẹp cao ngất,cả hai quấn lấy nhau,lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn,nàng vốn dĩ có ý đồ ăn Kỷ Quân Đằng sạch sẽ,kết quả nàng lại bị Kỷ Quân Đằng xoay người đặt nằm phía dưới,nàng hơi ủy khuất làm nũng với Kỷ Quân Đằng.

"Ngươi lại muốn khi dễ ta...không thương nương tử chút nào"

"Ta yêu ngươi mới không muốn ngươi vất vả,chuyện nặng nhọc này cứ để tướng công tới hầu hạ đi"

Kỷ Quân Đằng khóe miệng hiển lộ độ cong tà mị,Đường Thi Vũ đã bị nuông chìu hư,tiếp tục thì nàng sẽ bị Đường Thi Vũ biến thành thế bị động mất,nàng còn chưa muốn đâu,hiện tại phải hành hạ Đường Thi Vũ thỏa thích rồi mới tính tiếp,Đường Thi Vũ mỉm cười duyên dáng,lấy tay che đôi ngọc phong đầy đặn lại,không cho nàng nhìn nữa.

"Ngươi lại xảo biện nữa rồi,hầu hạ không tốt thì đừng trách ta"

"Nhất định vô cùng chu đáo"

Kỷ Quân Đằng giả bộ khởi động tay chân mấy cái liền lao đến bắt lấy Đường Thi Vũ,nhìn đến bộ dáng buồn cười của Kỷ Quân Đằng làm nàng bật cười thành tiếng,cả hai vẫn đang đùa giởn với nhau,tiếng cười từ trong phòng phát ra làm cho cung nữ đang mang ấm trà đi vào chợt đỏ mặt,xoay người lặng lẽ đi ra ngoài phòng khách,nàng nghe nói nữ vương có vương phu,đã được Hạ hoàng thái hậu chấp thuận triệu kiến vào cung,không ngờ hai người lại nồng nhiệt như vậy,mới gặp đã...nàng đỏ mặt vội đi ra ngoài đóng cửa lại.

Đường Thi Vũ kiều nhan phi sắc hồng,quỳ trên giường hai tay chống xuống sàn,hơi nâng cao cặp mông căng tròn tuyết trắng,để lộ hai phiến âm môi trắng nõn bị âm mao đen tuyền bao quanh,trung gian hơi lộ ra điểm phấn hồng sắc,không cần phải hỏi cũng biết tư thế này là vì bị ép buộc mới phải làm,nàng oán hận liếc nhìn Kỷ Quân Đằng.

"Ngươi muốn đối với ta thế nào ?"

"Hì,gần đây ta luyện thành một thân thiên hạ đệ nhất tuyệt nghệ,có muốn xem không ?"

"Chờ đã,không có ta ở cạnh thì ngươi cùng người nào luyện ?"

Kỷ Quân Đằng lời chưa nói xong đã bị Đường Thi Vũ cắt ngang,nàng bắt đầu nổi đóa,ngốc tử nhà nàng muốn luyện kỹ xảo cũng phải cùng nàng luyện,làm sao sẽ đơn phương cùng người khác cái gì,nàng đang muốn ngồi dậy làm rõ mọi chuyện thì bị Kỷ Quân Đằng giữ lại,từ phía sau ôm lấy nàng,Kỷ Quân Đằng dĩ nhiên không có đem ai ra luyện chung,chẳng qua đọc được từ trong vài quyển sách khám phá ra loại bí thuật này.

"Thật ra ta chỉ mới học tâm pháp,chưa thật sự luyện qua...ngươi chớ giận dỗi"

"Thật hay không thật ?"

"Tuyệt không có nửa lời gian dối"

Đường Thi Vũ dùng môi kiều diễm hôn lên môi Kỷ Quân Đằng,chỉ cần là lời Kỷ Quân Đằng nói thì nàng đều tin tưởng,Kỷ Quân Đằng cũng chỉ muốn làm tốt chức trách của tướng công,nàng đâu lý nào lại trách,Kỷ Quân Đằng âu yếm choàng tay ra phía trước vuốt nhẹ đôi ngọc phong đẫy đà mà co dãn mười phần,loại cảm xúc tuyệt vời này thật như muốn đòi mạng người,Kỷ Quân Đằng nhịn không được liền tiếp tục xoa nắn,cảm giác thư thích dần lan tỏa khắp toàn thân làm nàng kiềm nén không được rên nhẹ.

"A..."

"Thoải mái sao ?"

"Ân...nhẹ chút...a..."

Đường Thi Vũ phượng nhãn mê ly,tựa lưng vào lòng Kỷ Quân Đằng tận hưởng khoái cảm,nàng thấy dễ chịu khi được đôi tay mềm mại nâng niu ngọc phong,ngồi trên đùi Kỷ Quân Đằng hơi xoay chuyển eo nhỏ,hô hấp trở nên gấp gáp hơn,ngọc thể tuyết trắng dần nóng lên,chỉ qua một lúc bị âu yếm vuốt ve cơ thể thì nơi mẫn cảm giữa hai chân đã có dấu hiệu bị động tình,thế nào nơi này còn chưa bị động đến đã hư hỏng như vậy,nàng xấu hổ đỏ mặt khi ý thức được,len lén áp chế tinh sương tiết xuất ra ngoài,Kỷ Quân Đằng xoa nhẹ lên nhũ phong kiên đỉnh của nàng,vươn lưỡi liếm một đường lên bờ vai mảnh mai,tay còn lại chậm rãi dời xuống phía dưới,vân ve đùi ngọc,nàng khổ sở vặn vẹo ngọc thể,thầm mắng Kỷ Quân Đằng đáng chết,muốn liền tiến vào,tại sao còn chần chờ làm nàng thấy khó chịu như thế,Kỷ Quân Đằng cảm nhận được cơ thể nóng bỏng gợi cảm của nàng có biến hóa,chẳng qua chưa muốn hành động,vẫn đang đùa bỡn nàng đây,chuyện ân ái không thể gấp gáp được,nhẫn nại càng lâu thì đến khi tận hưởng khoái cảm càng tuyệt diệu hơn.

Bạn đang đọc Thiên Niên Sầu Thiên Kiếp U Mê của Mạc Ngữ Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.