Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32

Phiên bản Dịch · 2225 chữ

Kỷ Quân Đằng cảm nhận rõ rệt diễn biến đang xảy ra trong cơ thể,linh cảm không lâu nữa thế lực xấu sẽ thức tỉnh,những năm qua nếu không phải nàng luôn cố gắng khắc chế thì có lẽ ngày kinh khủng đó đã sớm kéo tới,biện pháp đánh bại Dạ Ma Đế không phải không có,chẳng qua quá mức thiếu tính chất thực tế,Huyền Tử tu vi cao thâm cũng không dám chắn chắn đánh thắng Dạ Ma Đế,thì huống hồ là nàng,chẳng may thất bại không chỉ nàng chịu chết mà thiên hạ này sẽ biến thành địa ngục chốn trần gian,hắn không tán thành cách nghĩ của nàng,việc này so với chiến loạn bùng nổ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần,tựa một đại dịch không có cách trị,cho dù tinh anh trong thiên hạ phối hợp chưa chắc đã chống lại được thế lực hắc ám này.

« Hồng trần biến đổi vô thường,hữu tình qua,si niệm qua,đảo mắt nhìn lại tự hỏi ái tình nào có thể vượt qua thiên niên mà không có hồi kết,chi bằng sớm đoạn niệm từ đây để thoát khỏi bi sầu »

Kiếp nhân sinh có lẽ sẽ gặp qua vài đoạn ái tình,nhưng liệu còn mấy kẻ có thể bên nhau đến trăm năm mà không xảy ra biến cố hoặc chứng kiến nỗi đau phân ly,điều đó chẳng phải sẽ càng thêm khổ oán hay sao,vậy thì tại sao không buông tay ngay từ đầu,tự cho mình lối thoát,vong niệm hay chấp niệm chỉ cách nhau một ý niệm thôi,trọng yếu là bản thân có quyết tâm muốn thay đổi hay không,làm một tu sĩ thì nhất thiết phải biết khống chế tâm của mình,tuyệt không thể để ngoại vật mê hoặc,Huyền Tử vẫn hy vọng đồ đệ có thể buông bỏ ái tình quá đổi mong manh chốn trần thế,huống chi cả hai đều là nữ tử,liệu có thể vững bền qua bao lâu.

« Ta vô dụng tu hành bất thành,đã phụ kỳ vọng của sư phụ... »

« Là do ngươi chưa đủ quyết tâm,ngàn năm rồi,thiên hạ cũng có nhiều thay đổi lớn,ngươi lại như cũ không có chút tiến bộ nào,sớm quên nàng thì đã không có chuyện gì,ngươi bây giờ là đang tự làm khổ chính mình »

Huyền Tử không cách nào giữ bình tĩnh được nữa,từ đầu hắn đã nhắc nhớ Kỷ Quân Đằng vẫn phạm lỗi,cứ nghĩ khi trở về nàng sẽ buông bỏ được,không ngờ cho đến hôm nay vẫn si tâm bất hối,bây giờ chỉ vì tình đánh mất kiên nhẫn,không thể tiếp tục tu luyện thì tâm ma càng dễ dàng khống chế bản thân hơn,nàng thật sự rất mệt mỏi khi luôn phải đấu tranh với chính cảm xúc của mình,tu chân để làm gì khi nội tâm chỉ cảm giác được sự tịch mịch,lạnh đến không cách nào thở nổi,cuộc sống này còn khổ sở hơn là chết,đã đến lúc nên có kết thúc.

« Ta bây giờ gần như không thể khắc chế chính mình,ma lực đang ngày một lớn mạnh,chỉ sợ không thể tiếp tục khống chế nữa »

« Tình kiếp không thể tránh nhưng kiếp nạn lần này nhất thiết phải tránh,vi sư không thể để ngươi đi mạo hiểm,hãy để ta nghĩ biện pháp trước... »

« Sư phụ từng dạy ta làm mỗi việc gì phải có dũng khí gánh lấy hậu quả,họa là do ta gây nên,không thể làm liên lụy đến các ngươi,khẩn cầu ngươi thành toàn cho nguyện vọng của ta... »

Kỷ Quân Đằng đoán biết Huyền Tử muốn nói gì,nàng cảm thấy hết thảy là lỗi của mình,nếu ngày trước nàng không tự ý đến Huyết Thiên trì đã không gây ra đại họa,bây giờ làm sao có thể liên lụy đến sư môn,cho dù có thất bại vẫn cố gắng dùng chút hơi tàn để phong ấn linh hồn của Dạ Ma Đế lần nữa,cùng hắn táng thân ở Huyết Thiên trì,Huyền Tử nhận thấy đây là ý định điên rồ nhất từ trước tới nay,nếu nàng phong ấn Dạ Ma Đế bất thành sẽ tự chặt đứt đường lui bước của chính mình,vĩnh viễn bị chôn vùi ở Huyết Thiên trì,nàng lại bắt đầu cảm giác lòng ngực như có vật gì tựa bàn tay muốn vươn ra ngoài,kiềm nén không được mà phun ngụm máu tươi,ánh mắt gần như hóa thành đỏ rực,hắn nhanh chống niệm đạo chú rồi dùng hai ngón tay điểm lên trán nàng,trước mắt nàng bắt đầu mờ ảo đi,ngã gục xuống đất,hắn thở dài một hơi.

« Người đâu hãy mau đem Kỷ sư tổ vào Huyền Vân điện »

Các đồ đệ nghe vậy vội chạy vào khinh Kỷ Quân Đằng tới Huyền Vân điện,đặt xuống sàn nhà có khắc biểu tượng thái cực,xung quanh phát ra hào quang sáng chói,Huyền Tử ở bên cạnh niệm đạo chú,giúp nàng loại bỏ tà niệm trong tâm,nàng đột nhiên như thế hắn nghĩ có lẽ do kích động muốn đánh bại Dạ Ma Đế,tâm tình nhiễu loạn tạo thành kết cục này,nàng ngay cả bản thân cũng không thể khống chế,thì làm sao có thể đánh bại kẻ khác,nàng sắc mặt kém huyết khí,ở trong mộng thấy mình ở nơi u tối nhất,đi mãi không tìm được lối thoát,thanh âm ma quái từ nơi hư vô vang vọng bên tai.

« Tiểu tử nhà ngươi muốn đánh bại ta đúng không ?,có gan thì mau tới Huyết Thiên trì nộp mạng đi,đừng làm ta phải chờ lâu hơn nữa »

« Yêu nghiệt,ta sẽ lấy mạng ngươi »

Kỷ Quân Đằng lòng ngực đau đớn tựa như bị mãnh thú xé làm hai nửa,hít thở không thông nữa,đột nhiên đứng dậy muốn xông tới chổ bóng đen đang đứng,thực chất bóng đen kia là Huyền Tử,nàng đang bị ma lực của Dạ Ma Đế không chế nên sinh ra ảo giác,không ngừng tấn công sư phụ,hắn đánh một chưởng đẩy nàng văng trở lại đạo phù chú,không cách nào thoát ra được nữa,bất giác thấy một cao niên nam tử mặc thân đạo bào,vẻ ngoài trang nghiêm,nàng mừng rở chạy về phía hắn.

« Sư phụ »

« Đằng nhi,nỗi đau mà ngươi đang phải chịu chỉ là ảo ảnh,hãy tĩnh tâm khắc chế nó,ngươi phải kiên cường mới có thể đánh bại bóng ma trong tâm »

« Sư phụ chờ ta với... »

Kỷ Quân Đằng càng chạy đến phía trước thì thân ảnh của Huyền Tử càng mờ nhạt,hắn vô thanh vô tức biến mất trong bóng đêm,đến khi nàng choàng tỉnh liền cảm nhận được nỗi đau một cách rõ ràng nhất,lấy tay đặt lên giữa ngực,mỗi lần hít thở đều như muốn lấy mạng,đau tựa như có ai đó sát muối vào,nàng cố gắng nhắm mắt lại thiền định,tập trung chuyển hóa cơn đau đến toàn thân,cơn đau dần giảm đi nhiều,vào lúc này hô hấp trở nên dễ dàng hơn đôi chút,mãi cho đến khi trời gần sáng hắn mới rời khỏi,nàng thẫn thờ ngồi ở đó trầm tư suy nghĩ,không thể tiếp tục ngồi yên chịu đựng nữa,phải làm điều gì đó ngăn chặn trước khi quá muộn.

Kỷ Quân Đằng thân ảnh chợt hóa thành làn khói hắc ám,nhanh chống tan biến mất,ở nơi nàng biến mất tạo nên một thân ảnh khác,đánh lừa những người đang canh gác bên ngoài Huyền Vân điện,chỉ khi tìm ra yếu điểm của Dạ Ma Đế mới có khả năng chiến thắng,đến khi đã bước vào Huyết Thiên trì nơi bị tuyết trắng đóng băng hơn ngàn năm qua thì không khí càng lạnh giá hơn,thậm chí có thể lập tức đóng băng bất kỳ sinh vật nào vừa tiến vào,xung quanh bóng tối mơ hồ nghe được thanh âm ai oán của những vong linh vô tội bị giam cầm,làm cho người ta lạnh sống lưng,nàng bình tâm đi xung quanh quan sát,từ nhỏ đã theo các sư huynh đi học bắt yêu,cái gì kinh khủng chưa từng thấy qua,yêu ma tà đạo gặp phải nàng còn sợ ngược lại đây.

Theo truyền thuyết Dạ Ma Đế ngày xưa từng là thường nhân,sống ở vùng đất cách Tinh Vũ phái vài dặm,hắn có thê tử và một nữ nhi khoảng năm tuổi,gia đình nhỏ sống êm đềm hạnh phúc cho đến một ngày xảy ra biến cố,hắn ở trong rừng săn bắn trở về thì phát hiện thê tử lẫn nữ nhi nằm chết trong vũng máu,nội tạng đều bị dã thú hay vật gì đó ăn mất,hắn vô cùng đau đớn trước cảnh tàn khốc này,lòng sinh ra thù hận,sau khi đã thiêu tán di thể của hai người mình yêu thương nhất,hắn quyết tâm tìm ra kẻ sát nhân để trả thù cho thân nhân,nhiều năm cố gắng tìm kiếm tung tích trong tuyệt vọng,hắn vô tình gặp được một chân nhân ẩn cư trong rừng sâu,biết đây là cơ hội tối nên hắn đã bái chân nhân làm sư phụ để học pháp thuật,nhưng vì trong lòng có oán niệm quá lớn nên luyện pháp thuật càng lúc càng đi sai đường,hắn bắt đầu sát hại người vô tội,nạn nhân đầu tiên cũng chính là người mà hắn gọi là sư phụ,rồi đến những bá tánh trong làng,họ chết đi với thân thể không còn nguyên vẹn,tất cả đều bị lấy mấy quả tim,hắn bị dân chúng đánh đổi đến phải lẫn trốn ở Huyết Thiên trì,vô tình phát hiện ra nguồn linh khí hùng mạnh đó,chính vì thế sức mạnh ngày một cường đại hơn,có lẽ sự ra đi của thân nhân đã làm thay đổi vận mệnh vốn tưởng rất bình thường của hắn.

Kỷ Quân Đằng đang đi xung quanh một hồi phát hiện ra tòa thành cổ hoang phế ẩn trong vách núi,bên ngoài mọc đầy dây leo che phủ lối vào,trong ký ức dường như nàng đã từng đến nơi đây,nàng dùng đèn soi sáng từng bước tiến vào trong,nơi này bỏ hoang nhiều năm nay biến thành lãnh địa của loài dơi,nhện độc và rắn rết,thoáng thấy vật gì đó đang phát ra ánh sáng đỏ tươi phía sau vách tường,phút chốc đạo ánh sáng lại vụt tắt rồi bừng sáng trở lại,nàng đặt tay lên vách tường dùng pháp lực ấn nhẹ vào,vách tường bị vỡ thành một lỗ hổng lớn,bên trong là một không gian nhỏ tựa như căn phòng,điều đáng chú ý là đạo ánh sáng kia phát ra từ viên bảo thạch đỏ rực được khảm nạm trên thanh kiếm sắt bén,lưỡi kiếm màu bạc sáng bóng,tay cầm lại màu đen,ở giữa tay cầm phát ra một vệt màu đỏ chạy dài đến mũi kiếm,tựa như vết máu lắng động thành,phía trên có ghi dòng chữ cổ « Lưu Tinh Phục Ma ».

Thanh kiếm được rèn luyện từ hỏa ngục,nơi chất chứa hàng vạn vong linh oán niệm truyền kiếp không sao siêu thoát được,thần binh này được gọi là Toái Ma kiếm,nó được xem là vật tà đạo hay thiên đạo còn tùy thuộc vào người sở hữu,ngày trước Huyền Kính từng hao tâm tổn trí rèn luyện nên,Toái Ma kiếm được chánh đạo mệnh danh là kẻ phá hủy linh hồn hắc ám,những kẻ mang thế lực đối đầu với thiên đạo nghe danh đều phải rùng mình sợ hãi,giới quang minh sử dụng nó thì miêu tả như thế,nhưng thế lực hắc ám sở hữu thì nó thật sự biến thành nổi ác mộng đến từ địa ngục,năm xưa khi Huyền Tử giao chiến với Dạ Ma Đế không thể khắc chế được nguồn ma lực xen lẫn tiên lực trong thanh kiếm,linh hồn của hắn xém chút nữa bị thanh kiếm nuốt chuẩn,khi đã hàn phục được Dạ Ma Đế thì hắn cũng liền trọng thương,không lâu sau đã mất đi,trước khi rời khỏi trần thế hắn sai đồ đệ tín nhiệm nhất mang Toái Ma kiếm đến đây,đề phòng nếu ngày sau Dạ Ma Đế tái sinh sẽ lập tức bị ma lực của Toái Ma kiếm chế ngự.

Toái Ma kiếm không phải ai cũng có thể sử dụng được,lòng có tà niệm mà định lực yếu kém liền bị nó khống chế,Kỷ Quân Đằng không rõ vật vô chủ này xuất phát từ đâu,nhìn có vẻ rất tà đạo,dòng chữ phía trên thì tựa như nó được tạo ra để chống lại ma đạo,nó từng là binh khí ngàn năm trước nàng nhìn thấy mình đã cầm trong ảo quang của bạch thạch,có lẽ thanh kiếm này thật sự dùng để phục ma,nhưng nó quá nguy hiểm,chỉ sợ không thể khống chế nổi,nàng bước ra khỏi vách tường thi triển pháp thuật muốn phong ấn nó lại,Toái Ma kiếm như có cảm ứng linh tính rất cao,nó bất giác rung chuyển mạnh,lao ra khỏi vách tường,mũi kiếm cũng liền lao thẳng về phía nàng,nàng dùng hai ngón tay phát ra hồng quang ngăn trở nó ở trong không trung,lúc này nó không thể tiến đến gần hơn nữa,nhưng vẫn còn tiếp tục rung chuyển không ngừng,nàng niệm đạo chú làm cho Toái Ma kiếm lâm vào trạng thái ngủ say,nhận thấy thanh kiếm này rất cổ quái,không giống như bao thần binh khác.

Bạn đang đọc Thiên Niên Sầu Thiên Kiếp U Mê của Mạc Ngữ Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.