Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 2266 chữ

Hôm nay Đường Diễn cho người truyền Kỷ Quân Đằng vào cung,hắn thường có nhã hứng gọi nàng đến đánh cờ,đàm luận đạo trị quốc,nàng kiến thức uyên bác,so với Huyền Tử đạo trưởng không kém là bao,Phật giáo được du nhập từ Thiên Trúc,trải rộng trên khắp trung nguyên,nhưng ở An Đế quốc Đạo giáo mới là chính thống,tại đây người ta phát triển Đạo giáo hơn là Phật giáo,hắn cũng là người tôn sùng đạo giáo,nên có phần ngưỡng mộ tri thức đạo học của nàng,khi nàng đến nơi được hắn dẫn tới một đấu trường rộng lớn xây dựng phía sau hoàng cung,nơi đây thường diễn ra Thiên Anh hội,một đại hội luận võ của những tinh anh trong khắp thiên hạ,sẽ chia ra nhiều cuộc tranh tài cao thấp,nhầm chọn ra người tài năng cho triều đình.

« Trước kia ngươi tò mò muốn thấy bảo vật trấn quốc,hôm nay trẫm sẽ cho ngươi tận mắt được thấy »

Đường Diễn triệu hồi pháp bảo,vận dụng pháp lực phóng thích con nhân thú mang hình thể con người nhưng nét mặt thì tựa như quỷ dữ,trên đầu có hai chiếc sừng nhọn màu đen,trên lưng mọc đôi cánh to lớn,khi nó được phóng thích ra khỏi pháp bảo liền to lớn dần,thậm chí còn to lớn hơn cả tòa tháp,nó khom người quỳ xuống khi thấy hắn,tuy nó bản thể quỷ dị lại có suy nghĩ như con người,nó là thần thú thượng cổ chấn giữ An Đế quốc khỏi yêu ma tà đạo,được Đường thái tổ ngàn năm trước thu phục ở ma giới,từ đây về sau cũng liền phục tùng lệnh của hậu duệ Đường gia,Kỷ Quân Đằng trong lòng phấn khởi vô cùng,nàng từng nghe sư phụ nhắc qua thuyền thuyết về thần thú này,tận mắt chứng kiến so với tưởng tượng còn phải oai vệ hơn nhiều,đối với tu chân giới mà nói người sở hửu nhiều pháp bảo,thần binh cùng thần thú hùng mạnh là một việc đáng ngưỡng mộ hơn là mức độ giàu có,nàng cũng sở hữu vài pháp bảo và thần thú,chưa có gì đáng khoe khoang.

« Ánh mắt ẩn chứa ngạo khí,dáng ngoài vô cùng oai vệ,thật sự là một cực phẩm thần thú »

Đường Diễn mỉm cười đắc ý trước lời khen ngợi,thần thú này là một trong những điều làm hắn thấy tự hào nhất,đáng tiếc chưa có cơ hội để nó bộc lộ hết tài năng,cả hai trò chuyện một lúc Kỷ Quân Đằng mới ra về,đi ngang qua Thủy Liên điện,nơi có phong cảnh hữu tình liền nghe được tiếng cười đùa huyên náo,nữ tử kia là Đường Thi Vũ,mỹ nam tử vẻ ngoài anh khí đó lại là Đường Triển Lân thái tử,hắn từ nhỏ đã rời hoàng cung theo một cao nhân học đạo,chỉ mới trở về đây chưa đầy một tháng,hắn không quá thiết tha gì đến triều đình chánh sự,trong mắt tràn ngập yêu thương đối với thất hoàng muội,vừa thấy nàng cách đó không xa hắn liền câu mày,Đường Thi Vũ mỉm cười yêu mị,bước đến bên cạnh nàng.

"Thượng thư cả ngày bề bộn sự vụ,còn có thời gian thường xuyên lui tới thanh lâu vui vẻ,thật khiến bổn cung bội phục"

Kỷ Quân Đằng nội tâm bất giác kinh ngạc,Đường Thi Vũ làm sao biết nàng từng đến nơi đâu,chẳng lẽ phái người theo dõi hành tung của nàng nên mới biết rõ,nàng tựa như chuyện không liên can đến mình,thản nhiên cười nhạt một tiếng.

"Thất công chúa dường như rất quan tâm đến thần,phái cả người đi theo âm thầm bảo vệ,thật không biết nên lấy gì báo đáp lòng tốt này"

"Bổn cung mới không nhàn rổi quan tâm tới ngươi,hy vọng ngươi nhớ rõ thân phận của mình bây giờ là gì,tránh đến những nơi làm ảnh hưởng thanh danh của triều đình thì hơn"

Đường Thi Vũ hơi buồn bực,Kỷ Quân Đằng vừa đến đây không bao lâu đã lòi đuôi sắc ma,thân là mệnh quan triều đình lại công khai đến thanh lâu mua vui,chuyện này truyền đến tai mọi người thì họ sẽ chê cười triều đình hữu bại,thu thuế của bá tánh lại cấp cho những tên quan viên này tiêu sài hoang phí,Kỷ Quân Đằng không đơn giản như vẻ ngoài,mọi việc nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay dù thời gian qua không có gặp nhau,nàng thân là người yêu của Thượng Quan Tôn hiển nhiên phải có trách nhiệm nghe ngóng tin tức trong triều giúp,hắn cấu kết cùng gian thần Khắc Vân,bây giờ người gặp nguy hiểm nhất rất có khả năng là Thượng Quan Tôn,đấy là điểm khiến nàng bất an,Kỷ Quân Đằng cảm thấy thanh lâu phức tạp nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn dơ bẩn như người ta vẫn nghĩ.

"Ta làm việc quanh minh lỗi lạc,không sợ bị người khác dị nghị,càng không làm ra loại chuyện ảnh hưởng đến triều đình,thất công chúa không cần bận tâm"

"Hừ,tự cho mình là thanh cao,bản vương muốn ngươi nhớ rõ suy đến cùng ngươi mang thân phận thường dân thấp kém,may mắn được ban long ân,đừng nghĩ hoàng đế coi trọng thì ngươi được phép không coi ai ra gì"

Đường Triển Lân nghiêm mặt đưa ra lời cảnh cáo,từ khi Kỷ Quân Đằng đến đây Đường Diễn không ngừng khen ngợi,kêu hắn hãy học hỏi tài năng của nàng,làm cho hắn cảm thấy trong mắt phụ hoàng bản thân rất thua kém,nàng từ một đạo sĩ vô danh thăng lên làm thượng thư,tài nịnh hót thật không thể coi thường.

« Hoàng huynh chớ nói nữa,sắp đến canh giờ rồi mau đi thôi »

Đường Triển Lân gật đầu,liếc nhìn Kỷ Quân Đằng một cái liền bỏ đi,để lại hoàng muội ở đây hắn thấy không mấy an tâm,cũng đã đến giờ đi gặp bằng hữu,đành tạm gác việc này qua một bên,Đường Thi Vũ chỉ muốn đả kích Kỷ Quân Đằng một chút,không nghĩ muốn hắn đắc tội với hoàng huynh,trước nay nghe được người khác nói hắn phong lưu,nàng không quá tin tưởng điều đó,ngược lại cảm thấy hắn vô tâm với nữ tử nhiều hơn,bây giờ hắn chính miệng lừa nhận khiến nàng sinh ra tia chán ghét,người nào lại không biết nam tử đến thanh lâu để làm gì chứ,nhất định là làm ra loại chuyện không đứng đắn khiến người ta ghê sợ.

« Nếu làm tất cả chỉ vì quyền lực thì bổn cung khuyên ngươi sớm từ bỏ ý định,để trách ngày sau phải hối tiếc »

Đường Thi Vũ rất nhanh đoán được Kỷ Quân Đằng nhận ra thân phận của mình,nàng không lo ngại chuyện đó,cũng chẳng giải thích điều gì,hắn sớm biết càng tốt,không cần phải càng lúng càng sâu,thừa dịp bây giờ sớm từ bỏ ý nghĩ thì hơn,dĩ vãng từng nghĩ cả hai có thể làm bằng hữu,hiện giờ xem ra không thể,hắn bị danh lợi làm mờ mắt,thiết nghĩ chỉ vì tham vọng nhẫn tâm làm thương tổn đến người khác thì dù có thành công cũng chẳng ai coi ra gì,hắn có thể làm tổn thương đến người khác,nếu làm hại đến Thượng Quan Tôn thì nàng tuyệt không tha thứ,Kỷ Quân Đằng hiểu Đường Thi Vũ lo lắng cho Thượng Quan Tôn,chính vì lẽ đó nàng mới muốn hắn rút lui sớm tránh tự làm hại bản thân.

« Bất cứ chuyện gì ta làm đều khiến ngươi không vừa mắt,chẳng thèm bận tâm tìm hiểu nguyên do,có một điều ngươi phải biết,vô luận thế nào ta tuyệt không làm tổn hại người mình yêu »

Đường Thi Vũ khẽ cắn lên bờ môi hồng diễm,chẳng biết nên nói gì hơn đành lẫn tránh ánh mắt của Kỷ Quân Đằng,cả hai thật sự không hợp,có miễn cưỡng đến với nhau cũng không ý nghĩa,Kỷ Quân Đằng đến gần hơn dịu dàng chạm nhẹ lên dung nhan của Đường Thi Vũ,nguyên lai đây mới chân chính là dung nhan ẩn sau chiếc mặt nạ,ngày trước nàng thấy dung mạo này xinh đẹp rực rở đến nổi khiến người ta choáng ngộp khi nhìn,thật sự không có thiện cảm chút nào,chẳng rõ tại sao hiện giờ lại cảm giác yêu thích nó,nàng nhất thời bị cảm xúc lấn áp lý tính,không thể nghĩ ngợi gì thêm,cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi kiều diễm của Đường Thi Vũ,loại cảm giác mềm mại ngọt ngào để cho nàng khát cầu nhiều hơn.

Đường Thi Vũ như bị điểm huyệt đứng yên bất động,nàng không phải đang căng thẳng quá độ,chẳng qua không dám tin Kỷ Quân Đằng cư nhiên dám mạo phạm mình,muốn tát cho hắn bạt tay lại cảm giác không có chút khí lực,hai tay bây giờ giống như bị thừa thải không biết nên đặt ở đâu cho đúng,bóng hình của Thượng Quan Tôn bất giác thoáng qua trong đầu,làm nàng kịp thời thức tỉnh vội đẩy hắn ra.

« Chuyện hôm nay bổn cung xem như chưa từng phát sinh,từ đây về sau cũng không muốn gặp lại ngươi nữa »

Đường Thi Vũ khôi phục sắc mặt lãnh đạm,lập tức bỏ đi,nói bỏ đi thực ra thì nàng đang chạy,lẫn trốn cảm giác khó xử,nàng rất rõ người mình yêu là Thượng Quan Tôn,người muốn lấy vẫn là hắn,chẳng biết tại sao lại không thể chán ghét Kỷ Quân Đằng,hắn nhiều lần bị nàng đả thương vẫn cố gắng nhẫn nhịn,để mặt cho nàng tự tung tự tác,bản thân chỉ nhẹ mỉm cười,hết thảy đều bao dung cho hành động ngang ngược không nói lý của nàng,nhất thời khiến cho nàng có đôi lúc muốn dựa dẫm vào hắn,chính vì ý nghĩ mơ hồ này làm nàng thấy sợ hãi và có lỗi với Thượng Quan Tôn,thật lòng không muốn cả hai người bọn họ bị tổn thương,nếu phải lựa chọn nàng đành xin lỗi người đến sau.

Kỷ Quân Đằng nhận ra mình đã sai lầm,rất cố gắng kiềm nén cảm xúc lại không thể,khiến cho đôi bên phải khó xử,nàng tự nhắc nhở mình đừng tiếp tục phạm sai nữa,thật lòng yêu thương thì nên tránh xa Đường Thi Vũ,hãy cứ là người ngoài cuộc,tuyệt không thể xen vào chuyện tình cảm của họ,rời khỏi hoàng cung không lâu thiên không bất chợt hiện lên đạo lam quang mờ nhạt,nàng lăng không bay về hướng phát ra vệt sáng,lam quang đó là ám hiệu của Khắc Vân,hiện tại nàng đã lấy được chút lòng tin từ hắn,tuy nhiên vẫn chưa biết thật sự hắn nắm trong tay bao nhiêu thủ hạ và kẻ cùng hợp tác,muốn một lưới bắt trọn đám gian thần đó phải kiên nhẫn chờ thêm thời gian nữa,khi ra đến khu rừng ở ngoại thành thì thấy hắn đang đứng cùng một thủ hạ.

« Thừa tướng gọi ta đến gấp như thế không biết có chuyện gì ? »

« Thời cơ đã đến,sớm tới lúc An Đế quốc chào đón tân quân chủ,gọi người đến để làm quen với một người »

Khắc Vân cười đầy tà ác,từ khi Thượng Quan Kiện chết binh lực dần suy yếu,dù hiện hại Thượng Quan Tôn kế nhiệm chức vụ của phụ thân,lại không mấy có quyền lực,người nắm giữ binh lệnh trong tay là một nhân vật quan trọng đã quy phục về phe hắn,rất nhanh người đó sẽ xuất hiện,trong khu rừng bất giác bước ra thêm một người mà Kỷ Quân Đằng không ngờ đến,Đường Triển Lân cười tà khi thấy nàng có mặt ở đây,nguyên lai người mà Khắc Vân từng nhắc đến lại là nàng.

« Ngày sau bản vương là đế vương một nửa giang sơn nhất định thuộc về các ngươi,chuyện hiểu lầm lúc nãy hy vọng thượng thư không để tâm »

Khắc Vân thật có tài dụ dỗ người khác,Kỷ Quân Đằng có đoán cũng không ngờ chính nhi tử của Đường Diễn cấu kết gian thần làm phản,Đường Triển Lân đã là thái tử,sớm hay muộn sẽ đăng cơ,cần gì phải dại dột can tội sát phụ đoạt ngôi,tiếng xấu lưu danh thiên cổ,hắn làm vậy thì có ích lợi gì,quyền lực thật sự là thứ đáng sợ làm người ta đánh mất lương tri.

Xưa nay Đường Triển Lân một lòng yêu thương thất hoàng muội,loại tình cảm có phần khác biệt quan hệ huynh muội nên có,thật hận tại sao mình lại là hoàng huynh của Đường Thi Vũ,khi biết tin nàng sắp bị đem gả cho Vương Trí Khanh lòng hắn sớm vỡ thành ngàn mảnh vụn,chẳng còn thiết tha gì đến vương quyền,tuyệt vọng đến chẳng muốn quay về hoàng cung,hoang phế thời gian đắm chìm trong tửu sắc,cho đến khi Khắc Vân đích thân tới khuyên nhủ hắn mới dần khôi phục tinh thần,Thượng Quan Tôn là kẻ thù số một của hắn,vốn dĩ năm xưa kẻ chết đi nên là Thượng Quan Tôn,nào ngờ người chết thay lại là Thượng Quan Kiện,rất khó lòng đứng nhìn hoàng muội thủy chung hoài niệm đến Thượng Quan Tôn,từ ngày yêu nam tử đó nàng sớm quên mất mọi chuyện,quên cả việc ngày trước từng nói trong lòng nàng hắn mới là nam tử quan trọng nhất,hắn không cam tâm làm nam tử thứ hai,tự thề với lòng mai này đăng cơ sẽ chính tay mang nàng quay lại bên cạnh mình,từ nay không còn kẻ nào có quyền ngăn cản hắn ở bên nàng nữa.

Bạn đang đọc Thiên Niên Sầu Thiên Kiếp U Mê của Mạc Ngữ Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.