Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu gặp nhau

Tiểu thuyết gốc · 2210 chữ

Điều chỉnh lại một chút tâm tình, Tô Hạo điều ra hệ thống mặt bảng.

【Túc chủ: Tô Hạo】.

【Tu vi: Hoán Huyết Cảnh đệ tứ biến( Khí Huyết Trường Hà)】.

【Công pháp đang tu luyện: Huyết Thần Tâm Kinh, Huyết Thần Chưởng, Huyết Độn】.

【Vũ khí: Hỗn Thiên Hạp】

【Điểm đánh dấu: 10210].

【Vật phẩm:1 thẻ trãi nghiệm Thiên Nhân Cảnh】.

Mấy ngày nay, có lẽ nhân phẩm của hắn đại bạo phát, liên tục rút trúng các phần thưởng lớn, có pháp bảo, có công pháp, có vũ khí, khiến hắn cảm thấy an tâm không ít.

Thú thật, Tô Hạo cũng cảm thấy, từ khi mình có được thẻ trãi nghiệm Thiên Nhân Cảnh cường giả, đi đường cũng có chút thẳng sống lưng.

Không khép nép như trước, đây có lẽ là sao lưng có bài tẩy nên tự tin đi.

Trên đoạn đường này, gặp người có tu vi như hắn không ít, còn có một số người cho hắn cảm giác nguy hiểm, khiến hắn đã điệu thấp may lại càng điệu thấp.

Nhưng bây giờ thì khác, ta có năng lực cần gì phải "Rén".

-" Hệ thống, cho ta đánh dấu."

-" Keng! Túc chủ đánh dấu thành công, thu được 100 điểm đánh dấu.

Thu được thân pháp Đoạn Nhai. Nén khí kình dưới 2 lòng bàn chân rồi mở ra, khiến võ giả bắn mạnh về phía trước, luyện đến cao, một nhịp một đại sơn."

Thu được thân pháp võ học, Tô Hạo có chúc kích động. Hành sử trên gianh hồ, không nói đến tín dự thì thứ không thể thiếu là thực lực bản thân. Nhưng nếu gặp đối thủ mạnh hơn mình thì việc có được thân pháp võ học là điểm quyết định số chết. Có câu nói của cổ nhân rất hay:" Ta không cần chạy nhanh hơn địch nhân, ta chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn".

Không nói nhiều, ngồi xếp bằng, Tô Hạo ra lệnh cho hệ thống quán thâu tri thức công pháp.

Một luồng ánh sáng lóe lên trong đầu Tô Hạo, mqng theo tin tức về cách vận chuyển khí kình, khí huyết để thôi động võ công truyền vào đầu Tô Hạo.

Một lúc lâu sau, Tô Hạo đứng dậy, chân phải bước lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía trước.

Phanh!

Mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ, mà Tô Hạo thì đã cách cái lỗ đó hơn 10 thước.

Phanh!

Lại một bước, bước ra.

Dưới chân Tô Hạo lại xuất hiện thêm một cái lỗ, nhưng rộng chừng gắp đô cái lỗ đầu. Cách đó không xa là Tô Hạo đang đứng.

Hắn ước tính mỗi lần dùng đoạn nhai là bản thân mình có thể phóng ra từ 4 đến 6 thước, cứ việc bắn vọt này, đường dài sẽ không có lợi thế, nhưng nếu trong chiến đấu hoặc chạy trốn thì là cực phẩm.

-" Hiện tại ta chỉ mới là Hoán Huyết Cảnh, chưa có công pháp luyện thể, không gánh nỗi công pháp bắn vọt xa hơn. Hay đợi khi nào tìm được một bộ luyện thể pháp, mới tiếp tục nghiêm cứu thêm".

Tô Hạo trong lòng thầm nghĩ.

Tuy hắn mới bắn vọt hai lần, mà đôi chân hắn ẩn ẩn có chút đau nhói, đó là biểu hiện của việc sử dụng công pháp nà khi tu vi chưa đủ.

Nếu tiếp tục sử dụng, không biết bắn vọt được bao ca nhưng đôi chân hắn chắc chắn sẽ vỡ tan.

Đứng dậy, phủi mông, Tô Hạo đặt bảo Hạp trên lưng tiếp tục đi đừng.

Mấy ngày nay hắn cũng đã phát hiện trên cơ thể của mình điểm lạ, cầm vũ khí lên thì không sao, nhưng khi truyền khí kình vào trong vũ khí thì vũ khí sẽ bị biến đổi đi.

Đúng! Là bị biến đổi, hắn có thể cảm nhận một luồng ý chí làm thay đổi tất cả vũ khí mà hắn sử dụng.

Hắn cũng từng thử việc này với vũ khí của kẻ địch nhưng vũ khí của kẻ địch lại không việc gì.

Tuy không biết nguyên nhân ra sao, nhưng chí ít việc này là có lợi cho hắn, hắn có thể khiến vũ khí vỡ ra thành từng mãnh, rồi tự nhập lại thành một, tuy có chút gân gà như mà một số trường hợp sẽ có chỗ để dùng.

-"Ây!.....tiếp tục lên đường thôi !"

Ý chí sục sôi, mang theo trái tim cầu tiến, thiếu niên 13 tuổi đạo.

Đêm, bầu trời trăng sáng sao thưa, trên đoạn đường đến thành Đa Bang, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu cùng tiếng gió rít, bầu không khí có đôi phần kiềm nén.

Bỗng, xuất hiện 2 thân ảnh, lao vụt về phía xa tường thành, mang theo áo choàng đen, rộng thùng thình nhưng không thể che đậy dáng người ngạo nhân của các nàng.

Người đi đầu khoác trên người bộ váy màu đen, trên thân toát ra lạnh người hàn khí, nhưng gương mặt của nàng khiến người khác phải điên đảo.

Đôi mắt sắc xảo, từ đôi mi, chiếc mũi, chân mày, như được tô vẽ một cách tỉ mĩ, ta chỉ nó thể nói là nàng là tuyệt tác của tạo hóa, kết hợp với dáng người ma quỷ của nàng lại thêm phần hấp dẫn.

Mà lúc này đây, trên đôi đỏ, nhỏ xinh của nàng xuất hiện một vệt máu nhỏ, cho người ta cảm giác nàng cần được che chở, bảo bọc.

Người đi sau lưng nàng thì khoác một bộ váy màu trắng, nhan sắc không kinh vi thiên nhân như người đi đầu như có điểm riêng, đôi mắt to tròn, đôi má phụng phịu, khiến người khác thấy thế mà yêu.

Chạy vội trên đường, hai nàng liên tục nhìn về phía sau lưng, cẩn thận xác nhận địch nhân không có đuổi theo mới thả chậm một ít tốc độ.

-"Tỷ tỷ! Chúng ta không chạy ra bao xa, kẻ địch sẽ nhanh chống đuổi tới! Chúng ta làm sao bây giờ?".

Nữ tử áo trắng lên tiếng đạo.

-"Tỷ còn một tấm Truyền Tống Phù, cần khôi phục một ít mới có thể sử dụng được. Chúng ta tìm một chổ nghĩ chân tạm, để tỷ hồi sức. Ép chất độc trong người chúng ta ra"

Nữ tử áo đen bình tĩnh đáp.

-" Đúng là heo xuống đồng bằng bị chó khinh mà!.... Hừ!...Hừ!...".

Nữ tử áo trắng đạo.

-" Là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!".

Nữ tử áo đen có chút nhức đầu đạo.

-"Ý của muội cũng là hổ xuống đồng b...."

-" Rồi.... Rồi.....Rồi...... Ta thiểu ý của muội rồi! ....được chưa!".

-"Hứ! Không thèm nói chuyện với tỷ...!"

Nhìn cô muội muội của mình, nữ tử áo đen có chút đau đầu, thiên phú tu luyện của muội muội cực kỳ cao, nhưng mạch suy nghĩ lại có chút thanh kỳ, chẳng lẽ đây là lời nguyền "Ngực to, não nhỏ" hay sao.

Nhưng mà nghĩ đến hoàn cảnh hai tỷ muội bây giờ, nữ tử áo đen lại tỏa ra sát khí nòng mặc.

Hay người bọ họ là hai tỷ muội sinh ra trong một gia tộc ở thượng giới, trong một lần lịch luyện thì bị dòng xoáy thời không đưa đến nơi đây.

Điều khiến nàng không thể tưởng tượng là tu vi của hai tỷ muội bị một thứ gì đó áp chế không thể vận dụng, ngay cả sức mạnh của nhục thân cũng không thể

Điều này khiến nàng cảm thấy bất khả tương nghị, tuy nói nàng còn trẻ tuổi, nhưng nàng sinh ra ở thượng giới, tiên thiên đã hơn người khác một bậc chỉ cần nàng muốn, hủy diệt nơi hạ giới này chỉ trong một suy nghĩ.

Nhưng mà khi xuống đây lại không thể.

Vừa mới ổn định tâm tình thì gặp tên nam nhân, thấy được dung mạo của các nàng, muốn bắt các nàng làm thị thiếp, nàng dĩ nhiên giết chết không ngần ngại.

Lại không ngờ, bị thế lực sau lưng nam nhân đó truy sát đến tận bây giờ, trên đoạn đường này các nàng giết không thiếu người, cũng bị không ít thương tích.

Biết không đánh lại các nàng, bọn truy sát dùng độc, lẫn ám khí, khiến nàng cùng muội muội bị thương không nhẹ.

Trở lại với cô muội muội, thấy tỷ tỷ mình ẩn ẩn không kiên nhẫn, nữ tử áo trắng cũng thức thời im miệng, nàng thật sợ tỷ tỷ mình lắm, nàng biết bây giờ tỷ tỷ mình đang nóng giận, tốt nhất là không nên truê trọc.

Hai nàng cứ thế mà chạy vội về phía trước.

Các nàng không biết, tại lúc các nàng đi không lâu, cửa thành xuất hiện ba đạo thân ảnh, lao vụt về hướng các nàng mà truy đuổi theo.

Ba người bận thuần một bộ đồ đen, trên lưng là lưng in hình một con chim ưng, từ phục sức đã có thể đoán được họ đến từ cùng một tổ chức, 2 người đằng sau trên thân kí kình ba động là của Hoán Huyết Cảnh hậu kỳ, tức khí huyết Hỏa Lò, còn người đi trước bất ngờ đã là Hậu Thiện Cảnh võ giả.

.......

Xa xa trên quan đạo, hai tỷ muội chạy được chục dậm, thấy trước mắt có một ngôi miếu hoang, hai người nhìn nhau một cái, rồi cấp tốc rẽ vào.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt, khiến hai nàng ngẫn người.

Ở đại điện của miếu hoang, xuất hiện một cái nồi..... Không ! Không! Là một cái lu mới đúng, nước trong lu thì đang sôi ùng ục, tỏa ra mùi thơm mà đứng ở cửa như các nàng cũng có thể ngửi được.

Xung quanh lu là các giá gỗ treo đầy thịt, dưới đáy lu thì lữa bập bùng cháy.

Điều mà làm các nàng chú ý nhất là người xuất hiện sau cái lu kia, ngồi trên cái ghế đẩu, thân áo vải thô, tay trái chậu cơm, tay phải đôi đủa dày chừng 1 thước.

Miệng thì không ngừng nhai, tay thì không ngừng gắp thịt trong lu, rồi lùa tất cả vào mồm. Không có từ nào có thể hình dung, nói người ăn như "cuồng phong bão táp" đến thế là cùng.

Gắp được một hồi tên nam nhân này ngừng lại, tưởng chừng chú ý đến nàng, nhưng không, hắm ngừng lại là để cắt thêm thịt bỏ vào cái lu kia.

Có lẽ vì, chờ thịt chín nên thanh niên kia, đã có thời gian mà ngước mặt lên nhìn lại các nàng.

Thanh niên đó không ai khác Tô Hạo, hắn đi đường đói quá nên mới ghé vào một ít ổ sơn tặc, mượn một ít trâu bò và gia vị để làm một nồi lẫu.

Đang ăn uống khí thế thì hết thịt, hắn mới có thời gian mà quan sát hai nữ tử trước mặt.

Nữ tử áo đen thì đẹp không thể tả, đậm chất ngự tỷ, nhìn mà chỉ muốn nằm dưới chân nàng, cầu xin nàng dùng đôi chân nuộc nà dẫm chết.

Đưa mắt sang nữ tử áo trắng, Tô Hạo bất chợt cứng lại, bất chợt hô lên.

-" ÔI MẸ ƠI! THỨ HUNG KHÍ NÀY!.....HÃY ĐỂ PHẦN CON!".

Hắn thấy gì đây, một muội tử khuôn mặt ngây thơ, hai má phúng phính, mắt to đen tròn, nhưng mà tâm hồn của nàng lại càng tròn hơn.

Hắn có thể nhìn thấy được khe rãnh sâu hút giữa tâm hồn ấy, hắn không thể hiểu làm sao lại có thể to như vậy?

Bất giác miệng mở rộng, thịt trong miệng rơi ra ngoài mà không hay.

Thấy Tô Hạo mắt miệng mở to, nhìn chầm chầm vào đôi sơn phong của muôi muội, tỷ tỷ có chút chua, nàng lúc này cũng hoài nghi trong lòng.

-"Chả nhẽ nam nhân đều thích thể loại này?".

Nàng bất tri, bất giác nhìn về phía bản thân, trong lòng thầm khổ vì đôi đồng bằng.

-" Aizzzz......thật là tỷ muội ta cùng một thân sinh a?".

Hiện trường lúc này có phần lúng túng, Tô Hạo thì nhìn tâm hồn, còn nữ tử áo đen thì nhìn nội tâm, không rên một lời.

Muội muội khi lấy lại tinh thần, nhìn tràn cảnh có chút quỷ dị, lại thấy ánh mắt trần trụi của Tô Hạo, tiểu muội lấy tay che ngực, nộ khí dâng lên, bắt đầu lên tiếng.

-"Nhìn cái gì mà nhìn!...... Hừ!".

Biểu tình của cô muội muội, khiến Tô Hạo có chút tức cười,nhưng cũng không nói gì thêm, thầm suy nghĩ trong lòng.

-"Chẳng lẽ ta nói, ta đang thưởng sức sự trắng trẻo của tâm hồn cô nương à?".

Thấy Tô Hạo không nói gì, nữ tử áo trắng kéo tay tỷ tỷ vào trong miếu, lựa một góc rồi ngồi điều tiết chân khí, vận công ép chất độc trong cơ thể ra ngoài.

Bạn đang đọc Thiên Ngoại Thiên sáng tác bởi yy73007748
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73007748
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.