Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bão xoa

Tiểu thuyết gốc · 6027 chữ

Cảm nhận ánh mắt mọi người xung quanh hướng thẳng tới vị trí Lệ Bất Ngũ. Trong đó một số người có thái độ khác nhau.

Làm tất cả không ngừng xôn xao hơn đều vì chung suy nghĩ kết cục thất bại của dong binh đoàn Đồng Đoàn, đến đây đồng nghĩa số phận từng cá nhân được định đoạt bởi vào tay Huy Côn. Niềm hi vọng lớn nhất Đào đội trưởng đã không còn. Vậy mà bước ngoặt trận đấu lại xuất phát từ một tên tiểu tử cứu vớt tất cả, xoay chuyển cả cục diện trận đấu tưởng chừng đã chấm hết hi vọng.

Mặt khác, số ít người nghi vấn thiếu niên trẻ tuổi đủ khả năng đỡ được một chưởng Nhất Chém Chí Tử trực diện. Một loại võ kỹ không phải bàn cãi, nhìn Tiểu Đào thi triển võ kỹ mạnh nhát của bản thân Thương Xuyên Phá mà còn trọng thương. Đủ để võ kỹ nằm loại thuộc hàng đệ nhất các thế lực Dương Nam thành sở hữu. Thật khó tin loại võ kỹ mà thiếu niên kia thi triển rốt cuộc là thứ gì nhưng ít nhất phải hơn nhị nguyệt tinh sơ cấp.

Mục đích ban đầu của Huy Côn đơn giản cướp đoạt gốc Bổ Hà Khí trên tinh thần kẹo ngọt. Phần khác do dong binh đoàn Đồng Đoàn mà Tiểu Đào chỉ huy quá cố chấp. Gã mới thể hiện uy thế. Dù gì đã có tiếng tăm nhiều năm ở núi Sóc Sơn. Việc đánh bại nàng ta tàn nhẫn sẽ giúp danh tiếng của gã nâng lên một bậc mới. Những dong binh đoàn khác lúc đó nhìn gã phải cúi đầu e sợ, sớm muộn sẽ trở thành chúa tể một vùng. Toàn bộ tài nguyên đều sẽ nằm trong tay.

Lại nhắc mới nhớ, ngẫm về chuyện tồn tại người tên Lệ Bất Ngũ. Từ trước đến nay hoạt động quanh khu vực thành Dương Nam được nhiều năm trời song quả thật chưa nghe cái tên Lệ Bất Ngũ lần nào. Phỏng đoán người từ nơi khác lần đầu tới. Tuy nhiên Huy Côn hiểu biết chú ít thông tin thế lực gần đây nhưng đều không đệ tử hay ưu tú tên Lệ Bất Ngũ.

Cũng rất muốn Lệ Bất Ngũ chỉ cần lộ chút lơ là phòng bị kết liễu một đao chém là xong. Vấn đề đặt ra liệu thật đắc tội đến thế lực sở hữu tiền độ mạnh mẽ không? lúc đó coi như cả đời hắn sống cho sự truy lùng chết không rõ ngày càng không chủ quan được.

Thêm nữa thực chất gã biết tên Lệ Bất Ngũ nham hiểm này chưa bộc lộ hết thực lực. Bất quá tuyệt nhiên biết rõ thể lấy đem Tiểu Đào đem uy hiếp làm con tin. Gã phỏng đoán nguyên nhân Lệ Bất Ngũ giả tạo ngồi chung thuyền xuất phát chính muốn cướp đoạt Bổ Hà Khí. Vì vậy mới ẩn mình ngay từ ban đầu không động thủ. Giờ muốn đâm đầu kết nghĩa với gã hòng lộ ra sơ hở để chiếm đoạt hưởng riêng.

Huy Côn có suy nghĩ tách biệt riêng Lệ Bất Ngũ. Kiểu hàm ý lão chư ta kinh nghiệm sống bôn ba ngoài đời bằng tiểu tử lông mũi vắt chưa sạch ra đường giả nghèo lừa gạt. Thông tin chưa đầy đủ, thắng bại chưa rõ. Cũng rất muốn Lệ Bất Ngũ một chút lơ là phòng bị kết liễu bằng một đao chém.

Nghĩ sâu lý do thuyết phục khỏi bàn. Nể phục tâm kế bỉ ổi Lệ Bất Ngũ, tên Lệ Bất Ngũ xuất thân từ thế lực nào đó tiếp cận chỗ rừng rậm nguy hiểm này vì nó. Hay thèm khát tiếp cận mỹ nhân nên lấy cớ để thể hiện.

Mong muốn tránh đối đầu trực diện với tiểu tử này. Gã nở nụ cười bí hiểm, muốn ăn gã thì còn non và xanh lắm. Về cơ bản thực lực gã chưa nắm giữ, có điều sức hút một cây Bổ Hà Khí so sánh quan trọng bằng tính mạng của bản thân, gã cười vô sỉ nói lớn với Lâm Vũ:

Ý đồ đánh lén của cả hai đều nhìn thấu nhau. Tuy hai người đều giữ khoảng cách an toàn. Song đều hiểu ngầm một ngồi nổ đã đủ châm cuộc đối đầu mới.

- Ban đầu làm ta cứ tưởng Ngũ đệ đây không có thiện ý. Hóa ra thâm sâu hơn ta tưởng. Ngũ đệ thật sự muốn vì một gốc Bổ Hà Khí mà động thủ sao?

Ngắm nhìn đôi mắt của Tiểu Đào ngày càng trở nên mê ly, Dục hỏa sâu trong người ngày càng mãnh liệt, dục hỏa dường như ngày càng xâm lấn lý trí của gã. Cái ánh nhìn tuyệt vọng đó làm con người ta thèm thuồng chỉ muốn điên cuồng cắn lấy thưởng thức.

Dần nhốc bổng cả thân nữ Tiểu Đào lên cao mặc sức hai bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt mà nàng chống cự, giằng kéo thật mạnh cánh tay to như cặp cột đình kia y như vùng vẫy thoát hồi đầm lầy nhấn chìm. Bàn tay lớn bóp thật chặt chiếc cổ trắng ngọc ngà như da tuyết, vừa vặn chừa hơi thở ngột ngạt.

Thứ nghe được rõ ràng nhất mới gây đầy ghê tởm. Tiếng xé thật mạnh mang âm hưởng sắc lim. Tiểu Đào hiện tại y phục đã giải khai hơn phân nửa. Xuân quang không ngừng tiết lộ ra, cực kỳ chói mắt. Điều này càng khiến Huy Côn trông chờ thêm thân hình lộ thiên thê thảm đày đặn. Cho đó khó chịu chấn áp cơn dục hỏa, còn phải giả làm thánh nhân trước mỹ nhân đã thoát y nửa thân thể thật là ngu muội.

Giọt nước mắt trong suốt theo một đường chảy xuôi xuống gò má cuối cùng rơi xuống lồng ngực, điệu cười cảm giác lạnh lẽo này khiến cho khóe miệng thoáng hiện lên vẻ thống khổ. Tiểu Đào khẽ thở dài một hơi, trong lòng nói lên tiếng khó khăn:

- Các người giết ta đi.

Nàng thân không muốn bị người ta làm nhục, thay vào đó tự kết liễu bản thân bảo toàn phẩm giá. Trước kiến cảnh như vậy, nàng thà chết còn hơn sống. Nhẹ nhàng đưa hà khí bao bọc xung quang chiếc lưỡi ướt át.

Thấy Lệ Bất Ngũ sau từng đó thấy tác động mặt vẫn không chút thay đổi sắc thái. Nếu như vậy không còn cớ nào khác đối đầu trực tiếp với gã. Trong đầu vô vàng đủ mọi loại suy nghĩ. Trường hợp còn lại muốn thừa nước đục thả câu cướp đoạt là chuẩn nhất. Với lại Huy Côn đâu phải thằng khờ, chứng tỏ hắn và Tiểu Đào bé nhỏ nắm liệu phủ nhận dính dáng quan hệ với nhau.

Loại bỏ chút tư thế đề phòng, dường như nghe rõ chút tiếc miệng Huy Côn. Trường hợp không lùi được cứ tỏ bộ mặt bình than rất dễ khiến đối thủ hành động phải suy nghĩ, hận thở dài một hơ bất đắc gĩ nói:

- Muốn làm cá trên thớt tự tìm đường giải thoát. Tiểu Đào nhỏ bé của ta, cắn lưỡi tự vẫn đâu có dễ như vậy.

Tựa hồ đoán hành động tiếp theo của Tiểu Đào. Ngay lập tức bàn tay đang nhấc cả thân thể Tiểu Đào càng siết chặt lại mạnh hơn. Ngón cái ấn thủ huyệt tụ khí lên yết trắng ngọc.

Bỏ qua mọi kêu gào phía người Táo Tào nằm dưới đất đầy oán độc gào hét. Tác dụng của ấn huyệt cực kì man rợn. Đó là thức đẩy lưỡi mà hàm không thể tiếp xúc, việc cắn lưỡi là bất khả kháng. Tiểu Đào vẫn cố chân sau đạp mạnh, đầu gối cong lại, hết sức giãy dụa như đều vô íchPhải nói con mồi muốn tự sát không phải nói làm chủ là có thể làm được.

Nhận thấy ngón tay linh hoạt không chút động tác thừa. Lâm Vũ suy nghĩ kĩ thuật đặc biệt kia, thường thì thời đại hắn kĩ thuật gọi là 'Khóa Tự Sát', một loại hình thức tra tấn tàn bạo chỉ có cảnh giới 'Thiên Hà Cảnh' mới hiểu rõ được. Lại được thực hiện bởi một gã dong binh đoàn. Hắn phải thản thốt lên đặt dấu chấm hỏi lớn rốt cuộc có quá nhiều thứ để giải mã.

Tiểu Đào bất thành trước sức lực mạnh mẽ tạo ra từ bàn tay đang nắm chắc với một lực siết cực đại. Thiếu chút nữa Huy Côn thêm lực nhẹ thôi đủ khiến vòng cổ ngọc ngà của nàng ta gãy rắc. Đến lúc đó dưới đất sẽ có cỗ thi thể lạnh ngắt.

Cứu hay không cứu! Lệ Bất Ngũ không hề muốn can thiệp chuyện sinh tử người khác. Nhưng hành hiệp trượng nghĩa lại bị cho là lo chuyện bao đồng. Thấy chết mà không cứu cũng khó. Tâm chính là đánh cắp nguồn năng lượng dị hợp tỏa ra trong người Huy Côn. Loay hoay vài giây, Lâm Vũ đành thở dài hơi thật sâu cười khổ mà than.

Ngoại thành Dương Nam....

Những người lao động nghèo đang chăm chỉ bốc vác chuyến hàng của tiểu thương bên ngoài thành Dương Nam. Đa số người làm ở đây là những con người tha hương không có nơi để ở hoặc cuộc đời xô đẩy. Về kinh tế Dương Nam Thành đứng thứ nhất thì hoàng thất không dám nhận đứng thứ hai. Sự phát triển mặt toàn diện của nó không ai phản biện được. Vị trí địa lý, tài nguyên thiên nhiên, nhân tài đầy đủ, làm gì ở đế quốc tìm ra nơi chim lành an cư như vậy. Quá khác biệt.

Nhưng một nơi phát triển luôn gắn liền với rủi ro. Với cái nghèo của người làm công việc nặng nhọc sống qua ngày khá mệt mỏi. Những người khoác lên bộ y phục đã phai màu rõ rệt, dính vài ba chỗ thủng lỗ to được chắp vá bà mảnh vải rời rạc.

Họ đang vỗ lên đôi má cảm giác đang hơi nóng của mình để thư giãn. Một số lý do cho điều đó vì trên trán họ chảy những giọt nước làm đến liếm lưỡi cũng niếm được vị đắng, mặn từ mùi trời, có lý do khác vì họ quá mệt khi trên vai nắm giữ trọng lượng lớn hơn cơ thể. Những người lao động nghèo kiếm sống nhờ bốc vác lên xe chuyến hàng của tiểu thương, dong binh đoàn. Đa số người làm là những con người tha hương không có nơi để ở, cái nghèo làm công việc nặng nhọc sống qua ngày.

Tu tiên mà không làm mà đòi có ăn thì sớm muộn cũng chết đói, họ cũng chưa đạt tầng tu nổi cảnh giới hít khí trời mà sống.

Đang trong thời gian làm việc thấm mệt, bỗng chợt thoáng qua rùng mình khi có cơn lạnh giá như cắt da thịt. Phản xạ tự nhiên hướng con mắt đến ngọn núi xa xăm. Làm ai phải méo mặt về chuyện đang diễn ra...

Những ngọn đồi thoang thoảng nhấp nhô ngăn cản tầm nhìn từ gần đó. Làn sương dày đục đang lan ra mỗi lúc rộng hơn và trông nó bây giờ muốn nuốt chửng cả bầu trời. Nhanh như làn gió bao quát tận chân trời.

Gió lần nữa nổi quạnh lên, làn sương lạnh đến buốt da thịt từ tràn tràn khắp nơi mỗi lúc một nhanh và lâu. Phút chốc làm con người ta run lạnh. Đâu ai ngờ được cái giá rét đến tới cách đó cả chục dặm như Thành Dương Nam đều cảm nhận được.

Màn trời âm u xám xịt đến tia sáng không lọt nổi qua. Người dân ở đây đã được dậy nhiều hiện tượng siêu nhiên, và họ suy nghĩ tình huống hiện tại dựa trên những gì được biết, sự xuất hiện làn sương xuất phát từ ngay đỉnh núi Thái Sơn hôm nay thật sự kì lạ.

"Phó tham binh, đó có thể nào là một loại thay đổi môi trường đặc biệt không".

Trên tường thành có vài hộ vệ thành làm nhiệm vụ canh gác thành. Thường thì nhiệm vụ của hộ vệ thành là tản bộ giữ gìn an ninh, đảm bảo an toàn. Công việc tưởng chừng không có gì là vất vả lại đòi hỏi ý chí lớn.

Hộ vệ thành được tập hợp bởi tam đại gia tộc chung sức xây dựng tạo thành quân đội, dẫu cho chủ đạo chính thuộc về Bảo Lâu Các.

Thể hiện rõ qua y phục họ mặc trên người mang biểu tượng đỉnh lò đan là chiếm số lượng lớn nhất. Thường quân đội sẽ mặc áo giáp đại diện cho hoàng thất, tay cầm chặt thanh giáo không nhúc nhích. Hộ vệ giả lại khác về tự do rất nhiều.

Đối với mỗi hộ vệ thành trái ngược bổn phận cao quý mà người ta tưởng tượng. Trên thân khoác chiếc áo đen, áo xanh, ngực mang huy hiệu tự hào mỗi đại gia tộc. Huy hiệu chứa biểu tượng đại diện cho mỗi đại gia tộc khác nhau hay nói chính xác nó giống đại diện danh dự của cả gia tộc đó.

Hộ vệ binh khác cử đến canh phiên hôm nay đứng nhìn một hồi lắc đầu ngao ngán. Lòng tự tôn và trọng trách từng thành viên đeo lấy đứng dưới lời thề hoàn thành sứ mệnh và nhiệm vụ gia tộc giao phó hiện tại tụ tập một chỗ đánh xóc đĩa. Tay bắt mặt cười tươi hớn hở chốc lúc nốc bát rượu vào bụng, khoan miệng nhai ngấu nghiến con gà giòn béo ngậy chất đầy thành đống. Đến cả bao kiếm cũng vứt lê lướt dưới đất. Tình huống mà bị tấn công ắt trở tay không kịp. Nỗi thất vọng tràn trề hiện hữu rõ nét khó diễn đạt. Nhưng lại mặc kệ không nhắc nhở câu nào.

Buồn thay, thủ hộ thành được tập hợp từ nhiều nguồn lực khác nhau. Hoạt động một cách cá nhân dẫn dắt vô kỉ luật vì lẽ đó mà không chịu xử quản lý thống nhất chung. Nếu áp đặtđược suy nghĩ mà động chạm tới người ngoài rất dễ gây ra cuộc xung đột. Lúc đó phiền phức cả đôi bên.

- Thưa tổng tham mưu trưởng, phó thủ vệ Trương Liệt có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo.

Hơi thở đầy gấp gáp, hít thở một ngụm khí thật sâu rồi nheo mạnh đôi mắt lại. Thấy dáng người hấp hối dùng hết sức bình sinh chạy về trên tường thằng. Nhìn sơ qua đó đích thực là một phó thủ vệ thành. Cứ nhìn lệnh bài làm bằng bạc đeo ở bên sườn hông là nhận ra ngay. Mỗi hướng cổng sẽ có một phó thủ vệ thành chịu trách nhiệm bảo vệ một cổng. Thành dương có tất cả bốn cổng như thế tương ứng đông tây nam bắc.

Tuy nhiên việc chạy có phần thở gấp gáp của phó thủ vệ tên "Trương Liệt" khiến cấp dưới bất ngờ.

- Thưa tổng tham mưu trưởng, phó thủ vệ Trương Liệt có chuyện gấp cần bẩm báo.

Trương Kiệt chắp tay hướng thẳng màn cửa đã trải qua nửa phút thời gian chưa có hồi báo, Trương Liệt đáp lại:

- Phó thủ vệ Trương Liệt có việc khẩn cấp cần được bẩm báo.

Từ sắc mặt của phó thủ vệ khẩn cầu khái quát vấn đề nghiêm trọng. Không cần đợi lâu, âm thanh dứt khoát vọng ra từ trong kêu Trương Liệt chấp nhận thỉnh cầu.

- Xin thứ lỗi vì đã làm phiền.

Trương Liệt lịch sự đáp lễ, cánh cửa dần được mở nhẹ nhàng cả hai phía. Bước nửa chân vào trong điều làm bất giác ngạc nhiên. Trương Liệt ngửi thấy rõ sự ngột ngạt và tăm tối.

Bàn Môn Điếm cũng là lần đầu y tiến vào trong. Sở dĩ nơi này đến cả phó thủ vệ thành khó lòng tiếp cận vào trong đều vì tính bí mật của nó. Trường hợp không đáng lo ngại khả năng cao khám phá hết Bàn Môn Điếm.

Căn phòng được bảo mật và cách âm rất tốt. Được xây dựng bằng gỗ Phách Quy, loại gỗ này được coi là loại gỗ hiếm. Mất rất nhiều tinh thạch mới sở hữu được, nó mang đặc tính kĩ năng đặc biệt phủ bởi một lớp ấn chú do loài hắc hóa để lại. Đừng nói đến y, ngay cả sử dụng loại võ kỹ chuyên loại ám sát khó lòng nghe được chút thông tin gì bên trong căn phòng xây dựng toàn bằng gỗ Phách Quy tốt như vậy. Duy nhất nói từ bên trong ra ngoài chứ không có chuyện bên ngoài nghe được trong. Phỏng đoán đang có bàn chuyện quan trọng ở đây nên mới được đến cả thống đốc luyện dược sư tham gia.

Lửa nến bập bùng lúc mờ lúc ảo, mùi sáp nến cháy bay khắp gian phòng sộc lên khứu giác, thay vì cảm giác khó chịu lại mang hương thơm dễ chịu thoang thoảng. Căn phòng Bàn Môn Điếm chỉ rộng bằng gian nhà nhỏ không giống chỗ coi là nơi hoàng tráng được. Giữa căn nhà bao gồm đặt một chiếc bàn đã cũ kì, vài chiếc ghế cạnh đó trống người ngồi. Đơn giản tới mức lạ thường.

Ẩn sau bóng lửa tồn tại ba hơi thở con người trong phòng. Người đầu tiên hàng bên phải nhìn trẻ nhất, nhìn trông sơ tầm độ tuổi hai mươi, tóc tai được cuốn lại bộc thành búi to gài giữ bởi chiếc trâm bằng ngọc. Con người toát lên tầm nhìn tuấn tú, một bộ dáng giống thiếu gia anh tuấn hơn là đang sở hữu lệnh bài vàng kim lô đỉnh con rồng ngũ tinh quấn quanh. Đích thức ngoài tổng tham mưu trưởng không còn ai khác.

- Phó thủ vệ thành Trương Kiệt diện kiến tổng tham mưu trưởng.

Trương Kiệt gục một chân xuống mặt sàn, đầu hơi cúi. . Hôm nay tận mắt nhìn chân dung thật khó mà tin nổi. Đối với người trẻ tuổi kia là tham mưu trưởng y đã từng được nghe. Độ tuổi đó còn chưa bươn trải độ tà ác giới võ tu tiên thì không thể nào đủ năng lực lên chức tổng tham mưu trưởng, chỉ huy quân số nghìn người của Bảo Lâu Các. Khả năng đó thấp hơn việc đang đi trên đường nhặt được thượng đẳng võ kỹ siêu cấp.

Hơn nữa vị trẻ tuổi tham mưu trưởng quá nhiều bí hiểm, chẳng ai biết thông tin về lai lịch, xuất thân rõ ràng chẳng rõ.

Nhưng khả năng trẻ hóa là có thể, ví dụ tộc trưởng của Lâm gia gần đây đã rúng động một phen về chuyện đột phá thành công. Không những thực lực gia tăng đẳng cấp mới mà còn trẻ đi rất nhiều.

- Trương Liệt phó thủ khách sáo rồi, đứng lên đi. Mặc Viên trưởng bối! Đã làm phiền gián đoạn công chuyện của ngài rồi.

"Mặc Viên trưởng bối? Chẳng lẽ là Mặc Viên đại sư thống đốc luyện dược sư Bảo Lâu Các"

Trương Liệt đứng lên nhanh chốn ổn định thân mình, trong lòng sợ hãi mà than vãn dần hướng giương mắt nhìn bóng hình cười lắc lắc đầu, giương mắt nhìn bóng của vị đang đứng bên cạnh tổng tham mưu trưởng. Bảo Lâu Các được coi đệ nhất dược liệu toàn cõi đế quốc Chân Nam. Tiếng tăm của nó còn lan xa tới các vương quốc lân cận. Cho nên để hoạt động khối công việc khổng lồ như vậy cần rất nhiều nhân lực.

Huống chi y tuy mới được bổ nhiệm làm phó thủ hộ vệ thành đại diện cho Bảo Lâu Các không lâu nhưng làm việc và cống hiến cho Bảo Lâu Các đã nhiều năm mà chưa hề gặp mặt bất kì trưởng bối tầng cao nhất nào.

Nếu có cũng chỉ có thể là Đan Chủ, dù chuyện thường xuyên thấy tận mắt cực kì hiếm thất. Đan chủ trăm công nghìn việc dễ gì mà xuất đầu lộ diện trước mặt nhiều người.

Còn vị Mặc Viên này Trương Kiệt đã được nghe qua, số lượng người thường như y biết tới chân dung thống đốc luyện sư không có một ai. Đủ hiểu độ bí hiểm song song quyền lực không so sánh bằng đan chủ, nhưng chức vụ đã còn lớn hơn cả đan chủ hơn một bậc.

Nuốt ngụm nước bọt để chấn tĩnh tinh thần, y chưa bao giờ nghĩ việc gặp mặt vị tay luyện dược cao hơn cả đan chủ cả. Nuốt ngụm nước bọt để chấn tĩnh tinh thần. Từng nét cơ mặt của Mặc Viên đại nhân hay lông mày hơi cau lại. Ẩn ý sâu trong đó là độ sắc lạnh của kinh nghiệm gây cho kẻ đứng đối diện phải lạnh sống lưng dù gì nhìn phàm như bao người thường

Phấn khích về diễm phúc có một không hai, Trương Kiệt lại liếc nhẹ về hướng người đứng bên phải tham mưu trưởng để ý mới thấy một người khác làm y không đoán được là thân phận người đó, có thể là khách mời của Bảo Lâu Các tới họp bàn.

Vị Mặc Viên rất thoải mái về chuyện này, dặn ý không làm phiền gì cả, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tâm trạng bình thản xen kẽ nóng lòng muốn nghe vị phó thủ thành trình bày cái gì.

- Đa tạ Mặc Viên trưởng bối đã không để bụng, Trương Kiệt chuyện gì nguy cấp mà tới tận Bàn Môn Điếm.

Tổng tham mưu thản nhiên nói, quay đầu sang phía đối diện, lại nhìn thấy khuôn mặt cứng ngắc của Trương Kiệt làm hắn không khỏi ngạc nhiên nói.

- Thật ra là không có chuyện gì nguy hiểm tới thành Dương Nam. Chỉ là tự dưng thành Dương Nam đột ngột bầu trời xuất hiện dị tượng bất thường, hơn nữa tồn tại dải màn sương đen che lấp khắp trên. Còn nữa trên đỉnh núi Sóc Sơn liên tục tồn tại vòng xoáy cường độ cao. Tại hạ nghĩ đó không phải hiện tượng tự nhiên.

. Loại tình huống phát sinh đột ngột như hôm nay đúng là Trương Kiệt sống nhiều năm chưa gặp cả. Nhưng hiện tại mới qua hơn hạ chí không lâu. Kết hợp đế quốc Chân Nam là một quốc gia khá gần đại dương không có chuyện mây đen nổi sấm chớp liên hồi đột ngột như vậy được.

Trương Kiệt với trọng trách là phó thủ vệ học được nhiều điều tùy cơ ứng biến tình huống các loại khả năng sẽ xảy ra đều được nằm trong dự tính nhưng đến mức xông thẳng vào Bàn Môn Điếm đang có thể diễn ra sự kiện quan trọng là không đúng, phần bất lịch sự làm thâm tâm y mang phần áy náy. Thế nhưng bổn phận của y không hề sai.

- Xét sự biến thiên quả nhiên đúng khác thường, tham mưu trưởng ngươi thấy sao. Theo ta nghĩ thì không phải do tự nhiên như phó vệ đây nói.

Mặc Viên vừa xoa cằm vừa toan tâm tính nghĩ hướng về tham mưu trưởng chờ câu trả lời.

- Trước đây đã từng ghi nhận đợt làn sóng thú triều vào 1979 năm trước càn quét hơn nửa dân số đế quốc. Ghi chép để lại trước khi đợt đại thú triều diễn ra trước đó nhiều dị tượng bất thường xuất hiện.

Bớt chợt cần vài hai câu nói của tổng tham mưu không gian chở nên yên tĩnh là thường. Thứ nghe thấy được ngắn ngủi Bàn Môn Điếm là tiếng lửa cháy bùng trên ngọn nến chảy gần hết lách tách, lách tách.

- Đại thú triều càn quét hơn nửa dân số".

Nhắc tới đại thú triều với quy mô cấp độ quỷ đẫm máu nhất lịch sử từ khi Chân Nam đế quốc làm ai nghĩ lại phải thở hơi thật dài. Dù gần hai ngàn năm đã trôi qua, mọi thứ chỉ còn được biết ít ỏi qua sách giấy nhưng ảnh hưởng của nó vẫn ám ảnh đến tận bây giờ.

Toàn bộ cường giả Sinh Tử Cảnh của đế quốc tử trận.

- Chuyện này nên lập tức nói cho Đan Chủ biết không?

Đủ biết độ nguy hiểm sự việc Mặc Viên giờ không còn thái độ vui nữa thay vào đó bộ mặt nghiêm nghị nói đanh thép.

- Mặc Viên đại nhân không cần lo lắng, dù gì đây là suy đoán tạm thời của của cá nhân tại hạ. Gần đây đan chủ hiện đang bận nhiều việc, hiện tại không nên bàn bạc với người thì hơn. Bây giờ ta sẽ phái cử người tới biên cương thám thính tình hình. Có thay đổi ta sẽ báo với ngài và đan chủ ngay.

Ở một diễn biến khác, Huy Côn ánh mắt đảo qua không gian, nhìn trước màn tới hơi sương trắng xóa miệng chỉ biết cắn răng mà chửi thề:

- Chết tiệt, Lệ Bất Ngũ ngươi giỏi thì chui ra đây. Ta biết ngươi đằng sau có gia thế chống lưng. Hãy nói để ta tới dâng lễ tương xứng. Nhất thiết vì mỹ nhân kia mà động thủ, hai ta chia lợi nhuận rồi đường ai nấy đi chẳng phải tốt hơn sao.

Gọi to nhưng hồi âm đáp lại chẳng còn. Tầm nhìn của gã hạn chế tới mức giơ cánh tay phía trước thôi đã biến mất

.

Biết không thể bằng lời để đàm phán, gã càng tức giận hơn. Đi trong tình cảnh mất phương hướng thời gian không xác định.

Đúng lúc tên Lệ Bất Ngũ đó lộ sơ hở. Thừa cơ hội dứt điểm hắn, gã buông cổ Tiểu Đào xoay đường đại đao tới thẳng vai hắn. Nhớ lại khi nãy càng làm gã nuốt tiếc hơn.

Lệ Bất Ngũ bình tĩnh nhẩm miệng từng giây một, cơn sương chạm tới người hắn nở nụ cười nhẹ trước mừng hụt của gã rồi bị màn sương nuốt chửng. Đột ngột màn sương trắng di chuyển vận tốc chớp mắt từ đỉnh núi lao thẳng như mũi tên lao xuống nhấn chìm toàn bộ núi Thái Sơn

.

Nhưng trước khi đi bàn tay Lâm Vũ xoay vòng như một lưỡi dao sắc bén. Trực diện tung một chưởng vào giữa ngực Huy Côn. Với sức gió khủng khiếp thêm áp suất lớn khiến Huy Côn bay nhắc cả chân khoảng xa.

Thân thể Huy Côn giống như một chiếc lá rụng trong gió thu, cấp tốc bắn ngược trở ra. Trên đường va phải một xe trở hàng, ngay khi vừa tiếp xúc chiếc xe đã bị một cỗ kình khí ẩn chứa bên trong ầm ầm chấn nát.

Hai chân Huy Côn kéo lê đến nửa khoảng bãi đất trống mới từ từ dừng lại được, trên khuôn mặt có chút tái nhợt, bao trùm một vẻ khiếp sợ khó tin. Khắp nơi toàn màu trắng xóa bao phủ, gã nhớ vừa rồi diễn ra có vài giây ngắn ngủi. Trên tay còn đang ngắm nhìn bộ dạng đau khổ của Tiểu Đào. Chớp mắt trước mặt là màu trắng xóa, chớp thời cơ thất bại còn bị đả thương.

Kinh dị hơn là gã chẳng cảm nhận một chút khí tức Lệ Bất Ngũ. Đúng thật hắn đang ở trong sáng còn Lâm Vũ ở trong tối thoắt ẩn thoát hiện.

Hét lên gầm rú, phát động hà lực toàn bộ công lực. Thanh đao nặng nề trên tay chém bừa tứ phía.

- Đừng gào hét vô ích, dù ngươi nói to đến đây thì đám sương này hút hết âm thanh. Chém loạn lên chỉ tổ hơn tốn thể lực mà thôi.

Bị Lệ Bất Ngũ giọng điệu tĩnh nói đúng chỗ đau, Huy Côn nhất thời mặt cười cứng lại, bàn tay khẽ chạm tới trường đao trước ngực:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Và ngươi muốn gì. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng cần gì phải làm tới mức này.

Lâm Vũ thăm dò tiếng động vài bước Huy Côn, hạ gục Huy Côn đã nắm chắc nhưng để không lộ liễu thì phải chờ đám sương mù mới hoàn thành.

- Ta nói rồi, ta chỉ là tán tu hành tẩu giang sơn. Còn ngươi nghĩ mục đích đơn giản về gốc Bổ Hà Khí. Đừng làm trò cười, hai ta chẳng phải biết ngươi đang muốn võ kỹ trên người ta sao. Ta cũng vậy thôi

Vấn đề khai thác thông tin đối thủ khi vào thực chiến là yếu tố sống còn. Không những biết lực chiến đấu thủ, bài ẩn phía sau từ đó tạo nền tảng cho hướng đi tiếp theo, cơ sở ưu thế lớn rất nhiều cho một cuộc chiến thắng.

Đám sương mù hắn đã dự đoán trước, trên đường đi hắn đã chú ý loại gốc cây bụi đỏ Dâm Bụt ven đường. Loại cỏ dược lá đỏ chấm vàng tích tụ những giọt nước theo thời gian. Theo tính chất phản ứng hóa cơ hắn nhớ được.

Cỏ Dâm Bụt bản thân mang thuộc tính ăn mòn lớn khi tác dụng với chất trơ trong không khí tạo ra sản phẩm muối sương linh. Chất trơ trong không khí đã là tác nhân chính khi những người leo núi mệt mỏt và khó chịu. Chứng tỏ hàm lượng muối trong không khí dự báo kết tủa thành sương bách ẩn.

Khi giọt phản ứng rơi xuống mặt đất là đúng lúc toàn bộ không khí theo áp suất cao xuống áp xuất thấp dựa nguyên lý nhiệt độ càng giảm khi nâng độ cao đẩy nên một lực nhanh ngang ngửa tốc độ phi hành một cường giả Thiên Hà Cảnh. Với tu vi hiện tại của hắn chạy thoát không nổi.

Loại sương bách ẩn hạn chế thị giác người nằm trong nó, bù lại tăng cường năng lực thính giác. Chỉ cần nhắm mắt vận dụng tâm tri vào hai đôi tai từng chuyển động nhỏ trong bán kính 20 trượng đều bị Lâm Vũ tóm gọn cả.

Nhưng nội tâm hắn không vui vẻ gì, lo lắng nhất chính là núi Sóc Sơn nếu tồn tại ma thú chuyên sóng âm sơn mồi rất nguy ẩm, nó có thể khếch đại tầm nhìn lên tận vài lần. Vậy nên dứt điểm và chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.

"Nhãi ranh chưa vắt sạch lỗ mũi" Huy Côn ức không thể băm Lệ Bất Ngũ thành trăm mảnh. Đề phòng Lệ Bất Ngũ tiếp cận đánh lén, khoé miệng khẽ nồi lên một tia cười lạnh, Huy Cồn khẽ nghiêng người về phía sau, cười nói: " Muốn động thủ?".

Từ trong ngực một viên đan dược nhỏ bằng hạt ngọc, màu đỏ tỏa ra lượng sát khí nồng nặc. Huy Côn tự tin nuốt vào, hắn nhăn mặt chịu cơn đau như lửa đốt, ngửa mặt lên trời muốn lòi con ngươi chui ra, miệng rộng cười hệt con dã thú.

Luồng khí bao bọc khắp thân thiết nồng đậm chết chóc, tu vi tăng lên mức khủng bố.

- Sài tà dược không sợ bị phản vệ sao.

Lệ Bất Ngũ híp lại đôi mắt, cao thấp dò xét gã to xác trước mặt này một chút, tuy sử dụng đan cấm có tăng mức sát khí nhiều lận. Hắn nhận thức cũng không đầy đủ, chẳng qua loại đan cấm này không phải là quá mạnh, hắn cũng có một ít ấn tượng.

- Động thủ với ngươi thì sao! Dù sao khi sử dụng viên đan cấm là người ép ta, bất không tới mức nguy hiểm tính mạng nhất quyết ta không sử dụng nữa. Là ngươi ép ta, Lệ Bất Ngũ chính ngươi đã ép ta. Có thể ta sẽ bị viên tà đan để lại di chứng nặng nề. Nhưng..nhưng giết chết ngươi ta chẳng phải có võ kỹ thủ được cả Nhất Chém Chí Tử sao. Đến lúc đó sợ gì mấy loại đan chủ Bảo Lâu Các, ta sẽ là đệ nhất thiên hạ, ngươi chết rồi thì tông của ngươi không biết đến ta. Ngươi phải trả giá!

Tên Huy Côn lắm mồm tay nắm chặt chuôi đao, cố nén xúc động trong lòng, cười lạnh, trào phúng nhìn Lệ Bất Ngũ.

Gã dữ tợn cười, cuộn thân, tay trái mãnh đích chấn động, một cổ ám kình hung mãnh đem ống tay áo chấn nát bấy. Cánh tay phơi bày ra ngoài, gân xanh như những con rắn nhỏ, không ngừng chuyển động. Bỗng nhiên, bàn tay cũng biến thành to lớn hơn rất nhiều, móng tay vốn bình thường tăng vọt lên nửa thốn, màu sắc đen nhánh kì lạ vô cùng. Kết hợp thanh đại đao đen tuyền của gã trông vô cùng mạnh mẽ.

- Bức ta đến chừng này thì ngươi xong đời rồi. Ra đây, đừng nghĩ có chút thực lực mà ngạo cuồng.

Thế là hắn bất động thanh sắc lấy đại đao ra chém loạn xạ tứ phía, chém đứng khúc gỗ bên cạnh từng mảnh không để ý, cũng không nói lời nào, không làm gì, đứng im không nhúc nhích, làm cho người ta có một loại cảm giác thâm sâu khó dò.

Huy Côn tin rằng dù không đánh thắng Lệ Bất Ngũ nhưng không sẽ rơi vào thế hạ phong. Tự tin đủ như vậy vung đao chém tới Lệ Bất Ngũ tung tuyệt kĩ Nhát Chém Chí Tử.

Tuỳ theo tiếng hét của gã, bảy thanh dao nhọn đang cắm trên người lão đều rung lên, từ bên trong hình đầu quỷ ở cán dao phát ra âm thanh "ông ông " như tiếng chim kêu, hơn nữa âm thành ngày càng vang ngày càng thêm bén nhọn, tựa hồ như muốn sống dậy muốn thoát ra khỏi người hắn.

Huy Côn nhìn thấy mấy thanh dao nhọn tựa như không ngừng rung động, có chút tức giận, gã hạ giọng lầm rầm một câu, bởi vì thanh âm quá bé, tốc độ lại nhanh, Lệ Bất Ngũ không nghe rõ lão nói cái gì, nhưng khả năng không phải là những lời dễ nghe.

Song chưởng vi thụ, nhàn nhạt đích hà khí tỏa ra, Huy Côn thầm thở ra một hơi, cước đạp lên mặt đất một bước, thân hình lao tới Lệ Bất Ngũ.

- Ngũ thức - Châm điểm nguyệt.

Lâm Vũ xuất hiện thình lình ngươi trước ngực Huy Côn, tay trái cầm que củi, tay phải điểm nguyệt khắp chân kinh người Huy Côn, bồi thêm câu dạy bảo:

- Đấu với ngươi lâu như đánh trùm cuối vậy.

Một lần chỉ ấn đánh thẳng vào bát lộ kinh mạch, một tiếng rắc giòn kêu lên, dây chằng như muốn đứt ra. Lấp thêm hiệu lực tàn phá của đan dược phá hủy các mô cơn. Huy Côn hét lên trong đau đớn.

Chấn kinh bắn ra sau như đại pháo, ngụm máu phun thổ huyết nặng, may mắn gã chưa chết, nhưng cơ thể không cử động nổi. Giọng nói khàn khàn thù hận đến tận sương tủy tới thẳng trước mặt Lệ Bất Ngũ đang tiếng tới:

- Sai lầm của ngươi là ngươi không giết ta, ngươi biết đằng sau ta có không?

Bạn đang đọc Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn sáng tác bởi LãoNhânBấtNgũ

Truyện Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãoNhânBấtNgũ
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.