Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 91

Phiên bản Dịch · 2789 chữ

Miệng bao quá lớn mà nắm tay Phong Ba Ác thì nhỏ nên lọt vào thật dễ dàng nhưng làm sao có thể giữ y được. Phong Ba Ác chỉ rụt tay lại là đã rút ra khỏi cái bao ngay. Đột nhiên lưng bàn tay y nhói lên một cái, dường như bị kim đâm phải, nhìn xuống bỗng giật nảy người, thì ra đã có một con bò cạp trên lưng bàn tay. Con bò cạp đó so với bình thường thì nhỏ hơn nhiều nhưng mình vằn vện ngũ sắc trông thật ghê rợn. Phong Ba Ác biết không xong, vẫy mạnh tay một cái nhưng đuôi con bò cạp vẫn cắm chặt vào lưng bàn tay, lắc cách nào cũng không nhả.

Phong Ba Ác vội lật tay lại xát bàn tay vào sống đao, nghe tóp một tiếng, con bò cạp đã bị nát ngướu. Thế nhưng con vật lại từ trong túi của ông già tay dài chui ra ắt không phải chỉ là bò cạp thường, một người ăn mày tầm thường độc vật sử dụng đã thật ghê gớm, huống chi lại là một trong lục đại trưởng lão của Cái Bang? Y vội vàng nhảy ra ngoài xa, lấy trong túi ra một viên thuốc giải độc, bỏ tọt vào mồm nuốt luôn.

Người ăn mày già không đuổi theo, thu chiếc bao về, quay sang Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: "Con bé này sao lại biết ta thuộc về họ Nguyễn Hồ Bắc nhỉ?" Bao Bất Đồng hết sức quan tâm vội hỏi:

- Tứ đệ thấy thế nào?

Phong Ba Ác vẫy vẫy bàn tay, không thấy khác lạ cũng không hiểu ra sao, nghĩ bụng: "Trong túi gai có dấu bò cạp ngũ sắc, không thể không có gì kỳ quái" bèn đáp:

- Không thấy gì cả…

Y mới nói tới đây, đột nhiên nghe bịch một cái ngã nhào ra trước. Bao Bất Đồng vội đỡ y lên, hỏi dồn:

- Sao thế? Sao thế?

Chỉ thấy các bắp thịt trên mặt y đã cứng đơ nở một nụ cười thật gượng gạo. Bao Bất Đồng kinh hãi quá, vội vàng giơ tay điểm các huyệt đạo trên cổ tay, khuỷu tay và trên vai ba nơi khớp xương để cho chất độc khỏi chạy ngược về tim, ngờ đâu chất độc của con bò cạp hoa kia lan ra thật nhanh, tuy chẳng phải là "kiến huyết phong hầu" nhưng trúng phải là có tác dụng ngay còn nhanh hơn nọc rắn nhiều.

Phong Ba Ác há mồm toan nói gì đó, nhưng chỉ ú ớ mấy tiếng thật khó nghe. Bao Bất Đồng thấy độc tính lợi hại như vậy sợ rằng không còn cách nào chạy chữa, trong cơn bi phẫn, gầm lên một tiếng, xông luôn vào ông già tay dài.

Ông già lùn mập cầm cương trượng quát lên:

- Định xa luân chiến hay sao? Để thằng lùn này ra thử với anh hào nhà Mộ Dung.

Cây gậy liền nhắm thẳng vào Bao Bất Đồng phóng ra. Món binh khí đó vốn thật nặng nề nhưng y cầm thật nhẹ nhàng, xuất chiêu linh động, chẳng khác gì một thanh trường kiếm. Bao Bất Đồng tuy đang cơn tức tối gấp gáp nhưng đối thủ là một đại kình địch, không dám coi thường chút nào, chỉ mong bắt được tên trưởng lão lùn mập này để ép ông già tay dài đưa thuốc giải cứu Phong tứ đệ nên lập tức thi triển cầm nã thủ, theo những khe hở của cương trượng mà tấn công vào.

A Châu, A Bích hai người chia ra đứng hai bên Phong Ba Ác, mắt rưng rưng gọi rối rít:

- Tứ ca! Tứ ca!

Vương Ngữ Yên không biết tí gì về việc sử dụng, chữa trị chất độc, trong bụng hối hận vô cùng: "Ta mỗi khi đọc sách võ học, trị độc pháp môn nhiều vô số kể nhưng tưởng không bao giờ dùng tới nên chẳng thèm liếc qua. Giá như mình chịu khó đọc qua, nhớ được chút nào hay chút nấy thì bây giờ đâu đến nỗi bó tay, giương mắt nhìn Phong tứ ca chết tức tối thế này."

Kiều Phong thấy Bao Bất Đồng và trưởng lão lùn hai bên ngang ngửa không thể nào chốc lát mà phân thắng bại quay sang nói với ông già tay dài:

- Trần trưởng lão, xin ông giải độc giùm cho vị Phong tứ gia đây.

Trần trưởng lão ngạc nhiên:

- Bẩm bang chủ, tên này vô lễ, võ công cũng không phải kém, cứu y sống rồi hậu hoạn không phải là ít.

Kiều Phong gật đầu nói:

- Nói vậy đúng lắm. Thế nhưng chúng ta chưa gặp người chủ mà đã giết hạ thuộc của họ hiềm rằng mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu. Mình nên phân định rõ hai bên vị trí thế nào lúc đó hãy có biện pháp.

Trần trưởng lão hậm hực đáp:

- Mã phó bang chủ rõ ràng là bị tên tiểu tử Mộ Dung kia giết hại, báo thù rửa hận nói chuyện nhân nghĩa lý tình làm gì?

Mặt Kiều Phong hơi lộ vẻ không vui nói:

- Trưởng lão cứ giải độc cho y trước đi, chuyện khác nói sau cũng chưa muộn.

Trần trưởng lão tuy trong lòng không muốn chút nào nhưng lệnh của bang chủ không thể cãi được nên đáp:

- Vâng!

Y lấy trong người ra một cái bình nhỏ, tiến lên mấy bước nói với A Châu và A Bích:

- Bang chủ chúng ta nhân nghĩa hơn người, đây là thuốc giải, mau cầm lấy.

A Bích mừng quá vội vàng chạy lên cung kính hành lễ tạ ơn Kiều Phong rồi quay sang chắp tay nói với Trần trưởng lão:

- Đa tạ Kiều bang chủ, đa tạ Trần trưởng lão.

Nàng cầm lấy chiếc bình nhỏ hỏi lại:

- Xin hỏi trưởng lão, giải dược đây dùng như thế nào?

Trần trưởng lão đáp:

- Hút hết chất độc ở vết thương ra, lấy thuốc giải bôi lên.

Y ngừng lại một chút nói tiếp:

- Độc dịch chưa hút hết thì bôi thuốc giải lên cũng bằng thừa, nên biết như thế.

A Bích đáp:

- Dạ!

Nàng quay lại cầm tay Phong Ba Ác há mồm toan hút máu độc trên tay y. Trần trưởng lão lớn tiếng quát:

- Khoan đã!

A Bích ngạc nhiên nói:

- Cái chi?

Trần trưởng lão nói:

- Đàn bà hút không được.

A Bích mặt hơi đỏ lên hỏi lại:

- Đàn bà thì sao?

Trần trưởng lão đáp:

- Chất độc con bò cạp này là âm hàn, đàn bà tính âm, âm lại thêm âm độc tính lại tăng thêm.

A Châu, A Bích, Vương Ngữ Yên ba người bán tín bán nghi, tuy lời đó có vẻ quái lạ nhưng không phải là hoàn toàn vô lý nếu như càng làm độc thêm thì e không xong, bên mình chỉ có Bao Bất Đồng là đàn ông nhưng đang cùng ông già lùn đấu kịch liệt, chỉ thấy trượng ảnh thấp thoáng, chưởng thế vù vù, nhất thời không thể nào rời ra được. A Châu kêu lên:

- Tam ca! Tạm ngừng tay đã, quay lại cứu tứ ca rồi tính sau.

Thế nhưng Bao Bất Đồng với ông già lùn kia hai bên ngang ngửa, đã giao đấu rồi, muốn thoát thân mà ra không phải chỉ vài chiêu là xong. Cao thủ tỉ võ, chiêu nào cũng đều sống chết sơ hở một chút sẽ bị đối phương lấy mạng ngay chứ đâu phải muốn ra là ra, muốn vào là vào? Bao Bất Đồng nghe tiếng A Châu gọi, nghĩ bụng thương thế Phong Ba Ác có biến chuyển gì đây, lại càng nóng ruột, cố gắng tấn công gấp rút mong thoát ra được vòng vây của ông già lùn.

Hai người kịch đấu đã trên trăm chiêu, tuy ở vào thế bình thủ nhưng ông già lùn tay cầm binh khí vừa dài vừa nặng, đối phương lại tay không ai yếu ai mạnh đã rõ rệt. Ông già lùn múa cây cương trượng liên hoàn tiến kích nhưng đều bị Bao Bất Đồng hóa giải cả biết rằng có đấu thêm nữa thì chỉ có thua chứ không mong thắng được thấy bên địch tấn công gấp rút lại tưởng y muốn đánh bại mình lên cũng đem hết toàn lực ra chống đỡ.

Cái Bang tứ lão người nào võ công cũng có chỗ độc đáo riêng, đối với bọn Chư Bảo Côn, Tư Mã Lâm phái Thanh Thành, Diêu Bá Đương của Tần gia trại Bao Bất Đồng chỉ nói nói cười cười nhẹ nhàng đánh ra nhưng lão già lùn này quả không dễ đối phó. Bao Bất Đồng tuy chiếm thượng phong nhưng nếu muốn thực sự thắng được một chiêu nửa thức thì còn phải xem đối phương công lực thế nào mà ông già lùn thì đánh lâu không có vẻ gì kém thế. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Kiều Phong thấy ba cô gái mặt mày kinh hoảng, biết rằng con bò cạp hoa của Trần trưởng lão nuôi cực kỳ lợi hại, cũng chẳng biết cái câu "đàn bà không được hút chất độc" kia thực hay giả. Nếu như ông ra lệnh cho thuộc hạ tấn công kẻ địch, dù cho tình thế hung hiểm bội phần cũng không ai dám buông lòng oán hận nhưng nay sai một người liều mạng ra cứu chữa cho địch nhân thì dù cách nào cũng không thể nào mở lời được. Nghĩ như thế Kiều Phong bèn nói:

- Để ta hút chất độc cho Phong tứ gia.

Nói xong ông đi đến bên cạnh Phong Ba Ác. Đoàn Dự trông thấy Vương Ngữ Yên mặt mày rầu rĩ đã sớm có ý định đi ra hút độc dịch cho Phong Ba Ác, có điều Kiều Phong đã cùng mình kết nghĩa anh em, nếu lại ra tay giúp cho kẻ địch của nghĩa huynh thì tình kim lan ắt sẽ thương tổn, tuy Kiều Phong đã bảo Trần trưởng lão lấy giải dược nhưng cũng đâu biết đó là thực lòng hay chỉ giả vờ. Đến khi thấy Kiều Phong đi đến bên cạnh Phong Ba Ác quả thực muốn giúp y trừ độc vội nói:

- Đại ca, nhường tiểu đệ hút độc cho y.

Chàng bước ra, tự nhiên sử dụng ngay bộ pháp trong Lăng Ba Vi Bộ, thân hình lạng qua đã chen lên trước Kiều Phong, cầm tay Phong Ba Ác, ghé miệng vào vết thương trên tay y hút luôn.

Lúc này một bên tay Phong Ba Ác đã đen sì, hai mắt mở trừng trừng, đến mi mắt cũng đã cứng đờ không còn nhắm lại được. Đoàn Dự hút ra một ngụm máu độc, nhổ xuống đất thấy máu đó đen như mực, mọi người trông thấy đều hết sức kinh hãi. Đoàn Dự đang định hút tiếp thấy trên vết thương máu đen từng giọt nhỏ ra, chàng ngạc nhiên nghĩ thầm: "Để máu đen này ra hết rồi mình hãy hút tiếp thì mới xong." Chàng có ngờ đâu vì đã ăn phải con Mãng Cổ Chu Cáp là vua của các loài độc nên có thể khắc chế mọi loại độc tính, con bò cạp hoa kia còn kém xa nên hút ra rồi thuận thế chảy ra. Đột nhiên Phong Ba Ác cựa mình một cái nói:

- Đa tạ!

Bọn A Châu ai nấy cực kỳ mừng rỡ. A Bích nói:

- Tứ ca, anh nói được rồi.

Chỉ thấy máu độc càng lúc càng nhạt, từ từ biến thành màu tím, chảy thêm một lát nữa, màu tím trở thành đỏ sậm. A Bích vội vàng thoa thuốc giải lên vết thương cho y rồi Bao Bất Đồng cũng giải các huyệt đạo trên tay y. Chỉ trong giây lát, lưng bàn tay sưng húp của Phong Ba Ác dần dần xẹp xuống, hành động nói năng lại trở lại bình thường.

Phong Ba Ác quay sang vái Đoàn Dự một cái thật sâu nói:

- Đa tạ ơn công tử cứu mạng.

Đoàn Dự vội vàng hoàn lễ đáp:

- Cái chuyện con con ấy có gì đáng nói đâu.

Phong Ba Ác cười nói:

- Tính mệnh của tôi đối với công tử là chuyện nhỏ, với tôi lại lớn lắm.

Y cầm lấy chiếc bình vứt cho Trần trưởng lão nói:

- Trả lại ngươi thuốc giải.

Y quay sang Kiều Phong ôm quyền nói:

- Kiều bang chủ nhân nghĩa hơn người, không hổ là thủ lãnh của đại bang lớn nhất trong võ lâm, Phong Ba Ác mười phần bội phục.

Kiều Phong cũng vòng tay ôm quyền đáp lễ đáp:

- Không dám.

Phong Ba Ác nhặt đơn đao lên giơ tay chỉ vào Trần trưởng lão nói:

- Lần này ta thua ngươi, Phong Ba Ác này cam chịu nước lép, lần sau gặp nhau mình lại đánh nữa, hôm nay bây nhiêu đó đủ rồi.

Trần trưởng lão mỉm cười:

- Thể nào cũng cố hầu tiếp.

Phong Ba Ác xoay qua trưởng lão tay cầm giản kêu lên:

- Để ta được lãnh giáo cao chiêu của các hạ.

A Châu, A Bích đều hoảng hốt cùng cất tiếng can:

- Không được đâu tứ ca, thân thể anh chưa hoàn toàn hồi phục.

Phong Ba Ác kêu lên:

- Có người mà không được đánh thì uổng cả đời.

Y múa tít đơn đao, thân tùy đao tiến đã chém vào trưởng lão cầm giản. Ông già cầm giản râu tóc trắng xóa thành danh đã mấy chục năm nay, trên giang hồ nhân vật nào cũng đã gặp rồi thấy Phong Ba Ác vừa mới mười phần chết chín, chỉ chớp mắt đã hung hăng như sinh long hoạt hổ xông lên, quả là ít thấy trong bụng không khỏi sợ thầm. Thiết giản của ông ta vốn biến hóa phức tạp, ngoại trừ đâm quật đánh quét ra, lại còn thủ pháp kỳ dị để khóa binh khí địch nhân, lúc này vì chột dạ nên công phu giảm đi mấy thành thành ra chỉ đỡ gạt mà không tấn công, chẳng có cách nào đánh trả.

Kiều Phong hơi nhíu mày nghĩ thầm: "Vị Phong bằng hữu này quả không biết phải quấy gì cả, Đoàn huynh đệ của ta có hảo tâm cứu mạng cho y sao chẳng phân biệt nếp tẻ gì cả lại xông lên đánh nữa là sao?" Ông thấy Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác hai người đều thắng thế(14.3) nhưng không phải chỉ giây lát có thể hơn thua. Tuy nhiên cao thủ tỉ võ, chỉ chớp mắt có thể biến chuyển rất nhiều, chỉ cần một chiêu một thức sử dụng khéo léo, hoặc giả đối thủ sơ hở một chút là kẻ đang thua có thể chuyển thành ngang tay. Dĩ nhiên bốn người đang đấu không ai lại dám sơ xuất còn người đứng ngoài thì chăm chú xem.

Đoàn Dự bỗng nghe thấy từ phía đông có vô số người rảo bước đi tới, rồi kế đó phương bắc cũng có tiếng chân, nhân số quả là rất đông. Chàng quay sang nói nhỏ với Kiều Phong:

- Đại ca, có người tới.

Kiều Phong cũng đã nghe thấy rồi nên gật đầu nghĩ thầm: "Hẳn là Mộ Dung công tử mai phục người ở đây. Thì ra hai tên họ Bao và họ Phong kia tới đây trước giữ chân mình, sau đó đại bộ phận mới kéo đến tấn công." Ông đang định ám truyền hiệu lệnh cho bang chúng ở phía tây, phía nam triệt thoái trước, chính mình cùng bốn trưởng lão và Tưởng đà chủ sẽ đoạn hậu, bỗng thấy phương tây và phương nam cũng có tiếng chân người lao xao, hóa ra bốn phương tám hướng đều có kẻ địch cả.

Kiều Phong hạ giọng nói:

- Tưởng đà chủ, địch ở phương nam yếu hơn cả, khi nào thấy ta ra hiệu, lập tức tất lãnh các anh em chạy về phía nam.

Tưởng đà chủ đáp:

- Vâng!

Ngay lúc đó phía sau những cây hạnh ở phía đông tiến ra năm sáu chục người, ai nấy áo quần rách rưới, đầu tóc bù xù, kẻ cầm binh khí hoặc cầm bát mẻ gậy tre, toàn là bang chúng trong Cái Bang cả. Kế đó phía bắc cũng có tám chín chục đệ tử Cái Bang bước ra, ai nấy thần sắc nghiêm trọng, trông thấy Kiều Phong đã không hành lễ, ngược lại dường như có vẻ thù hằn.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.