Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 56

Phiên bản Dịch · 2764 chữ

Bảo Định Đế đứng dậy đọc lá thư để tỏ lòng kính trọng chùa Thiếu Lâm, Tuệ Chân và Tuệ Quan cung kính đứng một bên thõng tay hầu hạ. Bảo Định Đế nói:

- Xin hai vị ngồi. Phương trượng chùa Thiếu Lâm nếu đã có pháp dụ, chúng tôi là đệ tử Phật môn, là một phái trong võ lâm, nguyện đem hết sức để tuân lệnh. Huyền Bi đại sư tinh thông Phật học, võ công cao cường, anh em chúng tôi vẫn hằng kính ngưỡng, không biết pháp giá của đại sư bao giờ mới tới? Anh em chúng tôi xin quét tháp chờ đợi.

Tuệ Chân, Tuệ Quan đột nhiên quì gục xuống, bình bình khấu đầu rồi cùng khóc òa lên. Bảo Định Đế và Đoàn Chính Thuần cùng kinh hãi, nghĩ thầm: "Không lẽ Huyền Bi đại sư chết rồi." Bảo Định Đế đưa tay đỡ lên nói:

- Chúng mình võ lâm đồng đạo, không nên dùng đại lễ làm gì.

Tuệ Chân đứng lên quả nhiên trả lời:

- Sư phụ chúng tôi viên tịch rồi.

Bảo Định Đế nghĩ thầm: "Lá thư này vốn để Huyền Bi đại sư tự mình đem đến, không lẽ ông ta chết trong cảnh giới nước Đại Lý?" Ông bèn nói:

- Huyền Bi đại sư tây qui, cửa Phật mất đi một cao tăng, võ lâm mất đi một cao thủ, quả thực đáng tiếc. Không biết Huyền Bi đại sư viên tịch vào ngày nào?

Tuệ Chân đáp:

- Tháng trước phương trượng sư bá được tin Thiên Hạ Tứ Đại Ác Nhân định đến gây sự với Đoàn hoàng gia và Trấn Nam Vương nước Đại Lý. Họ Đoàn Đại Lý uy chấn thiên nam, đâu có sợ gì bọn Tứ Đại Ác Nhân nhưng sợ hai vị không biết khiến chấp sự, bộ hạ có thể bị ám toán nên sai sư phụ chúng tôi dẫn bốn đệ tử đi đến Đại Lý bẩm trước cho hoàng gia để do hoàng gia sai bảo.

Bảo Định Đế hết sức cảm kích, nghĩ thầm: "Thảo nào phái Thiếu Lâm mấy trăm năm nay được mọi người kính phục, Huyền Từ đại sư coi việc an nguy của võ lâm như việc của mình, bọn ta tuy ở chốn xa xăm man di nhưng cũng quan tâm tới. Trong thư nói chúng ta chiếu cố cho thầy trò Huyền Bi đại sư nhưng thực ra là sai người đến trước là báo tin, sau là tiếp tay chống giữ ."

Ông bèn hơi khom mình nói:

- Long tình hậu ý của phương trượng đại sư, anh em chúng tôi không biết phải làm sao báo đáp cho được.

Tuệ Chân đáp:

- Hoàng gia quá khiêm tốn đấy thôi, thầy trò chúng tôi lên đường xuôi nam ngày hai mươi tám tháng trước ghé lại chùa Thân Giới ở châu Lục Lương nghỉ qua đêm, ngờ đâu sáng sớm ngày hai mươi chín, bốn anh em chúng tôi trở dậy, thì thấy sư phụ… sư phụ chúng tôi bị người ta ám toán, chết ngay trên đại điện chùa Thân Giới rồi…

Nói đến đây ông ta nghẹn ngào không thành tiếng. Bảo Định Đế thở dài một tiếng hỏi lại:

- Huyền Bi đại sư trúng phải ám khí độc hại chăng?

Tuệ Chân đáp:

- Không phải vậy.

Bảo Định Đế, Hoàng Mi tăng, Đoàn Chính Thuần lẫm Cao Thăng Thái đều tỏ vẻ ngạc nhiên, cùng nghĩ: "Cứ như võ công của Huyền Bi đại sư, nếu không phải là trúng phải ám khí "kiến huyết phong hầu," dẫu là địch nhân ở sau lưng đột nhiên tập kích, cũng không thể nào không còn sức kháng cự mà chết ngay. Trong nước Đại Lý ta có cao thủ nào có bản lãnh cao như thế?"

Đoàn Chính Thuần nói:

- Hôm nay mồng ba, tối ngày hai mươi tám tháng trước tức là bốn ngày rồi. Dự nhi bị bắt tại Vạn Kiếp Cốc là ngày hai mươi bảy.

Bảo Định Đế gật đầu:

- Không phải là Tứ Đại Ác Nhân.

Đoàn Diên Khánh mấy ngày đó đều ở tại Vạn Kiếp Cốc quyết không cách nào phân thân ra để đi Lục Lương Châu giết người, nếu có phải Đoàn Diên Khánh chăng nữa cũng chưa chắc đã có thể giết chết Huyền Bi đại sư không một tiếng động như thế. Tuệ Chân nói:

- Chúng tôi đỡ sư phụ dậy thì người lão nhân gia đã lạnh, viên tịch từ lâu, trong đại điện không có dấu vết gì chứng tỏ đã động thủ. Chúng tôi chạy ra ngoài chùa tìm kiếm, các sư huynh trong chùa Thân Giới cũng chạy theo tìm kiếm giùm nhưng mấy chục dặm không hề thấy một chút tung tích nào của hung thủ.

Bảo Định Đế buồn bã nói:

- Huyền Bi đại sư vì họ Đoàn ta mà viên tịch, lại bị nạn ngay trong cảnh giới nước Đại Lý, dù tình dù lý, anh em chúng tôi nhất quyết không thể đứng ngoài.

Tuệ Chân, Tuệ Quan hai nhà sư cùng quì xuống bái tạ, Tuệ Chân nói:

- Bốn người anh em chúng tôi cùng phương trượng chùa Thân Giới Ngũ Diệp đại sư bàn thảo xong tạm quàn pháp thể của sư phụ chúng tôi tại chùa Thân Giới, không dám hỏa hóa để tiện việc sau này chưởng môn sư bá có kiểm tra. Hai vị sư huynh quay về chùa Thiếu Lâm bẩm lại cho chưởng môn sư bá, tiểu tăng và sư đệ Tuệ Quan thì đi Đại Lý, bẩm cho hoàng gia và Trấn Nam Vương.

Bảo Định Đế nói:

- Phương trượng Ngũ Diệp tuổi cao đức trọng, kiến thức uyên bác, thông hiểu nhiều chuyện trong võ lâm, vậy lão nhân gia dạy thế nào?

Tuệ Chân đáp:

- Ngũ Diệp phương trượng dạy rằng mười phần thì có đến tám chín, hung thủ là người trong họ Mộ Dung đất Cô Tô.

Đoàn Chính Thuần và Cao Thăng Thái đưa mắt nhìn nhau, trong bụng cùng nghĩ: "Lại là Cô Tô Mộ Dung nữa." Hoàng Mi tăng từ nãy đến giờ chưa mở miệng đột nhiên xen vào:

- Phải chăng Huyền Bi đại sư bị địch nhân đánh một chiêu Đại Vi Đà Chử(9.2) ngay giữa ngực mà viên tịch chăng?

Tuệ Chân kinh hãi hỏi lại:

- Đại sư đoán không sai, không hiểu tại sao… tại sao…

Hoàng Mi tăng đáp:

- Ta từng nghe công phu Đại Vi Đà Chử của Huyền Bi đại sư chùa Thiếu Lâm là một tuyệt học trong võ lâm, người nào trúng phải gân cốt đều đứt rời. Môn võ công này quả là ghê gớm nhưng dẫu sao cũng quá ư bá đạo, dường như không thích hợp cho đệ tử Phật môn… Ôi!

Đoàn Dự cũng xen vào:

- Đúng thế! Môn công phu này quá ư độc địa!

Tuệ Chân, Tuệ Quan nghe Hoàng Mi tăng bình luận sư phụ của mình, trong bụng khó chịu nhưng kính trọng ông là tiền bối cao tăng không dám nói gì, bỗng nghe Đoàn Dự ở ngoài chõ mồm vào, không khỏi hầm hầm nhìn chàng. Đoàn Dự làm như không thấy chẳng coi vào đâu.

Đoàn Chính Thuần hỏi:

- Sư huynh tại sao biết được Huyền Bi đại sư trúng phải đại Vi Đà Chử mà viên tịch?

Hoàng Mi tăng thở dài:

- Phương trượng chùa Thân Giới Ngũ Diệp đại sư đoán rằng hung thủ thuộc họ Mộ Dung đất Cô Tô ắt không phải là đoán sằng vô căn cứ. Đoàn nhị đệ, Cô Tô Mộ Dung có một câu rằng:

Hễ ai có tài nghệ gì,

Ta đem trả ngược lại về cho ngươi.(9.3)

Chẳng hay hiền đệ có biết chăng?

Đoàn Chính Thuần trầm ngâm đáp:

- Câu đó tiểu đệ đã từng nghe qua, có điều không hiểu rõ lắm nghĩa lý của nó.

Hoàng Mi tăng lẩm bẩm:

- Gậy ông đập lưng ông, hừ, gậy ông đập lưng ông…

Trên mặt ông đột nhiên lộ vẻ sợ hãi. Bảo Định Đế, Đoàn Chính Thuần quen biết ông ta đã mấy chục năm chưa bao giờ thấy ông ta lộ vẻ kinh hãi, mới đây ông ta đụng độ với thái tử Diên Khánh rõ ràng đã vào thế thua, tuy bề ngoài hết sức gay cấn nhưng vẫn thản nhiên, bây giờ lại tỏ vẻ sợ sệt đủ biết đối phương quả thực đáng ngại.

Trong noãn các bỗng nhiên lặng tanh không một tiếng động. Qua một hồi lâu, Hoàng Mi tăng chậm rãi nói:

- Lão tăng nghe nói quả thực trên đời này có một nhân vật tên là Mộ Dung Bác, y dám lấy cái tên "Bác" vì võ công uyên bác không đâu kể xiết, tựa hồ không một tuyệt kỹ của nhà nào, phái nào trong võ lâm y không tinh thông, không am tường. Một điều kỳ lạ là nếu y muốn giết ai thì lại sử dụng ngay tuyệt kỹ thành danh của người đó.

Đoàn Dự nói:

- Thế thì quả là không sao tưởng tượng nổi, thiên hạ có biết bao nhiêu môn võ công, làm sao y học cho hết được?

Hoàng Mi tăng đáp:

- Lời đó của hiền điệt quả thực không sai, nếu không dùng chính tuyệt chiêu của người đó để giết người thì y nhất định không ra tay.

Bảo Định Đế nói:

- Ta cũng có nghe đất Trung Nguyên có một nhân vật kỳ tài như thế. Lạc thị tam hùng đất Hà Bắc giỏi về phi chùy, về sau cả ba người đều bị trúng phi chùy táng mạng, Chương Hư đạo nhân đất Sơn Đông khi giết người thì chặt đứt tứ chi kẻ địch để cho kẻ đó rên rỉ một hồi lâu rồi mới chết. Gã Chương Hư đạo nhân đó chính mình cũng bị thảm báo như thế, cái câu "Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân" của Mộ Dung Bác chính là do miệng Chương Hư truyền ra.

Ông ngừng lại một chút nói tiếp:

- Khi đó giữa chợ ở Tế Nam, không biết bao nhiêu người bu chung quanh xem Chương Hư đạo nhân nằm lăn lộn kêu la dưới đất.

Ông nói tới đây dường như còn tưởng tượng ra cái thảm trạng của Chương Hư đạo nhân trước khi chết, vẻ mặt xem chừng bất nhẫn, lại đầy vẻ không vui. Đoàn Chính Thuần gật đầu nói:

- Quả đúng là như thế.

Đột nhiên ông nghĩ ra một chuyện liền nói:

- Sư phụ của Quá Ngạn Chi Quá đại gia Kha Bách Tuế nghe nói giỏi sử dụng nhuyễn tiên, nhưng kình lực trên đầu roi lại dùng một lộ thuần cương, sát địch thì dùng tiên đánh vào đầu đối phương nát vụn, không lẽ ông ta… ông ta…

Ông vỗ tay ba cái gọi một tên đầy tớ vào nói:

- Mau mời Thôi tiên sinh và Quá đại gia vào trong này, nói là ta có việc muốn bàn.

Gã thị bộc kia đáp lời "vâng" một tiếng nhưng không biết Thôi tiên sinh là ai nên ngần ngừ chưa chịu ra. Đoàn Dự cười nói:

- Thôi tiên sinh chính là Hoắc tiên sinh ở trướng phòng đó.

Gã đầy tớ bấy giờ mới dạ một tiếng thật to nhanh nhảu đi ra. Chẳng bao lâu Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi cùng vào trong noãn các. Đoàn Chính Thuần hỏi:

- Quá huynh, tại hạ có một chuyện muốn hỏi, xin đừng trách cứ.

Quá Ngạn Chi đáp:

- Không dám.

Đoàn Chính Thuần hỏi:

- Xin hỏi lệnh sư Kha lão tiền bối bị người ta ám toán như thế nào? Bị quyền cước hay binh khí đến nỗi vết thương chí mệnh?

Quá Ngạn Chi đột nhiên mặt đỏ bừng thật là bẽn lẽn, ấp úng một hồi mới đáp:

- Gia sư bị thương vì chiêu nhuyễn tiên "Thiên Linh Thiên Toái,"(9.4) kình lực của hung thủ hung mãnh dị thường, dẫu có chính tay gia sư, cũng không thể… không thể… Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Bảo Định Đế, Đoàn Chính Thuần và Hoàng Mi tăng ba người nhìn nhau, trong lòng không khỏi bàng hoàng. Tuệ Chân đến trước mặt Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi chắp tay hành lễ nói:

- Sư huynh đệ bần tăng và hai vị cùng cho chung một mối thù, nếu không diệt được Cô Tô Mộ Dung…

Nói đến đây trong bụng tự nghĩ có diệt được họ Mộ Dung đất Cô Tô hay không quả thật khó nói, bèn nghiến răng nói:

- Bần tăng đành đem tính mạng giao cho họ mới thôi!

Quá Ngạn Chi hai mắt rưng rưng nói:

- Phái Thiếu Lâm cũng kết thâm cừu với họ Mộ Dung đất Cô Tô hay sao?

Tuệ Chân bèn đem chuyện sư phụ Huyền Bi bị chết dưới tay Cô Tô Mộ Dung như thế nào kể sơ lược lại. Quá Ngạn Chi thần sắc bi phẫn, nghiến răng căm tức còn Thôi Bách Tuyền thì ủ rũ thẫn thờ không nói một câu xem ra không để ý gì tới mối huyết cừu của sư huynh. Tuệ Quan hòa thượng buột miệng hỏi:

- Thôi tiên sinh sợ họ Mộ Dung đất Cô Tô hay sao?

Tuệ Chân vội quát lên:

- Sư đệ chớ có vô lễ.

Thôi Bách Tuyền nhìn ngang nhìn ngửa, qua phía đông rồi qua phía tây dường như sợ tai vách mạch rừng, lại dường như sợ một kẻ địch nào thật lợi hại đến tấn công, dáng điệu thật là hoảng hốt. Tuệ Quan hừ một tiếng nói một mình:

- Đại trượng phu đến chết là cùng, làm gì mà phải sợ dữ thế?

Tuệ Chân cũng coi thường thái độ nhút nhát khiếp sợ của Thôi Bách Tuyền nên cũng không lên tiếng ngăn trở câu nói khích bác của sư đệ. Hoàng Mi tăng ho nhẹ một tiếng nói:

- Việc đó…

Thôi Bách Tuyền toàn thân run cầm cập, nhảy nhỏm lên làm đổ một chén trà trên bàn, chiếc chén lăn lông lốc rơi xuống đất vỡ tan. Y cố gắng định thần thấy ai nấy chăm chăm nhìn mình, tự nhiên mặt đỏ tía tai nói:

- Xin lỗi! Xin lỗi!

Quá Ngạn Chi nhíu mày, cúi xuống nhặt những mảnh chén vỡ. Đoàn Chính Thuần nghĩ thầm: "Gã Thôi Bách Tuyền này quả là một tên nhút nhát." Ông quay sang hỏi Hoàng Mi tăng:

- Sư huynh, thế nào?

Hoàng Mi tăng uống một ngụm trà, chậm rãi nói:

- Thôi thí chủ đã từng gặp Mộ Dung Bác rồi phải không?

Thôi Bách Tuyền nghe đến ba chữ Mộ Dung Bác, giật mình kêu lên một tiếng, hai tay nắm chặt mép bàn, run run nói:

- Tôi chưa từng… có… có gặp qua… không từng…

Tuệ Quan lớn tiếng nói:

- Thôi tiên sinh đã gặp Mộ Dung Bác hay là chưa? Nói rõ ra.

Thôi Bách Tuyền mắt trợn ngược lên như kẻ mất hồn, bọn Đoàn Chính Thuần ai cũng thầm lắc đầu. Quá Ngạn Chi thấy sư thúc tỏ vẻ hèn kém đến thế lại càng chết điếng. Một lúc sau Thôi Bách Tuyền mới hoàn hồn run run đáp:

- Chưa từng… đại khái… dường như chưa từng… chưa từng gặp…

Hoàng Mi tăng nói:

- Lão nạp từng trải qua một kinh nghiệm bản thân, thôi cũng đành phải nói ra để các vị biết rõ. Chuyện đó xảy ra đã bốn mươi ba năm về trước, khi đó lão nạp tuổi còn trẻ, đang lúc tráng kiện mới ra đời chưa lâu nhưng trên giang hồ cũng đã có được chút danh tiếng. Quả đúng là nghé mới sanh chưa biết sợ cọp, tưởng rằng trên đời này tuy bao la thật nhưng ngoài sư phụ ra, không ai võ nghệ cao cường bằng mình. Năm đó ta hộ tống một vị quan hưu trí cùng gia quyến trở về bản quán, đi từ Biện Lương đến Sơn Đông, đến một triền núi gần Thanh Báo Cương thì gặp bốn tên cướp xông ra. Bốn tên đó không cướp tài vật mà lại muốn bắt cóc tiểu thư con viên quan kia. Lão nạp khi đó tuổi trẻ sốt tiết không thể nhịn được vừa ra tay là đã sử dụng độc chiêu, dùng ngay Kim Cương chỉ lực, tất cả đều đâm vào tâm oa, bốn tên phỉ đồ không kịp kêu lên một tiếng, chết ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.