Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 198

Phiên bản Dịch · 3065 chữ

Mộ Dung Phục trường kiếm rời khỏi tay còn đang kinh hãi, từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vương Ngữ Yên cầm tay y, liên tiếp vừa lắc vừa kêu:

- Biểu ca, không giải được thế cờ thì có đáng gì đâu? Sao lại nỡ nào tự tận?

Nàng nói rồi nước mắt chảy dàn dụa trên má. Mộ Dung Phục bàng hoàng kêu lên:

- Ta sao thế?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Cũng may Đoàn công tử đánh rơi thanh trường kiếm trong tay biểu ca, nếu không… nếu không…

Công Dã Can khuyên nhủ:

- Công tử, bàn cờ này làm mê hoặc lòng người, xem ra bên trong có cả huyễn thuật, công tử đừng hao phí tâm tư thêm nữa làm gì.

Mộ Dung Phục quay lại nhìn Đoàn Dự nói:

- Kiếm chiêu mới rồi của các hạ có phải thực là Lục Mạch Thần Kiếm chăng? Tiếc thay tại hạ không được xem, các hạ có thể thử thêm lần nữa để cho bỉ nhân được dịp mở mắt.

Đoàn Dự quay sang nhìn Cưu Ma Trí, e ngại y thấy mình sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm rồi sẽ lại bắt mình lần nữa. Lộ kiếm pháp đó khi thì linh, khi thì không, nếu như tên ác hòa thượng này ra tay, thực khó mà chống trả, trong bụng sợ hãi, tránh ra ba bước cho cách xa Cưu Ma Trí, có bọn Chu Đan Thần ba người xen vào giữa, lúc đó mới đáp:

- Ta… ta trong cơn gấp gáp, chó ngáp phải ruồi, muốn sử thêm một chiêu nữa quả thật khó khăn. Có thực ngươi không nhìn thấy hay chăng?

Mộ Dung Phục vẻ mặt ngượng ngập nói:

- Tại hạ nhất thời tâm thần mê loạn chẳng khác gì ma nhập.

Bao Bất Đồng lớn tiếng kêu lên:

- Đúng đó, hẳn là Tinh Tú Lão Quái đứng bên cạnh thi triển tà pháp, công tử phải hết sức cẩn thận.

Mộ Dung Phục lườm Đinh Xuân Thu, nói với Đoàn Dự:

- Tại hạ chẳng may trúng phải tà thuật, may được các hạ cứu viện, trong lòng thật là cảm kích. Đoàn huynh biết được tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm, có phải là người trong Đoàn gia Đại Lý hay không?

Đột nhiên từ đằng xa một giọng nói văng vẳng truyền đến:

- Có một tên họ Đoàn Đại Lý ở đó hay sao? Có phải Đoàn Chính Thuần không?

Chính là thanh âm của Ác Quán Mãn Doanh Đoàn Diên Khánh. Bọn Chu Đan Thần lập tức biến sắc. Lại nghe một giọng oang oang sắc cạnh như kim loại chạm nhau:

- Lão đại của anh em ta mới đích thực là họ Đoàn Đại Lý, còn ngoài ra đều là đồ giả.

Đoàn Dự cười thầm nghĩ bụng: "Tên học trò của ta cũng đến nữa đây." Tiếng kêu của Nam Hải Ngạc Thần chưa dứt, từ dưới núi chạy lên một người, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, chính là Vân Trung Hạc, miệng kêu:

- Thiên hạ Tứ Đại Ác Nhân đúng theo ước hẹn cuộc cờ đến bái phỏng Thông Biện tiên sinh.

Tô Tinh Hà đáp:

- Hết sức hoan nghênh.

Bốn chữ đó vừa ra khỏi miệng, Vân Trung Hạc đã phiêu phiêu đi đến trước mặt mọi người. Một lát sau, Đoàn Diên Khánh, Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần ba người cũng sánh vai tới nơi. Nam Hải Ngạc Thần lớn tiếng nói:

- Lão đại chúng ta xem thiếp mời, cực kỳ hoan hỉ, mọi chuyện khác gác sang một bên đến đây đánh cờ. Lão đại ta võ công thiên hạ vô địch, so với Nhạc lão nhị này còn ghê gớm hơn. Kẻ nào không phục cứ lên đánh thử với y ba ván. Các ngươi muốn một chọi một cũng tốt, mà tất cả xông lên cũng được. Sao không thấy binh khí đâu cả là sao?

Diệp Nhị Nương vội chặn lại:

- Lão tam chớ có nói năng lếu láo. Đánh cờ nào phải là đánh nhau, có cần gì binh khí?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

- Có mụ nói lếu láo thì có. Không đánh nhau thì lão đại lật đật đến đây làm gì?

Đoàn Diên Khánh mắt đăm đăm nhìn bàn cờ, ngưng thần suy nghĩ, qua một hồi thật lâu, thiết trượng bên trái điểm vào trong hộp quân, đầu trượng dường như có sức hút, dính chặt một quân cờ trắng, đặt lên trên bàn cờ. Huyền Nạn khen ngợi:

- Họ Đoàn Đại Lý võ công độc bộ trời nam, quả là không phải chỉ có hư danh.

Đoàn Dự từng chứng kiến Đoàn Diên Khánh đánh cờ với Hoàng Mi tăng, biết ông ta không những nội lực thâm hậu mà kỳ lực cũng thật cao, có thể phá giải thế cờ Trân Lung không chừng. Chu Đan Thần ghé tai chàng nói nhỏ:

- Công tử, mình đi thôi! Đừng để lỡ cơ hội.

Thế nhưng Đoàn Dự một mặt muốn xem Đoàn Diên Khánh làm thế nào phá giải ván cờ này, lại thêm dễ dầu gì gặp được Vương Ngữ Yên, nên dù trời sập chăng nữa cũng chưa chắc khiến cho chàng bỏ nàng mà đi khỏi, thành thử chỉ ậm ừ mấy tiếng nhưng chân lại nhích dần về chỗ bàn cờ.

Bàn cờ này thiên biến vạn hóa, bao nhiêu nước Tô Tinh Hà đều đã thuộc nằm lòng, lập tức đặt ngay một quân đen xuống. Đoàn Diên Khánh suy nghĩ thêm một lát, lại đặt một quân. Tô Tinh Hà nói:

- Các hạ đi nước này quả là cao minh, để xem có thể phá được cửa quan tìm ra một lối thoát không nào.

Ông ta đặt một quân đen, chặn ngay đường lại, Đoàn Diên Khánh lại đi một quân nữa. Hư Trúc bỗng nói:

- Nước cờ đó xem ra không ổn.

Y mới rồi thấy Mộ Dung Phục đã đi quân đó, đi tiếp thêm mấy nước đột nhiên rút kiếm tự vẫn, sợ rằng Đoàn Diên Khánh cũng rơi vào vết xe đổ, trong lòng bất nhẫn nên lên tiếng nhắc. Nam Hải Ngạc Thần cực kỳ giận dữ, quát lớn:

- Cái thứ chú tiểu như ngươi mà dám nói lão đại ta ổn hay không ổn hay sao?

Y vừa nói vừa chộp vào lưng Hư Trúc, nhắc lên. Đoàn Dự nói:

- Hảo đồ nhi, không được đả thương tiểu sư phụ.

Nam Hải Ngạc Thần khi vừa đến đã trông thấy Đoàn Dự, trong bụng ngượng ngập, tốt nhất là chàng chẳng nói năng gì, ngờ đâu lại ra lệnh cho y, bèn hầm hầm nói:

- Không đả thương thì thôi, đã làm sao nào.

Y bèn để Hư Trúc xuống. Mọi người thấy một gã ngang ngược hung ác như Nam Hải Ngạc Thần lại nghe lời Đoàn Dự, gọi y là đồ nhi mà không thấy cãi lại đều cảm thấy lạ lùng. Chỉ có bọn Chu Đan Thần hiểu được nguyên do, trong bụng cười thầm.

Hư Trúc ngồi xuống trong lòng suy nghĩ: "Sư phụ ta vẫn thường dạy rằng Phật tổ truyền xuống bao gồm giới, định, huệ ba tu chứng pháp môn. Kinh Lăng Nghiêm có viết: Nhiếp tâm vi giới, nhân giới sinh định, nhân định sinh huệ.(31.6) Con người chúng ta căn cốt ngu độn, khó lòng nhiếp tâm để giữ mình, thành thử Đạt Ma tổ sư mới truyền cho phương tiện pháp môn, dạy chúng ta học võ để nhiếp tâm, mà đánh cờ cũng có thể nhiếp tâm. Học võ tính chuyện hơn thua, đánh cờ cũng là chuyện thua được cũng đều ngược lại với thiền lý thành ra dù học võ hay đánh cờ cũng phải cố giữ cái tâm vô thắng bại. Khi tụng kinh, ăn cơm, đi đường thì vô thắng bại tâm rất là dễ, còn như tỉ võ, đánh cờ mà đạt được vô thắng bại tâm thì thật khó thay. Nếu như khi tỉ võ, đánh cờ mà không còn cái tâm thắng bại thì đã là gần được đạo rồi. Kinh Pháp cú có viết: Thắng ắt bị người ta oán hận, thua sẽ tự cho mình là thấp hèn. Bỏ được cái tâm thắng bại, không tranh giành thì lòng mới yên.(31.7) Ta võ công kém cỏi, kỳ thuật tầm thường, cùng sư huynh đệ tỉ võ, đánh cờ bao giờ cũng thua nhiều thắng ít, vậy mà sư phụ ngược lại khen ta giữ được không giận không oán, coi chuyện thắng bại nhẹ như bông. Vậy mà sao hôm nay khi ta thấy vị Đoàn thí chủ này đi sai nước cờ, lại lo cho y lạc bại nên ra lời chỉ điểm? Huống chi cứ kỳ thuật như ta thì còn chỉ điểm cho ai được nữa? Y đi nước cờ tuy tương đồng với Mộ Dung công tử nhưng về sau ắt sẽ khác đi, chính ta không giải được, sao lại dám mở lời xem ra không ổn, chẳng hóa ra mang cái tâm tự cao tự mãn hay sao?"

Đoàn Diên Khánh cứ đi một nước lại suy nghĩ một hồi, từng quân từng quân càng lúc càng lâu, đặt đến hơn hai chục quân thì mặt trời đã ngả về tây. Huyền Nạn đột nhiên nói:

- Đoàn thí chủ, mười nước đầu thí chủ đi theo đường chính nhưng từ thứ mười một trở đi lại vào bàng môn, càng lúc càng sâu, để đến lúc không còn cứu được nữa rồi.

Các bắp thịt trên mặt Đoàn Diên Khánh đã cứng không tỏ ra có ý gì nhưng từ cổ họng phát ra thanh âm nói:

- Phái Thiếu Lâm là danh môn chính tông, theo như chính đạo của các ông thì giải pháp thế nào?

Huyền Nạn thở dài một tiếng nói:

- Bàn cờ này tưởng như chính mà không phải chính, giống như tà mà không phải tà, dùng chính đạo mà giải cũng không xong nhưng đi vào con đường vạy thì cũng không được.

Cây gậy trúc nơi tay trái của Đoàn Diên Khánh ngừng lại giữa lưng chừng, hơi run run, thủy chung không điểm xuống, qua một hồi lâu mới nói:

- Đằng trước đã nghẽn lối rồi, đằng sau lại có truy binh, chính cũng không mà tà cũng không, thật là khó lòng.

Võ công gia truyền của y vốn là chính tông Đoàn gia Đại Lý, nhưng về sau đi vào đường tà, mấy câu nói của Huyền Nạn khiến y phải chạnh lòng, cũng chẳng khác gì Mộ Dung công tử dần dần đi vào ma đạo.

Bàn cờ Trân Lung đó biến chuyển hàng trăm lối, tùy theo người mà thành, kẻ tham tài thì vì tiền bạc mà thất cơ, kẻ nóng tính thì vì sân hận mà hỏng việc. Đoàn Dự thất bại vì ái tâm quá nặng, không dám bỏ quân. Mộ Dung Phục thua, chỉ vì chấp trước quyền uy, tuy dám thí quân nhưng không chịu thất thế. Còn Đoàn Diên Khánh thì mối hận to lớn nhất trên đời là sau khi tàn phế, đã bỏ võ công chính tông của bản môn, chuyển sang tập luyện bàng môn tà thuật, đến lúc toàn tâm toàn ý tập trung vào đó thì ngoại ma xâm nhập, để đến tâm thần hoang mang không còn tự chế được nữa.

Đinh Xuân Thu cười khì khì tiếp lời:

- Đúng đó! Con người từ chính chuyển sang tà thì dễ, cải tà qui chánh mới thật gay go, một đời của ngươi thôi đành xôi hỏng bỏng không, bỏ đi, bỏ đi thật rồi! Ôi, thật là đáng tiếc, một bước sa chân khiến cho nghìn đời ôm hận, kịp lúc quay đầu mới hay muôn sự lỡ làng.

Lời của y đầy vẻ xót thương. Thế nhưng những đại cao thủ ai ai cũng biết Tinh Tú Lão Quái nào có ý tốt, chỉ nhân cháy nhà hôi của, định dẫn Đoàn Diên Khánh vào chỗ tẩu hỏa nhập ma để trừ khử một kẻ đối đầu lợi hại.

Quả nhiên Đoàn Diên Khánh lặng người thảm thiết nói: Truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Ta vốn ở ngôi vị tôn quí hoàng tử nước Đại Lý, hôm nay lưu lạc giang hồ để tang thương thế này, quả đáng hổ thẹn cùng liệt tổ liệt tông.

Đinh Xuân Thu nói:

- Ngươi chết xuống dưới suối vàng, còn mặt mũi nào mà gặp lại tiên nhân họ Đoàn, nếu biết xấu hổ, sao không tự tận, cũng còn coi là một hành vi anh hùng hảo hán, thôi thôi, chi bằng tự tận cho xong, chi bằng tự tận cho xong!

Giọng nói nhu hòa dễ nghe, những người công lực hơi yếu, nghe mơ mơ màng màng tưởng như muốn gục xuống. Đoàn Diên Khánh lẩm bẩm nói một mình:

- Thôi! Chi bằng tự tận cho xong!

Y nhắc thiết trượng lên, chầm chậm nhắm ngay ngực mình điểm vào. Thế nhưng vốn dĩ y tu tập rất cao siêu, mang máng cảm thấy dường như có gì không phải, từ nơi đáy lòng có tiếng gọi giật lại:

- Không nên! Không nên! Điểm xuống là hỏng đó.

Thế nhưng đầu trượng vẫn từng tấc từng tấc tiến vào ngực. Y năm xưa mất nước lưu vong, thân bị trọng thương rồi đã từng có ý định tự tận, chỉ vì một cơ duyên đặc biệt mà phấn chấn trở lại, đến giờ sức tự chế giảm đi, cái ý niệm muốn tìm cái chết ẩn dấu trong tim lại hiện đến.

Trong các đại cao thủ đứng chung quanh, Huyền Nạn bụng dạ từ bi, có ý muốn lên tiếng cảnh tỉnh nhưng muốn dùng đương đầu bổng hát(31.8) cần phải có nội công tương đương với Đoàn Diên Khánh mới có thể làm cho y ù tai, còn không thì chẳng đi đến đâu, ngược lại còn mang họa nên tuy nôn nóng cũng đành bó tay. Còn Tô Tinh Hà thì phải tuân theo qui củ của sư phụ đặt ra năm xưa, không thể cứu viện. Mộ Dung Phục biết Đoàn Diên Khánh không phải là người tốt, nếu y bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, trong thiên hạ bớt đi một mối hại thì còn gì hơn. Cưu Ma Trí hạnh tai lạc họa, cười hề hề tụ thủ bàng quan. Đoàn Dự và Du Thản Chi tuy công lực thâm hậu nhưng không biết Đoàn Diên Khánh đang làm trò gì. Vương Ngữ Yên tuy hiểu biết về võ học các môn phái rộng rãi thật nhưng thuật dẫn dụ của Đinh Xuân Thu là tà thuật bàng môn, không phải võ học thành thử nàng cũng chẳng biết gì cả. Còn Diệp Nhị Nương trước nay vốn bị Đoàn Diên Khánh đè đầu cưỡi cổ, bình thời hống hách, cực kỳ ngang ngược nên trong bụng vẫn oán giận ngầm nay thấy y sắp tự tận cũng chẳng muốn cứu làm gì. Còn bọn Đặng Bách Xuyên, Khang Quảng Lăng không những công lực mất hết, lại cũng chẳng muốn dính vào việc tranh chấp giữa Tinh Tú Lão Quái và Đệ Nhất Ác Nhân.

Trong đám đó chỉ có mình Nam Hải Ngạc Thần là bồn chồn hơn cả, thấy đầu trượng chỉ còn cách ngực Đoàn Diên Khánh chừng vài tấc, nếu nhích thêm chút nữa sẽ điểm ngay vào tử huyệt, thuận tay chộp luôn Hư Trúc, kêu lên:

- Lão đại, bắt lấy nhà sư này.

Vừa nói y vừa ném luôn vào người Đoàn Diên Khánh. Đinh Xuân Thu đánh ra một chưởng quát:

- Cút ngay! Đừng có phá đám.

Cái ném đó của Nam Hải Ngạc Thần cực kỳ hồn hậu, Hư Trúc theo kình phong bay tới bị Đinh Xuân Thu đánh nhẹ một cái lập tức bay ngược trở ra lao thẳng vào Nam Hải Ngạc Thần.

Nam Hải Ngạc Thần hai tay đỡ lấy, đang toan vứt trở vào Đoàn Diên Khánh lần nữa, ngờ đâu trong chưởng lực của Đinh Xuân Thu, còn có dấu ba luồng hậu kình, Nam Hải Ngạc Thần mắt trợn tròn, lịch bịch lùi lại ba bước, vừa toan gượng lại, luồng kình lực thứ hai đã đến nơi, hai đầu gối khuỵu xuống, ngồi phịch ngay trên mặt đất, tưởng đã yên, ngờ đâu bấy giờ luồng kình lực thứ ba mới ập đến. Y không tự chủ được lộn mèo một vòng, hai tay vẫn còn nắm chặt Hư Trúc, lại đè nhà sư xuống lộn thêm một vòng nữa. Y sợ chưởng lực của Đinh Xuân Thu còn một luồng kình đạo thứ tư, vội xô Hư Trúc tới trước để đỡ đòn, nhưng may không còn, Nam Hải Ngạc Thần liền trợn mắt chửi:

- Con bà ngươi gì mà mạnh thế.

Y liền cầm Hư Trúc vứt xuống đất. Đinh Xuân Thu phát ra chưởng đó rồi tâm lực hơi nhãng ra, thành thử trượng của Đoàn Diên Khánh ngừng lại lưng chừng, không di động nữa. Đinh Xuân Thu nói:

- Không kịp nữa rồi! Không kịp nữa rồi! Này Đoàn Diên Khánh, ta khuyên ngươi nên tự tận cho xong, tự tận cho xong!

Đoàn Diên Khánh thở dài:

- Phải rồi! Sống ở trên đời, có còn ý nghĩa gì đâu? Chi bằng chết cho xong.

Trong khi y nói thì đầu trượng đã tiến sâu thêm hai tấc nữa. Lòng từ bi của Hư Trúc nổi lên mãnh liệt, biết rằng muốn giải trừ ma chướng cho Đoàn Diên Khánh thì phải xen vào bàn cờ, có điều kỳ nghệ của y thấp kém, muốn giải nạn đề vô cùng phức tạp khó khăn kia, thật không dám nghĩ đến, thấy trước mắt Đoàn Diên Khánh đang chết sững nhìn bàn cờ, nguy cơ trong khoảnh khắc, đột nhiên linh cơ nhất động: "Ta không giải được thế cờ này thật, nhưng quấy phá loạn lên thì thật dễ dàng, chỉ miễn sao tâm thần y nhãng ra là có cơ cứu được. Đã không có bàn cờ thì đâu còn gì thắng hay bại?" Hư Trúc liền nói:

- Để cho tiểu tăng giải bàn cờ này.

Thiên Long Bát Bộ - Chương #198

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.