Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 193

Phiên bản Dịch · 2891 chữ

Bao Bất Đồng đáp:

- Đâu dám! Đâu dám!

Tiết Mộ Hoa biết rằng một khi hai người tranh cãi rồi, có đến ba ngày ba đêm cũng chưa dứt vội vàng ngắt ngang, chỉ vào thư sinh sử dụng phán quan bút:

- Còn đây là tứ sư ca của ta, giỏi về nét đan thanh, sơn thủy nhân vật, cỏ cây hoa lá món gì cũng tinh xảo. Y họ Ngô, trước khi vào làm môn đệ gia sư, đã từng làm chức lãnh quân của Tống triều thành thử ai ai cũng gọi y là Ngô lãnh quân.

Bao Bất Đồng nói:

- E rằng lãnh quân đánh đâu thua đó, vẽ vời thì người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.

Ngô lãnh quân đáp:

- Nếu như phải vẽ tôn dung của các hạ, thì đúng là nhân quỉ nan phân.

Bao Bất Đồng cười sằng sặc nói:

- Lão huynh khi nào rảnh, lấy dung mạo Bao lão tam này làm mẫu vẽ một bức Quỉ Thú Đồ thì thật hay lắm.

Tiết Mộ Hoa cười nói:

- Bao huynh anh tuấn tiêu sái, sao lại quá khiêm tốn như thế? Tại hạ đứng hàng thứ năm, học môn y thuật, trên giang hồ cũng có chút danh còm, thật không dám quên ơn của sư phụ.

Bao Bất Đồng nói:

- Ho cảm phong hàn thì may ra chữa được, còn gặp phải hàn độc của tại hạ thì cũng bó tay. Cái đó đúng là bệnh nặng chữa không xong, bệnh nhẹ chữa không chết. Ha ha, cái tiếng Thần Y quả là danh bất hư truyền.

Khang Quảng Lăng giơ tay vuốt râu, đưa mắt nhìn Bao Bất Đồng:

- Vị lão huynh này tính tình kỳ khôi, thật đúng là không giống ai.

Bao Bất Đồng đáp:

- Ha ha, ta họ Bao, tên Bất Đồng, thì dĩ nhiên là không giống ai rồi.

Khang Quảng Lăng cũng cười khà khà nói:

- Ngươi họ Bao thật sao? Tên Bất Đồng thật sao?

Bao Bất Đồng đáp:

- Không lẽ còn giả hay sao? Này, còn vị nhân huynh chuyên chế tạo cơ quan đây, hẳn là tinh thông mộc nề xây cất, môn hạ của Lỗ Ban tiên sư chăng?

Tiết Mộ Hoa đáp:

- Chính thế! Lục sư đệ Phùng A Tam, vốn dĩ là thợ mộc xuất thân, trước khi đầu nhập sư môn từng là một người thợ khéo, về sau lại học thêm nghề của gia sư, khéo càng thêm khéo. Thất sư muội họ Thạch, giỏi về hoa cỏ, kỳ hoa dị thảo trong thiên hạ cây nào cô ta trồng cũng tốt tươi.

Đặng Bách Xuyên nói:

- Dược vật Thạch cô nương dùng để làm ta mê man ắt hẳn lấy từ các loại phấn hoa chứ không phải thuốc độc.

Người đàn bà xinh đẹp họ Thạch kia khuê danh là Thanh Lộ, mỉm cười đáp:

- Mới rồi quả là đắc tội, mong Đặng lão sư tha thứ cho.

Đặng Bách Xuyên đáp:

- Tại hạ lỗ mãng, ra tay quá nặng, mong cô nương rộng lượng.

Tiết Mộ Hoa chỉ vào người cứ mở miệng là hát xướng nói:

- Bát đệ Lý Khổi Lỗi cả đời chỉ mê diễn trò đóng tuồng, dở dở ương ương thành thử võ học không khỏi chểnh mảng. Ôi, thế nhưng nào chỉ mình y đâu! Bọn chúng tôi tám người, ai ai cũng đều thế cả. Thực ra võ công sư phụ chúng tôi truyền thụ tu tập cũng chưa xong vậy mà còn ôm đồm nhiều thứ, học cả tuyệt chiêu của người ngoài, đến nỗi… ôi…(30.28)

Lý Khổi Lỗi vẫn nằm dưới đất, hát lên:

Cô vương đây chính thị,

Lý Tồn Húc là ta(30.29)

Giang sơn nào đáng trọng,

Đóng tuồng mới thật ưa.

Ải ải ải!

Thích ơi là thích.

Bao Bất Đồng nhại lại:

Cô vương đây chính thị,

Tên gọi Lý Tự Nguyên,(30.30)

Giang sơn ta lấy được,

Chém đầu đứa hôn quân.

Gã đồ gàn Cẩu Độc chen vào:

- Lý Tồn Húc bị bọn thủ hạ kép hát Quách Tòng Khiêm giết chết chứ nào phải chết vì tay Lý Tự Nguyên. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Bao Bất Đồng không thông sử sách biết mình cãi không lại Cẩu Độc bèn cất giọng ngâm:

Ử ử ử,

Nào ai còn phải hỏi,

Quách Tòng Khiêm là ta.

A a a!

Tần Thủy Hoàng cũng mỗ,

Đốt sách chôn học trò.

Học trò ta ghét nhất,

Bọn tiểu nhân chi nho.

Tiết Mộ Hoa nói tiếp:

- Bọn huynh đệ chúng tôi tám người tuy đã bị trục xuất ra khỏi sư môn nhưng không dám quên ân đức giáo huấn của sư phụ nên mới lấy cái tên Hàm Cốc bát hữu cốt để ghi nhớ năm xưa được thụ nghệ ở ngoài ải Hàm Cốc. Người ngoài chỉ tưởng chúng tôi chỉ vì cũng cám hấp như nhau…

Bao Bất Đồng khịt khịt mũi nói:

- Hôi thật, hôi thật!

Cẩu Độc nói:

- Hệ Từ trong kinh Dịch có viết: "Lời kẻ đồng lòng, hôi cũng thành lan." Hôi cũng là thơm, lão huynh chẳng biết gì cả.

Bao Bất Đồng đáp:

- Lời của lão huynh, mùi thơm như rắm.

Tiết Mộ Hoa mỉm cười nói:

- Không ai biết chúng tôi là huynh đệ đồng môn. Chúng tôi cũng đề phòng Tinh Tú Lão Quái quay trở lại Trung Nguyên một mẻ vét sạch nên chỉ hai năm gặp nhau một lần, còn lúc bình thường thì ở rải rác mỗi người một nơi.

Bọn Huyền Nạn, Đặng Bách Xuyên nghe Tiết Thần Y nói rõ lai lịch tám anh em, những nghi vấn trong lòng giảm đi quá nửa. Công Dã Can hỏi lại:

- Nếu nói thế Tiết tiên sinh giả vờ chết, trong quan tài bố trí độc dược cũng chỉ là để đối phó với Tinh Tú Lão Quái mà thôi. Thế tại sao Tiết tiên sinh biết được là y sẽ đến đây?

Tiết Mộ Hoa đáp:

- Hai hôm trước đây, tôi đang ngồi không trong nhà, bỗng có bốn người đến xin chữa bệnh, trong đó có một hòa thượng béo trục béo tròn, trên ngực sau lưng có đến tám chiếc xương sườn bị gãy, bị thương vì chưởng lực của phái Thiếu Lâm nhưng chỗ gãy đã nối lại rồi chỉ để một thời gian cũng tự lành được, không có gì hung hiểm. Có điều trong tạng phủ y có ẩn hàn độc, tuy không liên quan gì đến ngoại thương nhưng chẳng bao lâu sẽ phát tác mà chết.

Huyền Nạn nói:

- Thật là xấu hổ! Y chính là Tuệ Tịnh hòa thượng, môn hạ phái Thiếu Lâm. Nhà sư này không giữ thanh qui, làm điều càn rỡ nên tệ tự đã sai người đi bắt y về để trừng trị theo giới luật, vậy mà y lại ra tay trước đả thương người. Thì ra trên thân y đã vốn có hàn độc rồi nhưng chuyện đó chẳng có liên can gì đến bọn ta, không biết ai đã đưa y đến đây chữa trị?

Tiết Mộ Hoa đáp:

- Đi cùng với y là một bệnh nhân thật kỳ quái, đầu đội một cái lồng sắt…

Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác cùng nhảy dựng lên kêu lớn:

- Đả thương bọn ta chính là tên tiểu tử đầu sắt đó.

Tiết Thần Y lạ lùng hỏi:

- Thanh niên đó công lực cao cường vậy sao? Tiếc thay lúc y đến lật đà lật đật, ta không kịp đưa tay coi mạch, nếu không tình trạng nội lực của y thế nào ít ra cũng biết được chút đầu dây mối nhợ.

Bao Bất Đồng hỏi thêm:

- Thế tiểu tử đó bị bệnh gì thế?

Tiết Thần Y đáp:

- Y muốn nhờ ta gỡ bỏ cái lồng sắt trên đầu y ra. Thế nhưng lúc ta coi lại, cái lồng đó dính chặt vào đầu y rồi, không thể gỡ ra được.

Bao Bất Đồng nói:

- Lạ nhỉ? Không lẽ cái đầu sắt đó là do cha sinh mẹ đẻ ra đã có, từ bé đã thế rồi sao?

Tiết Thần Y nói:

- Không phải thế. Cái lồng đó khi người ta chụp lên đầu y thì còn nóng hổi thành thử làm lở loét, chín rục thịt ra, đến khi máu đông kết thành sẹo rồi thì dính chặt vào mặt vào ót. Nếu phá đi thì sẽ lột luôn cả mí mắt, miệng, mũi không còn ra hình thù gì nữa.

Bao Bất Đồng hạnh tai lạc họa, cười khẩy nói:

- Nếu y đã nhờ ông tháo ra thì cứ làm nát bấy ngũ quan lẫn khuôn mặt, y đâu có trách gì ông được.

Tiết Thần Y nói:

- Ta còn đang ngẫm nghĩ xem có cách gì không, hai tên đồng bạn của y bỗng lớn tiếng thúc giục, bảo ta mau mau ra tay. Họ Tiết này cả đời có cái tính xấu hễ ai nhờ ta trị bệnh thì phải nói ngon nói ngọt, còn như ỷ mạnh lấn lướt thì Tiết mỗ thà chết dưới đầu đao mũi kiếm chứ nhất định không chữa chạy gì cả. Nhớ năm xưa anh hùng đại hội ở Tụ Hiền Trang, gã Kiều Phong kia mạo hiểm đánh liều đưa một tiểu cô nương đến nhờ ta chữa bệnh. Kiều Phong tuy ngang ngạnh tàn ác vô cùng nhưng khi đến cầu ta, trong ngôn ngữ cũng không dám có chỗ nào thất lễ…

Ông ta nói tới đây, nghĩ đến về sau A Châu điểm huyệt ông ta, cạo sạch bộ râu, quả là kỳ sỉ đại nhục trong đời nên không nói tiếp nữa. Bao Bất Đồng nói:

- Ngươi phét lác cái gì? Họ Bao này cũng có cái tính chẳng giống ai, nếu như ai muốn chữa bệnh cho ta thì phải ngon ngọt cầu xin, còn như đối phương cậy mạnh áp bức, Bao mỗ thà để cho bệnh đến chết chứ không cho ai chữa.

Khang Quảng Lăng cười ha hả nói:

- Ngươi là cái quái gì mà báu thế? Người ta muốn chữa bệnh cho ngươi mà phải năn nỉ, họa chăng… họa chăng…

Ông ta chưa nghĩ ra "họa chăng" cái gì thì Bao Bất Đồng đã tiếp:

- Họa chăng ngươi có là con ta thì mới thế.

Khang Quảng Lăng ngơ ngẩn, nghĩ bụng lời y quả không sai, nếu như cha mình bị bệnh mà không chịu đi thầy lang thì mình đành phải năn nỉ ông ta vậy. Ông ta là người rất biết đạo lý, không nghĩ đến chuyện Bao Bất Đồng nói câu đó là chơi trèo mình, liền đáp:

- Đúng thật! Thế nhưng ta nào có phải là con ngươi đâu?

Bao Bất Đồng đáp:

- Ngươi có phải là con ta hay không, chỉ có mẹ ngươi mới biết chứ ngươi làm sao mà biết được?

Khang Quảng Lăng ngẩn người nhưng rồi cũng gật gù nói:

- Ngươi nói quả có lý.

Bao Bất Đồng cười sằng sặc nghĩ thầm: "Gã này đúng là một tên đại ngốc, nếu mình còn tiếp tục chơi gác y thì có thắng cũng chẳng vinh dự gì."

Công Dã Can nói:

- Tiết tiên sinh, hai người kia nếu quả ngôn ngữ vô lễ, ông liền từ chối hay sao?

Tiết Thần Y gật đầu nói:

- Chính thị. Khi đó ta còn nói: "Tại hạ tài năng hữu hạn, không làm được, chư quân đi kiếm người khác cao minh hơn." Gã đầu sắt đối với ta hết sức khiêm cung, lúc ấy mới nói: "Tiết tiên sinh, y đạo của ông thiên hạ vô song trên giang hồ đặt tên là Diêm Vương Địch, trong võ lâm ai mà không kính ngưỡng? Tiểu nhân trước nay kính trọng bội phục tiên sinh, gia phụ vốn cũng là bạn cũ của lão nhân gia, xin tiên sinh mở lòng từ bi cứu chữa cho đứa con khốn khổ của cố nhân.

Mọi người ai cũng quan tâm đến lai lịch của gã đầu sắt, lập tức sáu bảy người nhao nhao hỏi:

- Thế phụ thân y là ai?

Lý Khổi Lỗi đột nhiên xen vào:

- Y là con ai thì chỉ có mẹ y mới biết được chứ y làm sao mà biết?

Gã bắt chước giọng của Bao Bất Đồng không sai một mảy. Bao Bất Đồng cười nói:

- Hay lắm, ngươi học cách nói của ta giống y chang, xem chừng không cần phải bắt chước mà chính là cha nào con nấy.

Lý Khổi Lỗi lại hát:

Hoàng Đế đích thực mỗ,

Ông tổ cả Trung Nguyên,

Phàm là dân Hoa Hạ,

Có ai không cháu con.

Y muốn đóng vai ai là ý tưởng tuôn ra đóng được ngay vai đó, Bao Bất Đồng lấn lướt chơi trèo y cũng chẳng để vào tai. Tiết Mộ Hoa tiếp tục nói:

- Ta nghe gã đầu sắt tự nhận là con của người quen lập tức hỏi ngay cha y là ai thì gã trả lời: "Tiểu nhân gặp cảnh không may làm nhục đến tiên nhân cho nên tên của phụ thân không dám nhắc đến. Thế nhưng khi tiên phụ còn tại thế, quả thực là chỗ chí giao với tiên sinh, việc đó hoàn toàn có thật, tiểu nhân không dám đem cha mình ra để đánh lừa ai."

Ta nghe thấy y thành khẩn như thế, chắc không phải là lời nói không. Có điều tại hạ giao du rất rộng, bằng hữu không phải là ít, nghe y nói phụ thân đã qua đời rồi, trong nhất thời không đoán ra được là ai. Ta cũng định khi tháo được cái mặt nạ cho y rồi, xem diện mạo may ra biết được cha y là người nào.

Thế nhưng để gỡ được cái lồng sắt đó nhưng làm sao cho mặt y ít bị tổn thương, quả không phải dễ, còn đang trầm ngâm thì một tên đồng bạn của y liền nói: "Pháp chỉ của sư phụ, việc trước hết là trị cho lành vết thương của hòa thượng Tuệ Tịnh, còn cái lồng sắt của gã này tháo được hay không, chẳng quan hệ lắm." Ta nghe nói thế, lửa giận bốc lên bừng bừng nói: "Tôn sư là ai? Pháp chỉ của ông ta là cho các ngươi, chứ làm sao bắt ta phải theo cho được?" Gã kia hầm hầm nói: "Tên sư phụ của ta nói ra, chỉ e ngươi sợ đến vỡ mật. Lão nhân gia bảo ngươi mau mau trị cho khỏi vết thương của nhà sư mập này, nếu còn diên trì thời khắc, làm hỏng chuyện của lão nhân gia thì sẽ cho ngươi đi chầu Diêm Vương ngay."

Khi ta vừa mới nghe y nói, trong bụng tức lắm thế nhưng y nói xong thấy khẩu âm của y không thuần, lơ lớ giọng người Hồ ở Tây Vực, nhìn lại diện mạo y thấy mắt sâu tóc quăn, khác hẳn người Trung Hoa mình, chợt nghĩ ra một người bèn hỏi: "Ngươi từ biển Tinh Tú đến đây chăng?" Người kia vừa nghe thế, mặt liền biến sắc nói: "Hừ, mắt của ngươi sắc bén nhỉ? Đúng đó, ta từ Tinh Tú Hải đến đây. Nếu ngươi đã đoán ra được thì mau mau chữa bệnh đi thôi." Ta thấy y ngang nhiên nhận là đệ tử của Tinh Tú Lão Quái, nghĩ thầm: "Thâm cừu của sư môn không thể không báo." Ta liền giả vờ làm như sợ hãi lắm hỏi thêm: "Đã từ lâu ngưỡng mộ pháp thuật của Đinh lão tiên ở biển Tinh Tú thông thiên triệt địa, đệ tử khâm phục xiết bao nhưng chưa từng có duyên bái kiến, không biết lão tiên lão nhân gia có đến Trung Nguyên hay không?"

Bao Bất Đồng nói:

- Chậc, chậc! Ngươi nói Tinh Tú Lão Quái cũng được mà ngươi nói Tinh Tú Lão Ma cũng được, hà cớ gì cam tâm hạ mình, gọi y là "lão tiên." Thật đáng thẹn ơi là đáng thẹn!

Đặng Bách Xuyên nói:

- Tam đệ, Tiết tiên sinh cố ý dùng lời thăm dò, chứ có phải thực lòng gọi y là "lão tiên" đâu?

Bao Bất Đồng nói:

- Chuyện đó thì dĩ nhiên đệ biết rồi. Nếu như muốn dò hỏi thì lại càng phải gọi là "lão quỉ", "lão yêu", "lão tặc" để khích cho bọn yêu tử tặc tôn gầm lên cũng phải thổ lộ chân tình chứ gì nữa.

Tiết Mộ Hoa đáp:

- Lời của Bao tiên sinh quả là hữu lý. Lão phu không giỏi dối trá, miệng vừa gọi y là "lão tiên" nhưng mặt lại lộ vẻ phẫn nộ. Yêu nhân kia cực kỳ giảo hoạt, vừa thấy thế là nghi ngay, giơ tay chộp lấy mạch môn của mỗ, quát hỏi: "Ngươi tra vấn hành tung sư phụ ta là dụng ý gì?" Ta thấy việc bị bại lộ, đối phó với môn hạ phái Tinh Tú không thể dung tình được, lật tay đâm ra một chỉ điểm ngay vào tử huyệt của y. Yêu nhân thứ hai rút ngay ra một thanh chủy thủ tẩm thuốc độc, xông tới đâm.

Thiên Long Bát Bộ - Chương #193

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.