Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 165: XÍCH THỦ ĐỒ HÙNG TRÓC HỔ

Phiên bản Dịch · 3849 chữ

Xa xôi vạn dặm đường trường,

Tay không bắt cọp như tuồng mèo con.

Anh hùng giữa cảnh núi non,

Can vân hào khí vẫn còn như xưa.

Tiêu Phong trong lúc ngàn cân treo trên sợi tóc thoát được hiểm nghèo như thế, kêu thầm "hú vía," ý niệm đầu tiên nghĩ đến là: "Con tiểu yêu nữ này tâm địa độc ác thật, dám dùng cách đó ám toán ta." Ông biết ám khí phái Tinh Tú thật là lợi hại, độc địa đến cực điểm, nếu như bị bắn trúng thì thật khó mà sống được, không khỏi tim đập thình thình.

Đến khi ông nhìn lại A Tử bị một chưởng đánh văng xa hơn chục trượng, đột nhiên thất kinh: "Chết rồi, chưởng đó cô ta làm sao chịu nổi? E rằng bị mình đánh chết rồi." Ông nhún một cái phóng mình nhảy tới, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, máu từ hai bên khóe miệng ứa ra, mặt vàng khè như đồ hàng mã, lần này quả là ngừng thở thật rồi.

Tiêu Phong ngẩn ngơ nghĩ bụng: "Ta đã đánh chết A Châu, bây giờ lại giết luôn cả cô em gái của nàng. Nàng… nàng khi sắp chết đã dặn ta lo lắng cho muội muội, ngờ đâu… ngờ đâu… ta lại đánh chết luôn cả nó." Tuy ý nghĩ đó chỉ vụt qua đầu nhưng bởi ông tâm thần hoảng hốt nên tưởng như trải qua một thời gian thật dài. Ông lắc đầu, vội vàng giơ chưởng đè vào sau lưng A Tử, đem chân khí nội lực hết sức truyền vào. Một lúc sau, thân hình A Tử hơi rung động, Tiêu Phong mừng quá gọi:

- A Tử, A Tử, em đừng chết, bằng giá nào ta cũng nhất định sẽ cứu em.

Thế nhưng A Tử chỉ cựa một cái rồi lại nằm yên. Tiêu Phong hết sức bồn chồn, lập tức ngồi xếp bằng ngay trên mặt tuyết, nhè nhẹ đỡ A Tử lên, để ngồi trước mặt đưa song chưởng để vào sau lưng, đem chân lực từ từ truyền vào người cô gái. Ông biết rằng A Tử bị thương rất nặng, lúc này chỉ cốt sao giữ cho nàng còn thoi thóp, tạm thời không chết rồi tìm cách cứu chữa sau thành thử truyền chân khí vào người nàng cũng hết sức chậm rãi. Độ chừng thời gian một bữa ăn, trên đầu ông tỏa ra những làn hơi trắng đủ biết đã dùng toàn lực rồi.

Cứ như thế liên tục hành công chừng nửa giờ A Tử mới hơi động đậy, rên khẽ lên một tiếng:

- Tỉ phu!

Tiêu Phong mừng quá, tiếp tục truyền vào nhưng không nói chuyện với nàng, thấy thân thể cô ta dần dần ấm lại, mũi đã có hơi thở nhè nhẹ. Tiêu Phong e ngại có chuyện không hay nên không dám ngừng chuyển nội lực, đến mãi giữa trưa, hơi thở của A Tử mới đều đặn mặc dù mặt vẫn xanh mét không một chút máu. Ông liền bồng ngang nàng trên tay, rảo bước chạy đi.

Ông gia tăng cước bộ, cố sao vừa nhanh vừa ổn, tay trái vẫn để lên sau lưng A Tử, không ngừng chuyển chân khí vào. Chạy đến hơn một giờ mới đến một tiểu thị trấn, nơi đó không có khách điếm, đành phải tiếp tục đi về hướng bắc, chạy đến hơn hai chục dặm, mới tìm ra được một nhà trọ thật sơ sài. Khách điếm đó không có tiểu nhị, do chính chủ nhân tự hầu hạ khách hàng. Tiêu Phong bảo người chủ đem lại cho ông một bát cháo nóng, dùng thìa múc đút vào mồm A Tử. Thế nhưng nàng chỉ uống được ba thìa, rồi lại ói ra cả, trong nước cháo có lẫn máu bầm.

Tiêu Phong cực kỳ lo lắng, nghĩ bụng A Tử bị thương kỳ này xem ra khó mà trị được, Diêm Vương Địch Tiết Thần Y nào có biết đang ở nơi nao, mà dẫu có ở gần bên, cũng chưa chắc đã làm được gì. Hôm trước A Châu bị thương không trực tiếp do chưởng lực của phương trượng chùa Thiếu Lâm mà đã nguy hiểm vạn phần, lại được bôi linh cao của Đàm Công Thái Hàng sơn, rồi được Tiết Thần Y cứu chữa, có thế mới khỏi. Tuy ông biết tính mạng A Tử khó mà bảo tồn nhưng không vì thế mà chịu bó tay, chỉ nghĩ: "Dù ta phải hết lòng hết sức, chân khí nội lực hao kiệt hoàn toàn cũng cố còn nước còn tát. Không phải ta muốn cứu cô ta mà chính là vì không muốn phụ lời trăn trối của A Châu."

Ông vẫn biết A Tử ra tay ám toán mình trước, trong hoàn cảnh đó, nếu không đánh chưởng đó ra, tính mạng ắt không còn. Người võ công cao cường như ông, mỗi khi gặp nguy đâu còn kịp suy nghĩ gì lập tức ra tay chống đỡ giải nạn. Ông bị bắt buộc phải đả thương A Tử, ví như A Châu có mặt nơi đây thì cũng không trách cứ gì được vì chính A Tử tự gây ra họa cho mình chứ không liên quan đến ai, có điều vì A Châu không biết nên ông cảm thấy có lỗi với nàng.

Đêm hôm đó ông không chợp mắt được chút nào, thâu đêm không ngừng truyền chân khí để duy trì tính mạng cho A Tử. Hôm trước A Châu bị thương, chỉ khi nào hơi thở thoi thóp Tiêu Phong mới ra tay, còn hiện giờ bàn tay ông không lúc nào rời khỏi lưng A Tử, nếu không sẽ lập tức chết ngay.

Tối hôm sau cũng y như thế. Tiêu Phong công lực tuy mạnh thật nhưng hai ngày hai đêm hao tốn hơi sức cũng mệt mỏi vô cùng. Hai vò rượu mà tiểu khách điếm trữ được đã bị ông uống sạch không còn một giọt, muốn bảo chủ quán đi mua thêm nhưng túi đã cạn.

Ông một ngày không ăn cơm cũng chẳng hề gì nhưng một buổi không có rượu thì thật khó chịu, lúc này trong bụng đang buồn bực lại càng cần có rượu cho tỉnh táo, nghĩ thầm: "Trên người A Tử ắt có mang theo tiền bạc."

Ông cởi cái bị của nàng ra, quả nhiên có ba đĩnh vàng nhỏ, vài đĩnh bạc lẻ. Ông lấy ra một đĩnh bạc, buộc cái túi lại, thấy cái túi có một sợi dây vải màu tím, một đầu buộc vào ngang hông. Tiêu Phong nghĩ thầm: "Gớm cô bé này cẩn thận quá, sợ cái túi bị rơi mất, không biết cái gì mà buộc dính chặt vào người thế này mới yên bụng." Ông cởi cái nút buộc vào lưng, cái nút đó tết thật kỹ, dùng một tay phải mất bao nhiêu công lao mới gỡ ra được. Cái dây vừa tuột ra dường như đầu kia còn có vật gì dấu trong quần.

Ông buông tay ra nghe cách một tiếng, vật đó rơi xuống sàn, chính là một chiếc đỉnh nhỏ bằng gỗ màu vàng sậm. Tiêu Phong thở dài, cúi xuống nhặt lên đặt trên bàn. Chiếc đỉnh đó điêu khắc cực kỳ tinh mỹ bằng một loại gỗ bóng loáng như ngọc, trong thớ có thấp thoáng vân đỏ. Tiêu Phong biết ngay đây là vật mà phái Tinh Tú dùng để luyện Hóa Công Đại Pháp, cảm thấy chán ghét nên chỉ liếc qua rồi không màng tới nữa, nghĩ thầm: "Tiểu cô nương này quả là giảo hoạt, mồm năm miệng mười bảo là Thần Mộc Vương Đỉnh đã giao cho ta rồi, có ai ngờ vẫn dấu trong ống quần. Có lẽ đồng môn của nàng tưởng đã giao lại cho ta thật, hoặc giả không tiện tra xét đàn bà con gái nên trước sau không ai khám phá ra được. Ôi, hôm nay tính mạng nàng cũng chẳng giữ được, cái thứ thân ngoại chi vật này có làm gì?"

Ông bèn gọi chủ quán vào bảo y cầm lượng bạc đi mua rượu thịt, còn mình tiếp tục dùng nội lực bảo trì tính mạng cho A Tử. Đến sáng ngày thứ tư, ông không còn chịu đựng được nữa, chỉ còn nước hai tay nắm một bàn tay A Tử, ôm nàng vào lòng cho dựa lên người mình, đem nội lực truyền theo chưởng tâm, chỉ được một lát hai mắt không còn mở nổi, lơ mơ ngủ luôn.

Thế nhưng ông khắc khoải tính mạng A Tử nên chỉ chợp mắt một tí rồi lại choàng tỉnh, cũng may trong khi nằm ngủ, chân khí lưu động miễn sao lòng bàn tay không xa rời A Tử nên hơi thở của cô ta không bị đứt quãng.

Cứ như thế thêm hai ngày nữa, tuy A Tử miễn cưỡng không tắt hơi nhưng thương thế chẳng bớt chút nào, dẫu nằm chết bẹp trong tiểu điếm này cũng chẳng đi đến đâu? Thỉnh thoảng A Tử cũng mở được mắt nhưng thần thái lờ đờ, hiển nhiên không biết gì cả, cũng không nói năng được câu nào. Tiêu Phong hết sức suy nghĩ nhưng không tìm ra kế sách, nghĩ thầm: "Thôi đành ôm nàng lên đường, may ra còn có cơ hội chứ ở trong khách điếm này rồi cũng vô phương."

Ông bèn tay trái ôm A Tử, tay phải cầm cái túi của nàng bỏ vào bọc, thấy cái đỉnh trên bàn nghĩ thầm: "Cái thứ đồ này chỉ dùng để hại người, chi bằng đập vỡ nó đi cho xong." Ông định giơ chưởng đánh xuống bỗng chợt nghĩ lại: "A Tử trăm đắng nghìn cay mới ăn trộm được cái vật này. Bây giờ xem ra thương thế nàng không thể nào chữa được, lúc sắp chết hồi quang phản chiếu, có thể tỉnh táo lại trong phút chốc, không chừng lại hỏi đến cái mộc đỉnh, lúc đó ta đem ra cho nàng xem để nàng an tâm mà chết còn hơn ôm hận xuống tuyền đài."

Ông bèn cầm cái đỉnh gỗ lên, vừa chạm phải cảm thấy dường như bên trong có cái gì cựa quậy, hết sức lạ lùng, chăm chú nhìn, mới hay chung quanh có năm cái lỗ to bằng đồng tiền, còn nơi cổ đỉnh có đường ngấn, xem ra có thể tháo ra. Ông lấy ngón út và ngón vô danh kẹp chiếc đỉnh, dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ xoay phía trên qua bên trái, quả nhiên chuyển động được. Xoay được mấy vòng, mở nắp nhìn vào trong không khỏi ngạc nhiên, lại thấy kinh khiếp. Thì ra bên trong có hai con độc trùng, một con rết và một con bò cạp, đang cắn nhau hết sức dữ dội.

Mấy hôm trước khi ông bỏ chiếc đỉnh trên bàn, trong đỉnh rõ ràng có gì đâu, xem ra con rết và con bò cạp này mới ở đâu bò vào. Tiêu Phong đoán chừng đây là phương pháp tìm bắt độc trùng độc vật của phái Tinh Tú nên nghiêng chiếc đỉnh đổ hai con vật xuống đất, lấy chân dẵm chết, sau đó đóng nắp lại, bỏ lại vào trong túi vải. Tiêu Phong tính toán tiền nong xong xuôi rồi, ôm A Tử lên xông gió đạp tuyết đi về hướng bắc.

Ông kết oán thù cực kỳ sâu xa với hào kiệt Trung Nguyên, đường đi càng lúc càng gần kinh đô Biện Lương nhà Đại Tống, thể nào cũng đụng đầu nhân vật võ lâm. Ông không muốn giết người kết thêm thù oán, lại không muốn cải trang, thêm trên tay ôm A Tử nếu phải động thủ với người thực là bất tiện thành thử tránh đường lớn, chỉ tìm những đường mòn hẻo lánh ở chốn sơn dã mà đi nên suốt mấy trăm dặm vẫn bình an vô sự.

Hôm đó đến một thị trấn lớn, thấy một tiệm thuốc bên ngoài có treo bảng: "Nho y gia truyền Vương Thông Trị chẩn bệnh miễn phí," nghĩ bụng: "Địa phương nhỏ chắc không có danh y đâu nhưng mình cũng cứ vào thử xem thế nào." Ông liền ôm A Tử đi vào xin chữa trị. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Nho y Vương Thông Trị cầm tay A Tử đưa mắt nhìn Tiêu Phong, lại bắt mạch A Tử lần nữa, lại nhìn Tiêu Phong, vẻ mặt cực kỳ khác lạ, đột nhiên đưa tay bắt mạch Tiêu Phong. Tiêu Phong bực tức nói:

- Này thầy lang, ta nhờ ông chữa bệnh cho em gái ta chứ nào có nhờ thầy chữa cho ta đâu.

Vương Thông Trị lắc đầu nói:

- Ta xem ông cũng có bệnh, đầu óc khật khùng, tâm thần rối loạn đảo điên, cần phải chữa trị ngay đi.

Tiêu Phong đáp:

- Ta làm gì mà đầu óc khật khùng?

Vương Thông Trị đáp:

- Vị cô nương này mạch đã ngừng, vốn dĩ chết rồi, có điều thân thể chưa cứng đấy thôi. Ngươi ôm cô ta đi tìm thầy thuốc làm gì? Thế chẳng phải tâm thần rối loạn hay sao? Này lão huynh, người chết không thể sống lại, ngươi cũng chẳng nên quá thương tâm mà ôm xác lệnh muội, chi bằng mau mau đem chôn, thế cũng là xong.

Tiêu Phong dở khóc dở cười nhưng ngẫm lại lời ông lang này cũng có lý, đúng là A Tử chết rồi, chỉ còn nhờ chân khí của mình mà thoi thóp, thầy lang tầm thường làm sao biết được? Ông đứng lên quay người đi ra.

Bỗng thấy một người ăn mặc theo lối quản gia hấp tấp chạy vào tiệm thuốc giục giã:

- Mau lên! Mau lên! Cho loại lão sơn nhân sâm(26.1) tốt nhất. Lão thái gia nhà ta bị trúng phong, sắp tắt hơi đến nơi, cần nhân sâm để giữ cho khỏi chết.

Dược điếm chưởng quĩ vội đáp:

- Có đây! Có đây! Thượng hảo hạng lão sơn nhân sâm đây.

Tiêu Phong nghe nói "lão sơn nhân sâm để giữ cho khỏi chết" lập tức nhớ ra cũng từng nghe người bệnh nặng sắp tắt thở nếu cho uống mấy ngụm sâm thang sắc đặc thì có thể cầm hơi, sống thêm được một lúc, trối trăn vài câu, có điều không nghĩ tới để dùng cho A Tử. Gã chưởng quĩ lấy ra một cái hộp gỗ gụ, trịnh trọng mở nắp trong đó có ba củ sâm to bằng ngón tay. Tiêu Phong cũng nghe nói nhân sâm càng to càng tốt, bên ngoài nhăn nhúm càng quí nếu lại thành hình người, đủ cả đầu mình chân tay ấy là loại già dặn cực phẩm. Ba củ sâm này chỉ là loại thường, trông chẳng có gì đặc biệt, gã quản gia lấy một củ lật đật đi ngay.

Tiêu Phong lấy đĩnh vàng ra, mua luôn hai củ còn lại. Trong tiệm thuốc có sẵn dụng cụ sắc thuốc giùm khách hàng, lập tức bảo nấu sâm thang đút cho A Tử uống mấy hớp. Lần này may quá nàng không nôn ra. Lại cho nàng uống thêm mấy ngụm nữa, Tiêu Phong cảm thấy mạch nhảy mạnh hơn, hơi thở cũng đều hòa được một chút, trong bụng không khỏi mừng thầm.

Gã nho y Vương Thông Trị đứng bên cạnh, liên tiếp lắc đầu nói:

- Lão huynh, nhân sâm không phải dễ kiếm, phí phạm thế thật uổng. Nhân sâm cũng chẳng phải linh chi tiên thảo, nếu như cứu người chết sống lại được thì kẻ có tiền chắc sống đời đời.

Mấy hôm nay Tiêu Phong không hề rời xa A Tử được lấy một bước, trong lòng buồn bực đã lâu, nghe gã Vương Thông Trị đứng kế bên lèm bèm rặt giọng bàn ra, tức khí xông lên, vung tay toan đánh cho y một chưởng. Thế nhưng ông vừa cất tay thì cố nhịn: "Đánh bừa bãi kẻ không biết võ công thì đâu phải anh hùng hảo hán?" Ông bèn rụt tay về, ôm A Tử lên đi ra khỏi tiệm thuốc bắc, văng vẳng nghe Vương Thông Trị vẫn còn khinh khỉnh nói theo:

- Hán tử này quả là hồ đồ, ôm cái xác chết chạy ngược chạy xuôi, xem ra tính mạng y cũng chẳng được bao lâu.

Ông thầy lang có biết đâu mình vừa đến quỉ môn quan lại quay trở lại, nếu như Tiêu Phong tức giận đánh cho bõ tức thì dẫu có mười Vương Thông Trị cũng thành bất trị.

Tiêu Phong ra khỏi dược điếm rồi nghĩ thầm: "Nghe nói lão sơn nhân sâm chỉ có ở nơi cực lạnh trong dãy Trường Bạch, chi bằng mình lên đó cầu may. Vẫn biết cứu sống A Tử quả là thiên nan vạn nan, nhưng giữ cho nàng sống thêm được ngày nào, A Châu ở trên trời có linh thiêng thì trong lòng cũng vui vẻ thêm được chừng nấy."

Nghĩ thế ông chuyển qua bên phải tìm đường đi về phía đông bắc. Trên đường đi mỗi khi gặp tiệm thuốc liền đi vào mua nhân sâm, đến sau tiền bạc tiêu hết, chẳng ngại ngùng gì vào lấy không, vài tên phổ ky(26.2) làm gì ngăn nổi? A Tử uống một lượng lớn nhân sâm rồi, thỉnh thoảng cũng có thể mở mắt ra, kêu khẽ: "Tỉ phu!" đến tối cũng ngủ được vài giờ không cần tiếp chân khí mà vẫn tự mình thoi thóp được. Cứ như thế càng đi càng lạnh, sau cùng Tiêu Phong cũng bế A Tử đến được núi Trường Bạch. Tuy nói là trong dãy Trường Bạch có nhiều nhân sâm nhưng nếu không phải là người chuyên môn đã quen thuộc địa thế, trong nghề sành sỏi lâu năm, thì dẫu có một năm sáu tháng cũng chưa chắc tìm ra một củ. Tiêu Phong tiếp tục lên hướng bắc, người đi đường càng lúc càng thưa, đến sau chung quanh chỉ là rừng sâu cỏ dày, núi cao đồi tuyết, luôn mấy ngày cũng không gặp một ai, trong lòng không khỏi kêu khổ thầm: "Chết rồi! Khắp nơi chỗ nào cũng băng tuyết, làm thế nào mà tìm được sâm? Chi bằng trở về nơi nào có buôn bán, có tiền thì mua, không tiền thì cướp." Nghĩ thế ông ôm A Tử tìm đường quay trở về.

Khi đó khí trời lạnh ngắt, mặt đất đầy băng, tuyết đóng cao mấy thước thật là khó đi, nếu ông không phải là người võ công trác tuyệt thì dù không chết cóng cũng bị sa lầy vào trong tuyết trắng chẳng thoát ra được.

Đi đến ngày thứ ba, trời u ám, xem ra bão tuyết đang kéo đến, đưa mắt trái phải trước sau chỗ nào cũng trắng xóa, trên mặt đất không thấy một dấu chân người, đến vết dã thú cũng không. Tiêu Phong trong bụng hoang mang, tựa hồ đang ở giữa biển khơi bao la không bờ không bến chỉ có tiếng gió rít thổi ù ù bên tai.

Tiêu Phong biết mình đã bị lạc, mấy bận nhảy lên trên cây cao nhìn bốn bề, chung quanh chỉ toàn cây cối rậm rạp tuyết phủ trắng xóa nào có biết đâu là đông, là tây, là nam, là bắc? Ông sợ A Tử bị lạnh, cởi trường bao ra bọc nàng lại ôm vào lòng. Ông tuy trước nay không sợ trời sợ đất gì cả nhưng lúc này ở chốn thiên địa mang mang, tưởng như chỉ còn lại một thân một mình, không khỏi chột dạ. Nếu quả như chỉ mình ông thôi thì cũng đành, biển tuyết tuy mênh mông nhưng cũng không đến nỗi tuyệt vọng, thế nhưng khỗ nỗi trong tay lại ôm một nàng A Tử đang mê man, sống dở chết dở.

Đã ba hôm nay ông không ăn uống gì, tính chuyện bắt một con gà rừng hay con thỏ dại chi đó nhưng cũng không thấy nghĩ thầm: "Mình cứ chạy lung tung thế này chẳng đi đến đâu, chi bằng ngủ lại một đêm trong rừng, đợi tuyết ngừng rơi, nhìn trăng sao sẽ có thể tìm ra phương hướng."

Ông kiếm một nơi khuất gió, kiếm ít củi khô, đốt một đống lửa. Lửa cháy to rồi, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp nhưng bụng đói đến sôi sùng sục, nhìn dưới gốc cây có những cây nấm dại màu trắng xám xem chừng không độc liền hái nướng lên ăn đỡ dạ.

Ăn đến hơn hai chục tai nấm rồi tinh thần cũng hơi phấn chấn, bèn đỡ A Tử nằm dựa vào ngực mình để sưởi. Đang toan nhắm mắt ngủ bỗng nghe một tiếng "à uôm" thật lớn, chính là tiếng hổ gầm. Tiêu Phong mừng quá: "Xem ra có thú lớn đến đây, mình có thịt hổ ăn rồi."

Ông lắng tai nghe, thấy có hai con hổ từ tuyết địa chạy tới, kế đó có tiếng lao xao, dường như có người đang đuổi theo. Ông nghe thấy tiếng người thật mừng hết cỡ, lắng tai nghe thấy hai con dã thú chạy về hướng tây, lập tức đặt A Tử xuống bên cạnh đống lửa, thi triển khinh công, đi tắt chặn đầu chúng lại. Khi đó tuyết đổ đang nhiều, gió bấc thổi mạnh, khiến cho khắp trời chỗ nào cũng mù mịt.

Chỉ mới chạy được độ mươi trượng đã thấy trên mặt tuyết hai con hổ vằn vện đang chạy thục mạng, phía sau là một đại hán lưng khoác da thú, tay cầm đinh ba đang rượt nà theo. Hai con cọp đó thật lớn, chạy được một quãng thì một con gầm lên quay phắt lại chồm vào người thợ săn. Hán tử đó liền giơ chĩa lên, nhắm thẳng cổ họng mãnh thú đâm tới. Con cọp đó hết sức nhanh nhẹn, hất đầu qua tránh được thiết xoa, cùng lúc đó con hổ kia cũng xông tới vồ.

Người thợ săn lập tức đảo đinh ba lại, nghe bịch một tiếng đã dùng cán chĩa quật ngang bụng con vật. Con vật bị đau, rống lên một tiếng, cụp đuôi bỏ chạy. Con hổ còn lại cũng không màng lập tức chạy theo.

Tiêu Phong thấy người thợ săn thân thể cao to, cánh tay thật khỏe nhưng không biết võ công, chỉ quen với tập tính dã thú nên hổ chưa vồ y đã để thiết xoa đón trước, chính là cách liệu địch cơ tiên nhưng muốn đâm chết hai con cọp quả không phải dễ.

Tiêu Phong kêu lên:

- Lão huynh, ta đến giúp ngươi đây.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.