Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 106: KIM NHẬT Ý

Phiên bản Dịch · 2394 chữ

Dù cho sông cạn đá mòn,

Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ.

(ca dao Việt Nam)

Hai người cưỡi chung một con ngựa chạy lồng lên một hồi, nhìn quanh chỉ thấy toàn là vườn dâu, chẳng mấy chốc đã bỏ bọn võ sĩ Tây Hạ không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Đoàn Dự hỏi:

- Vương cô nương, cô thấy trong người ra sao?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Tôi bị trúng độc uể oải không còn chút hơi sức nào.

Đoàn Dự nghe nói trúng độc sợ đến nhảy nhổm lên vội hỏi:

- Có nặng lắm không? Làm thế nào để có thuốc giải được đây?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Tôi cũng chẳng biết nữa. Anh cứ giục ngựa chạy thật nhanh đến được nơi nào an toàn rồi mới tính được.

Đoàn Dự hỏi:

- Thế chỗ nào mới an toàn?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Tôi cũng nào có biết.

Đoàn Dự nghĩ thầm: "Ta đã vỗ ngực hứa bảo vệ cho nàng được bình yên chu toàn, bây giờ lại bảo nàng chỉ cho mình thì còn trò trống gì nữa?" Chàng không biết tính sao chỉ đành thúc ngựa tiếp tục chạy.

Chạy khoảng chừng một bữa ăn không nghe thấy tiếng đuổi theo trong bụng mới hơi yên bỗng lắc tắc có mấy giọt mưa. Đoàn Dự cứ chạy một quãng lại hỏi:

- Vương cô nương, cô thấy ra sao rồi?

Vương Ngữ Yên chỉ đáp:

- Không sao cả.

Đoàn Dự cùng đi với mỹ nhân, trong lòng vui sướng không để đâu cho hết nhưng cũng sợ chất độc nàng trúng phải mỗi lúc nặng thêm, thành ra lúc thì toét miệng cười, lúc lại nhăn nhăn nhó nhó.

Mưa đổ xuống càng lúc càng to, Đoàn Dự cởi trường bào khoác lên người Vương Ngữ Yên nhưng chỉ được chốc lát hai người đã ướt như chuột lột. Đoàn Dự lại hỏi:

- Vương cô nương, cô thấy thế nào?

Vương Ngữ Yên thở dài:

- Vừa lạnh vừa ướt thế này, sao anh không kiếm chỗ nào mình trú mưa đi.

Vương Ngữ Yên nói gì chăng nữa thì đối với Đoàn Dự cũng chẳng khác gì chỉ dụ của hoàng đế, nay nàng bảo đi tìm chỗ đụt mưa, tuy chàng biết vẫn còn chưa hết nguy nan nhưng cũng luôn mồm vâng dạ, trong bụng lại nhủ thầm: "Trong lòng Vương cô nương chỉ nhớ tới mỗi mình biểu ca nàng Mộ Dung Phục. Hôm nay ta cùng nào vào sinh ra tử, phải tận tâm kiệt lực bảo vệ cho nàng, dẫu có vì nàng mà bỏ mình thì ít ra trong đời nàng cũng nhớ tới mình một đôi chút. Mai sau nàng cùng Mộ Dung Phục nên duyên, sinh con đẻ cái, trong khi nhàn rỗi kể chuyện cho con cháu nghe có khi nhắc lại chuyện hôm nay không chừng. Khi đó chắc nàng đầu tóc đã trắng xóa, nói tới "Đoàn công tử" sẽ long lanh giọt lệ…" Chàng nghĩ tới đây tâm tình ngơ ngẩn không khỏi rưng rưng nước mắt.

Vương Ngữ Yên thấy chàng vẻ mặt đau buồn, lại chẳng lo kiếm chỗ trú mưa bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Không có chỗ nào đụt mưa được hay sao?

Đoàn Dự miên man đáp:

- Khi đó nàng nói với con rằng…

Vương Ngữ Yên lạ lùng:

- Cái gì mà con tôi?

Đoàn Dự giật mình choàng tỉnh, cười nói:

- Xin lỗi cô, tôi nghĩ ngợi bâng quơ đấy mà.

Chàng đưa mắt nhìn tứ bề thấy phía đông bắc có một cái cối xay lúa,(17.1) nước suối chảy vào làm quay bánh xe đang giã gạo liền nói:

- Đằng kia có chỗ đụt mưa rồi.

Chàng liền giục ngựa chạy đến nhà máy xay. Lúc đó trời đang đổ cơn mưa giông, chung quanh hơi nước bốc lên mờ mịt. Chàng liền nhảy xuống ngựa, thấy Vương Ngữ Yên mặt mày xanh xao khiến cho trong lòng đau xót vạn phần liền hỏi:

- Bụng cô có đau không? Hay là lên cơn sốt? Hay nhức đầu?

Vương Ngữ Yên lắc đầu mỉm cười nói:

- Chẳng sao cả.

Đoàn Dự nói:

- Chà, không biết bọn Tây Hạ phóng thuốc độc gì đây để tôi đi kiếm thuốc giải.

Vương Ngữ Yên nói:

- Anh xem cơn mưa giông kia kìa, cứ đỡ tôi xuống ngựa trước rồi vào trong kia nói chuyện cũng chưa muộn.

Đoàn Dự lật đật nói:

- Đúng lắm, tôi quả là hồ đồ.

Đoàn Dự nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng bao nhiêu hồn vía lên mây cả, lại quên luôn cả cửa còn đóng nên phải chạy vào mở rồi mới chạy ra đỡ Vương Ngữ Yên xuống. Tuy chạy đi mắt chàng vẫn đăm đăm nhìn nàng không chớp, không để ý đến trước cửa có một cái rãnh, Vương Ngữ Yên vội kêu:

- Coi chừng!

Thế nhưng không còn kịp nữa rồi, Đoàn Dự chỉ kêu lên được một tiếng đã ngã xóng soài vào trong cái khe, vùng vẫy mãi mới ngoi lên được, mặt mũi, chân tay trên người chỗ nào cũng đầy bùn, mồm xuýt xoa:

- Chết thật, xin lỗi cô! Cô… không sao chứ?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Ồ, anh có sao không? Ngã đau lắm hả?

Đoàn Dự nghe thấy nàng quan hoài đến mình, sướng đến tưởng như bay bổng lên tận mây xanh vội đáp:

- Không sao, không sao! Mà dù ngã có đau thì cũng chẳng hề gì.

Chàng đưa tay toan đỡ Vương Ngữ Yên xuống ngựa chợt thấy tay đầy bùn đất vội vàng rụt lại nói:

- Không được! Để tôi đi rửa tay rồi sẽ ra đỡ cô xuống.

Vương Ngữ Yên thở dài:

- Gớm sao anh rườm rà lôi thôi quá. Người tôi ướt nhẹp rồi, có dính thêm chút bùn thì đã chết chóc ai?

Đoàn Dự gượng cười chống chế:

- Tôi quả là chẳng đâu vào đâu, hầu hạ cô nương không chu đáo gì cả.

Chàng bèn thò tay vào khe nước rửa sạch bùn sau đó mới đỡ Vương Ngữ Yên xuống dìu nàng vào trong nhà máy xay. Hai người vào trong cửa chỉ thấy chiếc chày đá giơ lên giã xuống cối thóc không ngừng nhưng không thấy người nào. Đoàn Dự gọi lớn:

- Có ai trong này không?

Bỗng nghe trong đống rơm ở góc nhà có tiếng hai người cùng kêu lên:

- Chao ôi!

Rồi có hai người đứng lên, một nam một nữ đều là dân nhà quê chừng mười tám mười chín tuổi. Cả đôi quần áo sốc sếch, đầu tóc dính đầy rơm rạ, mặt đỏ bừng đầy vẻ ngượng ngập. Thì ra đó là một cặp nhân tình, cô gái ở đây lo giã gạo, anh chàng kia lẻn đến hú hí, mưa to gió lớn chắc chẳng ai lai vãng nên không đề phòng đến nỗi Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên ở bên ngoài một hồi lâu vẫn không hay biết gì cả.

Đoàn Dự vòng tay thưa:

- Xin lỗi làm phiền! Chúng tôi chỉ xin trú mưa, hai vị có chuyện gì làm, xin cứ tự tiện đừng để ý gì đến chúng tôi.

Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: "Cái anh chàng đồ gàn này lại nói năng bá láp rồi. Có hai người mình ở đây họ làm sao còn thân mật gì nổi." Thế nhưng nàng đâu dám nói ra, chính nàng nhìn thấy đôi nhân tình đó như thế cũng mặt đỏ bừng không dám nhìn lâu. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Còn Đoàn Dự trong lòng chỉ biết đến Vương Ngữ Yên không để ý chút nào đến đôi nam nữ nhà quê kia. Chàng đỡ Vương Ngữ Yên ngồi xuống ghế, hỏi:

- Cô ướt đẫm rồi làm sao bây giờ?

Vương Ngữ Yên lại càng thẹn thùng hơn, chợt nghĩ ra một cách rút trong búi tóc ra một chiếc kim thoa có đính hai hạt châu nói với cô gái quê kia:

- Này chị, tôi cho chị cái trâm này, phiền chị cho tôi mượn bộ quần áo thay có được không?

Cô gái kia tuy không biết hai viên ngọc này quí giá chừng nào nhưng vàng thì biết, không dám tin là thật nói:

- Để em lấy quần áo cho chị thay, cái… cái trâm này em không dám nhận.

Nói xong trèo lên cái thang gỗ ở bên cạnh. Vương Ngữ Yên vội gọi:

- Này chị, lại đây!

Cô gái quê kia đã trèo lên được ba bốn bậc thang, vội quay trở xuống đi đến trước mặt nàng. Vương Ngữ Yên giúi cái kim thoa vào tay cô gái nói:

- Cái trâm này tôi cho chị thật đó. Chị đưa tôi đi thay quần áo được không?

Cô gái quê thấy Vương Ngữ Yên mặt mày dễ thương, vốn đã muốn giúp nàng, nay lại được cái trâm vàng, thật mừng hết cỡ từ chối đôi lần rồi mới nhận, sau đó đỡ Vương Ngữ Yên lên thang để thay quần áo. Trên cái gác đó chứa đầy rơm rạ, thúng mủng và bồ đựng thóc lúa. Cô gái vốn dĩ có mấy bộ quần áo vừa vá xong, thấy anh chàng nhân tình đến nên quăng đó, bây giờ liền lấy cho Vương Ngữ Yên mặc.

Còn anh chàng thanh niên nhà quê thì khép na khép nép chân tay thừa thãi không biết làm gì thỉnh thoảng lại liếc trộm Đoàn Dự. Đoàn Dự mỉm cười hỏi:

- Này đại ca, quí tính anh là chi?

Anh chàng nhà quê ấp úng:

- Cháu… cháu quí tính Kim.

Đoàn Dự nói:

- Thì ra là Kim đại ca.

Anh chàng nói:

- Không phải thế, cháu là thằng Hai, thằng Cả là anh cháu.

Đoàn Dự nói:

- Ồ, thế ra là Kim nhị ca.

Vừa nói đến đây bỗng nghe có tiếng chân ngựa từ xa vọng lại, khoảng chục kỵ sĩ chạy về phía nhà máy xay lúa. Đoàn Dự hoảng hốt nhảy dựng lên kêu:

- Vương cô nương, kẻ địch đuổi tới rồi!

Vương Ngữ Yên được cô gái nhà quê kia giúp cởi bỏ quần áo ướt, vắt cho khô, đang lau người, tiếng chân ngựa nàng cũng có nghe lại càng luống cuống không biết phải làm gì.

Mấy con ngựa đó chạy thật nhanh, chỉ chốc lát đã đến ngay trước cửa, có người kêu:

- Con ngựa này là của mình đây, gã tiểu tử và con nhãi kia trốn trong đây rồi.

Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự, người ở dưới chân thang, người ở trên gác, cùng kêu khổ thầm, nghĩ bụng: "Biết thế mình dắt luôn cả con ngựa vào trong này có phải hay không!" Chỉ nghe bình một tiếng, có người đã đá tung chốt cửa, ba bốn võ sĩ Tây Hạ xông vào.

Đoàn Dự một lòng bảo vệ Vương Ngữ Yên, vội vàng leo lên gác. Vương Ngữ Yên chưa kịp mặt áo, vội vàng lấy chiếc áo ướt che ngang ngực. Nàng sau khi trúng độc rồi chân tay uể oải, tay trái cầm áo mới đưa lên được nửa chừng đã nhũn xuống. Đoàn Dự vội vàng quay mặt đi, hoảng hốt kêu lên:

- Xin lỗi cô nương, quả thật mạo phạm, thất lễ quá!

Vương Ngữ Yên vội hỏi:

- Làm thế nào đây?

Chỉ nghe một tên võ sĩ hỏi Kim A Nhị:

- Con bé kia ở trên gác, phải không?

Kim A Nhị hỏi lại:

- Mi hỏi con gái nhà người ta làm gì?

Nghe bình một cái, tên võ sĩ đã đấm cho Kim A Nhị văng xa hơn một trượng. Kim A Nhị tính tình thật cứng cỏi liền ngoạc mồm chửi ngay. Cô thôn nữ vội kêu:

- Anh A Nhị ơi, đừng chửi người ta làm gì.

Cô ta lo cho tình nhân nên vội tuột xuống lầu giúp đỡ. Ngờ đâu tên võ sĩ kia vung đao lên, chém xả xuống chẻ đôi đầu A Nhị. Cô gái sợ quá, ngã lăn long lóc xuống dưới nhà. Một tên võ sĩ khác liềm ôm lấy, nhả nhớt:

- Con bé này đến nạp mạng đây.

Nghe roạt một tiếng, y đã xé tung áo cô gái ra. Cô gái quê liền vung tay cào mạnh lên mặt gã một cái, làm thành năm vệt máu dài. Gã võ sĩ giận quá, vung tay đấm thẳng vào ngực cô ta khiến cho gân cốt đứt hết, chết ngay lập tức.

Đoàn Dự nghe tiếng kêu thảm thiết dưới nhà, thò đầu ra xem, thấy cả đôi thanh niên nam nữ kia liên tiếp bị sát hại, trong lòng xốn xang nghĩ thầm: "Cũng tại mình hết, làm liên lụy đến hai người chết thảm." Chàng thấy tên võ sĩ kia trèo lên thang, vội vàng giơ tay đẩy một cái. Cái thang chỉ để hờ vào gác lửng nên lập tức đổ ra ngoài. Tên võ sĩ kia vội nhảy xuống đất, đỡ lấy chiếc thang, lại để dựa vào gác. Đoàn Dự toan đẩy thêm lần nữa, nhưng một tên võ sĩ đã vung tay, bắn ngay một mũi tụ tiễn. Đoàn Dự không biết né tránh, nghe bụp một tiếng, mũi tên đã cắm ngay vào vai trái. Tên võ sĩ hồi nãy thừa lúc chàng giơ tay bịt vết thương đã leo lên gác, cứ ba nấc một trèo lên. Vương Ngữ Yên ngồi trên đống trấu đằng sau Đoàn Dự, nhìn thấy gã võ sĩ đó tung chưởng đánh chết cô gái quê, cùng thân pháp tung mình nhảy lên trên thang bèn nói:

- Anh dùng ngón tay trỏ bên trái, điểm vào huyệt Hạ Quản ở dưới bụng y.

Đoàn Dự khi còn ở Đại Lý từng học Bắc Minh Thần Công và Lục Mạch Thần Kiếm đã nhớ rành rọt các huyệt đạo trên cơ thể con người, vừa nghe Vương Ngữ Yên chỉ dẫn, đúng ngay lúc tên võ sĩ kia lên đến đầu thang, không còn kịp suy nghĩ gì thêm, giơ ngón tay trỏ điểm ngay một cái vào huyện Hạ Quản của y. Gã võ sĩ kia trong lúc xông lên, để hở bụng dưới nên chỉ kịp kêu lên một tiếng ngã ngửa ra sau, từ trên không rơi bịch xuống, chết ngay lập tức.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.