Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 103

Phiên bản Dịch · 2957 chữ

Nàng ta nói xong phục xuống hướng về Kiều Phong khấu đầu. Nàng ta không một câu nào nói Kiều Phong là hung thủ nhưng chỗ nào cũng đổ riệt lên đầu ông. Kiều Phong thấy bà ta lạy mình, trong bụng tuy giận nhưng cũng không thể nào phát tác, chỉ đành quì xuống hoàn lễ đáp:

- Xin tẩu tẩu đứng lên.

Trong rừng hạnh đột nhiên có một giọng trong trẻo cất lên:

- Mã phu nhân, trong lòng tôi có một điểm nghi ngờ, liệu có thể hỏi phu nhân một câu chăng?

Mọi người quay về phía phát ra thanh âm thấy đó là một thiếu nữ mặc áo dài màu hồng nhạt, chính là A Châu. Mã phu nhân hỏi lại:

- Cô nương có chuyện gì muốn tra vấn tôi?

A Châu đáp:

- Tra vấn thì quả là không dám. Tiểu nữ nghe phu nhân nói là Mã tiền bối dùng xi hơ lửa gắn chặt phong di thư này lại, trước khi Từ trưởng lão mở ra, vết khằn vẫn còn nguyên. Như thế có nghĩa là trước khi Từ trưởng lão mở ra thì chưa một ai được đọc nội dung lá thư đó chớ gì?

Mã phu nhân đáp: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Chính thế.

A Châu hỏi tiếp:

- Như thế thì lá thư của "đại hiệp đàn anh" và di lệnh của Uông bang chủ, ngoài Mã tiền bối ra vốn dĩ không một ai biết đến, những câu "mạn tàng hối đạo, sát nhân diệt khẩu" kia xem ra không phải.

Mọi người nghe vậy ai ai cũng cho là có lý. Mã phu nhân hỏi:

- Cô nương là ai? Sao lại đến can thiệp vào đại sự trong bang của chúng tôi?

A Châu đáp:

- Chuyện lớn trong quí bang, một đứa con gái nhỏ như tiểu nữ có đâu dám can dự? Ngặt là các vị có ý vu hãm công tử gia của chúng tôi nên tiểu nữ đành phải đứng ra phân biện.

Mã phu nhân hỏi lại:

- Thế công tử gia của cô nương là người nào? Là Kiều bang chủ chăng?

A Châu mỉm cười lắc đầu:

- Không phải, đó là Mộ Dung công tử.

Mã phu nhân buột miệng:

- Ồ, thì ra là thế.

Nàng ta không để ý tới A Châu nữa, quay sang nói với Chấp Pháp trưởng lão:

- Bạch trưởng lão, bang qui của chúng ta vững chãi tày non, nếu như bản thân trưởng lão phạm tội thì xử thế nào?

Những bắp thịt trên mặt Chấp Pháp trưởng lão Bạch Thế Kính hơi giựt nhẹ, run run đáp:

- Đã biết pháp luật mà còn phạm pháp thì tội nặng thêm một bậc.

Mã phu nhân hỏi tiếp:

- Thế còn người phẩm vị còn cao hơn cả trưởng lão mà phạm bang qui thì sao?

Bạch Thế Kính biết bà ta ám chỉ ai, không khỏi liếc mắt nhìn Kiều Phong một cái đáp:

- Bang qui của bản bang là do tổ tông qui định, không phân thứ bậc tôn ti, hễ đã phạm tội thì đều như nhau cả. Có công cùng thưởng, có tội cùng phạt.

Mã phu nhân nói:

- Cô nương đây nghi ngờ chí phải, lúc đầu tôi cũng nghĩ như thế. Thế nhưng trước hôm tiện thiếp nhận được tin buồn của tiên phu một ngày, đêm hôm đó có kẻ lẻn vào nhà ăn trộm.

Mọi người ai nấy kinh ngạc, có kẻ hỏi ngay:

- Ăn trộm ư? Có mất gì không? Có chết ai không?

Mã phu nhân đáp:

- Không chết ai cả. Tặc tử dùng ba nén hương mê xông cho tiện thiếp và hai tì nữ ngã lăn ra, lục tung tất cả các hòm rương trong nhà, lấy mất độ mươi lạng bạc. Ngày hôm sau thiếp mới nghe tin tiên phu đã táng mạng rồi nên đâu có còn tâm tư nào mà nhớ tới chuyện trộm đạo tiền tài? Cũng may tiên phu dấu phong thư này ở một nơi cực kỳ kín đáo nên mới không bị đứa ăn trộm kia lấy đi mà hủy mất.

Mấy câu đó lại càng rõ ràng hơn, chỉ đích danh Kiều Phong tự mình hay sai người đến nhà Mã Đại Nguyên ăm trộm lá thư. Nếu đã định lấy thư ắt là đã biết nội dung lá thư nói gì, âm mưu sát nhân diệt khẩu kia hiển nhiên đã được phô bày. Còn như làm sao ông ta biết được nội dung lá thư, rất có thể vị "đại hiệp đàn anh", Uông bang chủ hay Mã phó bang chủ vô tình nói hớ ra cũng đâu có phải là chuyện lạ.

A Châu nhất định rửa oan cho Mộ Dung công tử, cũng không muốn Kiều Phong phải liên quan nói tiếp:

- Ăn trộm vặt vào nhà lấy mươi lạng bạc cũng là chuyện thường, chẳng qua lại xảy ra đúng lúc đó thôi.

Mã phu nhân đáp:

- Cô nương nói phải lắm, lúc đầu ta cũng nghĩ như thế. Thế nhưng về sau tại nơi cửa sổ kẻ trộm ra vào, dưới chân tường ta có nhặt được một vật của đứa gian vội vàng đánh rơi. Ta vừa nhìn thấy vật này, trong bụng kinh hoảng biết ngay chuyện thật chẳng vừa.

Tống trưởng lão hỏi:

- Vật đó là vật gì thế? Làm sao mà lại chuyện thật chẳng vừa?

Mã phu nhân chậm rãi lấy từ trong bọc đeo sau lưng ra một vật dài chừng bảy tám tấc, đưa cho Từ trưởng lão nói:

- Xin các vị bá bá thúc thúc chủ trì cho.

Từ trưởng lão vừa cầm lấy vật đó, nàng liền phục xuống đất khóc òa lên thật thảm thiết. Mọi người quay sang Từ trưởng lão thấy ông ta mở vật đó ra, thì ra là một cái quạt xếp. Từ trưởng lão trầm giọng đọc bài thơ đề trên chiếc quạt:

Căm căm tuyết đổ Nhạn Môn,

Cỏ bồng theo cát từng cơn mịt mùng.

Làm trai quyết lập đại công,

Dẹp tan Di Địch báo vòng quốc ân.

Sóc tuyết phiêu phiêu khai Nhạn Môn,

Bình sa lịch loạn quyển bồng căn.

Công danh sỉ kế cầm sinh số,

Trực trảm Lâu Lan(16.9) báo quốc ân.

Kiều Phong vừa nghe bài thơ đó kinh hoảng không để đâu cho hết, chăm chú nhìn chiếc quạt thấy mặt bên kia vẽ bức tranh "Tráng Sĩ Xuất Tái Sát Địch Đồ", chính là vật của mình. Bài thơ đó chính là nét bút của ân sư Uông Kiếm Thông, còn bức tranh thì chính do Từ trưởng lão vẽ, tuy không khéo lắm nhưng đầy vẻ hiệp nghĩa, lộ được nét khẳng khái hào hùng của người tráng sĩ trong cơn gió bấc, tuyết đổ mênh mang. Cái quạt đó do ân sư tặng cho năm sinh nhật hai mươi lăm tuổi, trước nay ông quí nó lắm vẫn cất kỹ một nơi, không hiểu sao lại lạc vào trong nhà Mã Đại Nguyên? Vả lại tính tình ông hào tráng, có bao giờ đem theo quạt trong người?

Từ trưởng lão lật qua lật lại chiếc quạt, nhìn kỹ bức tranh, chính là do tay mình vẽ nên, thở dài một tiếng, chép miệng:

- Chẳng phải nòi giống ta, tâm tư quả cũng có khác. Uông bang chủ ơi là Uông bang chủ, việc này ông đã nhầm lẫn lớn rồi.

Kiều Phong từ khi nghe thấy mình là giòng giống Khất Đan, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Đã mươi năm nay lúc nào ông cũng chăm chăm nghĩ kế làm sao tiêu diệt nước Liêu, giết kẻ Khất Đan Hồ Lỗ, đột nhiên gặp phải chuyện này, tuy trong đời đã từng gặp bao nhiêu sóng to gió cả nhưng cũng tay chân luống cuống không biết phải làm sao. Thế nhưng khi Mã phu nhân hết điều nọ đến điều kia đổ cho mình âm mưu giết Mã Đại Nguyên, rồi chiếc quạt của mình xuất hiện, lòng ông trở lại bình tĩnh, chỉ trong một thoáng bao nhiêu chuyện nghĩ ra trong đầu: "Có kẻ ăn cắp chiếc quạt để giá họa cho mình, chuyện này đừng hòng mà làm khó ta được." Ông quay sang Từ trưởng lão:

- Từ trưởng lão, cái quạt đó là của tôi.

Những người vai vế tương đối cao trong Cái Bang khi nhìn thấy chiếc quạt, nghe Từ trưởng lão đọc bài thơ đã biết ngay là của Kiều Phong, còn những kẻ địa vị thấp hơn thì không biết, đến khi nghe Kiều Phong tự nhận ai nấy đều kinh ngạc. Từ trưởng lão trong lòng cũng hết sức xúc động, lẩm bẩm:

- Uông bang chủ coi ta là kẻ tâm phúc, vậy mà bí mật để lại di mệnh cũng chẳng cho ta hay.

Mã phu nhân đứng thẳng người lên nói:

- Từ trưởng lão, Uông bang chủ không nói cho ông hay cũng là may cho ông đấy.

Từ trưởng lão ngạc nhiên không hiểu hỏi lại:

- Sao thế?

Mã phu nhân buồn bã đáp:

- Trong Cái Bang chỉ một mình Đại Nguyên biết nên mới gặp phải chuyện không may, nếu như ông… ông cũng biết chắc gì đã qua được kiếp nạn này.

Kiều Phong dõng dạc hỏi:

- Các vị có điều gì muốn nói nữa không?

Đôi mắt ông nhìn Mã phu nhân chuyển sang Từ trưởng lão, rồi qua Bạch Thế Kính, Truyền Công trưởng lão, từng người từng người. Ai nấy đều lặng thinh không đáp. Ông đợi một lát thấy không ai lên tiếng mới nói:

- Kiều mỗ thân thế lai lịch thật đáng hổ thẹn xiết bao, chính ta cũng chưa từng biết đến. Thế nhưng đã có bao nhiêu vị tiền bối đưa ra chứng cớ, Kiều mỗ sẽ hết sức tìm hiểu chân tướng thế nào. Chức vụ bang chủ Cái Bang Kiều mỗ xin nhường lại cho người hiền tài khác.

Nói đến đây ông đưa tay cầm chiếc túi dài đeo bên chân phải, lấy ra một chiếc gậy trúc xanh biếc sáng bóng như gương, chính là Đả Cẩu Bổng, tín vật của bang chủ Cái Bang, hai tay nâng lên cao nói:

- Chiếc gậy này Uông bang chủ trao cho Kiều mỗ để chấp chưởng Cái Bang, tuy không làm được chuyện gì nhưng cũng chưa gây ra tội lớn. Hôm nay thoái vị, vị anh hiền nào nguyện ý gánh vác chức vị này, xin đứng ra nhận chiếc gậy.

Qui củ của Cái Bang từ trước tới nay chức vụ tân bang chủ phải do bang chủ đương nhiệm dùng Đả Cẩu Bổng trao cho, trước khi giao gậy phải dạy Đả Cẩu Bổng Pháp. Cũng có khi cựu bang chủ đột nhiên qua đời, nhưng người kế thừa đã dự lập rồi, Đả Cẩu Bổng cũng đã truyền thụ thành thử chức vụ bang chủ chưa từng tranh chấp. Kiều Phong đang tuổi thanh niên, có dự định gì cũng phải hai chục năm nữa mới tính tới việc tuyển chọn trong bang một kẻ thiếu niên anh hiệp truyền thụ Đả Cẩu Bổng Pháp. Bây giờ mọi người trong Cái Bang thấy ông đứng giữa đám người, hiên ngang khí khái cầm Đả Cẩu Bổng giơ lên, nào có ai dám đứng ra nhận cây bổng?

Kiều Phong liên tiếp hỏi ba lần, trong Cái Bang không một ai trả lời, bèn nói:

- Kiều mỗ thân thế chưa minh bạch, chức vị bang chủ nói cách nào cũng không thể đảm đương được nữa. Từ trưởng lão, Truyền Công, Chấp Pháp hai vị trưởng lão, vật trấn bang chi bảo Đả Cẩu Bổng này xin ba vị cùng nhau bảo quản. Về sau khi định được bang chủ, ba vị trao lại cũng không muộn.

Từ trưởng lão nói:

- Như vậy cũng phải. Còn Đả Cẩu Bổng Pháp mình sẽ bàn đến sau.

Ông tiến lên toan nhận lấy chiếc gậy. Tống trưởng lão đột nhiên lớn tiếng nói:

- Hãy khoan!

Từ trưởng lão ngạc nhiên dừng lại hỏi:

- Tống huynh đệ có chuyện gì muốn nói?

Tống trưởng lão nói:

- Mỗ xem Kiều bang chủ không phải người Khất Đan.

Từ trưởng lão hỏi lại:

- Làm sao biết được?

Tống trưởng lão đáp:

- Mỗ xem ông ta không giống.

Từ trưởng lão ngạc nhiên:

- Sao lại không giống?

Tống trưởng lão đáp:

- Người Khất Đan cùng hung cực ác, tàn bạo âm độc. Kiều bang chủ là một vị anh hùng hảo hán đại nhân đại nghĩa. Mới rồi bọn ta phản ông ta, ông vẫn cam nguyện chịu đâm vào mình chảy máu xá tội phản nghịch cho mọi người. Người Khất Đan đâu có thể như thế được?

Từ trưởng lão nói:

- Y từ bé được cao tăng chùa Thiếu Lâm và Uông bang chủ dưỡng dục nên đã thay đổi tập tính hung tàn của Khất Đan rồi.

Tống trưởng lão cãi:

- Nếu tập tính đã thay đổi thì đâu còn là người xấu nữa, làm bang chủ của chúng ta có gì là không được? Ta xem trong bang không có ai anh hùng như ông ta. Nếu người khác làm bang chủ e rằng họ Tống này không phục.

Những người có cùng tâm tư như Tống trưởng lão cũng khá đông. Kiều Phong ân đức thấm nhuần, nay chỉ bằng lời một vài người, một vài tờ giấy đem ra làm cớ phế bỏ chức bang chủ của ông ta, rất nhiều bang chúng vốn dĩ trung thành với ông không phục. Tống trưởng lão mở đầu nói ra chuyện đó, trong đám ăn mày lập tức có mấy chục người nhao nhao lên:

- Có kẻ âm mưu hãm hại Kiều bang chủ, bọn ta không thể dễ tin lời người ta.

- Chuyện đã mấy chục năm qua, chỉ bằng mấy lời nói bá vơ của vài người, ai biết là thực hay giả?

- Chức vụ bang chủ đâu phải dễ dàng đổi thay như thế được?

- Ta nhất định một lòng theo Kiều bang chủ, muốn thay bang chủ khác, có chặt đầu ta ta cũng không phục.

Hề trưởng lão lớn tiếng nói:

- Ai tình nguyện đi theo Kiều bang chủ thì theo ta đứng sang bên này.

Ông ta tay trái nắm Tống trưởng lão, tay phải nắm Ngô trưởng lão đi qua phía đông. Kế đó Đại Nhân, Đại Tín, Đại Nghĩa phân đà ba đà chủ cũng đứng sang. Các đà chủ đã qua rồi, thuộc hạ bang chúng cũng lục tục đi theo. Toàn Quan Thanh, Trần trưởng lão, Truyền Công trưởng lão cùng Đại Trí, Đại Dũng hai đà chủ ở lại tại chỗ không nhúc nhích. Thế là Cái Bang biến thành hai phe, phía bên đông phải đến năm phần, ba phần đứng lại còn một phần thì do dự không biết phải theo bên nào. Chấp Pháp trưởng lão trước nay hành sự chém đinh chặt sắt, nói một là một nói hai là hai, lúc này cũng phân vân không quyết định được.

Toàn Quan Thanh nói:

- Các anh em, Kiều bang chủ tài lược hơn người, quả thực anh hùng có ai là không bội phục? Thế nhưng chúng ta đều là dân nhà Đại Tống làm sao có thể nghe lệnh một người Khất Đan? Tài nghệ Kiều Phong càng cao thì lại càng thêm nguy hiểm.

Hề trưởng lão kêu lên:

- Nói thối bỏ mẹ! Cái con mẹ ngươi chứ! Ta coi cái bộ dạng ngươi mười phần giống Khất Đan đến chín.

Toàn Quan Thanh lớn tiếng đáp:

- Tất cả chúng ta đều là những hảo hán tận trung báo quốc, lẽ nào cam tâm đi làm chó săn đầy tớ cho người ngoài hay sao?

Mấy câu đó của y quả là hiệu lực, trong số những người chạy sang phía đông có đến mươi người chạy trở lại phía tây. Người phía đông liền chửi mắng giằng co, nhốn nháo cả lên lập tức kẻ dùng quyền cước, kẻ dùng binh khí có đến mấy chục người đấm đá túi bụi. Các trưởng lão lớn tiếng can gián nhưng người nào cũng cho phần phải về mình, Ngô trưởng lão và Trần trưởng lão chỉ mặt nhau rủa sả tưởng như sắp động thủ đến nơi.

Kiều Phong dõng dạc nói:

- Chức vụ bang chủ Cái Bang, ta quyết không đảm đương được nữa…

Tống trưởng lão liền xen vào:

- Bang chủ chớ có nản lòng…

Kiều Phong lắc đầu:

- Không phải ta nản lòng. Chuyện khác thì bảo người ta âm mưu vu hãm, chuyện này chính thủ bút của ân sư Uông bang chủ thì không ai còn có thể giả được.

Ông cao giọng nói lớn:

- Cái Bang là đại bang lớn nhất trên giang hồ, uy danh lừng lẫy trong võ lâm có ai là không kính trọng? Nếu như tự mình tàn sát lẫn nhau chẳng khiến cho người ngoài cười đến vẹo cả mồm ra hay sao? Kiều Phong này trước khi ra đi có một lời phụng cáo, nếu kẻ nào một quyền một cước đánh anh em trong bang, ấy là đại tội nhân của bản bang đó.

Cái Bang xưa nay vẫn coi trọng nghĩa khí, nghe ông ta nói mấy câu đó ai nấy đều hổ thẹn ngầm. Bỗng có tiếng đàn bà cất lên:

- Nếu như giết hại anh em trong bang thì sao?

Người nói câu đó chính là Mã phu nhân. Kiều Phong đáp:

- Giết người thì đền mạng, tàn hại anh em thì sẽ bị muôn đời thống hận.

Mã phu nhân nói:

- Vậy thì hay lắm.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.