Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hộ kinh doanh chuyên trốn thuế

Phiên bản Dịch · 3937 chữ

Tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe quyện với nhau tạo nên một thứ âm thanh khó chịu, có lúc lẫn cả tiếng gà gáy, hiển nhiên là xe đang đi qua vùng ngoại ô, có lúc lại nghe được tiếng người huyên náo, lúc này hiển nhiên xe đang đi ngang qua chợ.

Kì thực Tiêu bạch muốn cưỡi ngựa, nhưng mà sau khi nghe Lôi Lôi nhiều lần khuyên bảo, hắn quyết định ngồi xe. Nguyên nhân là muốn tiết kiệm thể lực. Lần này lên đường, mọi người đều ăn mặc giản dị và gọn nhẹ nhất có thể. Theo sắp xếp, Lôi Lôi đáng lẽ ngồi cùng Lãnh Túy và Ôn Hương, nhưng nàng nằng nặc đòi chui vào xe ngồi cùng Tiêu Bạch. Thấy sắc mặt của nàng không tốt, không ai dám cản nàng. Những ngày gần đây, mối quan hệ giữa nàng và quản gia ngày một tốt lên. Đối với hành vi không đứng đắn của nàng với công tử , lão cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bên trong buồng xe âm u đầy tử khí. Từ lúc lên xe, Lôi Lôi an vị ngồi cách xa Tiêu Bạch, nghiêm mặt. Nàng không thèm nói chuyện cũng không vén rèm ngắm phong cảnh. Bộ dạng không giống với ngày thường.

Tiêu Bạch nhìn nàng hồi lâu, rốt cục mở miệng: "Ngươi làm sao vậy. . . . . .?"

Lôi Lôi liếc xéo, trong lỗ mũi cười lạnh một tiếng: "Ta làm sao, ngươi quản được?"

Hắn sửng sốt một chút, trầm mặc.

"Ta làm sao! Ngươi hỏi ta làm sao!" Lôi Lôi bỗng nhiên rống lên, nhào tới trước mặt hắn, trừng mắt mắt, "Ai nói với Tần Lưu Phong là ta mỗi ngày đều nhớ tới hắn , ngươi lắm mồm vừa thôi. Đồ bà tám!"

Từ nhỏ được dạy làm người quân tử , bây giờ gánh vác thêm cái danh "Lắm mồm bà tám" , hắn vô cùng bất an, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ áy náy: "Ta cho là ngươi. . . . . . Chỉ là thuận tiện cùng Tần huynh nói một câu."

Ngươi biết tên kia đang tưởng bở cỡ nào không? Lôi Lôi cũng là muốn một chút sĩ diện, thấy vẻ mặt của hắn coi chuyện đó không có gì nghiêm trọng, lập tức đem sự bực tức đối với Tần Lưu Phong dồn lên người hắn, gào lớn: "Nói một câu, để giờ hắn đến cười vào mặt ta!"

Hắn cũng không nghĩ tới việc chữa lợn lành thành lợn què, dời ánh mắt: "Tần huynh chỉ là thích đùa giỡn."

Lôi Lôi giận dữ: "Ngươi mang ta ra làm trò cười cho hắn ?”

Hắn im lặng

Lôi Lôi càng giận, đẩy hắn: "Ngươi tại sao không nói chuyện! Nói chuyện đi!"

Đang lúc tức giận, tấm mành che cửa sổ bỗng nhiên bị vén lên: “ Ai chọc Lôi Lôi cô nương của chúng ta tức giận vậy?”

Lôi Lôi ngơ ngẩn, quay đầu nhìn, đã thấy bộ mặt muốn ăn đấm của Tần Phong Lưu xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Đuôi lông mày cao cao của hắn mang theo vẻ trêu chọc. Không biết tự lúc nào xe ngựa đã dừng lại.

Chẳng lẽ là Tiêu huynh đệ làm?" Tần Lưu Phong một tay trêu chọc rèm xe, nhìn Tiêu Bạch cười, "Tiêu huynh đệ xưa nay tốt tính, sao lại chọc cho cô nương phát hỏa?"

Tiêu Bạch nhìn Lôi Lôi, tiếp tục giữ yên lặng.

" Chuyện của ta vào Tiêu Bạch không có quan hệ gì với ngươi!" Lôi Lôi khinh thường hắn một cái, lập tức kéo mành xuống, kêu to, " Mau đi tiếp thôi, nhanh chút!"

Xe ngựa không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng Tần Lưu Phong cười : "Nếu Lôi Lôi cô nương đã muốn đi, các ngươi đi trước vậy"

"Này chuyện này. . . . . ." Phu xe do dự.

"Ta xem Lôi Lôi cô nương tinh thần rất khỏe mạnh, không cần ăn cơm."

Lôi Lôi vừa nghe lời này có gì đó không đúng, lập tức đứng dậy bỏ lại Tiêu bạch, chui ra xe ngựa, chỉ thấy ngoại trừ Tần Lưu Phong, Lãnh Túy, Ôn Hương , kể cả Triệu quản gia cùng mấy người tùy tùng đã xuống xe, lục tục đi vào tiểu điếm cách đó không xa.

Nàng rất nhanh phản ứng , nhảy xuống : " Đi ăn cơm trưa."

Tiêu Bạch xuống xe theo.

Tần Lưu Phong nhìn hai người, thở dài: "Tiêu huynh đệ yêu thích yên tĩnh, Lôi Lôi cô nương vẫn là tha cho hắn đi, không bằng buổi chiều cùng Tần mỗ ngồi chung, như vậy cô cũng sẽ không thấy vô vị. Thế nào?"

Lôi Lôi ngẩng cao đầu vừa đi vừa nói: “ Ta muốn ngồi xe cùng Tiểu Bạch”

Phía sau, Tần Lưu Phong cười, đập vai hắn: "Tiểu Bạch Tiểu Bạch, nàng ta đi rồi!"

Tiêu Bạch bất lực, không nói được câu nào

Nhìn thấy bảng hiệu quán trà Chung Hoa Vô Diễm, trong lòng Lôi Lôi lại trào dâng cảm giác quen thuộc. Nhìn thấy bà chủ xinh đẹp đang đứng trong quầy, nàng không nhin được bắt đầu cảm thán. Chung tổng quả thực có ánh mắt thị trường, rất biết làm sao để thu hút khách hàng. Mỗi cái chi nhánh đều có một bà chủ xinh đẹp đầy mị lực.

Quả nhiên, bà chủ xinh đẹp tung mị nhãn, kèm theo hai tiếng ngọt ngào “ Công tử” khiến cho tên họ Tần kia cười nhẹ nhàng như gió xuân.

Hắn tạt té qua quầy: “ Chung Vô Diễm, Chung Vô Diễm. Rõ ràng là người đẹp hương trà. Tên này không hợp với người chút nào cả”

Được công tử đẹp trai tán thưởng, bà chủ hai mắt cong cong, che miệng:

“ Công tử đại giá quang lâm đến tiểu điểm của ta, muốn uống trà gì nào?”

Tần Lưu Phong làm khó dễ: "Chúng ta không phải là tới uống trà ."

Bà chủ chớp mắt, nhẹ giọng: "Yên tâm, công tử muốn cái gì, chúng ta sẽ có cái đó."

Tần Lưu Phong nhíu mày: "Quả thực?"

Bà chủ duỗi ngón tay nhỏ nhắn đẹp đẽ ra dí vào trán hắn một cái, sẵng giọng: “ Trước mặt công tử ta dám nói dối sao?” Nói xong không biết vô tình hay cố ý ưỡn bộ ngực mềm cao cao chập trùng như núi ra khoe.

Lả lơi hết chỗ nói. Lôi Lôi hoài nghi nơi này ngoài trừ kiêm bán đồ ăn còn kinh doanh cả nhan nhan sắc. Chợt thoáng nhìn Tần Lưu Phong mặt đầy ám muội, nàng lại không nhịn được cúi đầu cười, không hổ là"Tần Phong Lưu" , cả ngày đi quyến rũ nữ nhân!

Bọn Triệu quản gia và tùy tùng có lẽ đã quen với bộ dạng hay đùa giỡn của hắn. Duy độc có Lãnh Túy sắc mặt đen ngòm.

Lôi Lôi chen vào ngồi sát Tiêu Bạch. Mĩ nữ không với tay đến được liền đi quyến rũ người khác. Phong lưu tài tử vẫn mải nói chuyện. Vẫn là Tiểu bạch nhà ta tốt nhất.

Thấy hắn chậm chạp không gọi món ăn, Vương Từ ngồi bên cạnh bàn không nhịn được cao giọng gọi: "Tần công tử đừng vội chỉ lo nói chuyện, mau mau gọi món ăn đi, để chúng ta lấp đầy bụng mới có sức mà đi!"

Tần Lưu Phong quay đầu lại: "Tú sắc khả xan ( ý nói nhìn người đẹp mà quên đi cái đói), ngươi còn đói bụng?"

Vương Từ trừng mắt: "Tiểu nhân chỉ biết là bánh màn thầu ,cháo, cơm có thể ăn được."

Tần Lưu Phong cười to, ngồi dậy nhìn bà chủ: "Chúng ta đều đói bụng, nghe nói quán trà các ngươi cũng bán đồ nhắm rượu?"

Bà chủ híp mắt: " Đúng vậy . . . . ."

Tần Lưu Phong nói: "Chúng ta là từ thành Giá Không lại đây làm việc ."

Bà chủ yên lòng, từ dưới quầy hàng lấy ra một tấm thực đơn đưa tới: "Tiểu điếm mặc dù không có sơn hào hải vị, nhưng cơm canh đạm bạc để lấp đầy dạ dày vẫn phải có. Công tử không chê là tốt rồi."

Tần Lưu Phong tiếp nhận thực đơn liếc nhìn nhìn, thở dài: "Cái này mà cũng gọi là đạm bạc, bà chủ khiêm tốn rồi."

Bà chủ ôm ngực, dựa quầy hàng đưa mắt: " Trong mắt người thường đương nhiên là sơn hào hải vị. Nhưng trong mắt công tử những món này khó tránh là thứ tầm thường đạm bạc”

“ Khá lắm!” Tần Lưu Phong vỗ tay, tùy tiện chỉ mười mấy món ăn, đem thực đơn trả lại bà chủ, thuận miệng hỏi, "Các ngươi sao không mở tiệm cơm?"

Bà chủ nói lại những món đã được chọn cho người làm, xoay người lại tố khổ: "Công tử không biết, nơi này là địa bàn phái Nga Mi , thuế rất nặng. Làm ăn nhỏ như chúng ta làm sao mở thành quán cơm. . . . . ."

"Không đúng, " Tần Lưu Phong phản bác lời nàng, kỳ quái, "Tại hạ cũng có bằng hữu mở cửa tiệm, nghe nói nơi này phái Nga Mi đánh thuế cũng không nặng."

Bà chủ đảo con ngươi, cười quyến rũ: "Công tử là người hiểu biết, bây giờ kiếm lời hai lần tiền không dễ dàng, chúng ta ngầm bán, cũng là để cho tiện cho khách qua lại. . . . . ."

Tần Lưu Phong tâm lĩnh thần hội, gật đầu liên tục: "Chính là thuận tiện cho người và thuận tiện cho mình, việc này Chung lão bản của các ngươi cũng biết chuyện?"

Bà chủ ha ha cười, hạ thấp giọng: "Chung lão bản cùng người đứng đầu cục thuế của phái Nga Mi giao tình rất tốt."

Tần Lưu Phong hiểu ra: "Thì ra là như vậy!"

Bà chủ sóng mắt lưu động: "Công tử sẽ không phải. . . . . . làm khó dễ ta đi?"

Tần Lưu Phong rất có hứng thú: "Làm khó dễ mỹ nhân cũng không phải là điều tại thích làm. Giục bọn họ làm nhanh một chút, chúng ta ăn xong còn phải đi ."

Bà chủ vui mừng đáp ứng, đi vào thúc giục.

Triệu quản gia và đám người tùy tùng kinh ngạc, còn Lôi Lôi nhìn đến trợn mắt ngoác mồm. Cái quán trà Chung Hoa Vô Diễm chuyên oán than thuế nặng này hóa ra chơi trò trốn thuế.

Tần Lưu Phong lại không có truy cứu, trực tiếp đi tới ngồi sát Lôi Lôi.

Hắn không phải chuyên quản những vấn đề này sao? Thấy mọi người cũng không coi là chuyện to tát, Lôi Lôi không nhịn được , lấy cùi tay hích hắn: "Ngươi mặc kệ sao?"

Tần Lưu Phong giả bộ hồ đồ: "Quản cái gì?"

Đối với mỹ nữ lại có chính sách ưu đãi, thực sự là hủ bại! Lôi Lôi càng ngày càng xem thường, không để ý tới hắn.

Khách đến không nhiều, hiệu suất làm việc cũng không tệ lắm, chỉ chớp mắt hai bàn cơm rượu liền đầy đủ hết. Trên bàn mười món ăn thơm ngon được bày kín, ở giữa vẫn là một con vịt quay béo mỡ màng. Chỉ dựa vào mùi thơm, Lôi Lôi đã có thể nhận ra đó là món vịt nướng hiệu Tô Tố đại danh đỉnh đỉnh. Và kẻ đại diện phát ngôn cho món này chính là tên phong lưu tài tử khốn khiếp đang ngồi cạnh nàng.

Mắt thấy Tần Lưu Phong muốn động thủ, Lôi Lôi giành trước gắp một đống rau hẹ vào bát hắn, giả cười: "Tần công tử từ từ dùng cơm."

Tần Lưu Phong lúc này không khách khí, cấp tốc đem bát của hai người đổi vị trí, lẩm bẩm nói: "Ta không ăn rau hẹ, ta muốn ăn thịt."

Lôi Lôi lập tức nói: " Bát kia ta ăn qua rồi !"

Tần Lưu Phong cười: "Không ngại, ta yêu thích."

Thật ám muội a thật ám muội! Mọi người trừng mắt, hai người các ngươi, đừng ở chỗ này diễn trò bồn nôn!

Coi như ngươi được! Lôi Lôi trừng mắt hắn một lát, bỗng nhiên tâm tư hơi động, lập tức sở trường gõ gõ bàn, rung đùi đắc ý nói: "Có món ngon, có rượu ngon, không thể không làm thơ."

Tần Lưu Phong hạ đũa: "Lôi Lôi cô nương muốn làm thơ, hiếm thấy hiếm thấy! Đọc nghe một chút"

Lần trước bị cướp thơ , Lôi Lôi lần này quyết không khách khí nữa, cao giọng thì thầm:

“ Nga nga nga,

Khúc hạng hướng thiên ca.

Bạch mao phù lục thuỷ,

Hồng chưởng bát thanh ba.”

( bài Vịnh Nga- Lạc Tân Vương)

Dich thơ:

Cạp cạp cạp

Cổ cong hướng trời hát

Lông trắng nổi nước xanh

Chân hồng gây sóng đạp

( Nguyễn Minh)

Toàn bộ người có mặt ở bàn ăn vẻ mặt quái lạ , dò xét.

Ôn Hương không nhịn được cúi đầu, cười khe khẽ. Lãnh Túy trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Tiêu Bạch lặng yên, tiếp tục ăn cơm.

Không có hiệu quả như mong đợi, Lôi Lôi cảm thấy không đúng: "Làm sao?"

Lãnh Túy lạnh nhạt nói: "Đây là bài thơ Tần công tử làm lúc bảy tuổi, ngươi không biết?"

Mụ nội nó , đó là thơ của Lạc Tân Vương nhá! Một tia chớp lóe sáng trong đầu nàng, Lôi Lôi bị chấn động đến mức kinh ngạc, lúng túng không biết nói gì. Hóa ra tên Tần phong lưu này đã bắt đầu sự nghiệp đạo thơ từ nhỏ.

Tiền bối a , tiền bối a, Trộm nhiều thơ vậy không thành tài tử mới lạ! Ta sau này không có chuyện để làm cũng không nên đem thơ ra đọc chơi nữa.

Tần Lưu Phong nghiêng đầu, cười như không cười nhìn nàng: " Hồi nhỏ làm chơi thôi , hiếm thấy Lôi Lôi cô nương hữu tâm như vậy."

Lôi Lôi lần này bị đả kích, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ta không rảnh mà đi nhớ thơ của ngươi!" Nàng chỉ vào món vịt nướng, biện giải: "Ta là nhìn thấy nó, thuận miệng liền đọc ra thôi."

A, trí tưởng tượng của cô nương này không tệ , từ vịt nướng vàng óng có thể liên tưởng đến" Thiên nga đạp nước biếc" ! Mọi người cúi đầu bới bát cơm.

Tần Lưu Phong ho khan: "Ăn cơm, ăn cơm."

Lôi Lôi giận hờn đoạt lại bát của mình , mạnh mẽ ăn một miếng lớn.

Tần Lưu Phong làm khó dễ: "Ta không muốn ăn rau hẹ."

Lôi Lôi gào lên: "Ai ơi bưng bát cơm đầy,…..!"

Tần Lưu Phong lắc đầu một cái, nắm đũa khêu một một cọng rau hẹ, cẩn thận quan sát chốc lát, gắplên hai cọng rau đưa vào trong miệng: "Kỳ thực cũng không quá khó ăn."

"Phốc" một tiếng, Vương Từ bàn bên phì cười.

"Ta ăn no." Lạnh Túy bỗng nhiên hạ đũa, đứng dậy đi ra cửa, tự vào xe ngựa nghỉ ngơi.

Làm ta mất hết mặt mũi. Lôi Lôi cũng hận không thể chạy ra xe ngựa ẩn núp, nhưng mà Lãnh Túy mới vừa kiếm cớ đi, nàng cũng không tiện lập tức đi theo ra, liền cố ăn nửa bát cơm. Thấy mọi người đều không khác mấy , nàng liền đứng dậy hỏi Triệu quản gia lấy bạc ra, chủ động rời bàn ăn đi thay mọi người thanh toán.

Bà chủ xinh đẹp đem phiếu chi cho nàng xem: “ Hai bàn tổng cộng 29 lượng”

Lôi Lôi đếm xong bạc đưa lên: "Ba mươi lượng, trả lại tiền thừa"

Bà chủ lập tức làm khó dễ: "Chuyện này. . . . . . Tiểu Điếm không có tiền thối lại."

Đến nơi này Lôi Lôi đã không hài lòng với cái tập đoàn xuyên không Tấn Giang. Bây giờ nghe nàng nói như vậy, tính tình bướng bỉnh nhất thời bộc phát, cười gằn, chỉ vào hai bàn ăn cách đó không xa: “Vậy thì chờ bọn họ ăn xong, có tiền lẻ thì trả lại ta”

Bà chủ vừa nghe mất hứng, xệ mặt xuống nói thầm: "Không phải vài đồng tiền bạc sao. Nha đầu hẹp hòi!"

Lôi Lôi giận: "Ngươi nói cái gì!"

Bà chủ"Ơ" một tiếng: "Chúng ta chỉ là tiểu điếm, nào dám nói cô nương cái gì."

Sớm quen với thái độ phục vụ khách hàng là thượng đế ở thế giới hiện đại , với lại thấy thái độ của nàng ta quái gở, Lôi Lôi phát hỏa. Bên cạnh bổng vang lên tiếng cười: "Quên đi, không cần thối lại tiền, đi thôi."

Bà chủ vui sướng, phóng thẳng mị nhãn: "Vẫn là công tử hào phóng!"

Thù mới hận cũ tất cả đều tới, Lôi Lôi không nhịn được bạo phát, chỉ thẳng mặt Tần Lưu Phong mắng : "Họ Tần ! Ngươi cho rằng ai cũng được làm sâu gạo như ngươi à. Kiếm tiền khó khăn như thế nào ngươi biết không? Trên đời này còn có rất người vất vả chật vật kiếm cơm!"

“ Biết rõ các nàng trốn thuế, còn cố ý bao che, không xử lý. . . . . ."

Tần Lưu Phong bị chỉ thẳng mặt mắng, cười khổ

Lôi Lôi nước bọt bay tung tóe, mắng một thôi một hồi.

"‘ Đầu giường ánh trăng rọi’ có gì đặc biệt, lão nương bốn tuổi là có thể đọc!"

" Đừng tưởng rằng trộm được hai câu thơ, liền coi người khác không ra gì!"

"Ngươi cho ngươi là ai, được mọi người yêu thích sao?"

"Tưởng bở!"

". . . . . ."

Một cô nương bé nhỏ lại mắng người lợi hại như vậy, phong cách lại cay cú như thế. Tiêu Bạch không nói gì, vẫn đang chờ nàng mắng xong. Bà chủ quán trà nghe đến đờ người ra.

Mắng mệt mỏi, Lôi Lôi rốt cục dừng lại, thuận tiện lấy một cốc trà trên quầy nhấp một hớp.

Một bàn tay đẹp đẽ vỗ vỗ vào vai nàng

Lúc này Lôi Lôi cho rằng người ta sẽ xin lỗi nàng, nào ngờ Tần Lưu Phong điểm huyệt đạo của nàng, nhấc nàng lên: “ Lên đường”

Tất cả mọi người không nói lời nào, nín cười.

Mới đi ra khỏi quán một vài bước,Tần Lưu Phong lại dừng lại, xoay người lại cười híp mắt nhìn bà chủ: "Mỹ nhân, thay ta nói lại với Chung lão bản đôi lời được không?"

Bà chủ còn chưa phản ứng lại: "Lời nhắn?"

Tần Lưu Phong gật đầu: "Đúng, nói. . . . . . bảo nàng ta trong vòng một tháng đi đến cục thuế các nơi để nộp hết thuế, ghi lại hóa đơn nộp." Sau đó đặc biệt cường điệu: "Đừng quên nộp tiền phạt trốn thuế, nếu như thiếu một văn tiền , ta sẽ cho hết thảy chi nhánh ngừng kinh doanh ."

Bà chủ miễn cưỡng cười: "Công tử nói giỡn. . . . . ."

“ Chuyện cười á?" Tần Lưu Phong nhướng mày đánh ngắt lời nàng. “ Nhớ mang chuyện cười này kể cho Chung lão bản của các ngươi nghe, mặt khác gọi nàng ta đến bái phỏng vị bằng hữu ở cục thuế Nga Mi, bảo với hắn ta là phong cảnh ở nông thôn rất tốt, thích hợp cho việc an dưỡng tuổi già của hắn. Hắn tháng sau có thể về quê trồng củ cải .

Bà chủ không cười được: "Ngươi. . . . . ."

Hắn cười tủm tỉm: "Ta tên Tần Lưu Phong." .

Thấy Tiêu Bạch nhìn mình, Lôi Lôi đang muốn cầu cứu thì người đã bị ném vào trong xe.Tần Lưu Phong theo chui vào, an tọa.

Xe ngựa bắt đầu xóc nảy

Tần Lưu Phong lười biếng ngồi ở đối diện: " Trước mặt Lôi Lôi cô nương , Tần mỗ sao dám vì tư tình riêng mà làm sai luật, bây giờ đã xử lý công bằng. Cô nương đã hài lòng chưa?"

Lôi Lôi nhìn ra chỗ khác.

Tần Lưu Phong nói: "Có phải là thấy kỳ quái hay không? ta vì sao không xử phạt tại chỗ mà chờ tới bây giờ."

Lôi Lôi lập tức nhìn hắn

"Làm vậy sẽ ảnh hưởng việc nấu ăn của bọn họ " Tần Lưu Phong nằm ngả ra sau, "Đầu bếp nấu ăn cũng phải để ý tâm tình , tâm hoảng ý loạn, khó tránh khỏi nêm gia vị quá tay, mùi vị món ăn sẽ kém. Bất luận ai chịu phạt, tâm tình cũng sẽ không tốt." Dừng một chút, hắn điều chỉnh thành một tư thế thoải mái: "Bọn họ đáng bị phạt nhưng ta cũng không thể bạc đãi miệng mình."

Không hổ là quản về kinh tế , đầu óc độ linh hoạt, không thể so sánh với người ngang bướng như Tiểu bạch. Lôi Lôi khâm phục.

Tần Lưu Phong nhìn nàng nửa ngày, ngồi dậy, lôi nàng tới trước mặt, làm khó dễ: "Ngươi nói, nên mở huyệt đạo cho ngươi hay cứ để như vậy?"

Phí lời! Lôi Lôi đã sớm cảm thấy cả người không thoải mái.

Tần Lưu Phong không chút hoang mang nghĩ một lúc, nói: " Cứ để như vậy cho yên tĩnh."

Lôi Lôi gấp gáp, liên tục chớp mắt.

Tần Lưu Phong thở dài, thỏa hiệp: "Tần mỗ vẫn là không đành lòng để nữ nhân chịu oan ức. Chỉ cần ngươi không mắng người, ta liền giải huyệt cho ngươi." Không đợi Lôi Lôi biểu thị, hắn lại lẩm bẩm nói: "Kỳ thực mắng cũng không sao, ta có thể lại điểm huyệt lại."

Lôi Lôi trừng mắt.

Tần Lưu Phong thấp giọng cười: " Ngồi cùng xe với ta, có phải là thú vị hơn ngồi cùng vị Tiêu huynh đệ?"

Huyệt đạo được mở, Lôi Lôi lập tức lăn tới một bên, cách hắn rất xa, rát cổ họng kêu to: "Dừng xe! Dừng xe!" .

Chiếc xe ngựa này nguyên bản đi ở trước , khi dừng lại, toàn đoàn xe cũng đều dừng theo. Nghe tiếng hét to, tất cả ghì dây cương lại . Mọi người không hiểu nữ tử này có dụng ý gì.

Lôi Lôi nhanh chóng từ trên xe Tần Lưu Phong nhảy xuống, bò lên chiếc xe ngựa ở sau cùng.

Tiêu Bạch đang cảm thấy kỳ quái, chợt thấy nữ tử này chui vào, không khỏi sửng sốt.

Đoàn người bắt đầu đi tiếp.

Lôi Lôi vồ tới ôm lấy hắn: "Tiểu Bạch!"

Hắn mặt tối sầm đẩy nàng ra: "Ngươi. . . . . ."

Lôi Lôi dựng lông mày: "Tiểu Bạch!"

Công tử quả nhiên bất động, mặc nàng sỗ sàng: "Không phải đang ngồi cùng Tần huynh sao?"

Lôi Lôi ôm hắn hừ hừ, vô lại: "Ta không thích nhìn thấy hắn, ta thích với ngồi cùng với ngươi ."

Tiêu Bạch nhếch khóe miệng: "Không nên làm phiền Tần huynh ."

Lôi Lôi bất mãn: "Hắn cố ý chỉnh ta, ngươi thấy hắn như vậy đối xử với ta, cũng không giúp đỡ?"

Công tử châm chước nửa ngày, hỏi ngược lại: "Ngươi nhớ được thơ củaTần huynh ?"

Nguyên lai hắn cũng hiểu lầm. Lôi Lôi cuối cùng cũng coi như hiểu rõ nguyên nhân, đắc ý không ngớt. Ngươi cứ từ từ mà nghĩ đi, lão nương không giải thích.

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 279

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.