Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời răn dạy

Phiên bản Dịch · 3082 chữ

Trời vào đông. Thời tiết ngày càng lạnh. Người trên kẻ dưới trong sơn trang tất bật chuẩn hàng tết. Trong ngày lại càng có nhiều khách khứa ra vào sơn trang. Trong đó phần nhiều là những người Lôi Lôi chưa từng gặp qua. Lén lút hỏi thăm hóa ra họ đều là người làm thuê, người đến biếu quà và ông chủ hiệu buôn. Vậy nàng mới biết kinh tế của sơn trang bắt đầu từ đâu. Lần này vì chuyện Quả Trường Sinh , không thể ở trong nhà. Tiêu Bạch phải xử lí các việc liên quan đến sổ sách tiền bạc, vô cùng bận rộn.Lôi Lôi thức thời không đi quấy rối. Khi thì nàng giúp đỡ chiêu đãi khách khứa, khi thì hỗ trợ kiểm kê chọn mua hàng tết. Đương nhiên, nhiều lúc phải đi bộ về phần sân ở phía đông. Bởi vì ở đó có phòng sách cũ cổ quái.

Trong sân, Triệu quản gia yên tâm thoải mái ngồi ở trên ghế tắm nắng.

Lôi Lôi đưa qua một quyển sổ sách: "Lão nhân gia ngươi nhìn, có sai sót hay không?"

Triệu quản gia nhận lấy, lật xem một lúc, thoả mãn: "Không nghĩ tới ngươi nha đầu này có thể tính sổ không cần bàn tính."

Nguyên lai Triệu quản gia ở trong nhà này. Mấy lần trước Lôi Lôi muốn vào thư phòng đều bị hắn ngăn lại. Cũng may thời gian này nàng ăn ở trong sơn trang không đến nỗi nào cho nên mọi người đã không còn coi nàng là người ngoài. Thêm vào nữa nàng lại phát huy hết sức sở trường nịnh nọt của mình, chủ động xin đi hỗ trợ tính toán sổ sách, đầu óc lại linh hoạt, Cứ thế Triệu quản gia cũng mất dần thành kiến với nàng. Ngược lại đối đãi với nàng còn tốt hơn những kẻ khác.

Nghe được khích lệ, Lôi Lôi hiểu được khiêm tốn: "Ngược lại ta những khác ta không biết làm. Hỗ trợ toán tính sổ thì có thể."

Triệu quản gia cười: "Công tử lần trước còn hỏi ai đã làm sổ."

Lôi Lôi vội hỏi: "Hắn nói thế nào?"

Triệu quản gia sống mấy chục năm trên đời, am hiểu sâu đạo lý làm lung lạc lòng người, liền đem lời Tiêu Bạch nói cải biên hơn nửa nói lại cho nàng: “ Khen ngươi sổ sách tính toán không tệ”

Lôi Lôi suy cho cùng vẫn còn trẻ, nào nghe được ra thâm ý trong lời nói của lão, nàng chỉ quan tâm là "Tiểu Bạch" cuối cùng cũng coi như biết ưu điểm của nàng rồi !

Đồng thời nàng cũng chưa quên chính sự, chỉ vào thư phòng: "Căn phòng kia tại sao không thể đi vào a. Lẽ nào bên trong có đồ vật gì?"

Triệu quản gia nghe vậy, khuôn mặt hòa ái lập tức trầm xuống: "Có đồ vật gì cũng không phải ngươi việc của ngươi. Biết là không được đi vào đó là đủ rồi. Hỏi cái này nhiều làm cái gì!"

Lôi Lôi giả vờ bất mãn: "Không phải là thư phòng cua Tiêu lão Trang chủ sao?"

Triệu quản gia trừng mắt, nói tới nói lui, nhưng cũng không nghi ngờ nàng. Kỳ thực chính hắn cũng từng hiếu kỳ trong phòng này có cái gì đó . Bởi vậy vẫn là giải thíchcho nàng hiểu : "Đây là quy tắc do Tiêu Sơn Trang chủ trước đây lập ra , nguyên bản căn phòng này người ngoài thì không thể tiến vào . Đến đời lão Trang chủ mới đổi thành thư phòng”.

Nói tới chỗ này, hắn thở dài, vẻ mặt hơi buồn: "Một câu bảo vệ chính nghĩa khiến Bách Thắng Sơn trang đời đời không tránh xa được chuyện giang hồ vô bổ. Đều là sát nghiệt quá nặng, thiên ý!"

Thấy lời nói này có vẻ quái lạ, Lôi Lôi đang muốn hỏi dò, Triệu quản gia chợt đứng lên: "Công tử."

Lôi Lôi quay đầu lại, hóa ra Tiêu bạch đã đứng ở cửa viện.

Công tử nhìn Lôi Lôi, lại nhìn Triệu quản gia: "Qua hai ngày nữa sẽ lên đường, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

Triệu quản gia cười nói: "Xe ngựa đã có, đồ vật cũng không thiếu. Lần này vẫn là mang theo Vương Tùng cùng Trương Tiền, lần đầu đón năm mới ở bên ngoài, đều có chút không quen đây." Nói tới chỗ này, hắn chợt nhớ tới một chuyện, bận bịu bận bịu đi ra phía ngoài sân."Ngày hôm trước đã cho người đưa tin đến các trạm dịch ven đường để cho bọn họ chuẩn bị ngựa để thay. Lão phu lại đi nữa hỏi một chút."

Công tử gật đầu: " Chuyện trọng đại, không thể sơ sẩy."

Triệu quản gia đáp ứng rời đi.

Thấy hắn rời đi, Lôi Lôi lập tức to gan, lôi kéo hắn lặng lẽ hỏi: "Cái thư phòng kia tại sao không cho người ta đi vào?"

Công tử ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn này cánh cửa phòng đóng chặt: "Ngươi muốn đi vào?"

Không nghĩ tới hắn sẽ như vậy hỏi, Lôi Lôi nhất thời không biết làm sao trả lời, cười mỉa: "Mọi người chúng ta đều rất kỳ quái ." Suy nghĩ một chút, nàng lại hàm súc nhắc nhở: "Có điều rất nhiều người đều nói, bên trong nhất định có đồ vật quan trọng." Xung quanh sân phòng thủ nghiêm mật như vậy, không phải"Giấu đầu lòi đuôi" sao? Rõ ràng người thông minh sẽ không nên làm như thế.

Tiêu Bạch trầm mặc chốc lát, đi đến thư phòng , không biết là có hiểu ý của nàng hay không

Theo lời giải thích của Triệu quản gia, gian phòng có từ đời Tiêu Sơn. Có thể thấy nó đã có hơn trăm năm lịch sử. Các trụ hành lang kia đều đã cũ kĩ nhưng vẫn chắc chắn. Tất cả đều dùng loại gỗ tốt nhất. Cửa phòng kì thưcj cũng không khóa, đưa tay đẩy một cái là mở ra. Bởi vì cửa sổ đóng kín, trong phòng có chút âm u. Sàn nhà và án thư đều rất sạch sẽ. Chắc là có người của Triệu quản gia thường xuyên quét tước.

Thông thường một mình tiến vào gian phòng xa lạ, đều sẽ đánh giá bốn phía. Nhưng Lôi Lôi không làm vậy, bởi vì trong phòng có một thứ thực sự quá chói mắt, vào cửa liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng.

Đó là vật đặt tại bàn thờ trên, được bao trùm một mảnh vải tơ màu vàng.

Lôi Lôi kỳ quái: "Đó là?"

Tiêu Bạch tiến lên nhấc tấm vải ra.

Một tấm bài vị

Cũng giống như tấm bài vị thông thường nhưng trên đó không có chữ.

Tiêu Bạch nhen lửa đèn, không biết từ nơi nào lấy ra một nén hương, châm hương, sau đó cắm vào bát hương trước bàn thờ.

Lôi Lôi hoàn hồn, có chút áy náy: "Đây là mẫu thân của ngươi?"

Hắn lắc đầu.

Lôi Lôi bận bịu đổi giọng: "Là phụ thân ngươi?"

Hắn lắc đầu.

Lôi Lôi bất ngờ: "Này. . . . . ."

Công tử trầm mặc một lát, nói: " Cái này do Tiêu Sơn lão trang chủ bày một trăm năm trước. Lão nhân gia người năm đó giúp Vũ minh chủ tiêu diệt Ma Giáo, thực sự không thể không kể công

Lôi Lôi cũng đã từng nghe nói việc này, không rõ: "Nhưng hắn thiết kế cái này để làm cái gì?"

Hắn nói: "Trải qua trận chiến , ngoại trừ tên ma đầu Nam Tinh Hà kia cũng đã làm cho nguyên khí Ma Giáo tổn thất lớn. Nhưng lão nhân gia hắn đã gây sát nghiệt quá nặng, dưới đao âm hồn vô số, bởi vậy bố trí này bài vị, để con cháu Tiêu gia đời đời cung phụng, để cầu. . . . . . nhân số thịnh vượng, tử tôn bình an."

Lôi Lôi hiểu ra. Cái gì mà gia đinh thịnh vượng. Nghe nói từ khi Tiêu Sơn trang chủ lên, huyết mạch Tiêu gia liền bắt đầu suy sụp, toàn sinh con gái mà con con trai thì mỗi đời chỉ có một, Sau này thậm chí không có con gái. Việc này giống như trở thành quy luật. Đến đời này chỉ có Tiêu Bạch, đến tỉ muội hắn cúng không có. Nếu như lúc này hắn xảy ra chuyện, Tiêu gia đúng là không còn người nào. Ở nơi này, tuyệt tử tuyệt tôn được xem là tội lớn nhấ. Xem ra Tiêu Sơn đã lường trước được. Nghe nói trận chiến trăm năm về trước, máu chảy thành sông, người chết vô số. Cho dù Ma giáo làm chuyện xấu, nhưng không phải ai cũng đáng chết. Khó trách hắn sẽ không an lòng, làm ra chuyên mê tín này để an ủi tâm lý. Phỏng chừng căn bản không hi vọng "Thịnh vượng" , chỉ cầu "Bình an" là chính.

"Này phải được thờ cúng thường xuyên?"

"Chỉ khi đón năm mới thôi. Chỉ là phụ thân khi còn sống đem nơi này đổi thành thư phòng, đèn nhang chưa từng từng đứt đoạn."

Lôi Lôi gật đầu, tìm hiểu nửa ngày hóa ra căn phòng này chỉ dùng để đến xưng tội. Ý nghĩa không phải bình thường. Cổ nhân đều coi trọng chuyện nối dõi tông đường. Không trách sẽ phái nhiều người thủ hộ như vậy.

Công tử bỗng nhiên nói: "Kỳ thực giúp đỡ chính nghĩa vốn là ý trời , hắn căn bản không cần phải . . . . ." Dừng lại.

Lôi Lôi kỳ quái: "Không cần làm sao?"

Hắn cười gằn, giữa hai lông mày khí khái anh hùng hừng hực: " Con cháu Tiêu gia ta đời đời kiếp kiếp lấy chuyện giang hồ làm nhiệm vụ của mình, giữ gìn lẽ phải, vì dân trừ hại, quang minh lỗi lạc, tự biết không thẹn với lương tâm cho giỏi, cùng thiên ý có quan hệ gì đâu!"

"Nói đúng." Lôi Lôi phụ họa, con mắt chuyển động đánh giá bốn phía.

Không biết tâm pháp có phải cũng ở đây . . . . . . .

Mỹ nhân ca ca đã động đến không ít mạng người. Hắn cẫn là kẻ thù giết cha của Tiểu Bạch. Nếu Tiểu Bạch thực sự biết thân phận của ta thì kết cục sẽ như thế nào? Lôi Lôi âm thầm lo lắng, thở dài: "Ai mà không gặp những điều bất ngờ ?."

Tiêu bạch lắc đầu, chần chờ: "Ta cho rằng. . . . . . Phụ thân căn bản là không dùng thuốc."

Lôi Lôi kinh: "Không dùng thuốc?"

Vẻ mặt hắn trông khá khó chịu, xoay mặt nhìn ra cửa: "Lão nhân gia người yêu thích hoa mai, thích ngồi dưới tán cây mai ở phía nam, thường dặn dò đưa thuốc tới đó. Sau đó một lần ta đi ngang qua, dường như nhìn thấy cây kia dưới có thuốc ."

Lôi Lôi cũng nghi hoặc. Việc này thật là kì quái. Bách Thắng Sơn trang bảo vệ chính nghĩa . Mỹ nhân ca ca là Đại Ma Đầu, nên xung đột là điều rất bình thường. Nhưng việc làm này của Tiêu Nguyên rõ ràng cho thấy hắn khước từ sự sống. Hắn lẽ nào chán sống , muốn tự sát?

Hắn lẩm bẩm nói: "Ta thực sự không hiểu, hắn vì sao phải từ chối trị liệu."

Ca ca làm chuyện sai lầm, Lôi Lôi cảm thấy mình nên bù đắp, an ủi hắn: "Có thể là ngươi nhìn nhầm rồi."

Hắn cũng không chắc chắn chuyện đó liền gật đầu.

Lôi Lôi chỉ lo nghĩ tâm pháp, rất nhanh mất hứng thú với chuyện người đã khuất. Nàng bày ra dáng vẻ thưởng thức nghệ thuật thư pháp , đem hết thảy tranh chữ trong phòng nhìn kĩ một lần, vẫn là không có thu hoạch.

Không ở sau tranh chữ , cũng có khả năng ở sau giá sách ! Lợi dụng kinh nghiệm thu được từ các bộ phim truyền hình, nàng thừa dịp Tiêu bạch ngây người , mau chóng tới lung lay giá sách, sờ sờ đui đèn mấy án thư, thỉnh thoảng còn đưa tay gõ gõ tường, hoặc là dậm chân một cái.

Tiêu Bạch hoàn hồn, nhìn nàng: "Ngươi đang tìm cái gì ở đây?"

Lôi Lôi đang kiểm tra đến giá sách sau lưng tường, nghe vậy cả kinh, không chút biến sắc địa rụt tay về, cười bịa ra một lí do: “Ta thấy chữ viết của Tiêu sơn Trang chủ rất khá, cho nên muốn học tập một chút, tìm xem xem ở đây có văn chương hay không?"

Hắn đi tới trước án, kéo hộc tủ: "Đều ở nơi này."

Vốn nghĩ rằng thư phòng này đã mấy năm không không có người dùng, đồ vật hẳn là sẽ không đầy đủ hết, không nghĩ tới cũng còn giữ lại. Lôi Lôi nhất thời hối hận không kịp, lời đã nói ra, không thể làm gì khác hơn là theo đến gần.

Hiếm thấy Tiêu Bạch tâm tình tốt, tự mình thay nàng mài mực. Lôi Lôi bày sẵn giấy, thuận lợi lấy một chiếc bút. Bởi luyện qua thư pháp hai năm nên tư thế viết chữ trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

Tiêu Bạch nhìn màu mực: "Có thể viết rồi"

Lôi Lôi tay phải đề bút, bắt đầu thấy khó, viết cái gì cho hay bây giờ?Thế giới này đâu đâu cũng đạo thơ đạo văn, nàng từ lâu mất đi hứng thú, nhất thời lại không nghĩ ra được thứ khác, liền kéo kéo hắn : "Ngươi nói, viết cái cho hay ?"

Hắn suy nghĩ một chút: " Đang lúc trong thư phòng, liền viết hai câu tiền nhân răn dạy đi."

Danh ngôn lời răn? Lôi Lôi phải thừa nhận mình không phải là học sinh ngoan. Từ nhỏ đến lớn, trong phòng toàn dán ảnh mĩ nam trên tường. Vì lẽ đó, nàng không ấn tượng với danh ngôn, lời răn nào cả. Vắt óc cũng không nghĩ ra được.

Tiêu Bạch hoài nghi nhìn nàng.

Lôi Lôi cuống lên, cũng không kịp nhớ cái gì , bút lớn vung lên một cái, viết xuống hai câu có ý nghĩa giáo dục sâu sắc, danh ngôn của một nhân vật lớn:

“Chăm chỉ học tập, ngày càng vươn lên”

Tiêu Bạch ngớ người.

Quả là mực tốt, tám chữ to quang vinh lấp lánh tỏa sáng. Không mẹ nào chê con mình xấu. Lôi Lôi để bút xuống, nâng bức chữ càng xem càng thoả mãn. Đây không thể nghi ngờ là những chứ đẹp nhất của chính mình.

Thế nào?" nàng lấy tay mình cọ vào cánh tay hắn

Hắn giật giật khóe miệng: “ Ý tứ không tệ”

Lôi Lôi không ngẫm nghĩ trong lời nói có vấn đề, hùng hồn hiến vật quý: " Tặng cho ngươi."

Hắn yên lặng

"Huynh không muốn?" Lôi Lôi thất vọng, lại cúi đầu tỉ mỉ, "Viết không tốt sao. . . . . ?"

Người ta có lòng tốt tặng lễ, không có đạo lý chê lễ vật vì quá tệ. Chính vì được nuôi dạy tử tế , hắn đưa tay ra tiếp nhận: "Rất hay, đa tạ." .

Lôi Lôi cao hứng thu hồi văn chương, chợt nhớ tới một việc lớn: " Sắp năm mới rồi, chuyện Quả Trường Sinh . . . . . . Người tên là Triệu quản gia thu dọn đồ đạc, có phải là muốn cùng Tần Lưu Phong bọn họ đi thành Bích Thủy ?"

Hắn gật đầu.

: Tiểu Bạch cũng đi. Nàng ở lại trong cái nhà này thì mò được cái gì. Lôi Lôi vội hỏi: "Ta cũng đi có được hay không?"

Hắn do dự: "Đồng hành có nhiều bất tiện, huống hồ chúng ta là đi làm chính sự, có chút nguy hiểm. Tần huynh hắn. . . . . . Khả năng còn muốn đưa Lãnh cô nương trở lại."

Tần Lưu Phong đưa ai mắc mớ gì đến ta? Lôi Lôi có chút không hiểu ra sao, lập tức lại không nghĩ nhiều, năn nỉ hắn: “ Tiểu Bạch tốt bụng, ta không sợ nguy hiểm. Ngươi đi rồi ta một người ở lại trong trang, càng nguy hiểm."

Hắn liếc nhìn nàng một cái, quay người định đi ra cửa : "Ta sẽ điều thêm người bảo vệ."

Lôi Lôi ôm lấy cánh tay của hắn: "Không cần thiết điều thêm thủ vệ. Ta đi theo ngươi, bảo đảm không gây thêm phiền phức cho các ngươi."

Hắn không thoát thân được, bất đắc dĩ: "Có thể. . . . . ."

Lôi Lôi đổi ôm eo của hắn: "Mang người hầu riêng không phải càng tốt sao. Ta sẽ chăm sóc ngươi, ăn cơm ngủ, gọi món ăn , đấm bóp lưng , còn có thể giúp ngươi. . . . . ."

Từng được trải nghiệm qua hành vi vô liêm sỉ của nữ tử này, hắn đã sản sinh sức miễn dịch, trực tiếp đẩy nàng ra.

Lôi Lôi lại sấn tới: "Mang ta đi cùng có được hay không?"

". . . . . ."

" Tiểu Bạch tốt bụng. . . . . ."

". . . . . ."

Dây dưa mãi, từ đông viện theo tới tây viện, tâng bốc hết cái này đến cái khác, ngay chính lúc Lôi Lôi mất đi tự tin, chuẩn bị buông tha, hắn bỗng nhiên gật đầu: "Cũng tốt, ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường." .

Lôi Lôi hưng phấn trở về phòng, đang lúc bẻ ngón tay tính toán nên chuẩn bị những thứ gì, không ngờ thoáng nhìn đầu giường có tờ giấy, bận bịu đưa tay lấy ra.

"Tiểu xuân hoa mau tới đình Cổ Tùng. Thu Nguyệt."

Chữ nhỏ lối hành thảo, lộ ra ba phần phóng đãng, phi dương tuấn dật, vẫn còn lưu luyến mùi hương. Lôi Lôi trừng nửa ngày mắt, cuối cùng cũng coi như hoàn hồn, nhụt chí lại mặt đỏ. Lão nương thật vất vả mới viết mấy cái chữ tạm coi được. Bây giờ đem ra so sánh với chữ của mĩ nhân ca ca, quả thực một cái trên trời, một cái dưới đất. Xuân Hoa Thu Nguyệt làm sao lại kém xa như vậy !

Nàng vội vàng cầm tờ giấy lên chạy ra cửa

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 318

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.