Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi nơi khác ở

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

“Mẹ ruột của người ta còn chưa quản nữa.” Giai Tịnh thản nhiên dựa vào cây, nhàn nhã nói “Chuyện của hai chị em bọn họ, để bọn họ tự mình giải quyết.”

Hạ Vĩnh Trác vừa nghe, vậy mà vừa rồi cô còn cho một cước? Hóa ra là do cô cảm thấy Ân Phán Hy sẽ thắng nên mới ung dung đứng đây xem kịch hay như vậy?

Lý Ngọc Xuân biết, nhất định phải để con gái mình xả giận, hơn nữa nhất định phải là đích thân mình làm... Nếu không để con bé chịu đựng quá lâu, sẽ không tốt cho sức khỏe.

Ân Thiểm được nuông chiều quen rồi, nũng nịu không có chút sức lực nào, không giống với Ân Phán Hy ra ngoài vài năm, cũng không biết đã xách qua bao nhiêu xô nước trong văn phòng...

Rất nhanh, Ân Phán Hy liền chiếm được thế thượng phong, cô cưỡi lên người Ân Thiểm mà đánh “Hôm nay cô không quỳ, tôi sẽ đánh đến khi nào cô quỳ mới thôi! Có quỳ không? Cô có quỳ không?”

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Ân Thiểm che đi gương mặt đã bị đánh thành đầu heo, lễ phục cũng bị xé nát rồi, lộ ra chút xuân quang, cô vội vàng che lại “Ân Phán Hy, Chị Hy Hy, đừng đánh nữa…”

Ân Phán Hy thấy cô sợ rồi, mới dừng động tác của mình lại.

Cuối cùng, Ân Thiểm một tay che lễ phục trước ngực, quỳ dưới đất một cách thảm hại, dưới ánh mắt chăm chú của Ân Phán Hy, khom lưng dập đầu với người chú đã mất, tuy là trán chưa chạm vào mặt đất, nhưng cũng coi như là dập đầu cho qua.

“Chị Hy Hy, em có thể đi được chưa?”

“Cô vẫn chưa nói cô sai chỗ nào!”

Ân Thiểm tuy trong lòng không phục, nhưng cô biết một mình cô không phải là đối thủ của mấy người bọn họ, chỉ có thể nói trái với tiếng lòng mình “Em không nên đổ rác vào mộ phần của chú, càng không nên dẫn theo người để bắt nạt các chị... Chị Hy Hy, chị đã đánh em thành ra thế này rồi, để em đi coi bác sĩ đi? Cả người em đau quá…”

Đợi lúc cô về tới nhà, nhất định sẽ báo với cha mẹ của cô, để bọn họ nếm mùi sau!

“Cô còn chưa xin lỗi mẹ tôi, mẹ tôi là trưởng bối, là cô của cô, cô ăn hiếp tôi thì thôi đi, cô còn dẫn theo người đến ăn hiếp bà ấy! Sỉ nhục bà ấy!” Ân Phán Hy tức giận.

“Con xin lỗi cô, con sai rồi.”

Lý Ngọc Xuân biết lời xin lỗi của cô không phải là lời thật lòng, quay mặt đi, không nói gì.

“Cút——” Ân Phán Hy không muốn nhìn thấy con người này nữa.

Ân Thiểm ôm lễ phục chạy đi xa, bảy tám vệ sĩ nằm trên đất cũng chạy theo, A Hùng và A Lực trước khi đi, còn bị Ân Phán Hy đạp hai cái.

“Hay lắm, có tiến bộ.” Giai Tịnh nhếch môi khen ngợi “Không còn là trái hồng nhỏ mặc cho người ta ức hiếp như trước nữa.”

“Giai tổng, hôm nay thật sự cám ơn mọi người… May mà mọi người đến, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.”

Ân Phán Hy đỡ mẹ dậy “Nào, để tôi giới thiệu một chút, vị này là mẹ tôi Lý Ngọc Xuân, mẹ, đây là cấp trên của con Giai tổng, và trợ lý Hạ.”

“Hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn mọi người…” Lý Ngọc Xuân cúi đầu thật sâu, vô cùng cảm kích bọn họ vì đã ra tay tương trợ.

“Vết thương của cô…” Giai Tịnh thấy khuỷu tay Lý Ngọc Xuân có vết thương.

Lý Ngọc Xuân tiện tay che lại “À, không sao đâu, lúc nãy không cẩn thận bị quẹt trúng.”

“Mẹ, có đau không?” Ân Phán Hy đau lòng nhìn bà “Đã chảy nhiều máu như vậy rồi, để con đưa mẹ đến bệnh viện để kiểm tra?”

“Mẹ muốn dọn dẹp mộ phần một lát…” Ánh mắt Lý Ngọc Xuân hướng về phía bia mộ, sơn màu đỏ nhìn rất rõ, bãi đất trống trước mộ, cỏ cây xung quanh cũng không thể tránh khỏi, đều có dấu vết bị sơn tạt lên.

“Chắc là lau không hết được rồi... Chúng ta đổi cho ba một cái bia mộ mới đi, Ân Thiểm chắc là về nhà mách lẻo rồi, nếu còn không đi, con e là ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.”

Ân Phán Hy vẫn biết rõ tính khí của Ân Thiểm, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng chịu thiệt qua, hôm nay bị sỉ nhục trắng trợn như vậy, nhất định sẽ đến tận nhà để trả thù.

“Để tôi đưa các ngươi đến bệnh viện trước vậy.” Giai Tịnh phát hiện, không chỉ có Lý Ngọc Xuân bị thương, Ân Phán Hy cũng bị thương.

“Không cần đâu, trong nhà của chúng tôi có thuốc, về nhà bôi thuốc là được rồi.” Lý Ngọc Xuân trước giờ không thích làm phiền người khác, vừa lễ phép vừa hiền hậu nói với Giai Tịnh “Lát nữa chúng tôi ngồi xe buýt về ”

Giai Tịnh biết bọn họ muốn tiết kiệm tiền, ôn nhu nói “Dù sao thì chúng tôi cũng không có chuyện gì, tiễn hai người một đoạn đường vậy, Hy Hy, nhà cô ở đâu?”

“Hả? Tôi... Chúng tôi thuê nhà ở Hoa Hương.”

Hoa Hương là một khu nhỏ tương đối cũ nát, bên trong đều là nhà nhỏ từ 27 đến 38 mét vuông.

“Hạ Vĩnh Trác, đi Hoa Hương.”

“Vâng.”

10 phút sau.

Xe của họ đậu trước khu Hoa Hương, Lý Ngọc Xuân nói thế nào cũng phải mời bọn họ lên lầu uống trà.

Hạ Vĩnh Trác nhìn đồng hồ, gật đầu với Giai Tịnh, ý là: Còn thời gian.

“Nhà của cô nhỏ, đừng chê nhé…” Cánh tay không bị thương của Lý Ngọc Xuân nắm lấy Giai Tịnh, thân thiết nói “Con và Tiểu Hạ đã giúp cho nhà cô chuyện lớn như vậy, bọn cô cũng không có quà gì để tạ ơn, thôi thì theo bọn cô lên lầu uống ngụm trà nóng đi? Đừng khách sáo…”

“Đúng đó Giai tổng, đừng khách sao với chúng tôi, cùng lên đi! Còn anh Hạ Vĩnh Trác nữa, anh cũng lên chung đi?”

Hạ Vĩnh Trác nghe thấy Ân Phán Hy cũng mời anh, nhìn Giai Tịnh một cách mong chờ, Giai Tịnh gật đầu, theo các cô lên lầu.

“Tuổi con còn nhỏ như vậy đã trở thành tổng giám đốc của công ty rồi sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao…”

“Mẹ, Giai tổng của bọn con rất lợi hại, có trình độ rất thâm sâu trên phương diện thiết kế! Mỗi lần bản thảo được cô ấy chỉ dạy xong, lập tức nâng lên mấy cấp bậc!”

“Vậy sao? Vậy thì con phải học hỏi thêm từ Giai tổng.”

“Gọi con là Giai Tịnh là được rồi.”

......

Lúc vào nhà Hạ Vĩnh Trác mới phát hiện ra nhà bọn họ nhỏ đến mức đáng thương, phòng khách rất nhỏ.

Bên trái có hai căn phòng nhỏ, ở giữa là nhà vệ sinh, bên phải là căn bếp nhỏ, thêm một chiếc bàn ăn nhỏ, liền biến thành nhà của hai mẹ con họ.

Mặc dù nhà khá nhỏ, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp, trông rất ấm áp.

“Trước mắt chỉ có thể thuê được căn nhà như vậy…” Lý Ngọc Xuân cười, vừa vào nhà liền lấy dép cho bọn họ, chuẩn bị trà.

“Cô, cô đừng bận bịu nữa.” Giai Tịnh bảo Ân Phán Hy lấy hòm thuốc ra trước, xử lý vết thương quan trọng hơn.

Lý Ngọc Xuân nhanh chóng bưng hai ly trà nóng lên.

“Cô ơi, để con xem qua vết thương của cô.” Giai Tịnh nhìn thấy khuỷu tay của Lý Ngọc Xuân là do bị ngã, da thịt cọ sát xuống mặt đất, trong miệng vết thương còn có cát...

Cô giúp Lý Ngọc Xuân xử lý vết thương cẩn thận, Lý Ngọc Xuân có chút ngạc nhiên “Con còn biết băng bó sao?”

Cách băng bó này nhìn rất thành thạo, không kém gì so với y tá chuyên nghiệp.

Giai Tịnh thản nhiên nói “Con xem qua cách làm trên mạng, dựa trên đó mà làm theo thôi.”

Lý Ngọc Xuân biết đứa nhỏ này đang khiêm tốn, ấn tượng của bà đối với cô lại tốt hơn vài phần.

Ân Phán Hy đang khử trùng cho khuỷu tay của mình, nhưng tăm bông vừa chạm vào vết thương, cô đã đau đến nhíu mày.

“Để tôi làm cho.” Hạ Vĩnh Trác nhận lấy tăm bông, nhẹ nhàng giúp cô xử lý vết thương “Nếu đau thì nói cho tôi biết.”

“Ừ…” Ân Phán Hy nhìn dáng vẻ nghiêm túc ngồi bôi thuốc của anh, cảm kích nói: “Cám ơn anh!”

Xử lý xong vết thương, Giai Tịnh để đồ đạc về chỗ cũ “Tôi thấy Ân Thiểm không phải là người hiền lành gì, hay là bọn cô đổi nơi khác ở đi.”

Ân Phán Hy không phải là không nghĩ tới vấn đề này “Nhưng... bây giờ không có căn hộ hai phòng nào rẻ hơn chỗ này nữa.”

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.