Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạt em cho anh ôm thêm một phút nữa

Phiên bản Dịch · 1653 chữ

Lê Thư Kỳ đi theo Tư Thần Xuyên suốt cả đoạn đường, cho đến khi xe của anh đậu gần một công ty.

Là công ty may mặc do nhà họ Lê đứng tên.

Người phụ trách là Giai Tịnh.

Cô đoán không sai, Tư Thần Xuyên quả nhiên là tới tìm đứa nhà quê đó!

Bỏ mặt cô ngồi ở phòng họp chờ suốt hai tiếng đồng hồ không thèm ngó ngàng đến, ngược lại đối với đứa nhà quê kia thì lại rất quan tâm.

Cũng không biết đứa nhà quê kia có cái gì tốt?

Chẳng lẽ là do anh ấy đã gặp qua nhiều thiên kim tiểu thư theo khuôn phép quá rồi, lâu lâu cũng muốn đổi khẩu vị sao?

Tư Thần Xuyên xuống xe, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, ngũ quan tuấn tú hơn người, cảnh vật xung quanh không có gì có thể sánh với anh ta, đều trở nên ảm đạm hơn hẳn.

Anh ta luôn như vậy, vừa xuất hiện liền biến thành ngôi sao sáng chói nhất, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ánh mắt của anh ta cao quý lãnh đạm, cho đến khi một hình bóng nào đó xuất hiện, ánh mắt của anh ta mới trở nên dịu dàng, giống như ánh mặt trời trong mùa đông lạnh vậy.

“Tịnh Tịnh.”

“Anh chờ lâu chưa?”

Giai Tịnh vừa mới đi tới trước mặt anh đã bị anh dịu dàng bá đạo ôm vào trong lòng.

“Nhớ em rồi.”

Cuối cùng cũng ôm được cô gái khiến anh ngày đêm thương nhớ, khóe miệng anh không kìm được nhếch lên “Không lâu, vừa mới đến.”

“Chỗ này là chỗ công cộng, có thể để ý một chút không?”

Đổi lại là bình thường ôm cô ở trong xe thì cô cũng nhịn rồi, nhưng bây giờ đang ở bên đường, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì...

“Hết cách rồi, không ôm một chút, lúc sau lại càng nhớ em.”

Ánh mắt Tư Thần Xuyên quét qua khuôn mặt tinh xảo của cô, trên gương mặt anh tuấn có thêm một chút cưng chiều và dịu dàng mà người thường không thể thấy được “Trong công ty có bận lắm không?”

“Không bận.”

“Có nhớ anh không?”

“......”

“Không bận cũng không nhớ anh?”

“......”

“Đồ vô lương tâm này!” Tư Thần Xuyên lại ôm chặt cô “Phạt em để cho anh ôm thêm một phút nữa, không được phép kháng nghị.”

“...” Bỗng nhiên cảm thấy tên này có chút ấu trĩ ?

“Mỗi lần đến công ty em đều tựa như bốc hơi vậy, nếu như anh không đến tìm em, em cũng không thèm nhớ tới anh!” Giọng Tư Thần Xuyên như đang làm nũng.

Giai Tịnh nghe anh nói vậy, có chút bất lực “Có nhiều chuyện vặt vãnh cần phải xử lý.”

“Vậy lát nữa em có nhớ anh không?”

“......”

“Có nhớ không?”

“Tư Thần Xuyên.” Giai Tịnh muốn làm cho anh ngoan một chút, không ngờ tên này trực tiếp ôm mặt cô đưa lên, như đang nhìn một món bảo bối trân quý, ánh mắt tỏa ra sự yêu thương, giống như bầu trời trong đêm sao vậy, rực rỡ sáng ngời.

“Hết cách rồi, ai bảo mặt em mềm như vậy.”

“Trà chiều đâu?” Giai Tịnh sực nhớ ra lát nữa còn có việc phải xử lý, không thể ở lại đây quá lâu.

Tư Thần Xuyên sờ mặt cô, vuốt ve một hồi lâu mới lấy trà chiều ra.

Giai Tịnh thấy trên tay anh xách mười mấy cái túi, không nhận “Nhiều quá rồi, em ăn không hết được.”

“Chọn món mà em thích đi.”

Tư Thần Xuyên một tay xách đồ, một tay ôm cô lưu luyến không rời, vuốt tóc cô, cúi đầu hỏi “Thật sự không mời anh lên trên đó ngồi xíu à?”

“Em còn có việc cần làm.”

“Vậy lát nữa em có nhớ anh không?”

“......”

“Có nhớ anh không?”

“......”

“Có nhớ không?” Tư Thần Xuyên giống như chưa nhận được câu trả lời thì chưa hết chuyện vậy.

Giai Tịnh đành phải cắn răng nói ra hai chữ “Sẽ nhớ.”

Khuôn mặt tuấn tú bình thường không nói không cười của Tư Thần Xuyên, vào giây phút này bỗng chốc tỏa sáng khắp một vùng trời, vừa hài lòng vừa cưng chiều cười, đẹp trai đến mức trời đất cũng tỏ ra thua thiệt.

“Anh cũng sẽ nhớ em.” Tư Thần Xuyên đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, trong đôi mắt còn mang theo sự yêu thương triền miên và lưu luyến “Tan làm anh đến đón em.”

“Ừm.” Trên mặt Giai Tịnh có chút nóng lên, xách đồ lên muốn đi.

Tư Thần Xuyên vẫn kéo lấy tay cô luyến tiếc không buông “Phải làm sao đây, không muốn buông ra.”

Vừa nhìn thấy cô liền mặc kệ tất cả, chỉ muốn ở bên cạnh cô.

Trước kia Giai Tịnh còn không biết vị Tư đại tổng tài máu lạnh vô tình trong truyền thuyết này sẽ giở trò lưu manh trước mặt bàn dân thiên hạ, bây giờ thì cô biết rồi, cô cảm thấy buồn cười.

“Vậy là anh muốn em xách theo những thứ nặng như vậy đứng ở đây nói chuyện với anh sao?”

“Anh giúp em xách đến cổng công ty?”

“...” Giai Tịnh rút tay về “Khoảng một tiếng nữa là tan làm rồi, về đi.”

“Tịnh Tịnh.”

Giai Tịnh dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.

“Những gì hôm nay anh nói trên cáp treo đều là thật.”

Anh thực sự thích cô.

Thích đến mức một giây không nhìn thấy cô ấy liền điên cuồng nhớ cô.

Anh muốn ăn cơm cùng cô, đi mua sắm xem phim, đi dạo ngắm biển ngắm sao cùng cô, như tất cả các cặp đôi khác vậy, trải qua hạnh phúc từ ngày này qua ngày khác.

Đổi lại là bình thường, Giai Tịnh cũng không muốn để ý tới anh, nhưng nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của anh, cô nhẹ nhàng trả lời một tiếng “Biết rồi.”

Tư Thần Xuyên nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lặng lẽ đi theo bước chân của cô.

Giai Tịnh đi một bước nhỏ, Tư Thần Xuyên liền đi theo một bước nhỏ, hai người lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhỏ, cho đến khi hình bóng của cô ấy bước vào trong công ty, Tư Thần Xuyên mới dừng chân, lấy điện thoại ra, gọi cho cô.

Anh đang lặng lẽ bảo vệ cô, làm bạn với cô theo cách của bản thân.

Lê Thư Kỳ ngồi trong xe tức chết đi được, nếu không phải tận mắt cô nhìn thấy, cô thật sự không thể tin được là một người luôn cao ngạo ít nói như Tư Thần Xuyên, lại chủ động nũng nịu cưng chiều một cô gái.

Thì ra người đàn ông luôn đứng trên đỉnh của kim tự tháp không phải không biết cách để yêu người khác, chiều chuộng người khác, chỉ là chưa gặp được người mà anh thích thôi!

Từ khi gặp được Giai Tịnh, sự yêu thương và dịu dàng tỏa ra từ đôi mắt của anh, là điều mà xưa nay Lê Thư Kỳ chưa từng thấy qua!

Thì ra Tư Thần Xuyên sao khi tháo bộ giáp xuống lại hấp dẫn đến vậy, làm cho người ta yêu thích đến vậy...

Dựa vào cái gì?!

Dựa vào cái gì mà nha đầu chết không được nuôi dạy đàng hoàng kia có thể lọt vào mắt xanh Tư Thần Xuyên?!

Dựa vào cái gì mà cô có thể nhận được sự cưng chiều và yêu thương độc nhất vô nhị từ Tư Thần Xuyên?!

Lê Thư Kỳ đố kỵ muốn điên rồi, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, không được, cô không thể để sự việc cứ tiếp tục phát triển như vậy!

Bất kể là xuất thân, ngoại hình, học thức, hay là năng lực, Tư Thần Xuyên đều đứng trên đỉnh cao!

Không ai trên thế gian này có thể bì được!

Cô cũng muốn nhận được sự cưng chiều và yêu thương độc nhất vô nhị từ Tư Thần Xuyên!

Cô muốn thay thế Giai Tịnh, trở thành người phụ nữ được Tư Thần Xuyên nâng niu trong lòng bàn tay!

Nhìn thấy cảnh Tư Thần Xuyên ngồi ngoài xe nhìn về phía công ty nói chuyện điện thoại, không cần nói cũng biết là anh đang nói chuyện điện thoại với Giai Tịnh.

Mới tách nhau ra chưa được bao lâu, bọn họ lại tựa như keo sơn trò chuyện cùng nhau, Lê Thư Kỳ cảm thấy con tim mình đang rỉ máu...

Cô đèn nén sự ghen ghét và bi thương trong lòng “Trần quản gia, về thôi.”

“Vâng…” Trần quản gia cũng rất kinh ngạc, cho đến bây giờ cũng chưa hoàn hồn lại, hắn làm sao cũng không ngờ tới, tình cảm của Tư thiếu và Thất tiểu thư lại tiến triển nhanh đến vậy...

Ít nhất bây giờ xem ra, Thư Kỳ tiểu thư không có bất kỳ cơ hội nào để chen chân vào.

Ông còn chưa nổ máy, đột nhiên chú ý tới xe của Tư lão gia tới rồi, ông giật mình “Thư Kỳ tiểu thư, hình như là xe của Tư lão gia?”

Lê Thư Kỳ ngước mắt lên nhìn, đúng thật là xe của Tư lão gia!

Chẳng lẽ Tư gia gia cũng đến thăm Giai Tịnh?!

Đang nghĩ vậy thì chiếc xe kia đã dừng lại, người xuống xe đầu tiên là Châu quản gia, ông nhìn thấy Tư Thần Xuyên đang đứng trước cửa công ty, cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Thiếu gia, sao cậu lại ở đây?”

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.