Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có phải là nhận nhầm người rồi không?

Phiên bản Dịch · 1662 chữ

Sáng sớm hôm sau.

Giai Tịnh vừa chuẩn bị ra ngoài thì nghe dì Lan nói: “Giai Tịnh tiểu thư, đại thiếu gia đã đợi cô hai đêm liền rồi.”

“Anh hai sao?” Giai Tịnh có chút ngạc nhiên “Anh ấy về rồi à?”

“Vâng, sau khi đại thiếu gia giải quyết hết tất cả công việc ở nước ngoài, cậu ấy đã vội vàng quay về để gặp cô, nhưng mà hai ngày qua cô lúc nào cũng đi sớm về muộn nên không gặp được.”

Dì Lan nói đến đây liền hỏi một cách hiền hậu: “Tối nay cô có thể về nhà ăn tối không?”

Bà có thể nhìn ra được, đại thiếu gia thật sự rất muốn gặp cô em gái ruột này.

Nhưng Giai Tịnh lại nhớ ra là sau giờ làm việc còn phải bổ sung kiến thức chuyên môn cho Ân Phán Hy nữa “Chắc phải sau bữa tối rồi, tôi sẽ tranh thủ về sớm.”

“Được!” Dì Lan cười nói: “Đại thiếu gia mà gặp được cô, chắn chắn sẽ rất vui.”

Hai hôm nay Giai Tịnh cực kì bận rộn, cho nên đã để Lê Thư Kỳ lợi dụng sơ hở, luôn ra vẻ nịnh bợ trước mặt Lê Dật Hàn......

Giai Tịnh bước ra khỏi cổng, từ ngoài xa đã nhìn thấy Tư Thần Xuyên đứng bên cạnh chiếc xe gọi điện thoại.

Dáng người của anh ta vừa cao vừa thẳng, khí chất thanh tao, nhất cử nhất động của anh ta đều toát lên sự quý phái mà không ai sánh được.

Khi Giai Tịnh đến gần còn nghe thấy anh nói: “Ừm, chiều đi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tư Thần Xuyên mở cửa ghế phụ cho cô, khí thế của anh dịu đi một cách tự nhiên “Em ăn sáng chưa?”

“Rồi ạ.” Giai Tịnh ngước mắt lên hỏi: “Chiều anh có việc gì à?”

“Xảy ra chút chuyện đột xuất, anh phải ra nước ngoài một chuyến.” Tư Thần Xuyên nghiêng người thắt dây an toàn cho cô “Chiều mai mới về, trong khoảng thời gian này, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

“Em đâu còn là con nít lên ba nữa.”

Lông mày của Tư Thần Xuyên hơi nhướng lên “Anh xử lý xong chuyện sẽ tranh thủ về sớm.”

“Ừm.”

“Một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ đấy, đừng có chỉ lo cho công việc mà không lo cho bản thân.” Tư Thần Xuyên vừa lái xe vừa dặn dò: “Trên đường đi làm phải chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho anh ngay.…”

“Anh mới đi có một ngày thôi mà.…” Giai Tịnh biết người đàn ông này lo cho cô “Đừng lo, em biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mà.”

Tư Thần Xuyên nghe thấy cô nói như vậy, đôi mắt của anh trở nên dịu dàng: “Cái túi bên cạnh là cho em đó, mở ra xem thử đi.”

Giai Tịnh mở ra, thấy không chỉ có một số thứ để dùng trong thời kỳ hành kinh, mà còn có túi chườm nóng, miếng dán ấm bụng, đồ ăn vặt và một vài thứ khác...

Tư Thần Xuyên không biết là lúc nào cô có kinh, lo là cô vừa mới về nhà họ Lê, nhà họ Lê vẫn chưa chuẩn bị những thứ này cho cô.

“Nếu như dùng không tốt thì anh sẽ chuẩn bị thứ khác cho em.”

Giai Tịnh đương nhiên biết anh đang nói gì, mặt cô có chút nóng lên.

“Trà gừng đường đỏ là một túi trà nhỏ nằm độc lập, nếu như em có kinh thì cứ pha uống.”

“Cảm thấy không thoải mái thì hãy dán miếng dán ấm bụng hoặc là dùng túi chườm nóng để làm ấm bụng.”

“Những món đồ ăn vặt đó có kinh cũng có thể ăn được.”

......

Sau khi chở Giai Tịnh đến gần công ty, Tư Thần Xuyên mở cửa xe, ôm lấy cô trong sự lưu luyến: “Hoa Cách Tang anh đã trồng xong rồi, đợi anh về anh dẫn em đi xem.”

“Vâng.”

“Cuộc thi ngày mai cứ cố gắng hết sức là được rồi, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân.” Tư Thần Xuyên nhìn cô với vẻ cưng chiều và dịu dàng “Anh sẽ tranh thủ về trước khi cuộc khi bắt đầu.”

“Ừm, không vội.”

“Hẹn mai gặp.” Tư Thần Xuyên hôn lên má cô một cái mới chịu rời đi.

Bận rộn suốt cả ngày ở công ty.

Sau khi tan làm, Giai Tịnh lại giảng cho Ân Phán Hy một số kỹ thuật và bí quyết trong thiết kế, bất giác đã hơn tám giờ tối rồi.

“Giai tổng, tôi mời cô ăn tối nhé?” Ân Phán Hy cảm thấy có chút áy náy “Cô đã giảng cho tôi nhiều kỹ thuật và bí quyết như vậy, ngày mai là bắt đầu thi rồi, tối nay tôi nhất định phải mời cô mới được.”

“Vậy thì chúng ta ăn đại chút gì đó đi.” Giai Tịnh nhìn thời gian, cô còn phải về gặp anh hai nữa “Gần đây có bán món gì ăn không?”

“Gần đây chỉ có một quán thịt nướng thôi, nhưng mà đồ ăn ở đó cực kì ngon, không chỉ có xiên nướng, mì xào, cơm chiên, mà còn ...…”

Ân Phán Hy vui vẻ nói ra những câu này, sau đó cô đột nhiên nhận ra điều gì đó nên vội vàng dừng đề tài này lại “Thôi, chúng ta vẫn là tới nơi khác đi...…”

“Cứ tới đó đi.”

“Hả?” Ân Phán Hy luôn cảm thấy môi trường ở đó không phù hợp với thân phận của Giai tổng.

Nhưng Giai Tịnh xách cái túi mà Tư Thần Xuyên đã chuẩn bị cho cô “Đi thôi.”

“Giai tổng, trong cái túi của cô để thứ gì vậy?” Ân Phán Hy chưa bao giờ thấy cô ấy mang theo một chiếc túi dễ thương như vậy, ngoại hình trông như một con thỏ nhỏ dễ thương.

Không ngờ nó nằm trên tay Giai tổng, tự nhiên lại vô cùng đẹp mắt.

“Đồ sinh hoạt hằng ngày thôi.” Giai Tịnh nghĩ đến người đàn ông đó, đôi mắt cô trở nên dịu dàng.

Đi bộ từ công ty đến quán thịt nướng chỉ tốn có mười phút thôi.

Giờ này cũng không có mấy ai đến ăn đồ nướng cả, Ân Phán Hy hỏi Giai Tịnh muốn ăn gì, gọi rất nhiều món, ngồi vào chiếc bàn nhỏ, rút hai tấm khăn giấy, lau sạch bàn của Giai Tịnh xong rồi tự lau cho mình.

“Giai tổng, ngày mai là thi rồi, tôi có chút căng thẳng…” Ân Phán Hy sợ bản thân thể hiện không tốt sẽ làm Giai Tịnh mất mặt.

“Cứ đi thi với tâm thế bình thường là được rồi.” Giai Tịnh nhướng mày hiền hậu nói “Cô chắc chắn có thể làm được mà.”

Một lúc sau, bà chủ bưng vài đĩa đồ ăn nhỏ đến “Cô Ân, xiên của các cô đã chuẩn bị xong rồi.”

“Cảm ơn dì Vương, Giai tổng, cô ngửi thử xem có thơm không?” Ân Phán Hy lấy một xiên cánh nướng đưa cho Giai Tịnh “Của cô đây.”

“Cảm ơn.” Giai Tịnh đưa tay ra nhận lấy “Cô hay đến đây ăn lắm sao?”

Trông có vẻ khá thân với bà chủ.

“Ừm.” Ân Phán Hy mỉm cười nói: “Có lúc ở công ty bận đến mười một mười hai giờ, khi đi ngang qua đây thì tôi hay ăn vài xiên để đỡ đói, sau đó mua một phần mì xào mang về cho mẹ tôi ăn khuya.”

Dì Vương đã mở quầy bán ở đây được nửa năm rồi, Ân Phán Hy thường hay đến ủng hộ, hai người cứ trò chuyện với nhau, lâu ngày liền biến thành bạn bè.

Những tháng ngày ảm đạm đã được trải qua từng ngày một như thế đấy.

Giai Tịnh nhớ lại cuộc đời của mình, đang định kể gì đó thì năm sáu chiếc xe đột nhiên dừng lại bên đường, hai mươi mấy tên côn đồ cầm gậy bỗng nhiên bước xuống xe vây quanh bọn họ.

“Các người là ai?” Ân Phán Hy có chút kinh ngạc, vô thức túm lấy áo của Giai Tịnh “Các người nhận nhầm người rồi phải không?”

Tên cầm đầu nhìn Giai Tịnh, sau đó nhìn Ân Phán Hy, xác nhận đúng là hai người bọn họ.

Hắn vẫy tay, mấy tên đàn em dưới tay anh ta liền cầm gậy xông lên, như thể là họ muốn giết ai đó vậy.

Ngay lập tức Giai Tịnh liền kéo Ân Phán Hy ra, mấy cây gậy đồng loạt đập vào vị trí mà hai cô vừa ngồi, may mà bọn họ đứng dậy kịp thời, nếu không thì vỡ đầu chảy máu rồi.

“Có phải là các người nhận nhầm người rồi không?” Ân Phán Hy bị Giai Tịnh kéo lấy, nhìn chằm chằm vào cái bàn bị người ta lật lại, xiên nướng và đồ uống rơi xuống làm bẩn cái túi thỏ của Giai Tịnh.

Giai Tịnh vừa định nhặt lên, đã có vài cây gậy gỗ cùng lúc đập về phía đầu của các cô, may mắn là động tác của cô nhanh nhẹn, kéo Ân Phán Hy tránh khỏi mấy cây gậy bay đến, còn ra tay dạy cho mấy tên đàn em một bài học.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà.…” Bà chủ quán sợ hãi, vội vàng đi ra cầu xin: “Tôi chỉ là làm ăn nhỏ thôi mà, các anh nương tay đi mà, đừng đánh nữa, ghế đó tôi mới mua, bàn cũng là đồ mới mà...... Họ chỉ là hai cô gái trẻ thôi mà, tôi xin các anh hãy tốt bụng tha cho bọn họ đi mà?”

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.