Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có dám nói trước mặt tiền bối không?

Phiên bản Dịch · 1787 chữ

Không, cô không thể nào thừa nhận việc sao chép tác phẩm của người khác một cách dễ dàng như vậy được!

Nếu không thì sự nghiệp chơi đàn cả đời này của cô sẽ chấm dứt.

Và vinh quang do vị trí hạng hai mang lại cũng sẽ tan biến.

Sự phỉ nhổ của công chúng sẽ kéo cô xuống đáy vực thẳm.

Cả đời này, cô sẽ không bao giờ có thể rửa sạch được vết nhơ trên người cô được.

Những người khác cũng sẽ lấy cô ra làm trò cười.

Một khi cô thừa nhận việc sao chép tác phẩm của người khác, cha mẹ và anh Thiên Kiệt chắc chắn sẽ thất vọng về cô, các cô các chú sẽ càng ghét cô hơn, từ chối cô bước vào nhà họ Bạch, những người đã ủng hộ cho cô, những người yêu thích cô cũng sẽ tẩy chay cô.

Cô ấy tuyệt đối không được phép bị đánh bại bởi sự việc này!

Cô đành phải nghiến răng “Tất cả những lời này đều do tự bà nói, đưa vào tài liệu giảng dạy? Ai đã thấy qua rồi?”

“Cô…” Tần Phương thấy cô gái này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vô cùng tức giận “Được, tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục!”

Bà sai người chụp tài liệu giảng dạy mới nhất gửi cho bà, sau đó chiếu nhạc phổ lên trên màn hình lớn.

“Đây chính là ca khúc “Điều ước” của Thanh Âm tiền bối!” Tần Phương đưa mắt nhìn về phía mọi người “Người biết đọc nhạc phổ, tự nhiên sẽ có thể nhìn ra được điểm tương đồng, không phải chỉ là giống nhau một hai câu, mà là toàn bộ khúc cao trào đều hoàn toàn giống nhau!”

“Ừm, đúng thật là như vậy…”

“Phần cao trào hoàn toàn y chang nhau!”

“Hội trưởng Tần không hề vu khống cho người xếp hạng hai, cô ấy thật sự đã sao chép tác phẩm của người khác.”

“Phần trước và sau của Thanh Âm đại sư, viết tốt hơn Bạch Tuyết Dung nhiều!”

“Những người không biết đọc nhạc phổ, xin đừng vội, tôi sẽ nhờ người diễn tấu khúc cao trào của Thanh Âm tiền bối ra cho mọi người nghe, mọi người có thể thử nghe xem rốt cuộc có gì khác nhau hay không!”

Đôi mắt của Tần Phương nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn về phía Lưu Phi Phi “Cô lại đây.”

Người xếp hạng ba cũng đủ để vả mặt Bạch Tuyết Dung rồi.

Lưu Phi Phi đột nhiên bị Hội trưởng Tần gọi tên, có chút bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, diễn tấu khúc cao trào của Thanh Âm đại sư dựa trên nhạc phổ được chiếu trên màn hình.

Giai điệu giống hệt nhau truyền đến tai mọi người, ngay cả Bạch Bác Minh và Từ Nhược Văn, những người đã bảo vệ cho con gái của họ ngay từ lúc đầu cũng sững sờ.

Mặc dù họ không biết đọc nhạc phổ, nhưng đây chính xác là cùng một bản nhạc, nói con bé không có sao chép tác phẩm của người khác cũng không được...

Mỗi một nốt nhạc mà Lưu Phi Phi đàn ra đều giống như là một bạt tai tát mạnh vào khuôn mặt của Bạch Tuyết Dung, đến cuối cùng, Bạch Tuyết Dung đã không còn sức để chống đỡ nữa, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Những người ngồi ở hàng ghế đầu còn có một vài vị giám khảo và giáo viên của cuộc thi năm nay, ban đầu họ đều rất xem trọng Bạch Tuyết Dung, đặc biệt là cô Linh Cầm, có thể nói là cô rất thích đứa trẻ tên Bạch Tuyết Dung này.

Bạch Tuyết Dung có thể giành được hạng hai chính là nhờ sự ủng hộ mạnh mẽ của cô ấy...

Nhưng bây giờ, chứng cứ rành rành, cô có chút thất vọng và tức giận, cô cứ tưởng đây là một hạt giống tốt, nhưng thật đáng tiếc.

Sau khi Lưu Phi Phi trình diễn hết khúc cao trào, người dẫn chương trình biết việc sao chép tác phẩm của Bạch Tuyết Dung đã rõ ràng rồi, cầm micro lên nghiêm túc nói “Người khác vất vả trồng một cái cây lên, nhưng lại có người tự ý gặt hái thành quả khi chưa nhận được sự đồng ý của họ, làm tổn hại đến quyền lợi của người ta.”

Anh ta liếc nhìn Bạch Tuyết Dung một cái, trịnh trọng nói “Thân là người dẫn chương trình của cuộc thi này, tôi rất tiếc phải thông báo với mọi người rằng, Bạch Tuyết Dung tức là người đạt giải nhì của cuộc thi lần này, sẽ bị loại vì cô ấy đã sao chép tác phẩm của Thanh Âm đại sư và theo quy định của cuộc thi, sau này cô ấy sẽ không được phép tham gia các cuộc thi cùng loại một lần nào nữa.”

Bạch Tuyết Dung chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy...

“Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau chụp bức ảnh người xếp hạng nhất, hạng ba và Hội trưởng Tần trước ống kính của chúng ta…” Người dẫn chương trình vốn dĩ muốn cho các phóng viên đến gần để chụp ảnh, chuyện này cứ vậy mà cho qua...

Không ngờ Bạch Tuyết Dung lại đột nhiên hét lớn “Tôi không có sao chép tác phẩm của người khác!”

“Chuyện sao chép của cô ấy đã có chứng cứ rõ ràng thuyết phục, cô còn ngụy biện?”

“Chẳng lẽ cô ấy thật sự bị oan? Cậu nhìn xem sự bướng bỉnh trong đôi mắt của cô ấy, người sao chép tác phẩm của người khác sẽ cảm thấy lo sợ... chứ không như cô ấy…”

“Nhưng mà khúc cao trào của hai người bọn họ giống hệt nhau, cô ấy không sao chép tác phẩm của Thanh Âm đại sư, chẳng lẽ Thanh Âm đại sư lại sao chép tác phẩm của cô ấy sao?”

“Đây rõ ràng là sao chép!”

......

Hội trưởng Tần không ngờ là cô đã bị dồn đến chân tường rồi, vẫn không chịu hối cãi, bà tức giận nói: “Con người bây giờ vì để theo đuổi danh lợi, đã trở nên không còn giới hạn, mất đi phẩm chất đạo đức, là tâm lý của người sáng tác đã bị biến chất hay là do không biết xấu hổ? Cô sao chép tác phẩm của Thanh Âm tiền bối, ngành nghề này đã loại bỏ cô, cô nên cụp đuôi cút khỏi nơi này, lại còn dám đứng đây nói năng ngang ngược là cô không có sao chép hả?”

“Tôi thực sự không có sao chép!!” Bạch Tuyết Dung bướng bỉnh nói “Tác phẩm này là do tôi sáng tác ở nhà! Hội trưởng Tần có thể đưa ra bằng chứng chứng minh là tôi không có sáng tác ở nhà không?”

“Vậy thì cô có thể giải thích xem tại sao khúc cao trào của cô lại giống y hệt với Thanh Âm đại sư không? Với mức độ tệ hại ở phần trước và phần sau, cô có thể sáng tác ra khúc cao trào tuyệt vời như vậy sao?” Tần Phương hiển nhiên là không tin “Lời cô nói ra, những người có mặt ở đây có ai tin không? Cô nói cô không có sao chép, cô có dám nói lại lần nữa trước mặt Thanh Âm tiền bối không!!”

Cái gì??

Thanh Âm tiền bối??

Thanh Âm tiền bối trước giờ vô cùng thần bí, chưa từng có người nào nhìn thấy qua khuôn mặt thật của ngài ấy...

Hội trưởng Tần không chỉ quen biết ngài ấy, xem ra còn muốn mời người ta ra?!

Chỉ là, loại nhân vật lớn như vậy, chịu ra mặt để giải quyết chút chuyện vặt vãnh như vậy sao?

Bạch Tuyết Dung không ngờ Tần Phương lại lấy Thanh Âm đại sư ra ép cô, ai cũng không biết tung tích của Thanh Âm đại sư, cô đoán là Thanh Âm đại sư không thích đứng dưới ánh đèn sân khấu, vì vậy nên ngài ấy vẫn luôn che giấu thân phận của mình.

Tần Phương bảo là nói lại lần nữa trước Thanh Âm đại sư, là gọi điện cho người ta sao? Hay là gọi video?

Bất luận là bằng cách nào đi chăng nữa, Bạch Tuyết Dung cũng có chút bất an, móng tay xinh đẹp hôm nay cô vừa mới làm, bất giác lại cắm sâu vào lòng bàn tay cô.

“Hôm nay Thanh Âm đại sư vừa hay đang có mặt ở ngay đây, ngay dưới khán đài, tận mắt chứng kiến cô sao chép tác phẩm của cô ấy, cô còn không chịu thừa nhận!”

Ngay khi những lời này vừa được nói ra, khán giả bỗng chốc trở nên huyên náo, nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Thanh Âm đại sư.

Mặt Bạch Tuyết Dung đã hoàn toàn không còn hột máu nào, Thanh Âm đại sư đang ở ngay đây? Không, không thể nào......

Làm sao mà nhân vật lợi hại như cô ấy lại có mặt tại buổi lễ trao giải của cuộc thi nhỏ như vậy được?

Tần Phương nhìn cô gái mang vẻ ngoài nổi bật ngồi dưới khán đài, cung kính thận trọng nói “Tiền bối, tôi thật sự xin lỗi, vì chút chuyện nhỏ này mà làm kinh động đến ngài, vốn dĩ tôi định giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt…”

Khi bà nói đến đây, ánh mắt của bà lại trở nên dữ tợn hơn khi nhìn Bạch Tuyết Dung “Không ngờ cô gái này lại sao chép tác phẩm của cô, cô ta còn không biết xấu hổ nói là cô ta không có sao chép! Đây không chỉ là sự thiếu tôn trọng đối với cô, mà còn thiếu tôn trọng với các tác phẩm được sáng tác.”

Hội trưởng Tần nhìn Giai Tịnh đang ngồi dưới khán đài, từng câu từng chữ, nêu rõ quan điểm “Sao chép thì phải bị trừng phạt, phải khiến cho những kẻ sao chép không hoạt động trong ngành này được, như vậy thì những kẻ khác mới không dám mạo hiểm thử, nếu không thì nó sẽ thúc đẩy sự kiêu ngạo của những kẻ sao chép, làm cho những người vùi đầu vào việc sáng tác sẽ ngày càng ít đi, và những kẻ sao chép lại trở nên càng ngày càng nhiều hơn!”

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.