Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin lỗi

Phiên bản Dịch · 1679 chữ

“Ồ.” Lần này, Giai Tịnh thật sự buông tay ra.

Từ Nhược Văn theo quán tính ngã về phía sau, Bạch Tuyết Dung muốn đỡ bà, nhưng váy của cô lại bị bà giẫm lên, khiến cả hai đều ngã lăn ra đất, đầu đập vào nhau, vô cùng chật vật.

“Cô, con nhỏ chết tiệt này…” Từ Nhược Văn chỉ vào Giai Tịnh, tức đến mức không đứng dậy nổi.

Giai Tịnh đi toilet xong, liền nhìn thấy Từ Nhược Văn đứng chặn trước mặt cô.

“Mặt của Dung Dung cô muốn đánh là đánh à? Lần trước cô xúi bạn cô đánh con bé, hôm nay cô còn dám ức hiếp con bé trước mặt tôi, tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không xin lỗi Dung Dung, để con bé đánh cô lại, tôi sẽ kêu mọi người qua đây để nói lý lẽ với cô!”

“Được thôi.” Không ngờ Giai Tịnh lại đồng ý với bà một cách sảng khoái như vậy, bình thản nói “Vậy thì bà cứ kêu mọi người tới đi, tiện thể để bọn họ bình phẩm xem, loại hành vi trộm cắp ca khúc của người khác này, có xứng với chiếc cúp á quân hay không.”

“Cô, cô nói gì? Bớt vu khống Dung Dung nhà tôi đi!”

“Có phải là vu khống hay không, bà cứ hỏi thử cô ta là biết ngay thôi.” Ánh mắt của Giai Tịnh nhìn về phía Bạch Tuyết Dung.

Bạch Tuyết Dung chột dạ, không ngờ Giai Tịnh lại biết chuyện này nhanh như vậy, cô cắn răng nói “Cô có bằng chứng không?”

“Đúng vậy, cô có bằng chứng gì để chứng minh Dung Dung lấy trộm ca khúc của người khác? Cho dù là nó lấy trộm đi chăng nữa, thì sao cô biết? Cô biết chơi đàn không?”

Tuy trước kia bà Bạch từng mua đàn cho nó, nhưng hầu như chưa từng nghe thấy nó đàn...

Đừng tưởng là biết một chút xíu về âm nhạc, thì cô có thể nói người ta ăn cắp mà không có bằng chứng!

“Tôi hiểu rồi! Thì ra là do cô thấy Dung Dung đạt hạng hai, cảm thấy bất công, cho nên cố ý lẻn vào nhà hát để hại Dung Dung mất mặt? Đúng là loại người tâm địa độc ác! Nhà họ Bạch sao lại nuôi ra loại người vô ơn như cô chứ!”

“Ai nuôi ai?” Giai Tịnh đưa ánh mắt lạnh như băng lên, lạnh lùng nhếch môi “Từ nhỏ đến lớn, bà chi qua một xu lên người tôi à?”

“Tiền của nhà họ Bạch không phải tiền của tôi sao?”

“Đó là tiền của bà Bạch!”

“Được, hay cho nha đầu chết tiệt này! Tôi không tranh cãi chuyện này với cô, cô nói tôi nghe xem cô có xin lỗi hay không?” Tiếng của Từ Nhược Văn đã thu hút một vài người tới đây.

Bạch Tuyết Dung có chút xấu hổ, kéo tay Từ Nhược Văn nói “Thôi bỏ đi, mẹ.”

“Không được, hôm nay mẹ nhất định phải bắt nha đầu này xin lỗi con!” Từ Nhược Văn quyết tâm muốn khiến Giai Tịnh chịu thua.

“Mẹ, người ngoài đang nhìn đấy…” Bạch Tuyết Dung chỉ sợ thu hút sự chú ý của phóng viên tới “Chúng ta không so đo với cô ta nữa, đi thôi, sau này còn nhiều cơ hội mà…”

Không nhất thiết là phải ở đây!

“Con buông mẹ ra, để mẹ dạy cho cô ta một bài học, hôm nay có mẹ ở đây, đừng sợ!”

“Các người diễn đủ chưa?” Giai Tịnh mất kiên nhẫn, món nợ này còn tính không vậy? Mặt, còn muốn đánh không?

“Chúng tôi đã bỏ qua cho cô rồi, cô còn muốn sao nữa?” Bạch Tuyết Dung chưa từng gặp qua loại người không biết tốt xấu như vậy, nhất định phải thu hút tất cả mọi người xung quanh lại mới vừa lòng hay sao?

“Ồ, đương nhiên là để cô xin lỗi rồi.”

“Tôi, tôi xin lỗi?” Bạch Tuyết Dung nghe không hiểu.

Từ Nhược Văn ngây người ra “Cô muốn Dung Dung xin lỗi cô sao?”

Cô bị điên rồi sao?

“Người nào người nấy đều mang bộ dạng của một con người nhưng lại nghe không hiểu tiếng người sao? Để tôi nhắc lại lần nữa, xin lỗi đi.” Giai Tịnh nói rõ từng câu từng chữ “Không xin lỗi, thì tôi sẽ bảo nhân viên trích camera bên kia.”

Tuy vị trí của bồn rửa tay này camera không chụp được, nhưng vị trí mà vừa nãy Bạch Tuyết Dung hất nước vào Giai Tịnh, thì khả năng cao là camera có thể chụp được!

Bạch Tuyết Dung ngẩng đầu lên, đúng là như vậy, camera chụp dãy hành lang dài trước nhà vệ sinh, nơi mà vừa rồi Giai Tịnh đứng...

Chết tiệt, sớm biết vậy thì hất nước vào cô ta trễ chút!

“Tôi thấy cô ngứa đòn rồi, thiếu dạy dỗ…” Từ Nhược Văn muốn bước lên trước dạy Giai Tịnh một bài học, lại bị Bạch Tuyết Dung giữ chặt.

Lúc này, sắc mặt của Bạch Tuyết Dung có chút khó coi, ủy khuất nhìn Giai Tịnh.

Lượng người xem xung quanh từ hai ba người lên bốn năm người rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ mất mặt chết mất!

“Em xin lỗi chị, vừa rồi là do em không cẩn thận…” Bạch Tuyết Dung chỉ có thể cắn răng xin lỗi.

Nhưng Giai Tịnh nhíu mày, dường như không hài lòng với lời xin lỗi này của cô “Có cần phải cho mọi người xem không, là do cô không cẩn thận hay là cố ý?”

Bạch Tuyết Dung chỉ có thể hạ thấp giọng xuống “Xin lỗi chị, lúc nãy là em không tốt! Sau này em sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”

“Sau này, tránh xa tôi ra chút.” Giai Tịnh để lại những lời này, không muốn lãng phí thời gian với cô.

Từ Nhược Văn vẫn muốn đuổi theo, lại bị Bạch Tuyết Dung ôm chặt lấy cánh tay bà, nhỏ giọng cầu xin nói “Mẹ, con xin mẹ đấy, đừng quậy nữa!”

“Dung Dung, sao con lại xin lỗi nó chứ? Sao con lại phải sợ nó? Chỉ với lý do là nó tát con hai cái, thì chúng ta chính là bên có lý!”

Chuyện Bạch Tuyết Dung sợ là chuyện khúc nhạc bị người ta vạch trần, đây mới là chuyện lớn!

Hiển nhiên là Giai Tịnh đã biết chuyện cô trộm nhạc, tiếp theo sau đó có trực tiếp vạch trần cô hay không?

Phải biết là khúc nhạc đó là thứ cô tìm được trong căn phòng mà Giai Tịnh từng ở, tuy chỉ có một khúc cao trào, nhưng cô từng đưa cho giáo viên đàn mà nhà họ Bạch mời đến xem qua, khúc nhạc được viết rất tốt, ngay cả giáo viên đàn nhìn vào cũng tự cảm thấy mình không bằng!

Cô có lên mạng tìm kiếm qua rất nhiều lần, không có bóng dáng của ca khúc này, cho nên cô mới động lòng, cầm khúc cao trào này, tự mình lắp ráp lại, sau đó cầm đi nộp, không ngờ nó lại thật sự được duyệt, còn đoạt được giải nhì!

Cô lập tức từ một người không có năng khiếu âm nhạc, biến thành một thiên tài âm nhạc!

Khó khắn lắm mới có được ánh hào quang như bây giờ, cô nhất định phải giữ thật chặt, nói một câu xin lỗi thôi thì đã sao?!

Giai Tịnh từ nhỏ đã sống an nhàn ở nhà họ Bạch, cho dù thật sự có học qua đàn dương cầm, biết sáng tác nhạc, nhưng cô ta có chứng cứ gì để chứng minh khúc nhạc đó chính là của cô ta?

Bạch Tuyết Dung tự an ủi mình, đừng sợ, Giai Tịnh cũng không dám gây ra sóng gió gì đâu!

Cho dù Giai Tịnh cứ một mực nói khúc nhạc đó là của cô, chỉ cần cô không thừa nhận, Giai Tịnh có thể làm gì cô?!

Đến cùng, người làm trò hề vẫn là Giai Tịnh!

Đúng lúc này, không ít người hô lên “Hội trưởng Tần, ngài tới rồi à?”

Bạch Tuyết Dung nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ tỏa ra khí thế mãnh liệt, rất nữ tính đi về phía này, mặc một bộ vest nữ, vừa ngầu lại vừa có nề nếp.

Đó là chủ tịch Hiệp hội đàn toàn quốc, Tần Phương!

Thành tựu chơi đàn mà bà ấy đạt được cực kì cao, từ nhỏ đến lớn đã giành được không ít giải thưởng lớn trong và ngoài nước, chưa đến bốn mươi tuổi đã làm hội trưởng được vài năm rồi, được mọi người tôn trọng gọi là bậc thầy đánh đàn.

Bạch Tuyết Dung nhìn thấy bà ấy, vội vàng sửa sang lại quần áo, soi gương, dưới ánh đèn mờ nhạt, vết ửng đỏ trên khuôn mặt của cô phảng phất như vừa trang điểm xong.

Cảm thấy bản thân mình khá là chỉnh tề, cô vội vàng chen lên trước, giới thiệu bản thân một cách hào phóng “Chào Hội trưởng Tần, tôi tên là Bạch Tuyết Dung, là người đoạt giải nhì trong cuộc thi đánh đàn lần này.”

Tần Phương vốn dĩ nhìn thấy Giai Tịnh trong đám người đó, đi tới rồi lại không thấy người đâu, có chút thất vọng.

Bà nhìn về phía cô gái đang chào hỏi với bà, nghe thấy được một cái tên quen thuộc, vẻ mặt có chút không vui “Con gái của nhà họ Bạch à?”

Bà từng nghe Giai Tịnh nhắc tới những tên cặn bã của nhà họ Bạch...

Bạch Tuyết Dung còn tưởng là Hội trưởng Tần biết thân phận của cô, đang hí hửng thì không ngờ mặt của hội trưởng Tần lại lạnh đi.

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.