Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà Bạch tỉnh lại rồi

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

Giai Tịnh vừa mới đến công ty chưa được bao lâu, đã có người gõ cửa văn phòng.

“Vào đi——”

“Giai tổng.” Người bước vào là Ân Phán Hy, trên tay cô xách một cái túi, cười tủm tỉm nói “Đây là bánh bao sáng nay mẹ tôi dậy sớm làm, bảo tôi nhất định phải đưa cho cô…”

Bánh bao??

“Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, trong lòng chúng tôi cảm thấy ngại…” Ân Phán Hy đưa cái túi đến trước mặt cô, nhe răng cười “Tôi biết là cô không ăn cay, thích ăn thịt, cho nên tôi đặc biệt dặn mẹ tôi cho thêm chút thịt.”

“Giúp tôi cảm ơn dì ấy nhá.” Giai Tịnh tuy đã ăn sáng qua rồi, nhưng vẫn mở túi ra, phát hiện ra trong đó có một cái hộp bảo quản thực phẩm, còn có một cái bình giữ nhiệt.

Giai Tịnh có chút thắc mắc, trong cái bình này đựng cái gì??

“Sữa đậu nành!” Ân Phán Hy cười nói “Cũng là mẹ tôi sáng sớm dậy xay, không phải là tôi bốc phét, nhưng mùi vị thật sự rất ngon!”

Giai Tịnh lấy bánh bao gấu trúc ra cắn một miếng “Rất ngon.”

Ân Phán Hy mở bình giữ nhiệt ra cho cô “Vậy cô từ từ ăn, tôi không quấy rầy công việc của cô nữa.”

Sau khi cô ra ngoài chưa được bao lâu, Hạ Vĩnh Trác liền ngửi thấy mùi thơm rồi bước vào.

“Giai tổng…”

Anh ta sờ bụng, bữa sáng này tỏa ra mùi thơm mê hoặc lòng người quá vậy? Sáng nay anh ta ngủ quên, chưa ăn sáng...

Lúc này bụng đã đói meo rồi.

“Muốn ăn à?” Giai Tịnh nhíu mày hỏi.

“Ừm!” Hạ Vĩnh Trác nhìn cô với ánh mắt mong chờ, hy vọng cô có thể chia sẻ một chút.

“Lại đây lấy đi.” Giai Tịnh khá là hào phóng.

Hạ Vĩnh Trác vui vẻ cầm lấy hai cái bánh bao, vừa cắn thử một miệng, thơm quá đi thôi!

Đúng lúc này, điện thoại của Giai Tịnh rung lên, cô nhìn một cái, thì ra là đám người của hiệp hội đàn gọi tới.

“Giai tổng, vậy tôi không quấy rầy cô nữa…” Hạ Vĩnh Trác biết cô có việc bận, tự giác đi ra ngoài.

Giai Tịnh nhấc máy “Có chuyện gì?”

“Tiền bối! Hai ngày nữa, chúng tôi có tổ chức buổi lễ trao giải đánh đàn tại nhà hát Du Dương, không biết cô có thể đến trao giải cho bọn nhỏ được không?”

Trong điện thoại vang lên giọng lấy lòng, cẩn thận nói “Chủ yếu là muốn cổ vũ, khích lệ bọn nhỏ, bằng không giải đấu này của chúng ta, đã ba năm không có nhân vật lớn tới rồi.”

Long lão tuyệt đối sẽ không trao giải cho những người đoạt giải trong mấy cuộc thi nhỏ này...

Ngay cả ban tổ chức của cuộc thi quốc tế cũng đã mời ông vô số lần rồi, Long lão cũng lười đi!

Tuy Giai Tịnh cũng là một nhân vật lớn, tỉ lệ xuất hiện cũng cực kì thấp...

Nhưng đối phương vẫn mong có được một viễn cảnh tốt đẹp “Tiền bối, cô đừng từ chối nha? Suy nghĩ xem? Nếu mấy người trẻ tuổi biết cô đến đó, chắc chắn sẽ tiến xa hơn trên con đường chơi đàn của họ! Cô cứ coi như là dẫn dắt chúng nó? Sự xuất hiện của cô rất có ý nghĩa đối với bọn nhỏ!”

Cuộc thi đánh đàn toàn quốc??

Giai Tịnh chợt nhớ ra, hạng nhất là Lê Thư Kỳ, hạng hai là Bạch Tuyết Dung...

Cô không tiện xuất hiện cho lắm.

“Nói sau đi.”

Thấy cô không từ chối thẳng thừng, tức là còn có chút hy vọng, đối phương vui mừng khôn xiết “Được thôi, vậy tôi sẽ chờ tin tốt của tiền bối nha…”

Buổi trưa.

Giai Tịnh không có ra ngoài ăn cơm cùng Tư Thần Xuyên, sau khi tan làm trực tiếp chạy đến bệnh viện một chuyến.

“Tiểu Giai Tịnh, cuối cùng cô cũng đến rồi!” Đường Thiếu Trạch đang ăn cơm hộp trong văn phòng, thấy cô xuất hiện, vội vàng hỏi xem cô ăn cơm chưa.

Được biết là cô vẫn chưa ăn cơm, Đường Thiếu Trạch buông đũa xuống chạy ngay đến căn tin để lấy một phần cho cô.

Giai Tịnh vốn dĩ nói không cần, tại vì sau khi thăm bà Bạch xong, cô muốn đến căn tin của công ty ăn một bữa, xem đồ ăn dạo này thế nào rồi.

Nhưng Đường Thiếu Trạch lại sợ cô đói, liền chạy nhanh xuống lầu lấy một phần.

Giai Tịnh đi tới phòng bệnh, nhìn một cái liền thấy trên tay bà Bạch đang cầm một sợi dây tay.

Đó là sợi dây năm đó lần đầu tiên cô kiếm được tiền mua tặng cho bà...

Mỗi lần bà tỉnh lại đều sẽ tìm món đồ này, tìm được rồi thì sẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Giai Tịnh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng lấy sợi dây tay ra khỏi tay bà, không ngờ bà lão nằm trên giường bệnh dường như cảm nhận được gì đó, từ từ mở đôi mắt lên.

“Tịnh Tịnh, con tới rồi à?” Mái tóc Lý Nhạc Doanh bạc phơ, khuôn mặt hiền từ, nhìn thấy Giai Tịnh, giọng nói suy yếu của bà có chút kích động “Con cuối cùng cũng tới rồi…”

“Bà.”

Giai Tịnh vừa mở miệng, nước mắt của bà lão đã bắt đầu ngập tràn “À, à, nằm ngủ lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng nghe thấy được giọng cháu gái cưng của bà rồi…”

“Cơ thể của bà còn chưa khỏe hẳn, không thể kích động được.” Giai Tịnh lau nước mắt cho bà, từ từ nâng đầu giường lên, rót cho bà một ly nước “Trước hết hãy làm dịu cổ họng đã.”

“À, được…” Lý Nhạc Doanh nhận lấy ly nước mà cô đưa tới, nghe lời của cô uống hết, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại của cô “Đám người Từ Nhược Văn bắt nạt con phải không?”

Giai Tịnh mỉm cười “Không có.”

“Mấy hôm trước, bà bỗng nhiên tỉnh lại, nghe bọn họ nói là đã đưa con về với gia đình ruột của mình…” Lý Nhạc Doanh vừa nhớ đến việc này, liền tức giận, xém chút nữa huyết áp lại tăng.

Giai Tịnh vội vàng vuốt lưng bà “Bà ơi, bà đừng kích động, ba mẹ ruột của con đối xử với con rất tốt…”

“Thật sao?”

“Ừm.” Giai Tịnh cười dịu dàng “Bà xem nguyên người của con có chỗ nào trông như bị bạc đãi qua không?”

Lý Nhạc Doanh sống an nhàn sung sướng nhiều năm, tự nhiên nhìn ra được quần áo trên người cô đều là đồ đắt tiền đặt người ta làm, tuy không nhìn ra được là của nhãn hiệu nào, nhưng chất liệu, kiểu dáng đều là hàng thượng hạng...

Ngay cả cổ của cô cũng đeo sợi dây chuyền vương miện xinh đẹp.

Bà có chút ngạc nhiên, sợi dây chuyền này, sao nhìn quen quá vậy? Hình như đã gặp qua ở đâu rồi...

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, bà lại không có chút ấn tượng nào, nên quyết định không nghĩ nữa.

Bà lại tiếp tục nhìn vào cổ tay của Giai Tịnh, thấy cô còn đeo một sợi lắc tay hình con bướm xinh đẹp, được tạo ra bởi rất nhiều viên kim cương chất lượng cao.

Gia đình ruột của con bé, chắc là rất có điều kiện!

Chỉ là...

Lý Nhạc Doanh vừa nghĩ đến việc đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, lại không phải là cháu gái ruột của bà, con tim của bà lại đau đớn không chịu được, đặc biệt là Từ Nhược Văn cái thứ không có lương tâm, vậy mà lại đuổi đứa nhỏ ưu tú như thế đi, không niệm một chút tình thân nào!

“Bà ơi, nếu bà nhìn thấy con lại kích động như vậy, sau này con không dám tới nữa đâu.”

Nghe Giai Tịnh chọc bà, Lý Nhạc Doanh bật cười, vội vàng lau nước mắt “Đừng, con có rảnh thì đến thăm bà, nếu không bà rất nhớ con, cũng không biết đến đâu để tìm con. ”

Giai Tịnh cười nhẹ “Bà cứ yên tâm, con có rảnh là đến thăm bà ngay.”

“Tuy trên người con không chảy dòng máu của nhà họ Bạch, nhưng bao nhiêu năm nay, bà đã coi con là cháu gái ruột của bà rồi, bà còn ngóng chờ con gả chồng đấy!”

Giai Tịnh cười cười “Vậy thì e là phải để bà chờ lâu rồi.”

“Bà không sợ việc phải chờ, chỉ cần con gặp được người tốt, người đó thật sự đối xử tốt với con. Kiếp này bà thật sự không còn vướng bận gì nữa!” Lý Nhạc Doanh vỗ vào mu bàn tay của cô ấy nói “Nếu gia đình ruột đối xử với con không tốt, cũng đừng giấu bà.”

Giai Tịnh:??

“Chờ bà khỏi bệnh, thì con hãy trở về căn nhà này! Bà mua một căn nhà mới, hai bà cháu ta ở cùng nhau, không ở cùng bọn họ nữa…”

Giai Tịnh biết, kiếp này cô sẽ không bao giờ trở về nhà họ Bạch nữa, nhưng cô vẫn dịu dàng nói “Sau này con sẽ ở bên bà nhiều hơn.”

Bạn đang đọc Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ của Tô Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Doremon98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.