Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01 -02

Phiên bản Dịch · 2234 chữ

Nhất | Nhà ai có nữ nhi

Khi đó, nàng vẫn là bồng môn ngọc bích.

Áo vải xanh ngọc, hai búi tóc hồn nhiên. Hai bên tóc mai bên dài bên ngắn không bằng nhau, lướt qua lướt lại hai tai trắng như ngọc của nàng. Mười bốn tuổi, tất cả suy nghĩ đều bình thản như mây trôi, như mùa xuân tiết trời tháng ba, xuân sắc đã tới hãy còn thanh đạm. Khi đó nàng vẫn cùng mẫu thân ở quê. Sông núi xinh đẹp của Giang Nam, gió thiên nhiên và ánh mặt trời chiếu xuống, nhiễm lên nàng. Tuy đường nét dung mạo nàng mỏng, nhưng lại có vẻ mượt mà nhẹ nhàng. Nàng tự nhận là nữ tử không xinh đẹp, bởi vì tử nhỏ đã nhìn quen phong thái của mẫu thân.

Mẹ của nàng, thực ra cũng chỉ là nữ tử áo thô quần vải tuổi còn trẻ, mỗi ngày bà đều dựa vào cửa, cúi người thắt đai lưng dưới áo cho nàng. Mẹ của nàng, mu bàn tay vẫn trắng nõn, ngón tay nhỏ chỉ như cây hành. Bà luôn lấy mu bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, vô hạn chìu mến. Sau này nàng mới biết , mẹ sợ lòng bàn tay thô của bà làm đau da thịt vô cùng mịn màng của nàng.

Nàng lớn lên giống mẫu thân. Ngay cả nét sầu oán nơi khoé mắt đuôi mày, cũng giống nhau. Nàng hay trầm mặc, dùng vẻ mặt im lặng để chống đỡ tâm tư bạc mệnh.

Khi đó nàng, cực kỳ nhu thuận. Trán cúi xuống, hai mắt cũng cụp xuống. Đôi môi anh đào kia suốt ngày cẩn thận mím lại. Trong tay khẽ nắm vạt áo mềm. Đây là tư thế của nàng. Im lặng, hiền thục.

Cánh đồng nơi thôn quê tháng ba, màu xanh phủ khắp nủi rừng, khi người thanh niên áo trắng kia đánh ngựa đi qua, nàng bất ngờ ngẩng đầu. Vì bị tiếng vó ngực đốc đốc kia làm giật mình, thời điểm nàng ngẩng đầu, có phần hoảng sợ. Tuy nhiên, một chút lo lắng nghi hoặc ở trong mắt kia ở trong mắt người khác lại là chút phong tình. Hoảng sợ che đầu, là dáng vẻ lúc đấy của nàng . Trong tay nàng đang cầm một cây củ cải cho nên không làm rối mái tóc, chỉ khẽ nghiêng đầu một cái, ánh mắt nghiêng nhìn lên.

Người cưỡi ngựa, giờ phút này hơi cúi người. Bóng dáng nhạt kia, chiếu vào trong đôi mắt thân thuý của hắn. Khoé môi hắn cong lên, hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười nhạt.

“Cô nương, đi Vĩnh Gia huyện cần đi đường nào?”

Đây là câu đầu tiên hắn nói với nàng. Nàng có chút thất thần. Nam tử kia từ từ xuống ngựa, mỉm cười đến gần. Hắn đã qua cái tuổi trẻ ngông cuồng, giữa hàng lông mày nhiễm lên phần tang thương thế tục. Không dấu được ánh mắt của một người từng trải. Cũng là sau này nàng mới biết được. Nhưng ngay lúc đó hắn mỉm cười đoan chính mà có phần long trọng. Hết thảy của hắn, đều là thanh khiết không nhiễm chút bụi trần.

Hắn hỏi nàng: “Cô nương, đi Vĩnh Gia huyện cần đi đường nào?”

Thanh âm không giận, cũng không buồn bực, giống như gió xuân thôi qua. Một tiếng “cô nương”, có sự tôn trọng và thương tiếc thật lớn. Nàng khi đó là thiếu nữ lòng dạ yếu đuối, có phần hốt hoảng si mê, thanh âm không kìm được run rẩy: “Nơi này đã là địa với của Vĩnh Gia rồi.”

“Đa tạ.” Nam tử kia mỉm cười, cúi người về phía nàng. Vẻ biết ơn trịnh trọng này, rõ ràng là coi nàng như một nữ tử đoan trang đã trưởng thành. Trong nội tâm nàng, thoáng chốc cũng cảm kích với sự trịnh trọng này.

Sau đó, hắn dắt ngựa, ung dung xoay người. Nàng nóng vội, ánh mắt dõi theo hắn, có chút si, có chút mến. Sau khi hắn đi vài bước, đột nhiên xoay người, nhìn biểu hiện ngây thơ của nàng không xót một chút nào. Nàng vội cúi đầu, đỏ ửng mặt.

“Cô … ở gần đây sao?” Hắn dựa vào ngực hỏi. Nàng gẩng đầu, chẳng biết tại sao nàng lại đưa tay chỉ về hướng xa xa “Là ở chỗ kia, Thẩm Gia thôn.” Ánh mắt của hắn nhìn theo ngón tay của nàng, mỉm cười. Nụ cười này, không phải đối với nàng nhưng nàng lại có chút hoảng hốt.

Hắn hỏi : “Vậy thì, cô nương họ Thẩm?” Nàng buồn bã lắc đầu, nói “Không phải.” Nguyên do trong này không cách nào giải thích. Lòng nàng trầm xuống, quay đầu định đi. Nam tử kia đứng sau lưng nàng, lại cười nói: “Nhánh cây này, dáng thật đẹp.”

Nàng kinh ngạc cúi đầu, nhìn nhánh cây mình tuỳ tiện cầm trong tay. Nam tử xa lạ kia dùng ngữ điệu ôn hoà nhẹ nhàng, khẽ giọng thì thầm: “ Úc úc thanh thanh, trường quá thiên tầm[1]”

Câu cầu chúc đoan chính như vậy, khiến nàng hơi giật mình. Khi đó nàng còn non nớt, cũng không có mơ mộng phù sinh phồn hoa. Sau này rất nhiều rất nhiều năm về sau, trong lúc nàng ngủ ở Điện Hiển Dương, khi mệt mỏi tỉnh giấc, luôn nhớ về hình ảnh lúc còn trẻ này. Mẫu thân, đã sống quãng đời còn lại ở nông thôn. Bà nói, Thanh Hành, con sẽ không bạc mệnh, đừng giống như mẹ … Ai! Tiếng vọng tự nhiên này, ở trong những năm tháng trống vắng, càng phát ra thê lương.

Nàng nhắm mắt, bàn tay gầy như que củi, che ở trước dung nhan tiều tuỵ. Nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay, cuộn trào không dứt.

Đã rất nhiều rất nhiều năm, nàng chưa từng khóc đã như vậy.

Thanh Hành, đây là cái tên năm đó của nàng.


[1] Xanh tươi um tùm, trải dài nghìn dặm

Nhị | Tình này tự mình thầm giữ

Mùa xuân năm mười bốn tuổi ấy, khắp Vĩnh Gia thôn đều truyền tụng việc chương công thế tử tới Vĩnh Gia huyện ở tạm. Nào là y tao nhã, văn chương đẹp, có một không hai trên đời.

Thanh Hành từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, nhưng tận đáy lòng lại nhớ kỹ một cái tên: Nhan Duyên Chi

Có một tối, tiếng côn trùng ban đêm kêu vang khắp lùm cây. Bị một loại cảm giác đứng ngồi không yên dày vò, nàng trằn trọc không thể yên, cuối cùng buồn phiền đứng dậy, khẽ bước đi qua bụi cỏ che cửa.

Ánh trăng nơi thôn quê có chút thê lương. Nỗi lòng nàng lúc này, cũng có chút thê lương. Nàng nhớ tới rất nhiều thứ vụn vặt mơ hồ: trong đêm đen mưa gió, lầu son cửa ngọc đổ vỡ, tiếng kêu khóc bi thương kinh tâm động phách, tiếng giận dữ chửi rủa thậm tệ ; một mình cô độc sợ hãi, tiếng xe ngựa ầm ầm kinh hoàng …. Không, không, đây không phải những năm tháng nàng từng trải qua, nàng đã quên hết rồi. Từ trước đến giờ nàng chỉ ở nơi thôn quên gió mát trăng thanh này, nàng chẳng qua chỉ là một cô gái nông gia bình thường. Nàng phải tin tưởng chính mình, từ nhỏ nàng đã là như thế.

Những ý niệm hỗn loạn trong đầu này, luôn quấy rầy nàng. Trong lúc đấu tranh nàng đã đi ra ngoài dịch quán. Đêm dài, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, cùng tiếng xào xạc của gió xuân thổi lên cỏ cây.

Thanh Hành đột nhiên giật mình, sau khi tim đập mạnh một tiếng, nháy mắt phục hồi lại vẻ trầm tĩnh. Nam tử kia, bóng nghiêng đổ thân hình gầy yếu cao ngất của hắn lên cửa giấy, bị ánh nến lay động đung đưa, vô tri vô giác lớn hơn lên, lớn đến mức chiếm cứ cả trái tim của nàng, bao trùm khắp bầu trời của nàng.

Sau này nàng mới hiểu ra, đi theo sự dẫn dắt của bóng tối, men theo hướng con tim nàng, khiến nàng thân bất do kỷ đi tới cửa phòng của hắn. Lúc đó, bọn họ chỉ còn cách một tầng giấy mỏng manh, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được hơi thở dịu dàng của nam tử trẻ tuổi. Ở một khắc này, Thanh Hành đã rơi nước mắt

Thật ra nàng là một nữ tử cô đơn. Một cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa khoá chặt trên ấn đường của nàng. Giờ phút này, bóng hình ôn nhu này bỗng khiến nàng cảm thấy an bình, khoan khoái, giống như cả thân thể lẫn tâm tư đều đem kỷ thác ở nơi này.

Thanh Hành nhìn chằm chằm vào bóng dáng mông lung kia, từ từ áp sát. Nàng nghe được tiếng hắn nhẹ giọng ngâm vịnh, thanh âm kia không giống như vẻ thanh tao lịch sự nàng gặp lúc ban đầu. Rõ ràng là có một loại trọng lượng, có sầu có oán, nhưng lại cương nghị không suy. Hắn ngâm:

“Nguyễn công tuy luân tích , thức mật giám diệc động.

Trầm tuý tự mai chiếu, ngụ từ loại thác phúng.

Trường khiếu nhược hoài nhân, việt lễ tự kinh chúng.

Vật cổ bất khả luận, đồ cùng năng vô động”

Hắn ngâm ba lần. Thanh Hành tập trung toàn bộ tâm lực, nhớ kỹ mấy câu này. Thực ra nàng cũng không hiểu. Nhưng ban ngày, khi lần nhứ hai nghe thấy mọi người dùng khẩu khí cực kỳ hâm mộ nói về Nhan Duyên Chi, nàng không nhịn được mỉm cười.

Thật ra tâm tư của nàng rất tinh tế. Thời điểm đầu hạ, cây xương bồ mọc ra trong nước, trong đá. Nàng bỏ hài, xắn quần vài lên đầu gối. Làn da trắng nõn ngâm trong nước trong, từng gợn sóng đùa nghịch ben trong nội tâm vui mừng lại sầu tư của nàng. Nàng thật cẩn thận nhổ cây xương bồ, lại cắt sửa thành một bó mềm mại, trong đêm tối lặng lẽ đặt ở dưới của sổ của hắn.

Không ai phát hiện ra. Sau khi nàng trở về, nằm ngủ say ở bên cạnh mẫu thân, nghĩ thầm, hắn có thể để ý hay không, rồi sau đó đêm hôm sau đi ra xem xét?

Ngày hôm sau, nàng lại đi tiếp. Cẩm một cây xương bồ mới, duyên dáng yêu kiều ở dưới cửa sổ. Nàng nghĩ, ngộ nhỡ hắn thật sự đi ra, nàng nhất định phải dũng cảm, mỉm cười với hắn, hỏi hắn có nhớ nàng hay không, sau đó nói cho hắn biết, hương của cây xương bồ rất dễ chịu. Cây xương bồ im lặngnằm ở trong lòng nàng, nhưng hắn không có xuất hiện. Nàng bị tâm tư của mình quấy rầy, gần như sắp ngạt thở. Nước mắt lại chảy ra. Nhưng nàng lại cảm thấy an tâm, nghĩ, hắn không biết cũng tốt.

Nhiều ngày sau đó, mỗi ngày Thanh Hành đến, hắn lại yên tĩnh nhận lấy, ngay cả tâm thăm hỏi cũng không có. Thanh Hành khó hiểu, nhưng lại vui mừng, có khi lại cảm thấy hắn thật đáng giận.

Nàng lén lút tìm hiểu: “Nhan tiên sinh tuổi tác như vậy, nên có vợ rồi chứ.”

Bạn nữ của nàng ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết sau? Nhan tiên sinh trước giờ chưa lập gia đình”

Trong lòng nàng vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ. Bạn nữ của nàng nói cho nàng biết: “Nghe nói Nhan tiên sinh là người quá chính trực, ở kinh thành không được như ý, cho nên đến Vĩnh Gia huyện chúng ta, mong muốn có một nơi thanh tĩnh đấy…”

Trong lòng nàng có chút thương tiếc. Hắn có phong thái như vậy, nên khoác áo tím đai vàng[1] bước trên thềm ngọc. Mấy ngày trước Vĩnh gia Thái Thú đến nông thôn tuần tra, Thanh Hành nhìn theo đuôi kỵ mã của hắn, bộ dạng khí vũ hiên ngang thật khiến nàng vui mừng. Nàng cũng giống như các bạn nữ khác, cúi đầu thu tay áo, đứng ở bên đường. Nhưng ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối đều chuyên chú đuổi theo hắn. Ánh sáng trong con ngươi không giống như vẻ yên lặng ngày thường của nàng.

Nhan Duyên Chi cuối cùng đã phát hiện ra nàng. Ánh mắt của hắn như một dòng nước trong, chậm rãi chảy xuôi. Chưa từng lưu lại thứ gì, lại mang đi rất nhiều tâm tư của Thanh Hành.

“Thanh Hành, ngươi có biết hay không,” Có người nói “Muội muội của Nhan tiên sinh gả cho vọng tộc trong quận Lưu Hiến Chi. Lưa gia nhìn trúng tài hoa của Nhan tiên sinh, muốn tiến cử hắn vào triều, còn muốn chọn cho hắn một danh môn thục viện[2] đấy.”


[1] Áo quan

[2] Nữ nhi về nữ nhi hiền đức nhà danh môn, ý muốn tìm vợ.

Bạn đang đọc Thiên kim phú của Tử Lưu Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.