Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Đúng vào lúc này, ở hướng cửa lớn đột nhiên vang lên những âm thanh kinh ngạc và cảm thán, Nghê Hồng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn qua thì liền thấy bóng dáng mảnh khảnh thon thả đang từ từ bước vào.

Bàn tay đang cầm ly rượu của cô ta lập tức siết chặt lại.

Nghê Miểu mặc một chiếc váy dự tiệc màu xanh, lễ phục không biết là làm bằng chất liệu gì, lúc di chuyển có ánh sáng khẽ chuyển động theo, làn da trắng bóng như tuyết, sự chênh lệch quá rõ ràng, giống như là một thiên thần bị rơi xuống thế gian vậy.

Ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều bị cô làm cho thu hút, đến ngay cả Trần Thiên Hạo vừa mới bước ra, trong mắt cũng không thể che giấu đi sự kinh ngạc và mê mẩn.

Anh ta vừa định đi lên phía trước, liền bị mẹ đứng kế bên lôi lại một cái, trong mắt còn mang theo sự cảnh báo, Trần Thiên Hạo cũng chỉ có thể tiếc nuối rồi hạ chân xuống.

Nghê Chí Cường khẽ nhíu mày nói: “Sao nó lại tới đây vậy?”

Tô Mai với ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng Nghê Miểu, nhưng lại có chút ý hoà giải: “Thôi bỏ đi, dù sao nó cũng là đứa trẻ mà chúng ta nuôi dưỡng từ nhỏ, việc này một lát nữa nói vài câu rồi bỏ qua đi, khoảng thời gian này có lẽ cũng đã phải chịu đựng đủ rồi.”

Nghê Chí Cường hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.

Móng tay của Nghê Hồng Nguyệt đều cắm cả vào lòng bàn tay: “Hệ thống, có thể lại tăng thêm bộ lọc chán ghét của cha mẹ đối với Nghê Miểu không?”

“Đề nghị ký chủ trong khoảng thời gian ngắn không gia tăng thêm, nếu không sẽ có vài khả năng việc gia tăng với não bộ của đối tượng sẽ tạo thành tổn thương nghịch chuyển.” Âm thanh máy móc của hệ thống ở trong tâm trí cô ta vang lên.

Cô ta không chú ý tới, trong lúc này, ánh mắt của Nghê Miểu vừa hay nhìn tới thân người cô ta, khẽ nhíu mày.

“Mấy cái này không cần ngươi lo lắng, điểm tích lũy hoàn thành nhiệm vụ gần đây ta của ta đâu, đổi cho ta đi! ”

Một lúc sau, âm thanh mới của hệ thống lại lần nữa vang lên: “Được, ký chủ.”

Phía bên kia, thái dương của Tô Mai đột nhiên đau nhức, bà cau mày nhấc tay lên xoa, rồi ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Nghê Miểu đã ngồi vào trong góc, sao mà quay trở lại cũng không chịu an phận, ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy, còn không phải là nổi bật hơn Hồng Nguyệt sao? Tô Mai khẽ cau mày, xem ra việc đưa con bé quay trở lại nên hoãn lại trước đã.

Nghê Hồng Nguyệt vẫn luôn lặng lẽ quan sát sắc mặt của bọn họ, nhìn thấy điều này cô ta mới nở nụ cười hài lòng.

Rất nhanh, Nghê Chí Cường đã đi tới phía trước, với tư cách là người dẫn chương trình, trước tiên là phải cảm ơn mọi người đã đến, sau đó lại công bố thân phận của Nghê Hồng Nguyệt, thể hiện tình yêu thương của Nghê gia dành cho cô con gái ruột này.

Cuối cùng, Nghê Chí Cường còn nói đùa nhắc đến cuộc hôn nhân của gia đình họ với đứa con trai nhà họ Trần, những người có mặt ở đó đều là người thông minh, từ giọng điệu của ông ta cũng nghe ra được rằng cuộc hôn nhân này sắp đổi chủ rồi.

Những ánh mắt đồng cảm hướng tới trên người Nghê Miểu.

Nghê Miểu ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Nghê Hồng Nguyệt gương mặt có vẻ xấu hổ đang đứng bên cạnh Nghê Chí Cường, cô hơi nhướng mày, thì ra đây chính là mục đích mà cô ta gọi bản thân tới đây? Muốn khoe khoang sao? E rằng không có đơn giản như vậy.

Quả nhiên, không qua bao lâu, Nghê Hồng Nguyệt liền cầm theo ly rượu đi tới.

Bên cạnh cô ta còn có vài nữ sinh trẻ tuổi, có vài người là bạn tốt của cô ta ở trường, cũng có một vài người bạn trong giới mà cô ta vừa quen biết được.

Trong đó còn có hai người Lý Hồng và Vương Mai, bọn họ mặc những bộ lễ phục rất mắc tiền, đi qua đi lại như thoi đưa, len lỏi giữa nhóm người mà bình thường bản thân không cách nào giao tiếp được, đôi má phấn khích cũng ửng hồng lên.

“Nghê Miểu, cảm ơn vì em có thể đến đây.” Nghê Hồng Nguyệt đi đến trước mặt Nghê Miểu, bày ra thư thái của một người chủ nhân.

Nghê Miểu gật gật đầu: “Không cần khách sáo, đúng rồi, tôi vừa đi thăm mẹ Chu, hợp đồng của dì ấy vừa hay hết hạn rồi, tôi đứng ra làm chủ giúp dì ấy chấm dứt hợp đồng, không có vấn đề gì chứ?”

Nụ cười của Nghê Hồng Nguyệt đông cứng lại: “Không…không vấn đề gì.”

“Tới lượt cậu đến làm chủ sao? Đấy là người làm trong nhà của Hồng Nguyệt, cậu đã bị đuổi ra khỏi Nghê gia rồi, cậu còn quản được người giúp việc trong ngôi nhà này sao? Hay thật sự đem mình thành mâm thức ăn rồi.” Lý Hồng đứng đối diện Nghê Miểu cười nhạo.

“Đúng là như vậy, một thiên kim giả thì nên có ý thức của một thiên kim giả, Hồng Nguyệt là người hào phóng nên mới cho cậu bước vào cánh cửa này, thì cậu nên biết điều ngoan ngoãn đi theo quẫy đuôi đi, đừng có gây chuyện nữa.” Vương Mai cũng tiếp lời.

Nghê Miểu ngẩng đầu lên nhìn hai người họ với một ánh mắt lạnh lùng, hai người họ bất giác lùi lại một bước theo bản năng.

“Đã làm chó thì nên ngoan ngoãn vẫy đuôi, đừng có mà đi cùng chủ nhân mới rồi quay lại sủa với chủ nhân cũ, loại như vậy có lẽ không phải là chó ngoan.” Nghê Miểu đáp.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.