Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1047 chữ

“Căn phòng học này là căn phòng trước kia ba nữ sinh đó nhảy xuống.” Hiệu trưởng Giang nuốt nước miếng, nhìn căn phòng tối om chỉ cảm thấy sống lưng cả người lạnh lẽo.

Nghê Miểu nhấc chân đi vào, Mao Như Phong đi theo phía sau, hiệu trưởng Giang do dự hai giây, vừa mới chuẩn bị bước vào, lập tức cảm giác có một đợt khí lạnh lẽo từ sau lưng đánh úp tới, đồng thời khiến da đầu tê dại, cảm giác nguy cơ này làm trái tim ông ấy thấy kinh hoàng.

Một đôi tay xanh trắng chậm rãi bò lên bờ vai ông ấy nhưng vừa mới tiếp xúc với quần áo của Giang hiệu trưởng thì một luồng kim quang hiện lên, tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn làm hiệu trưởng Giang theo phản xạ che kín lỗ tai.

Ông ấy cảm giác túi áo của mình phát ra nhiệt độ, duỗi một tay ra sờ thì lấy ra tấm lá bùa đơn giản, lá bùa lúc này còn tản ra kim quang nhàn nhạt, cầm trong tay phát ra nhiệt độ cũng xua tan lạnh lẽo trong lòng.

Hiệu trưởng Giang xoa mồ hôi lạnh trên trán, xem ra ông ấy đã xem thường vị Nghê đại sư này rồi, thế này đâu phải lợi hại bình thường mà phải là vô cùng lợi hại mới đúng.

Ông ấy cũng không hề do dự nữa, chạy nhanh kéo đôi chân sắp nhũn ra của mình đi về hướng của hai người Nghê Miểu.

Lúc này trong phòng học đã xuất hiện thân ảnh của nữ quỷ, Nghê Miểu đang giằng co với cô ta, Mao Như Phong đứng lưng tựa lưng vào cô, kiếm gỗ đào trong tay cũng tản ra ánh sáng tím mỏng manh.

Ngoại trừ nữ quỷ vừa mới đánh lén hiệu trưởng Giang, trong phòng còn có hai nữ quỷ đầu tóc bù xù khác không thấy rõ khuôn mặt.

Hiệu trưởng Giang không nhìn thấy gì cả, Nghê Miểu trực tiếp dẫn một tia sương đen ở chỗ này bám vào mí mắt ông, Giang hiệu trưởng chỉ cảm thấy mí mắt phát lạnh sau đó cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến hóa.

Bất thình lình nhìn thấy hai luồng sương đen tản ra từ người hai nữ quỷ, hiệu trưởng Giang sợ tới mức lui về ra sau vài bước.

Ông ấy khăng khăng phải tiến vào vì muốn làm rõ chân tướng câu chuyện, bây giờ tận mắt nhìn thấy, Giang hiệu trưởng cũng tin mấy lần tử vong trước thật sự do những nữ quỷ này làm ra.

Nghê Miểu nhìn hai luồng huyết khí và âm khí nồng đậm của nữ quỷ trước mặt, đôi mắt hơi tỏa sáng.

“Hiệu trưởng, thầy tìm một chỗ kín đáo trốn đi, nhớ đừng đi ra ngoài.” Nghê Miểu vừa mới dặn dò xong, luồng sương đen trong phòng lập tức lan rộng khắp nơi, hai nữ quỷ kia chủ động tấn công.

Kim quang nhàn nhạt phủ lên bàn tay Nghê Miểu, ngay sau đó cô với Mao Như Phong cùng nhau xông lên.

Nghê Miểu mở mắt ra, cô nhận ra bản thân đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, quần áo thì đã ướt đẫm. Trước mặt cô là một đám nữ sinh đang cười đùa nhăn nhở, còn có một cái camera đang chĩa thẳng vào người cô, chụp lại những bức ảnh vô cùng chật vật.

Bên cạnh cô còn có hai nữ sinh khác đang khóc thút thít.

"Sao mày không nhìn lại thân phận của mình đi, có thế này mà cũng dám đến gần Trình Vũ, sao anh ấy có thể đặt cái loại nhà quê rác rưởi như mày vào trong mắt được?" Một nữ sinh cầm đầu nói.

"Tôi không có, ngày hôm qua tôi chưa lấy được bài thi nên lớp trưởng Trình mới mang bài thi tới cho tôi thôi!" Nữ sinh ngồi bên cạnh Nghê Miểu nhỏ giọng biện giải.

"Chỉ lấy bài thi thôi sao mày dựa vào anh ấy gần thế làm gì? Tao thì thấy mày là cái loại đê tiện, thấy người ta học tập giỏi, còn đẹp trai gia thế tốt nên mới định trèo cao chứ gì!" Đàn em hung hăng nhất xen mồm.

"Bọn mày xông lên, lột quần áo chúng nó ra cho tao. Thiếu hơi đàn ông thế thì để tao giúp một tay." Nữ sinh cầm đầu quả nhiên bị câu nói của đàn em chọc cho tức điên lên, cô ta cười lạnh ra lệnh.

Đàn em sau lưng cô ta dâng lên bao vây, hai nữ sinh bên cạnh Nghê Miểu run bần bật, rồi bỗng cô ả đàn em ré lên một tiếng như heo bị chọc tiết.

Thấy ánh mắt không thể tin nổi của cô ta, Nghê Miểu cười khẽ một tiếng: "Tao biết chúng mày đều không phải người nên cớ gì chúng mày lại dùng cách đánh người của nhân loại chứ?"

Khi cô nói chuyện, hai đàn em khác cũng bị cô ném mạnh ra ngoài.

Còn mấy ả đàn em đứng tại chỗ không dám tiến lên, Nghê Miểu không hề có ý định buông tha. Cô vòng qua mấy con ma nằm rên rỉ trên đất chạy tới đá mấy ả đàn em ngã xuống đất, bao gồm cả người vẫn luôn ra lệnh từ phía sau.

Nghê Miểu phủi tay, đứng giữa đám ma quỷ đang ngã dưới đất: "Không có ý gì đâu, nhưng mà các vị đang ngồi dưới đất đều là rác rưởi."

Những con ma đang ngã dưới đất đều tức mà không dám nói gì, hồn thể đang cảm nhận đau đớn mãnh liệt, bọn họ cuộn mình lại như thể làm vậy sẽ khiến họ bớt đau hơn.

Hai nữ sinh bị bắt nạt ngồi ngơ tại chỗ, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô, dường như không thể ngờ tới cảnh tượng này.

"Những người này chính là hung thủ đã làm hại các cô à? Xem ra các cô cũng không giống như những người bị sát hại khác cắn nuốt hồn phách của kẻ thù." Nghê Miểu nói.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.