Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu ra

Phiên bản Dịch · 2408 chữ

Ba huynh đệ cùng nhau dùng bữa, khẩu vị của Dận Tường và Dận Hữu vô cùng tốt, hai người ăn còn nhiều hơn so với chủ nhân là Dận Chân, dùng xong thức ăn, hai người họ cũng đều ở lại, tự ôm một ly trà rồi ngồi trong thư phòng trò chuyện mấy câu vô nghĩa.

“Thập Tam a, lần sau ngươi đến ăn với Tứ ca đừng quên đem Thập Tứ đến, chớ khách sáo với Tứ ca ngươi làm chi.” Dận Hữu vừa uống trà, vừa cười tủm tỉm mở miệng: “Nhiều thêm một người, cũng không hơn bao nhiêu đâu nhỉ?”

Thập Tam nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: “Thất ca nói rất có đạo lý.”

Dận Chân cũng ngẩng đầu nhìn Dận Hữu một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lập tức cầm tách trà lên uống, che giấu cảm xúc vừa mới lộ ra ngoài.

“Chủ tử, phúc tấn trong viện cho người đến báo tin, đại a ca phát sốt, lúc này đang khóc rống không ngừng.” Tiểu Lộ Tử vốn không dám đi quấy rầy ba vị gia này, nhưng dù sao cũng là con nối dõi của chủ tử, hắn nào dám chậm trễ.

Dận Chân nghe vậy liền đứng dậy, “Gia đi qua nhìn thử.”

Dận Hữu và Dận Tường ở bên cạnh vừa nghe thấy thế cũng đi theo xem tình hình, dù thế nào hai người cũng là trưởng bối, nên đi nhìn một cái.

Đèn đuốc trong viện Tứ phúc tấn sáng trưng, thấy ba người đi vào, bọn nô tài liền thỉnh an họ, Dận Hữu vào phòng Hoằng Huy, nhìn chung quanh, bên trong bày đầy đồ sứ đủ màu, thậm chí còn có thể ngửi được mùi huân hương. Y không khỏi cau lông mày lại.

Người của Thái Y Viện đã chạy tới, người này là Thái y chuyên về hài tử, khi ba người vào cửa là vừa vặn lúc hắn bắt mạch xong, nhìn thấy ba người bọn họ, hắn liền đứng dậy thỉnh an, sau đó nói: “Ung Quận Vương, bệnh của đại a ca cũng không quá nghiêm trọng, vi thần vừa kê xong đơn thuốc, cứ uống thuốc đúng giờ là không có gì đáng ngại.”

“Làm phiền Lý thái y rồi.” Dận Chân ra hiệu bảo Tiểu Lộ Tử đang đứng phía sau đi chuẩn bị việc này, hắn xoay người thấy Dận Hữu nhíu mày, liền hỏi: “Thất đệ, làm sao vậy?”

Dận Hữu lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Bản thân ta chỉ cảm thấy, tiểu hài tử là không nên nuông chiều quá, mấy thứ huân hương này đối thân thể tiểu hài tử không có lợi, còn có, đồ sứ xanh xanh đỏ đỏ kia, mới nhìn đã thấy quáng cả mắt, bày trong phòng tiểu hài tử có chút không thích hợp.”

Dận Chân biết từ trước đến nay Dận Hữu đều không thích nhiều lời, nếu hôm nay y đã nói như vậy, hắn cũng không hỏi nguyên do, liền phân phó người phía dưới nghe theo, sau khi phân phó xong mọi thứ, hắn quay qua nhìn lại liền thấy Dận Hữu đã chạy tới bên giường hài nhi của mình.

Vào tiệc đầy tháng, Dận Hữu không có cơ hội nhìn thấy Hoằng Huy, lúc này thấy Hoằng Huy trắng trắng mềm mềm, giống như cái bánh bao nhỏ mới ra lò, trắng trắng mập mập, nhịn không được đưa tay sờ sờ hai má Hoằng Huy, “Mấy ngày nữa ta gọi người làm một ít đồ chơi của tiểu hài tử để cho tiểu tử này học động thủ động cước. Tứ ca, ngươi đừng giam nó một chỗ, tiểu hài tử phải bò qua bò lại mới tốt cho cơ thể.”

Dận Chân nghe y nói cũng không trả lời, Tứ Phúc Tấn vừa vào cửa đã nghe những lời này của Dận Hữu, liền đoán ra Dận Hữu hẳn là thích nhi tử của mình, cười nói: “Không nghĩ Thất gia cũng am hiểu việc nuôi dạy hài tử như vậy, Tứ tẩu liền ở đây tạ ơn món đồ chơi của ngươi.”

“Cái này, coi như ta không tặng cũng phải tặng.” Dận Hữu ra vẻ phiền muộn thở dài, sau đó liền mở miệng nói: “Tiểu tử Hoằng Huy này thoạt nhìn trắng nõn nà, thật muốn ôm đến quý phủ của ta nuôi quá.”

Tứ Phúc Tấn vừa nghe liền nở nụ cười, còn tâm tình của Lý thị cùng Tống thị đi theo phía sau nàng thì vô cùng phức tạp, hai người đều biết quan hệ của Thất a ca và gia mình rất tốt, Thất a ca nói lời này, không phải tỏ rõ mình thiên vị nhi tử của phúc tấn sao? Hai người đỏ mắt nhìn Hoằng Huy, như hận không thể đó là hài tử của mình.

“Thất ca, ngày xưa ngươi đến quý phủ của Tứ ca đoạt trà, đoạt cơm không nói, hôm nay còn muốn đem nhi tử của Tứ ca ôm đi, Tứ tẩu, ngươi nhanh dùng chổi quét y ra, xem y tham chưa kìa.” Thập Tam đùa cợt nói, “Thất ca, nếu muốn đứa nhỏ, ngươi có thể bảo phúc tấn của mình sinh đi, nhìn chằm chằm hài tử của Tứ ca làm gì?”

“Lời này thật có lý.” Tứ phúc tấn biết Hoằng Huy không có trở ngại gì nữa, lo lắng trong lòng cũng bớt đi không ít, liền có hưng trí trêu ghẹo Dận Hữu, “Chờ đến lúc Thất a ca có hài tử, chỉ sợ nhìn thấy Hoằng Huy liền cảm thấy kém xa hài tử bảo bối nhà ngươi đi.”

Dận Hữu cười cười, tùy ý hai người trêu ghẹo, nghiêng đầu nhìn qua hướng Dận Chân, lại phát hiện gương mặt hắn vô cùng bình tĩnh, hình như tâm tình không tốt lắm, y lại liếc nhìn nữ quyến ở quý phủ Tứ ca, chỗ này cũng không nên ở lâu, nên y liền tìm cớ ra viện, Thập Tam cũng ra theo.

Thập Tam vẫn còn ở trong cung, buổi chiều còn phải học công phu kỵ xạ, nên liền cáo từ rời phủ, Dận Hữu đứng ở bên cạnh một gốc cây ngô đồng, trong đầu mơ mơ hồ hồ nhớ tới vài chuyện.

Kiếp trước y từng nghe bạn gái nói, hình như có mấy nhi tử của Tứ ca sẽ chết, còn có một nhi tử của sườn phúc tấn qua lại với Bát a ca, chỉ là đã lâu quá nên y không còn nhớ rõ nữa, bất quá đối với hài tử có qua lại thân thiết với Bát a ca kia, y liền không có hảo cảm nào.

Đế vương nào sinh nhi tử, mà nhi tử đó lại cùng người uy hiếp vương tọa của mình thân thiết, cũng sẽ không có tâm tình tốt. Hài tử kia chỉ sợ cũng thiếu tâm nhãn, bằng không làm sao có thể ngu như vậy, tự mình đi vào ngõ cụt. Đời sau có người nói Dận Chân lãnh huyết vô tình, nghĩ đến đó trong lòng y vô cùng khó chịu, chẳng lẽ làm một bậc đế vương, có thể trơ mắt nhìn con mình cùng đối thủ câu kết làm bậy, còn phải tỏ ra ôn hòa nói, “Con à, sớm về ăn cơm nhé.”?! Nếu quả thật như vậy, Tứ ca làm sao có thể trở thành một đại đế vương. Lấy quan hệ gia đình của một người bình thường so sánh với hoàng gia, thật là một chuyện buồn cười, nói ra còn không khiến người ta cười đến đau thắt lưng mới lạ, bọn họ có tư cách gì mà nói Tứ ca vô tình, y thấy Tứ ca vẫn là người rất tốt.

Càng nghĩ mày càng nhíu chặt, Dận Hữu lấy tay phải bóc vỏ cây, nghĩ đến sau này vị Càn Long kế thừa đế vị của Tứ ca còn có những hành vi phá sản kia, mày y đã bắt đầu co thắt.

“Thất đệ, ngươi tính lột hết đám vỏ cây này sao?” Lúc nãy ở trong phòng nghe Tứ phúc tấn trêu ghẹo Dận Hữu, tâm tình Dận Chân không tốt lắm, đi ra thì thấy Dận Hữu gây sự với gốc cây ngô đồng, không biết sao tâm tình hắn đã tốt hơn một chút.

“Tứ ca?” Dận Hữu quay đầu, Dận Chân đang đứng cách y vài bước, trên gương mặt anh tuấn đường nét phân minh đó, rõ ràng là mang theo ý cười không rõ, nghĩ đến đời sau có không ít người đánh giá Tứ ca là người lãnh huyết, y không khỏi vì Dận Chân mà cảm thấy uất ức, thu tay lại đi đến trước mặt Dận Chân, y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ta cũng nên trở về phủ rồi.”

“Ngươi làm sao vậy?” Dận Chân nhận thấy Dận Hữu có điều không thích hợp, đưa tay ra giữ chặt cổ tay của y, dắt vào trong phòng mình, rồi mới buông cổ tay Dận Hữu ra, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nguồn :

“Không có gì.” Dận Hữu cảm giác mình có chút lo sợ không đâu, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, chẳng lẽ là do mùa đông, nên suy nghĩ của y mới quái lạ như vậy?

Thấy Dận Hữu không muốn nói, Dận Chân cũng không tiếp tục hỏi, ngay lúc này Tiểu Lộ Tử đứng ở bên ngoài lên tiếng: “Chủ tử, vài người quản sự ở điền trang đến giao sổ sách.” Lúc này đã gần cuối năm, quản sự điền trang đều phải báo sổ sách, Dận Chân liếc nhìn Dận Hữu, thở dài nói: “Ngươi ở trong phòng ta nghỉ ngơi đi, nếu vẫn muốn quay về phù thì gọi người thông báo với ta một tiếng là được.”

Đợi Dận Chân đi ra ngoài, Dận Hữu sờ sờ cằm nghĩ, hành động này của Dận Chân cũng quá mức tín nhiệm mình rồi, trong phòng này cũng không biết có thứ gì quan trọng hay không, cứ như vậy mà cho y ở lại một mình, không sợ xảy ra chuyện gì sao?

Xuân có xuân khốn, đông có đông khốn, Dận Hữu đi đến bên giường Dận Chân ngồi xuống, xê dịch gối đầu chuẩn bị ngủ một hồi, làm lộ ra một khối Ngọc Thạch bị gối đầu đè lên. Y không để ý lắm, đưa tay cầm lấy, khi thấy rõ trong tay là cái gì, y liền ngây ngẩn cả người.

Một tiểu đồng đang mặc hỉ phục, dáng cười vừa ngây thơ vừa chân thành, cúi đầu về phía đối diện, chính là hỉ nương vốn cùng nó đối bái lại không thấy đâu, mà chỗ bị đứt gãy kia, nhìn không ra tỳ vết nào, hẳn là đã được chủ nhân nó mời thợ ngọc khí đến mài qua.

Búp bê bằng ngọc vốn lạnh dọa người, lúc này ở trong tay Dận Hữu lại có chút phỏng tay, y đem đồ vật thả lại chỗ cũ, đứng dậy sửa sang vạt áo, rồi bước ra khỏi phòng, gặp Tiểu Lộ Tử vẫn đứng canh giữ ở ngoài cửa liền mỉm cười nói: “Gia hơi mệt, chuẩn bị trở về phủ nghỉ ngơi một chút, đợi Tứ ca trở về, ngươi chuyển lời dùm ta một tiếng.”

“Thất gia, ngài chờ một chút.” Tiểu Lộ Tử xoay người đến sương phòng cầm hai đôi giày mới tinh đi ra, “Thất gia, chủ tử nói chân ngài không chịu lạnh được, liền cho người dùng chỗ lông mềm trên da hồ ly làm cho ngài hai đôi giày này. Cũng không phải vật gì hiếm lạ, giữa trưa hôm nay vừa mới làm gấp cho xong, ngài mang thử xem có vừa chân không, nếu có chỗ nào không thoải mái, liền gọi người tới sửa.”

Dận Hữu tiếp nhận hai đôi giày, không để cho Phúc Đa đang đứng bên cạnh cầm lấy, “Tứ ca thay ta chuẩn bị, làm sao có chỗ không tốt được.” Y vỗ về đôi giày, hình thức bên ngoài tuy bình thường nhưng bên trong lại cực xa xỉ này, cong cong khóe miệng, “Gia về trước, ngươi nhớ hầu hạ chủ tử ngươi cho thật tốt.”

“Dạ.” Tiểu Lộ Tử cười cười, cúi đầu chào, đưa Dận Hữu đến bên ngoài phủ, thấy Dận Hữu vào kiệu của mình, hắn mới xoay người quay về đại môn Quận Vương phủ.

Ban đêm, Dận Hữu không có tới viện của phúc tấn, mà ở trong phòng ngủ của mình nhìn áo lông, giày, Dạ Minh Châu, yêu đao, và các ngọc bội mã não đủ loại với vẻ mặt suy ngẫm.

Thuận tay cầm lên một đôi tất, được làm bằng nhung thỏ vô cùng tốt, đây là do quý phủ Tứ ca đưa tới. Lấy thêm lên một cái noãn thủ lô tinh xảo khác, đây cũng là của quý phủ Tứ ca đưa tới. Rồi cầm thêm một khối ngọc bội vô cùng tốt nữa, vẫn là của Tứ ca cho người đưa tới.

Nhớ đến những ngày gần đây Dận Chân đều đeo bạch ngọc của mình tặng bên hông, Dận Hữu yên lặng đem một khối điểm tâm nhét vào miệng. Sau đó, y bị nghẹn.

Một buổi tối này, mấy nô tài hầu hạ trong quý phủ của Thất a ca đều phát hiện ánh nến trong phòng chủ tử sáng đến hơn nửa đêm, trong lúc nhất thời, toàn bộ quý phủ đều nghĩ chủ tử nhà mình xảy ra chuyện, cho nên ai nấy đều cẩn thận. Ai ngờ ngày thứ hai sau khi hạ triều trở về, bộ dáng chủ tử nhà mình vẫn rất tốt, tinh thần dường như còn tốt hơn.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Tứ a ca Dận Chân tặng cho Thập Tứ a ca không ít thứ tinh xảo, còn mời Thập Tứ a ca đến qúy phủ dùng cơm, quan hệ giữa hai huynh đệ dường như rất tốt, Đức Phi được Tứ phúc tấn truyền bài tử thỉnh an, vẻ mặt càng thêm ôn hòa với Tứ phúc tấn.

Giao thừa năm Khang Hi thứ ba mươi bảy cũng sắp đã tới rồi.

Bạn đang đọc Thiên Hữu của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.