Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Mậu Thần (1) Tuế Chung”

Phiên bản Dịch · 3595 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 5: “Mậu Thần (1) Tuế Chung”

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Rời miếu hoang, Dương Túc Quan cùng Vi Tử Tráng chia ra hai đường đông tây mà đi. Dương Túc Quan theo hướng đông trở về trấn cũ. Để tránh người nhận ra, trên đường chàng lại giả dạng thành một tiên sinh kể chuyện.

Trở lại trấn nhỏ thì nơi đây vẫn khá hỗn loạn, lão bản của khách điếm kia đang đứng ở cửa chỉ trời mắng to:

- Con mẹ nó. Chưa từng gặp hạng thổ phỉ ác độc như vậy. Giết người thì không nói, ngay cả nóc nhà cũng phá vỡ! Cuối năm thật sự là xui xẻo!

Nóc nhà bị vỡ không liên quan đến Bách Hoa tiên tử mà chính là do Dương Túc Quan gây ra, đáng ra nên bồi thường bạc cho người ta mới đúng.

Một kẻ vui sướng khi người gặp họa, liền giễu cợt lão bản:

- Như vậy còn là may đó! Nếu gặp kẻ ác độc hơn, ngay cả lão bà của ngươi cũng bị cướp đi làm áp trại phu nhân!

Lão bản kia giận dữ quát:

- Ngươi phóng rắm gì đó?

Một kẻ khác cười nói:

- Đừng nóng giận, coi chừng tôn phu nhân thành áp trại phu nhân, ngày ngày để cho người ta đẩy lên đẩy xuống, nói không chừng vui sướng mà quên đường về nữa đó!

Không biết vì sao đường nhân duyên của lão bản kia kém như thế, đang gặp họa còn bị người ta chế giễu.

Lão bản nghe lời trào phúng thì cuồng nộ trong tâm, liền lao tới hai người kia. Đám người cười hì hì không dứt, lại hồ nháo loạn thành một đống.

Dương Túc Quan cũng cười thầm, mắt thấy khách điếm không còn gì khả nghi liền chuyển thân rời đi.

Ai ngờ đang đi thì thấy trước mặt có một người mặc y phục Cẩm Y Vệ đang ngẩng đầu sải bước. Dương Túc Quan cả kinh tránh ra bên đường, ngưng mắt nhìn lại thì ra người tới chính là thống lĩnh Cẩm Y Vệ An Đạo Kinh. Phía sau có ba người đi theo. Một kẻ hình dáng khôi vĩ là "Thiên Lôi Oanh" Đơn Quốc Dịch, kẻ da mặt trắng nõn đương nhiên là "Cửu Vĩ Giao Long" Vân Tam Lang. Người còn lại tướng mạo bất phàm chính là giáo đầu Hách Chấn Tương.

Dương Túc Quan từng gặp qua đám người này trong phủ của Lương Tri Nghĩa. Chàng rùng mình tự nhủ:

- Xem ra đám người Giang Sung chuẩn bị khá kỹ, đêm nay sẽ có một trận chiến ác liệt.

Chàng biết đám người Cẩm Y Vệ này chính là trợ thủ của Hồ Mị Nhi. Giờ nếu không điều tra rõ ràng thì cuộc hẹn đêm nay sẽ thua nhiều hơn thắng, không lấy giải dược mà chỉ e không giữ được tấm da dê.

Lúc này An Đạo Kinh đứng ở cửa khách sạn huýt sáo một tiếng, hơn mười người vận y phục Cẩm Y Vệ từ bên trong chạy ra.

Đám người lẳng lặng mà đi. Dương Túc Quan cẩn thận theo ở phía sau. Bọn họ quẹo trái rẽ phải một lúc liền ra khỏi thành. Dương Túc Quan biết trong Cẩm Y Vệ rất nhiều hảo thủ nên không dám theo gần. Đoàn người ra khỏi thành thì gặp một vùng đất hoang vu trơ trọi. Không cách nào theo phía sau, Dương Túc Quan liền nhảy lên một cái cây, đợi bọn họ đi xa mới đi theo. Cũng may chỗ này địa thế bằng phẳng nên không khó theo dõi tung tích.

Qua một hồi, đám người Cẩm Y Vệ tới một ngôi đình cũ kỹ tàn phá, tám cái cột chống đã bị sụp mất ba, bên trong ngoài một cái bàn đá thì trống rỗng không còn gì.

Dương Túc Quan ẩn nấp ở một sườn núi. Từ chỗ cao nhìn xuống thầm nghĩ:

- Xem ra đây chính là Thần Quỷ Đình!

Chàng nhớ tới lời bộ khoái nọ, quan sát một hồi nhưng không thấy có gì thần kỳ liền ngẩng đầu nhìn trời.

Lúc này trăng đã lên, cách cuộc hẹn với Hồ Mị Nhi còn tới mấy canh giờ. Chàng tính bố trí một phen để đối phó địch nhân. Lúc này lại thấy có chỗ không đúng. Nhìn kỹ thì tầng mây trên bầu trời đêm có điểm kỳ dị, toàn bộ hình thành một đường kéo dài từ nam tới bắc. Dương Túc Quan chưa bao giờ thấy cảnh tượng quái dị như thế, liền thầm lưu tâm.

Liền vào lúc này, trong các lỗ mặt đất dưới tàng cây chui ra những con rắn màu xanh. Chúng bò tán loạn mọi nơi như gặp phải đều kinh hoàng gì đó không chịu nổi. Dương Túc Quan thấy thì dị tượng thì chấn động, thầm nghĩ:

- Lúc này trời đang vào đông, đám xà trùng phải ngủ mới đúng, sao bỗng rời động như vậy?

Bỗng chàng cảm giác thân mình khẽ chấn động. Dường như mặt đất đang rung lên, tiếp theo sa mạc phía xa cuốn lên những trận bụi mù. Trong đêm trăng trông như những quỷ ảnh trùng điệp đang bay múa. Dương Túc Quan mở lớn hai mắt, thầm nghĩ:

- Hay cho một câu “Thần Quỷ Tự Tại”. Tối nay là đêm Trừ Tịch năm Mậu Thìn, tất có quái sự, ta nên cẩn thận thì hơn.

Qua một lúc lâu không còn dị trạng khác thì chàng khẽ thở ra, liền nhìn lại đám người An Đạo Kinh.

Chỉ thấy muôn vàn những điểm tinh quang chiếu xuống, bao phủ lên ngôi đình một màn sáng bạc mờ ảo lạnh lẽo. Đám Cẩm Y Vệ hoặc ngồi hoặc ngủ, chỉ có hai người An Đạo Kinh cùng Hách Chấn Tương khoanh tay ôm ngực mà đứng. Dương Túc Quan thầm lắc đầu:

- An Đạo Kinh võ công tuy cao nhưng không có tài trị quân. Chỉ một lát mà để đám thuộc hạ tản mạn như thế.

Trong bóng tối, hai người Hách An như đang nói chuyện gì nhưng ở quá xa nên không nghe được. Dương Túc Quan liền vận Đạt Ma Thần Công. Khí vận đan điền, tức thời tai thính mắt tinh.

Đạt Ma Tâm Kinh chính là võ học tuyệt thế đích truyền của Thiếu Lâm Tự, tu luyện đến mức thượng thừa thì nội lực hùng hậu liên miên không dứt, lại kiêm được hai bí pháp Thiên Nhĩ Thông cùng Thông Thiên Nhãn của Phật môn, có thể nói là không kém bảo vật trấn tự của Thiếu Lâm là Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh.

Dương Túc Quan lặng lẽ vận thần công, tựa như có nghìn tai mở ra, tất cả tiếng động trong vòng hơn mười dặm đều không thoát khỏi, liền nghe được đám người đàm đạo. An Đạo Kinh nói:

- Hồ Mị Nhi thật sự không hiểu chuyện, sao lại hẹn đám Dương Túc Quan tại đây? Nếu sự tình bí mật do Giang đại nhân sai sử bị những người này phát hiện, chúng ta còn sống tốt được sao?

Hách Chấn Tương nói :

- Đại nhân lo lắng rất phải.

Dương Túc Quan nghe ngữ khí ngưng trọng của hai người thì rùng mình lưu tâm.

An Đạo Kinh hắng giọng một tiếng, nói:

- Hách giáo đầu, trong ngôi đình này có một đại bí mật, ngươi muốn biết hay không?

Hách Chấn Tương kiến thức rộng rãi, thông minh lanh lợi. Hắn vừa nghe hai chữ "Bí mật" liền nói:

- Đại nhân nên cẩn thận, nếu là bí mật thì nơi này tai vách vạch rừng, ngàn vạn lần đừng nói lộ ra.

Dương Túc Quan nghe thì cười thầm:

- Hách Chấn Tương không chỉ có võ công phi phàm mà tâm cơ cũng rất cẩn trọng, hắn sợ biết bí mật thì sẽ bị liên luỵ vào. Có điều An Đạo Kinh là hạng cáo già lợi hại như thế. Nếu đã mở miệng thì nhất định có âm mưu. Hách Chấn Tương không thể không nghe.

Chàng rất quan tâm nên chuyên tâm lắng nghe, chỉ sợ bỏ lọt một chữ. Quả nhiên An Đạo Kinh nói:

- Đúng là không nên lộ ra bí mật. Có điều ta thật đoán không ra dụng ý của Giang đại nhân, trước mắt vô sự nên muốn thỉnh giáo Hách giáo đầu.

Hách Chấn Tương lộ vẻ mặt khó khăn, muốn nói nhưng lại thôi. An Đạo Kinh không để hắn thoái thác, nói:

- Lần này tới miền tây, ta gánh vác mấy nhiệm vụ trọng đại, trong đó đầu tiên là đoạt lại tấm da dê, ngươi cũng biết điều này.

Hách Chấn Tương nói :

- Huyết chiến nơi sa trường chính là bản sắc anh hùng. Thuộc hạ ắt vượt lửa qua sông, lấy cái chết hồi báo ân sâu của đại nhân.

An Đạo Kinh cao hứng, vỗ vào vai hắn cười nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, không uổng công năm đó ta cứu ngươi. Nếu làm tốt, ta tuyệt không bạc đãi ngươi.

Hách Chấn Tương cúi đầu, chắp tay nói:

- Thống lĩnh cứu tánh mạng già trẻ một nhà thuộc hạ, có đại ân tái tạo. Thuộc hạ đương nhiên dốc toàn lực, tuyệt không phụ sự kỳ vọng của thống lĩnh.

An Đạo Kinh cười ha hả, nói :

- Nói hay lắm! Ngày sau có ngươi theo bên cạnh ta, dù gặp tên rùa đen Trác Lăng Chiêu cũng không sợ!

Hắn nở nụ cười, thấp giọng nói:

- Giang đại nhân bí mật căn dặn ta, nói thu lại được da dê thì ngàn vạn lần đừng làm hỏng, ngày sau còn một đại sự cần nó mới có thể hoàn thành.

Hách Chấn Tương ngạc nhiên hỏi:

- Không phải nói thu được da dê thì lập tức tiêu hủy sao? Tại sao phải giữ lại?

Dương Túc Quan sinh nghi, không biết lời này là thật hay giả. Da dê chính là khế ước bán nước của Giang Sung. Thứ này lưu lại một ngày là có hại một ngày, tiêu hủy càng sớm càng có lợi với Giang Sung, có thể dùng vào việc khác là việc gì?

Nghĩ đến đây chàng không tự chủ được sờ vào trong người, thấy da dê vẫn còn bên trong thì mới yên tâm.

An Đạo Kinh nói :

- Ta không rõ cụ thể nhưng Giang đại nhân đã căn dặn. Nói đêm ba mươi tháng chạp, trong đình này sẽ xuất hiện một đại bí mật của đám phản tặc, muốn ta chú ý tìm hiểu rồi về bẩm báo.

Hách Chấn Tương ngạc nhiên nói:

- Xuất hiện bí mật của đám phản tặc? Thứ cho thuộc hạ ngu muội không hiểu huyền cơ bên trong, xin thống lĩnh hãy nói rõ.

An Đạo Kinh lắc đầu nói:

- Giang đại nhân cũng không nói rõ, chỉ dặn ta tới Thần Quỷ Đình thì sẽ biết mọi việc. Ngài căn dặn như vậy, ta có thể thoái thác sao? Đây đã là Thần Quỷ Đình, tối nay cứ chờ đến giờ Tý sẽ rõ.

Hách Chấn Tương cười khổ nói:

- Thật sự là khó hiểu.

An Đạo Kinh cũng cười khổ mấy tiếng, lại nói:

- Hiện có điều phiền toái, lão bà nương Hồ Mị Nhi hẹn đám người kia đến đây, thêm cao thủ hòa thượng Thiếu Lâm cùng Võ Đang tới thì trường diện càng thêm lộn xộn. Ả thật là tác oai tác quái!

Dương Túc Quan nghĩ không ra, cảm thấy lời của An Đạo Kinh thực khó hiểu. Chợt không trung truyền đến thanh âm của một nữ nhân:

- Bà nương cái gì? tác quái cái gì? Hai người các ngươi mới là hèn nhát, chỉ biết trốn trong chỗ tối hại người!

Kế tiếp một nữ nhân dung mạo kiều diễm hiện ra, chính là Bách Hoa tiên tử Hồ Mị Nhi.

An Đạo Kinh thấy nữ nhân này đến thì vẻ mặt không được tự nhiên. Đám người Cẩm Y Vệ đang nằm ngồi, thấy Hồ Mị Nhi đẹp như thiên tiên thì đều đứng cả dậy, liếc mỹ nhân trước mắt một cái.

Hồ Mị Nhi lạnh lùng thốt:

- Chỉ có mấy người này? Sao có thể ứng phó nổi? Đối phương chính là La Hán Kim Cương Thiếu Lâm Tự đó!

An Đạo Kinh đang muốn trả lời, "Cửu Vĩ Giao Long" Vân Tam Lang thấy mỹ nữ thì nổi máu anh hùng, lập tức cười to nói:

- Cô nương không cần lo lắng! Đừng nói La Hán Kim Cương Thiếu Lâm Tự, cho dù Thiên Tuyệt lão tăng đích thân đến, Vân mỗ vẫn sẽ bảo hộ cô nương dễ như trở bàn tay.

Dương Túc Quan nghe hắn coi thường sư môn thì nổi nóng, có điều đối phương người đông thế mạnh nên đành nhẫn nại, thề rằng lát nữa nhất định dạy cho người này một bài học.

Hồ Mị Nhi liếc nhìn Vân Tam Lang một cái rồi đến trước mặt An Đạo Kinh, cười lạnh nói:

- Cẩm Y Vệ chỉ có đồ mặt dầy thế sao? Bằng mấy kẻ giá áo túi cơm này thì đấu với người thế nào?

Đơn Quốc Dịch giận dữ nói:

- Miệng ngươi thật thối tha, vừa nói cái gì đó!

An Đạo Kinh đưa tay ngăn lại, cười bồi nói:

- Tiên cô nói rất phải, lần này sang tây mang theo không nhiều người, tiên cô dùng tạm vậy!

Hồ Mị Nhi quan sát mấy người thì lắc đầu liên tục, lạnh lùng thốt:

- Tất cả đều không dùng được, đến lúc đấu đá lại vướng chân vướng tay, ta xem các ngươi nên trở về thì hơn.

An Đạo Kinh vội nói:

- Tiên cô đừng nói như vậy, nếu ngài bị bọn tặc tử đả thương, Giang đại nhân trách phạt thì ta biết trả lời thế nào.

Hách Chấn Tương thấy thượng cấp khom lưng uốn gối thì thầm lấy làm lạ. Bách Hoa tiên tử có giỏi về dùng độc thì cũng chỉ là người trong giang hồ. Với thân phận An Đạo Kinh cần gì phải sợ thị như thế? Hay là hắn có nhược điểm gì để nữ nhân này nắm được?

Hách Chấn Tương sinh nghi thì nhíu mày quan sát.

"Thiên Lôi Oanh" Đơn Quốc Dịch vốn lỗ mãng, sao dung được những lời ô nhục do Hồ Mị Nhi nói ra? Lập tức hét lớn một tiếng, nhảy lên giơ Lang Nha Bổng bổ xuống đầu Hồ Mị Nhi.

An Đạo Kinh vội kêu lên:

- Không được!

Nói xong liền vội đỡ lại, dường như rất sợ Hồ Mị Nhi bị thương.

Bách Hoa tiên tử bản tính âm độc. Lang Nha Bổng mới giơ lên thì thị đã cười nhạt nói:

- Đồ chơi con trẻ, cũng dám làm trò sao?

Khi nói thì hàng trăm cây ngân châm bắn thẳng tới mặt Đơn Quốc Dịch. Đơn Quốc Dịch kêu hoảng một tiếng, lại không kịp né tránh.

Mắt thấy hắn sắp trúng chiêu thì một cánh tay thò tới nắm lấy cổ áo Đơn Quốc Dịch, giật mạnh một cái khiến hắn từ không trung rớt xuống. Chùm ngân châm bay vèo vèo qua mặt Đơn Quốc Dịch nhưng không gây thương tổn cho hắn. Mọi người vội nhìn lại, ra là "Xà Hạc Song Hành" Hách Chấn Tương xuất thủ cứu người. Người này chỉ dùng một tay cứu người trong lúc vạn hiểm, cho thấy nhãn lực tinh chuẩn, lực tay mạnh mẽ. Chính là võ lâm đệ nhất lưu.

Đám người thán phục bạo hô một tiếng:

- Hay lắm!

Dương Túc Quan thầm nghĩ:

- Người này võ công phi phàm, thật sự là một kình địch.

Đêm đó chàng giao thủ cùng người này trong phủ của Lương Tri Nghĩa, suýt nữa đã bị thương. Lúc này lại thấy bản lĩnh của đối phương thì lo lắng.

Hồ Mị Nhi cũng ồ một tiếng, lạnh lùng thốt:

- Thất kính thất kính, thì ra trong Cẩm Y Vệ còn có hảo thủ cỡ này!

Nói xong đôi mị nhãn không ngừng cao thấp đánh giá Hách Chấn Tương.

An Đạo Kinh thấy Hách Chấn Tương ra tay lập công thì thầm đắc ý, cười nói:

- Đâu có, đâu có. Đây là huynh đệ mới đến trong Cẩm Y Vệ chúng ta. Họ Hách, song danh Chấn Tương, võ công thành danh là Xà Hạc Song Hành.

Hồ Mị Nhi cười nói:

- An đại nhân! Ta xem ngài ngày càng tiến xa! Lại trọng dụng được cao thủ bực này, sự nghiệp của Cẩm Y Vệ đích thị phát triển không ngừng.

An Đạo Kinh nghe đối phương khen thì trong lòng cao hứng, cười to không dứt, nói:

- Đều nhờ lời vàng ngọc của Tiên cô tán thưởng! An mỗ ở chỗ nay tạ ân!

Hồ Mị Nhi đi tới trước mặt Hách Chấn Tương, ngẩng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy toàn thân Hách Chấn Tương như được đúc bằng thép, gương mặt đầy vẻ phong sương. Thị cảm thấy ưa thích, liền kiễng gót chân nói bên tai Hách Chấn Tương:

- Vị đại ca này thành gia lập thất chưa?

Hách Chấn Tương thầm nghĩ:

- Nữ nhân vô sỉ này, lại đến trêu chọc ta.

Lập tức ngửa đầu nhìn trời, một bộ không hề để ý.

Hồ Mị Nhi sửng sốt trong lòng. Trước nay trong Cẩm Y Vệ vệ sĩ có ai mà không tranh giành nịnh bợ lấy lòng thị, đã khi nào thấy qua một nam tử vô tình thế này. Lúc này quay đầu nhìn về An Đạo Kinh, cười nói:

- Vị đại ca này thật cao ngạo a!

An Đạo Kinh sợ Hách Chấn Tương đắc tội với Bách Hoa tiên tử, vội nói:

- Tiên cô nói giỡn rồi, tính tình huynh đệ của ta có phần lơ là, không để ý tới mọi chuyện. Tiên cô chớ trách.

Lại nhìn lên vầng trăng trên trời cao, tiếp lời:

- Tiên cô xem đi, vầng minh nguyệt đêm nay thật đẹp! Chúng ta mau đi ngắm.

Hồ Mị Nhi lại không để ý tới, nhìn về Hách Chấn Tương thì thấy hắn ngửa mặt lên trời, trời sinh một bộ khí khái dứt khoát trong bóng đêm. Hồ Mị Nhi trong lòng lại ưu thích, không chút phật lòng với sự vô lễ của hắn.

Thị khẽ vuốt mái tóc, bước đến gần Hách Chấn Tương cười nói:

- An đại nhân, ta muốn mượn người này dùng một chút.

Nói xong vươn tay sờ trên ngực Hách Chấn Tương.

An Đạo Kinh liên tục xua tay, cười khổ nói:

- Cẩm Y Vệ chúng ta chỉ có mấy người này. Tiên cô đừng nói giỡn.

Hồ Mị Nhi lạnh lùng thốt:

- Đó là việc của ngài. Ta mượn người này dùng một chút.

Nói xong giữ chặt cánh tay Hách Chấn Tương, bộ dáng thẹn thùng lẫn dụ hoặc:

- Hách giáo đầu, sau này ngươi đi theo ta! Đảm bảo một bước lên mây!

Dưới ánh trăng, làn da của Hồ Mị Nhi trắng bóc xinh đẹp như hoa. Đám người Cẩm Y Vệ thấy miếng mồi ngon như vậy thì trong lòng vừa thèm vừa đố kỵ. Vân Tam Lang đại hận thầm nghĩ:

- Con mẹ nó, Hách Chấn Tương, tiện nghi như thế lại để hắn chiếm hết!

Nào biết Hách Chấn Tương vốn cao ngạo. Chỉ nghe hắn hừ một tiếng, vận công đem nội lực đẩy lui Hồ Mị Nhi một bước, tiếp theo lạnh lùng thốt:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, xin Tiên cô tôn trọng một chút.

Tuy gọi là Tiên cô nhưng thần sắc hắn lại xem Hồ Mị Nhi như hạng nữ nhân vô sỉ, hoàn toàn không giữ thể diện cho đối phương.

Hồ Mị Nhi nghe lời ấy thì lắp bắp kinh hãi, ngày thường thị tự cho mình rất cao sang. Chỉ kết giao với vương công đại thần, không thèm liếc mắt tới hạng nam tử tầm thường. Nếu ưu thích kẻ nào thì trăm phương ngàn kế tiếp cận đối phương, trên tình trường luôn thuận lợi. Nào biết lại bị người thẳng mặt cự tuyệt thế này. Trong chốc lát khuôn mặt thanh tú trắng bệch, tiếp theo lại chuyển sang hồng. Chính là vừa thẹn vừa giận, càng không biết để mặt về hướng nào.

Trong tâm cuồng nộ, Hồ Mị Nhi thầm nghĩ:

- Họ Hách này thật không thức thời! Đám vương công quý tộc trong kinh có ai mà không cả ngày nghĩ tới ta? Dù là Giang Sung cũng không dám cuồng ngạo với ta như vậy! Hách Chấn Tương. Mới cho ngươi một chút thuốc nhuộm, ngươi tưởng mình đã mở được phường nhuộm rồi sao (1)!"

-----

Chú:

(1) Thành ngữ Trung Quốc, đại khái chỉ những người được người khác nhường một chút đã tưởng mình ghê gớm lắm.

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.