Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏa Tham Nhất Đao

Phiên bản Dịch · 3397 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển III: Hội nơi kinh thành

Chương 6: Hỏa Tham Nhất Đao

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Từ sau thọ yến Cố gia, dường như Lư Vân đã thay đổi hẳn. Cả ngày đều la cà trong tửu quán thị phường. Giáo trường thì không tới, ngay cả tiền lương tháng đều hóa thành rượu vào trong bụng. Ngũ Định Viễn thấy thế tất nhiên là phẫn giận. Chỉ là hắn bị công vụ quấn thân khó có thể sít sao trông nom. Có khi nhịn không được trách cứ vài câu, thấy Lư Vân không thay đổi thì không biết phải khuyên bảo thế nào.

Một hôm, như thường lệ Lư Vân uống đến say khướt, đầy người mùi rượu trở lại Phủ Chế sứ. Lúc này sắc trời đã tối, Lư Vân không muốn nghỉ ngơi, một mình cầm theo bình rượu ngồi trong viện, suy nghĩ đến xuất thần.

Đang khi tỉnh tỉnh mê mê, chợt nghe trong thư phòng có người nói chuyện. Là âm thanh quản gia, chỉ nghe hắn nói:

- Vị Lư công tử nọ hành sự thật lỗ mãng. Mỗi ngày không đi làm việc thì thôi, nhận được tiền lương Mã cung thủ thì cả ngày uống rượu vui đùa. Nhìn bộ dáng của hắn như người đọc sách, thật không biết là đọc sách ở nơi nào.

Trong thư phòng còn một người khác. Âm thanh như của gã quản sự, nghe nói:

- Dường như Lư công tử là ân nhân cứu mạng của lão gia chúng ta, lão gia dung túng cho hắn như vậy cũng là muốn báo đáp ân tình.

Lư Vân nghe bọn họ nói đến bản thân mình. Vô tình từng câu đối đáp đều lọt vào trong tai.

Quản gia hừ một tiếng, nói:

- Đầu năm nay làm người tốt thật khó khăn! Nghe nói lão gia hao phí tâm lực thật lớn, muốn đưa tiểu tử này vào trong phủ Liễu tướng quân làm quan. Nào biết tiểu tử này dốt đặc cán mai, không ngờ lại dám dùng lời ngông cuồng sai trái trong phủ tướng quân. Hại lão gia bị người trách cứ một trận, ngươi nói có nên giận hay không?

Quản sự lấy làm kinh hãi, nói:

- Ta có nói chuyện vài lần cùng Lư công tử. Người này quả thật có chút kiến thức, sao chẳng hiểu thế sự mà dẫn đến tai vạ như thế!

Quản gia hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Hắn có kiến thức? Ta cho ngươi biết, tiểu tử này vốn là kẻ bán mì tại Ngõ Vương phủ! con mắt ngươi để đi đâu rồi!

Hắn ngừng một chút, lại nói:

- Ngươi cũng biết, ngày đó tại quý phủ Liễu Hầu gia, chính là Ngũ đại nhân chúng ta quỳ xuống dập đầu cầu tình với quân lão gia nọ a! Nếu không với những lời lẽ của tiểu tử họ Lư kia, quân lão gia nọ còn để hắn sống tự tại đến lúc này sao?

Lư Vân nghe đến đây, toàn thân như bị giội một chậu nước lạnh. Cơn say tỉnh tới bảy tám phần, thầm nghĩ:

"Thì ra ngày đó còn có chuyện này! Không ngờ Ngũ huynh vì bảo hộ cho ta mà đã dập đầu quỳ xuống xin những lão quan quân kia, ta thật sự xin lỗi hắn."

Hắn lại nghĩ:

"Ngày sau ta sao có thể lưu lại thêm ở chỗ này? Ngũ huynh tận tình tận nghĩa đối đãi ta, ta cần gì phải gây thêm phiền toái cho hắn, để hắn phiền lòng bởi những việc nhỏ như kiến thế này?"

Lư Vân đứng ở trong viện xốc lại y phục,. Trong tâm sinh ra một cỗ ngạo khí, thầm nghĩ:

"Không ở lại nơi này nhưng thiếu gì chỗ sống, dù không thể ở kinh thành thì có sao? Ta liền trở về bán mì thì thế nào?"

Hắn tiện tay quăng bình rượu rồi sải bước ra cửa lớn. Lúc này Lư Vân có cảm giác nguội lạnh với thế sự, nhân sinh thăng thăng trầm trầm. Hơn mười năm nuôi chí lớn với hắn đã thành mây khói, liền chậm rãi rời phủ Chế sứ.

Ngũ Định Viễn còn chưa trở về. Lư Vân tự biết lần này sẽ đi thẳng nên không lưu lại thư từ gì. Chỉ là bình thủy tương phùng mà gặp chuyện bất bình. Bằng hữu tri giao như vậy cũng đáng giá, cần gì phải phiền nhiễu thêm cho người ta? Cứ như vậy mà đi thôi!

Lư Vân mang tâm sự một mình lang bạt trên đường, bất tri bất giác lại đi qua trước cửa Cố gia. Trong lòng hắn cả kinh, thầm nghĩ:

"Ta đã ra thế này mà còn không quên được Cố tiểu thư sao? Hẳn là ta nhớ nàng, sợ sẽ không còn được gặp lại nàng? Ta... Ta rốt cuộc làm sao vậy?"

Lư Vân nhìn cửa lớn Cố gia, Cố Thiến Hề đang ở bên trong cánh cửa đó. Trong lòng hắn có vạn âm thanh gào thét thúc dục bản thân mau đi gặp nàng, cho dù chỉ một lần cũng được. Với võ công của hắn lúc này, nếu leo tường mà vào thì thật dễ như trở bàn tay. Chỉ là muốn động cước bộ nhưng hai chân lại như đang cắm sâu vào trong đất, không thể cất bước nổi.

"Nàng... Nàng còn nhớ đến ta chăng? Năm đó ta chỉ là một tiểu tử thấp kém, cũng không phải thân nhân của nàng... Trong kinh này, bất kỳ quý công tử nào mà không hơn ta gấp trăm lần, ta cần gì phải tự tìm phiền não? Coi như nàng còn nhớ ta, hiện nay ta có thể sao? Một đào phạm khốn cùng, chỉ khiến nàng thêm thương tâm mà thôi."

Trong lòng Lư Vân đau xót, thở dài rồi chậm rãi tránh đi. Hắn thấy phố bên cạnh có một quán rượu nhỏ, bên trong lạnh tanh trống trải hợp với tâm trạng lúc này. Lư Vân ngồi xuống gọi một bầu rượu, độc ẩm khi cõi lòng đầy tâm sự.

Hắn lấy tay vuốt trán nhìn ra phố, chỉ thấy những tòa nhà của Cố gia lờ mờ trong bóng đêm xa xa. Rượu đắng rót vào yết hầu, nhất thời thương hại thân thế thì thở dài thật sâu.

Bỗng cạch một tiếng, một thanh đao nặng nề đặt xuống bàn, Lư Vân cả kinh ngẩng đầu. Chỉ thấy một đại hán đang vòng hai tay trước ngực, ánh mắt như điện đang nhìn hắn.

Lư Vân ngẩn ra, đang muốn lên tiếng thì đại hán kia cười nói:

- Lão huynh không bệnh không tật, vì sao thở dài than ngắn ở đây?

Lư Vân chưa trả lời thì đại hán kia tự ngồi xuống, nói:

- Đêm còn dài, chúng ta uống vài chén chứ?

Lư Vân nhìn kỹ người nọ. Chỉ thấy y chừng ba mươi tuổi, mũi cao mắt ưng thân thể thô cuồng, bộ dáng thật là uy vũ, cũng không biết lai lịch ra sao. Người nọ lấy ra một thỏi bạc ném cho chủ quán, nói:

- Đêm nay ta cùng vị bằng hữu này uống mấy chén, ngươi hầu hạ cho khéo.

Chủ điếm kia vui mừng khôn xiết liên tục cúi người, vội bưng ra mấy món xào còn nóng.

Lư Vân khẽ chắp tay, hỏi:

- Các hạ đại danh thế nào, là người ở đâu?

Ánh mắt đại hán kia đảo qua, trên mặt lộ vẻ tinh minh dũng mãnh, nói:

- Tại hạ họ Tần, tên hai chữ là Trọng Hải.

Lư Vân ồ một tiếng. Cảm thấy cái tên này khá quen thuộc, dường như đã nghe qua ở nơi nào.

Tần Trọng Hải nói:

- Ta hiện ở dưới trướng tổng binh Tả Tòng Nghĩa, mới từ Bắc Cương trở về.

Trong đầu Lư Vân chợt lóe linh quang. Nhớ tới ngày ấy đàm luận việc quân cơ trong Liễu phủ, trung lang tướng Thạch Bằng từng đề cập qua một phó tướng trẻ tuổi, đang phụ tá Tả Tòng Nghĩa nơi biên quan gọi là Tần Trọng Hải. Chẳng lẽ chính là người trước mắt này? Lư Vân không biết tại sao đối phương lại tìm tới mình, phải chăng muốn rửa hận ngày đó hắn có lời vô lễ? Lập tức có điểm đề phòng.

Tần Trọng Hải nói:

- Ta mới từ biên quan trở về, vào kinh sư được mấy hôm. Nghe người ta nói có một công tử sinh sự tại Liễu phủ. Người này có lời lẽ cuồng vọng tại quý phủ Liễu Tướng quân, chê cười Thạch Bằng đại nhân, có việc này chăng?

Lư Vân rùng mình. Biết đối phương nói đến chuyện chính, thầm nghĩ:

- Xem ra là một người tìm ta làm khó Dù sao ta cũng không muốn ở lại kinh thành, dù là đương kim thánh thượng làm khó thì ta có gì phải sợ?

Lập tức không sợ hãi mà thản nhiên cười nói:

- Tại hạ thấy lời lẽ của Thạch đại nhân nọ buồn cười, vô tri đến cực điểm, nhất thời cuồng tính phát tác, liền có vài lời thừa. Xưa nay tính tình ta đều đúng sai rõ ràng, hàm hồ là không được.

Tần Trọng Hải bất động thanh sắc, nói:

- Nghe công tử nói như vậy, Tả tổng binh bày trận là sai mười phần, không đúng chút nào? Ta còn nghe người ta nói, công tử từng nói trong vòng ba tháng trận này tất bị địch công phá, không biết có việc này?

Lư Vân vừa động trong lòng. Nhớ tới ngày ấy hắn từng khoe khoang, nói trong vòng ba tháng, nếu sơn trại của Tả tổng binh chưa bị đánh hạ thì liền bỏ đi cái đầu. Chẳng lẽ người này tới là để lấy thủ cấp của hắn? Nhưng lúc này Lư Vân sớm đã xem là việc ngoài thân. Nghe Tần Trọng Hải nhắc tới, chỉ thoáng kinh hãi rồi liền trấn tĩnh như thường, cười nói:

- Tần tướng quân, nếu muốn trút giận cho Thạch đại nhân cứ giáo huấn một phen. Lư Vân không né tránh, tự nhiên phụng bồi.

Tần Trọng Hải cười ha hả, vươn tay rót cho Lư Vân một chén rượu. Lư Vân nhấc tay tiếp nhận, đang muốn uống thì một trận chưởng phong ùa tới. Thì ra Tần Trọng Hải xuất chưởng công tới. Lư Vân thấy chưởng pháp của y tinh diệu, tà tà bổ tới ngực mình, không thể không phòng thủ.

Lư Vân la một tiếng nhỏ, dụng ba thành chân lực thò tay chụp tới cổ tay đối phương.

Tần Trọng Hải cười nói: - Tới hay lắm.

Chiêu thức biến đổi, ba ngón tay chụm lại như cái mỏ chim hạc, mổ tới huyệt đạo trên cổ tay Lư Vân, thủ pháp mau lẹ đến khó tin.

Lư Vân nhìn kỹ chiêu thức của Tần Trọng Hải, bất luận bản thân ra chiêu công thủ thế nào thì chín chỗ huyệt đạo trên cổ tay đều bị điểm trúng. Trong lúc vội vàng không kịp suy nghĩ, thoáng chốc nắm chặt ngũ chỉ. Hóa thủ đao thành quyền, thẳng tắp đánh tới mặt Tần Trọng Hải. Nếu quyền này trúng đích, với công lực hiện tại của Lư Vân, dù là một con trâu cũng bị đánh đứt gân gãy xương chứ đừng nói một người sống!

Chiêu này vừa ra, Tần Trọng Hải cũng sửng sốt. Nguyên là Lư Vân dùng thủ đao công tới, vô luận công thủ thế nào thì huyệt đạo sẽ bị quản chế. Tần Trọng Hải cho rằng thắng bại đã phân. Không ngờ Lư Vân còn sử ra quái chiêu này.

Tần Trọng Hải hét lớn một tiếng. Vừa lật cổ tay, mỏ hạc hóa thành hổ trảo. Trong nháy mắt cánh tay vươn dài ra, cũng trảo tới mặt Lư Vân. Chiêu này phát sau mà tới trước, nắm quyền của Lư Vân còn chưa đánh tới thì chiêu thức của y đã đả thương hắn trước, quả thực vô cùng lợi hại.

Hai người mới giao thủ mấy chiêu, trong lòng Lư Vân vô cùng kinh hãi. Bình sinh những người mà hắn đã động thủ qua, tất nhiên chưởng môn Côn Luân Trác Lăng Chiêu võ công cao nhất, bản thân suýt dâng mạng vào tay đối phương. Tần Trọng Hải này chỉ lớn hơn hắn vài tuổi nhưng biến chiêu cực nhanh, không hề thua kém Trác Lăng Chiêu. Thực lực thật đáng sợ.

Lúc này Lư Vân lòng đầy nghi vấn, trên tay liên tục ngộ hiểm, đầu óc đột nhiên rõ ràng, biết rằng nếu như mình cứ so đấu chiêu thức thì không chiếm được chỗ tốt, không bằng dùng chân lực phân cao thấp một phen. Hắn hít một hơi thật sâu, hồi chưởng trở vào phía trong, vận khởi mười thành chân lực. Vù một chưởng trầm trọng đẩy về Tần Trọng Hải. Cho dù nơi mặt bị trảo đả thương cũng tuyệt không để Tần Trọng Hải chiếm được thượng phong, khiến cho song phương lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng nát.

Tần Trọng Hải thấy hắn liều mạng như vậy, không dám chậm trễ liền hoành chưởng ngang ngực. Dùng khỏe đối mệt, cường ngạnh tiếp được nội lực hùng hồn vỡ bia nát đá của Lư Vân. Phút chốc chưởng lực hai người tương giao phát ra một tiếng nổ lớn.

Lư Vân chỉ cảm thấy nội lực của Tần Trọng Hải cương mãnh, liên miên như sóng dữ chồng chất vào lòng bàn tay. Lúc này Lư Vân tập luyện nội lực đã hai năm hơn, ỷ vào đại uy lực của "Vô Tuyệt Tâm Pháp", nội lực đã không kém hảo thủ nhất lưu giang hồ. Mặc dù không mạnh mẽ đè ép được Tần Trọng Hải nhưng thừa lực ứng phó.

Qua thời gian chừng một tuần nhang, Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười to, vừa thu chưởng lực vừa nói:

- Hay! Không ngờ nội lực của công tử thâm hậu như thế. Bội phục! Bội phục!

Lư Vân thấy Tần Trọng Hải nói thế thì kinh ngạc. Đang định đáp lời thì thấy Tần Trọng Hải đột nhiên rời khỏi bàn, khom người chắp tay nói:

- Tại hạ hành sự lỗ mãng đã kinh động công tử, còn mong tha thứ.

Lư Vân thấy y trước ngạo mạn sau cung kính, không biết thực lòng muốn sao. Đang cảm giác kỳ quái thì Tần Trọng Hải đã ngồi xuống, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch rồi cười nói:

- Vốn tưởng rằng công tử chỉ là người đọc sách, không ngờ võ công cao như thế. Bội phục! Bội phục!

Lư Vân trong lúc nghi hoặc, chỉ cười hắc hắc hai tiếng.

Tần Trọng Hải cười nói:

- Ta mới trở lại Bắc Kinh, một đám ngu ngốc trong phủ tướng quân kia liền vây tới, ở trước mặt ta mắng ngươi là hạng hồ đồ. Những người này nói ngươi cuồng vọng vô tri, ngoài miệng xác thực nói lời rất khó nghe!

Lư Vân nghe hắn miêu tả thuộc cấp của Liễu Ngang Thiên là hạng ngu ngốc, hình như có ý phân biệt với mình thì sửng sốt, vội nói:

- Lời này của Tần tướng quân là thế nào?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Con mẹ nó, lời này là thế nào? Lão tử vừa nghe đám ngu ngốc ở phủ tướng quân như lấy máu chó xối đầu mắng ngươi, đem chuyện của ngươi thuật lại một lần. Ta vốn không quan tâm, ai ngờ càng nghe càng kinh, toàn thân lạnh toát. Không ngờ thế gian còn có giải thích sâu sắc như thế! Cái này gọi Lư Vân tiểu tử chưa tới chiến địa, chỉ bằng một tấm xú đồ liền có thể hiểu rõ việc quân cơ tường tận, thật là kỳ tài có một không hai! Mẹ nó, chúng ta lại uống một chén!

Nói theo giơ ngón tay cái lên, lại thay Lư Vân châm rượu.

Lư Vân nghe y khen bản thân thì ngây người một hồi, theo sau thở dài ảm đạm nói:

- Lư mỗ trước giờ khoái ngữ khoái khẩu, đắc tội với người thì nhiều mà được lòng thì ít. Tần tướng quân cần gì giải vây cho ta?

Tần Trọng Hải phì một tiếng, nói:

- Lư công tử không nên quá khiêm tốn, như vậy lại có vẻ dối trá! Xưa nay danh sĩ hào kiệt há có thể ở chung cùng đám phàm phu tục tử? Đúng là đúng sai là sai, cần gì phải cầu nhân tình của ai?

Y giơ lên chén rượu, nói:

- Vốn tưởng rằng thiên hạ thái bình nhiều năm, đã không người nào hiểu được binh pháp, ai ngờ bên trong ngõ hẹp lại có rồng nằm! Đến đi, Tần Trọng Hải mời ngươi một chén!

Nói rồi giơ chén lên uống cạn.

Lư Vân nghe y so sánh bản thân với "Ngọa Long", trong lòng bất giác chấn động. Ngọa Long! Chính là cảnh giới cao nhất trong lòng bao nhiêu người đọc sách! Trợ Sở thì Sở thắng, trợ Hán thì Sở vong, thiên hạ có khoái ý hơn chuyện này sao? Nhất thời suy nghĩ xuất thần.

Tần Trọng Hải gắp một miếng thịt bò lớn cho vào miệng, nhai nuốt ngồm ngoàm ngon lành mà nói:

- Ta nghe đám rùa đen kia mắng ngươi một trận, nhất thời mừng rỡ trong lòng. Nghĩ thầm không thể không gặp kỳ tài này. Liền suốt đêm hỏi thăm tới phủ của Ngũ Định Viễn, ai ngờ quản gia nói tìm ngươi không được, sợ là đã rời kinh. Ta nghĩ không thể bỏ lỡ thời cơ, liền hỏi tướng mạo cùng trang phục của ngươi, vội vã tìm kiếm khắp kinh thành, may là gặp ở chỗ này! Xem ra vận khí của lão tử không xấu, nửa điểm không xấu!

Tiếp theo cười ha hả, lại uống một chén rượu, bộ dáng thật là tùy hứng.

Lư Vân nghe y nói chân thành, lại có ý tôn sùng bản thân như thế, dù song phương chưa quen biết nhưng trong lòng thật cảm động.

Tần Trọng Hải cười nói:

- Tướng quân phủ là đám giá áo túi cơm, ngoài xua trâu đuổi ngựa còn biết làm cái gì đây? Tất cả đều là mắt chó bị mù! Lư công tử văn võ song toàn, là kỳ tài có một không hai, chính là người phi phàm. Đến đây, ta lại mời ngươi một chén.

Lư Vân chắp tay khiêm tốn, cuống quít nói:

- Tần tướng quân quá xem trọng ta rồi.

Lúc này cùng nâng chén, hai người một hơi cạn sạch.

Tần Trọng Hải uống xông chén này thì lại mi sầu mặt khổ. Chỉ nghe y thở vắn than dài, nói:

- Ai! Ngũ Định Viễn nọ thật sự có phúc khí, có được tùy tướng là hào kiệt bực này. Nghĩ tới Tần mỗ chinh chiến nhiều năm, đến nay ngay cả người giúp đỡ cũng không có. Lư công tử, không biết hiện nay ngươi đang đảm nhận chức vụ gì? Chính là tòng quân cho Cấm quân Hổ Kiệu doanh? Hay là Binh bộ Xa giá?"

Lư Vân nghe y nói đều là phẩm cấp quan tước. Chức vụ của bản thân mình chỉ nhỏ như hạt đậu, ngay cả từ "Quan" gọi còn ngượng ngùng, bất giác cười khổ nói:

- Nhờ Ngũ Chế Sứ đề bạt, ta hiện đang đảm nhiệm vị trí Mã cung thủ bên cạnh hắn.

Mã cung thủ chỉ là tiểu tốt trong Mã quân, là tiểu binh không được biên chế. Tần Trọng Hải sửng sốt một hồi. Ánh mắt dần dần tụ lửa nóng, đột nhiên đưa tay vỗ mạnh xuống bàn một cái. Chấn đến bàn gỗ vỡ thành mấy mảnh, bát đũa rơi xuống đầy đất.

stevenqb1890

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.