Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở mắt cao xanh thưởng văn Chương

Phiên bản Dịch · 5672 chữ

Trong lúc hắn nói, phía chân trời lóe chớp giật, chiếu rõ ràng vào căn điện u tối. Chúng đại thần nghe vậy đều cứng họng, hai mặt nhìn nhau, hồi lâu không nói nên lời. Qua thêm một lúc, trên điện Phụng Thiên mới truyền ra những tiếng hoan hô. Văn võ cả triều đồng thanh trầm trồ khen ngợi:

- Quả là câu đối tuyệt hảo! Giỏi cho Lư trạng nguyên!

Niềm kính nể là chân thực. Ngay cả Giang Sung, Lưu Kính cũng phải thầm gật đầu.

“Mưa to đầm đìa, rửa sạch thềm lớn nghênh học sĩ” “Sét trời thình lình, mở mắt cao xanh thưởng văn Chương”. (Đại vũ lâm li, tẩy tịnh đại giai nghênh học sĩ; thiên lôi phích lịch, đả khai thiên nhãn khán văn Chương)

Vế dưới lấy chữ "Thiên" đối với "Đại", "Thiên lôi" - "Đại vũ", "Thiên nhãn" - "Đại giai". Vế đối tinh tế, ứng đối diệu dụng năm dạng nhân (người), sự (sự việc), thời (thời điểm), địa (đất) vật (sự vật) với vế trên. Tia sét nổ ra đúng lúc hoàng đế muốn xem bài thi. Lôi đình chợt lóe như ông trời mở mắt, tình cảnh này ứng vào vế dưới "Mở mắt cao xanh thưởng văn Chương ". Trong đó "Thiên nhãn" còn mang thêm ý nghĩa tôn sùng thánh thượng, có thể nói là tuyệt diệu.

Hoàng đế yêu thích văn thơ, vừa nghe câu đối của Lư Vân, nhất thời mừng rỡ. Y đứng dậy, ngửa mặt lên trời ngâm rằng:

- Mưa to đầm đìa, rửa sạch thềm lớn nghênh học sĩ. Sét trời thình lình, mở mắt cao xanh thưởng văn Chương! Hay! Thật sự rất hay!

Mắt thấy hai câu trên dưới tuyệt diệu như thế, đề mục cùng giải đề có thể lưu danh bách thế. Hoàng đế lộ niềm vui nơi chân mày, lập tức xoay người sang căn dặn Lưu Kính:

- Ngươi nhớ kỹ hai câu đối này, ngày sau Trẫm muốn cho chúng vào trong Cảnh Thái văn tập.

Cố Tự Nguyên nghe mà vui mừng khó tả, thầm nghĩ: "Cũng chỉ với tài năng văn Chương của Vân nhi, mới có thể đối được câu trên. Hiếm thấy! Hiếm thấy"

Liễu Ngang Thiên tuy là quân nhân nhưng nghe câu đối hay, trong lòng cũng đầy cao hứng.

Tần Trọng Hải ướt đẫm người trốn ở ngoài điện, tai nghe Lư Vân đối đáp tinh tế như thế, dù không biết khó khăn trong này nhưng thấy mọi người tán thưởng vui mừng, nghĩ rằng người huynh đệ của y đã làm được việc khó, cũng vui vẻ thay cho Lư Vân. Liền vào lúc này, chợt thấy một hòa thượng bộ dáng thánh tăng xuất hiện ở gần với vẻ lén lút. Tần Trọng Hải nhận ra là La Ma Thập, thầm nghi hoặc: "Không biết hòa thượng này tới đây làm gì, có âm mưu gì?"

Nhất thời, y không vội đánh động đối phương mà nhìn lại trong điện.

Chỉ thấy hoàng đế cao hứng tâm rồng, sai người mở tiệc chè chén ở đàng kia. Chúng đại thần ngồi ngay ngắn ở sau uống rượu, trên các bàn đều bày năm món chính, một bầu ngự tửu vua ban, quả là thịnh soạn.

Tần Trọng Hải thấy vậy đỏ mắt, thầm mắng: "Mẹ nó, các ngươi ngồi ăn uống thật sung sướng, lão tử lại ở chỗ này đội mưa, thật là lố lăng."

Y liếm liếm môi như thèm rượu, lại nghe trong điện truyền ra tiếng của hoàng đế:

- Lư ái khanh thông minh hiếm thấy, văn tài cao bực này, Trẫm thực lòng muốn giữ ở bên người. Ài... Thật không nỡ để cho tới Giang Nam!

Tần Trọng Hải cả kinh nghĩ thầm: “Hỏng, hỏng bét, nếu Lư huynh đệ bị Hoàng thượng giữ bên người. Với tính tình cứng rắn của hắn, chỉ cần Giang Sung nói ngoa vài lời hãm hại thì chưa được hai ngày đã mất đầu, phải làm sao bây giờ?”

Lư Vân tuy tinh thông diệu pháp, năng ngôn thiện đạo, nhưng đấu đá giữa người với người e là còn khó gấp trăm lần xông pha nơi chiến trường máu lửa. Hắn dù thuộc lầu "Binh chi quỷ đạo "nhưng không hề muốn làm chuyện mờ ám hại người. Cũng vì lý do này, Cố Tự Nguyên cùng Liễu Ngang Thiên mới khuyên hắn nên rời kinh thành, tránh làm bạn với đám sài lang hổ báo.

Đám người Cố Tự Nguyên trong điện, Tần Trọng Hải ngoài điện đang hoảng loạn, lại nghe hoàng đế nói:

- Trẫm dù muốn giữ Lư ái khanh bên người, có điều nghĩ đến lão bá tánh Giang Nam trong cảnh khó khăn, thật sự cần một vị quan phụ mẫu. Ta đành nén đau bỏ thứ yêu thích vậy.

Vừa nói thở dài không thôi, bộ dạng thật là tiếc hận. Mọi người thấy hoàng đế thay đổi ý định mới có cảm giác an tâm.

Hoàng đế thở dài một hồi, lúc này mới lệnh cho Lư Vân tiến lên. Y lấy ra ấn tín quan tri châu Trường Châu, ân cần dặn dò:

- Chức quan tri châu nơi Trường Châu bỏ trống đã lâu, việc này cần làm ngay, gấp gáp tu chỉnh mọi chuyện. Niệm tình ngươi một lòng đền đáp nước nhà, ngày sau nhậm chức nơi đó cần trân trọng, tự giữ liêm khiết. Làm sao để cho lão bá tánh an cư lạc nghiệp, biết chưa?

Lư Vân mừng rỡ quỳ xuống tiếp ấn, khẳng khái thưa rằng:

- Thần Lư Vân chịu thánh ân, tất yêu người tuấn kiệt mến dân lành, tuyệt không dám quên.

Hoàng đế cười ha hả, phất tay nói:

- Tiểu tử ngươi thực khiến người gặp là người thích, mau trở về uống rượu đi!

Mắt thấy Lư Vân khấu đầu rồi trở về chỗ ngồi. Hoàng đế vui vẻ trong lòng, nhất thời có hứng cạn liền mấy chung, cười nói:

- Lư trạng nguyên của chúng ta quả nhiên tuấn tú lịch sự, tài hoa rực rỡ, cái danh trạng nguyên là hoàn toàn xứng đáng. Vậy không biết nhân phẩm của Hồ Chí Liêm Hồ bảng nhãn của chúng ta ra sao?

Lời này chưa dứt, một người bước nhanh ra, quỳ xuống thưa rằng:

- Thần Hồ Chí Liêm, cung chúc vạn tuế bình an hỉ nhạc, chính cung an khang.

Hoàng đế ồ một tiếng, cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hồ Chí Liêm có vóc người nhỏ thó nhưng hai mắt trầm tĩnh hữu thần, nghĩ đến cũng là một văn sĩ tài hoa. Y mỉm cười, hỏi:

- Hồ Chí Liêm, chí hướng của ngươi thế nào? Muốn đi làm quan ở đâu?

Hồ Chí Liêm thưa:

- Khởi bẩm Thánh thượng. Gia huynh cũng đã làm quan, chính là đương kim Lễ bộ Thượng thư. Thần mong được lưu lại kinh thành, cầu sao cho huynh đệ cốt nhục được đoàn viên.

Hồ thượng thư bộ Lễ cũng tiến lên, dập đầu lớn tiếng nói:

- Xin Thánh thượng ân chuẩn, để cho hai huynh đệ chúng thần được hưởng niềm vui thiên luân.

Hồ thượng thư có giao hảo cùng Lưu Kính, trước nay đối nghịch Giang Sung. Giang Sung xem cảnh này trong mắt, lúc này cười lạnh nói:

- Trò hề cũ rích! Huynh đệ hai ngươi ngụy trang bằng tấm màn cốt nhục đoàn viên rách nát, lại muốn lừa gạt để cùng làm quan nơi kinh thành, nào có dễ dàng như vậy?

Hoàng đế cười nói:

- Giang ái khanh nói chuyện thật độc, người ta cầu cốt nhục tình thân, lại gây khó khăn gì cho ngươi sao?

Lại nói thêm:

- Chiếu theo sở cầu của hai vị Hồ ái khanh, sau này Trẫm sẽ gọi Hồ thượng thư là Đại Hồ, Hồ Chí Liêm ngươi là Tiểu Hồ!

Giang Sung cười ha hả, vẫn còn chê cười:

- Nếu ngươi đồng loạt xuất hiện, liền hợp xưng là ‘nhị Hồ’, hai hồ ly chuyên kêu khóc thảm thiết, vận khí cả nhà đều không tốt.

Hồ thượng thư giận dữ nhưng trước mắt Giang Sung thế đại, đành phải miễn cưỡng nhẫn nại.

Lưu Kính ở một bên nghe vậy liền tiếp lời:

- Giang đại nhân, cháu ngươi là Hậu Giang, ngươi là Tiền Giang. Trường giang sóng sau đè sóng trước. Hắc hắc, xem ra ngươi sắp bị thay thế rồi!

Giang Sung đang muốn mở miếng mắng lại, chỉ nghe hoàng đế cười nói:

- Hai vị Hồ ái khanh đều ngồi đi, Hồ bảng nhãn. Trẫm cũng ra một câu đối cho ngươi.

Trong lúc cao hứng, y nhìn ba chén rượu trên bàn, cũng không ngẫm nghĩ, phất phất tay nói:

- ‘Vạn tuế hoài bão tam bôi tửu’ (Vạn tuế ôm ấp dăm ba chén).

Câu này tả đúng với tình cảnh. Y tự xưng vạn tuế, ý muốn ngạo thị khí tượng của bậc đương kim đế vương. Chúng thần nghe vế đối này, lại liên thanh tán thưởng, Giang Sung càng đấm ngực không thôi, xuất ra giấy bút điên cuồng sao chép.

Hồ Chí Liêm đọc đủ thứ thi thư, vừa nghe vế trên liền nghĩ: "Câu này của hoàng thượng không phải hoàn toàn mới, rõ ràng lấy ý từ câu ‘ Thiên thu hoài bão tam bôi tửu’, có vế dưới là ‘Vạn lý vân sơn nhất cổ lâu'’. Có điều thánh thượng lấy “vạn tuế” thay cho “thiên thu”, lại trong tình cảnh này, giờ ta chỉ được đổi vài chữ, nên đối thế nào cho hợp?"

Hắn thông minh từ nhỏ, tròng mắt chuyển động, thoáng chốc trong đầu này ra văn thơ. Chỉ là e ngại trong triều đầy rẫy cao nhân văn Chương, bản thân đối được nhưng không phải tuyệt đối, không nắm chặt sẽ hàng phục quần thần.

Hắn nghiêng mắt nhìn Lư Vân. Chỉ thấy Lư Vân ngồi ngay ngắn ở sau, trên mặt lộ nụ cười mỉm, nghĩ đến người này văn tài phi phàm, chốc lát đã có phương án đối đáp. Mồ hôi lạnh chảy ròng, Hồ Chí Liêm thầm nghĩ: "Ta chỉ là hạng nửa mùa, chi bằng không nói. Hôm nay đành phải đi nước cờ hiểm."

Lập tức đứng dậy tiến lên, chắp tay nói:

- Thánh thượng ra vế đối quá mức phi phàm, nhất thời thần đối không nổi, xin thứ cho.

Vừa nói vừa dập đầu liên tục.

Hoàng đế nghe lời này, bất giác nhíu mày như có phần thất vọng. Chúng quan văn lại thầm gật đầu, đều biết tân bảng nhãn hiểu chuyện rõ ràng, am hiểu sâu sắc đạo lý quan trường. Lúc trước hoàng đế cùng trạng nguyên thuận miệng đối đáp, hai người liền nghĩ ra liên đối truyền tụng thiên cổ, tài trí hơn người. Giờ nếu Hồ Chí Liêm không biết giấu dốt, một lòng chường mặt cho người nắm đuôi, chỉ cần vô ý một chút sẽ bị so sánh với Lư Vân, từ nay về sau không thể cựa mình. Chọn con đường buông tay lúc này sẽ có chỗ hữu dụng khác, tránh bị người ta chế trụ.

Giang Sung hắc hắc cười lạnh. Mắt thấy Hồ Chí Liêm lùi bước, muốn buông lời nhục mạ nhưng lời đến bên miệng, lại nhớ tiếp theo đến phiên cháu mình ra đối đáp. Y thầm kinh hãi. Mắt thấy Lưu Kính nở nụ cười giấu đao, không có ý tốt đứng ở một bên, y đành nuốt ngược lời trở vào bụng.

Hoàng đế nhăn đôi mày rồng, lộ vẻ không thích, lắc đầu nói:

- Hồ bảng nhãn không muốn đối, vậy hãy quỳ xuống chờ đợi, để Trẫm xem qua văn Chương của ngươi một chút.

Y lấy bài thi của Hồ Chí Liêm ra đọc thầm, muốn xem người này có chân tài thực học hay không. Hồ thượng thư chứng kiến cảnh này mà thầm lo lắng cho người đệ đệ. Riêng Hồ Chí Liêm quỳ trên đất lại mỉm cười, dường như đã tính trước.

Một hồi sau, không thấy hoàng đế tỏ vẻ gì, duy chỉ hai hàng mày rồng nhíu chặt, chậm chạp không nói. Hồ thượng thư không biết lành dữ ra sao, trong lòng sợ hãi. Qua thêm chốc lát, hoàng đế chợt buông bài thi, hỏi:

- Trong bài văn này có trình bày một phần cuốn Giáo Chiến Thủ Sách, rốt cuộc có dụng ý gì?

Hồ Chí Liêm đáp:

- Những năm gần đây thần trở về quê hương, mắt thấy lão bá tánh trôi giạt khắp nơi, mỗi khi gặp đạo tặc thường không biết cách tự phòng vệ, bởi vậy có trình bày một phần sách nọ trong bài thi. Bẩm thánh thượng, nếu có thể lệnh quân cơ cho khắp dân gian, hương dũng vệ quốc, sẽ đạt được kỳ hiệu bảo vệ nước nhà.

Hoàng đế nghe lời lẽ đầy khí phách, lại thấy hai mắt Hồ Chí Liêm lấp lánh, nói năng chậm rãi không hề có vẻ sợ hãi. Trong lòng có ý yêu thích, y mỉm cười nói:

- Xem bài thi của ngươi mang kiến giải sâu sắc, bút lực mạnh mẽ, luận về kinh sử thực xác đáng, chẳng trách không thích thơ từ ca phú.

Hồ Chí Liêm quỳ bất động, cúi đầu nói:

- Thần ngu dốt lỗ mãng, xin Thánh thượng trách phạt nặng nề.

Hoàng đế cười nói:

- Ngươi bụng mang kiến thức kinh quốc, văn Chương chưa cái thế bằng Lư trạng nguyên nhưng cũng rất đáng quý. Có điều ngươi đã mở miệng xin phạt, Trẫm cũng không thể không duyên cớ bỏ qua cho ngươi.

Mắt thấy hoàng đế cúi đầu trầm ngâm, Hồ thượng thư sợ đến hồn vía lên mây, đang muốn mở lời xin khoan dung, lại nghe hoàng đế cười ha hả nói:

- Được rồi! Trẫm ý đã quyết, ngày sau liền phạt ngươi đến Hàn Lâm viện tu soạn sách vở! Ngươi phục chứ?

Chức quan "Hàn lâm tu soạn" khá cao, lại mang được tiếng thanh nhã điển quý. Hoàng đế dùng chữ phạt tất nhiên chỉ là vui đùa, không có ý khác.

Hồ Chí Liêm nghe vậy mừng rỡ, biết kế sách của mình dùng được, lập tức quỳ xuống tạ ơn, tung hô:

- Vi thần tạ chủ long ân, bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.

Dập đầu ba lần mới đứng lên. Hồ thượng thư ở một bên ôm ngực mà đổ một thân mồ hôi lạnh.

Hoàng đế ban thưởng ngự tửu, cùng Hồ Chí Liêm đối ẩm một chén, liền hỏi:

- Giang thám hoa ở đâu?

Một nam tử to béo vọt ra, lớn tiếng nói:

- Giang Đại Thanh khấu kiến vạn tuế gia, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Hắn tận lực dập đầu, nhất thời có tiếng cộc cộc vang lên.

Hoàng đế cười nói:

- Ngươi không nên dùng sức như vậy, đầu bị tổn thương, thúc phụ của ngươi sẽ thương tâm đấy.

Giang Sung cười khổ, nói:

- Đa tạ Hoàng thượng trân trọng tiểu điệt.

Giang Đại Thanh lại không lĩnh tình, lớn tiếng nói:

- Hoàng thượng không nên lo lắng, cái đầu tiểu nhân không sợ đau! Từ nhỏ thúc phụ thường đánh vào đầu ta, nói như vậy sẽ thông minh hơn!

Hoàng đế cười nói:

- Vậy ngươi có thông minh hơn chăng?

Giang Đại Thanh ngập ngừng nói:

- Thần . . . Thần cũng không biết, dù thế nào thì gia thúc cứ đánh là được.

Mọi người bất giác cười tủm. Lưu Kính lộ vẻ châm chọc, mỉm cười nói:

- Quả nhiên gia học uyên thâm, rất giỏi, rất giỏi.

Giang Sung mặt đỏ tới mang tai, vội tìm vệ sĩ tới bên cạnh, thấp giọng truyền lệnh:

- Các ngươi truyền lệnh cho La Ma đại sư, bao hắn tương trợ tiểu điệt vượt qua lần khảo thí này.

Vệ sĩ theo lời mà đi, Giang Sung dò xét ngoài điện, khi thấy La Ma Thập đứng gần cửa sổ mới thở ra một hơi, tâm an hơn một chút.

Hoàng đế cười nói:

- Hồ bảng nhãn sở trường về kinh sử, trong bài thi có nhiều giải thích sâu sắc, chính là nhân tài trị quốc, tuy không tài tình bằng Lư trạng nguyên nhưng cũng đáng quý. Hai người bọn họ; một cơ trí bách biến, một thiện về sử sự. Còn ngươi, đạo học thiên về cái gì?

Giang Đại Thanh lớn tiếng nói:

- Thần thuộc lòng về thơ từ!

Hoàng đế ồ một tiếng, ngạc nhiên nói:

- Thuộc lòng thơ? Chính là cái gì?

Giang Đại Thanh nói:

- Chính là ba trăm bài thơ Đường! “Đầu giường trăng tỏ rạng. Đất trắng ngỡ như sương”! Những bài này, thần đều thuộc làu làu!

Hoàng đế gật đầu, mỉm cười nói:

- Xem ra ngươi thật tình thích thơ từ, hẳn là tài văn tất cao. Đến đây, để Trẫm xem văn Chương của ngươi một chút.

Vừa nói vừa lấy bài thi của Giang Đại Thanh ra xem. Ai ngờ mới lấy túi niêm phong ra, bài thi nọ lại như có cánh, bay vút đi theo gió. Hoàng đế lấy làm kinh hãi, run giọng hỏi:

- ... Đây là, có chuyện gì?

Ở ngoài điện, Tần Trọng Hải thấy trên tay La Ma Thập cầm một sợi dây nhỏ, biết là do đối phương làm trò quỷ. Khẽ cười lạnh, y nhặt một cục đá nhỏ trên đất ném tới cái đầu trọc ở xa xa. Giờ phút này La Ma Thập đang chuyên tâm ứng phó tình hình trong điện, lại để cho người ám toán tới bị ném vỡ đầu, máu tươi chảy ra. Lão quay đầu lại, trợn mắt nhìn Tần Trọng Hải, thấp giọng nói:

- Ngươi đừng lợi dụng lúc người gặp khó khăn!

Tần Trọng Hải cười nói:

- Chỉ cần lão không giở trò quỷ, ta liền tha cho một mạng.

La Ma Thập hừ một tiếng, không thèm để ý đến y.

La Ma Thập nói chuyện cùng Tần Trọng Hải nên bị phân tâm, bài thi nọ liền từ không trung rơi xuống. Lưu Kính cười nói:

- Xem ra bài thi cũng biết thẹn thùng, lại sợ bị người ta xem thấu.

Lão đưa tay qua, liền muốn cướp đoạt lấy nó.

Giang Sung biết trong bài thi đầy rẫy hoang đường, thầm nghĩ: “Không thể được, chỉ còn nước hủy đi!”

Lập tức cầm chén canh trên bàn hắt tới. Lưu Kính chưa bắt được bài thi thì nước nóng bắn tới, tung tóe lên trang giấy. Bài thi rơi xuống mặt đất.

Hoàng đế cả kinh hỏi:

- Giang ái khanh, ngươi làm gì vậy?

Giang Sung vội nói:

- Tay chân của thần nhất thời tê dại, không cẩn thận làm đổ chén canh, xin Thánh thượng trách phạt nặng nề.

Hoàng đế thở dài nói:

- Cháu ngươi khổ tâm viết ra văn Chương, ngươi lại hủy nó không còn, hỏi sao không làm hắn thất vọng đây? Mau đưa chỗ còn lại, để Trẫm xem một chút.

Giang Sung thấy bài thi dính đầy nước canh, mừng thầm: “Nét mực loang lổ ra như thế, Hoàng thượng muốn xem cũng chỉ đen thui một vùng, căn bản không thấy gì”

Y vui mừng cầm bài thi lấy đẫm nước. Đang muốn đưa lên, lại thấy chỉ có tên tuổi ở đầu trang, còn lại là một vùng trống không. Y cả kinh nghĩ thầm: “Tiểu tử Đại Thanh đáng chết. Bài thi dày một quyển, không ngờ hắn chỉ viết mỗi một cái tên!”

Hoàng đế lên tiếng thúc giục:

- Giang ái khanh, ngươi mau đem tới, đừng để Trẫm chờ!

Giang Sung lộ vẻ sầu thảm, mở miệng nuốt lấy toàn bộ bài thi. Hoàng đế kinh hãi hỏi:

- Ngươi. . . Ngươi đang làm gì?

Giang Sung nhai vài cái, dùng sức nuốt sạch bài thi, giấy này mang hiệu Tuyên Thành nhưng dày một quyển, tính ra phân lượng cũng không ít. Sắc mặt Giang Sung trở nên trắng bệch, suýt nữa nghẹn chết tươi.

Lưu Kính lạnh lùng thốt:

- Xem ra Giang đại nhân đã đói bụng rồi!

Giang Sung đánh rắn tùy côn, nói mơ hồ không rõ:

- Lưu tổng quản nói không sai, trên này có nước canh, thần không đành lòng hao phí của trời, đành phải nuốt hết vậy!

Hoàng đế nghe y hồ ngôn loạn ngữ, hỏi sao không giận? Thoáng chốc vỗ mạnh vào long ỷ, quát:

- To gan! Trong này chắc chắn có ẩn tình, đúng hay không!

Giang Sung sợ đến quỳ rạp xuống đất, rung giọng xin:

- Thánh thượng bớt giận.

Hoàng đế lạnh lùng nói:

- Trẫm niệm tình một phần ngươi khổ cực vì nước, xưa nay mở một con mắt, nhắm một con mắt, mới không quản ngươi chặt chẽ! Nhưng khoa cử quan trọng thế nào, chính là tìm ra hiền tài cho đất nước. Đại sự quốc gia như thế, ngươi lại dám lớn gan tiếm quyền, tùy ý dối trá. Trẫm không thể tha cho ngươi việc này! Giang Sung lớn mật, ngươi muốn bị tội gì?

Giang Sung sợ đến tè ra quần, quỳ xuống xin khoan dung:

- Hoàng thượng tha mạng!

Hoàng đế rất là tức giận, quay đầu quát:

- Giang Đại Thanh! Hiện tại trẫm hỏi đến ngươi. Nếu ngươi đáp không qua, Trẫm liền đưa ngươi đi sung quân, rõ chưa?

Giang Đại Thanh sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, run giọng cầu xin:

- Cứu mạng!

Hoàng đế điềm nhiên nói:

- Mới rồi Trẫm ra đối câu nọ cho Hồ bảng nhãn. Chỉ vì Hồ bảng nhãn không thích thơ từ, ta liền cho qua. Giờ Trẫm dùng câu đối thử ngươi một lần! Ngươi đối đi!

Giang Đại Thanh khó hiểu hỏi lại:

- Vừa rồi Hoàng thượng ra câu đối gì?

Hoàng đế tức giận đến suýt ngất, cuồng nộ nói:

- Mới đó đã quên? Thúc thúc ngươi ngày thường dụng công, sớm ghi lại lời tinh tế của Trẫm, ngươi qua hỏi hắn đi!

Giang Đại Thanh vâng dạ một tiếng, đi tới hỏi:

- Thúc thúc! Người cho con mượn bản ghi nọ xem một chút đi!

Giang Sung lắc đầu nói:

- Không thể cho ngươi mượn.

Giang Đại Thanh giận dữ, lớn tiếng nói:

- Ngay cả cháu ruột cũng không cứu! Thực khốn nạn !

Hoàng đế cũng cả giận nói:

- Giang Sung to gan! Ngươi vừa xem thường huynh đệ nhà Hồ thượng thư, giờ còn dám làm chuyện như vậy, lấy bản ghi ra!

Giang Sung bồi cười nói:

- Dạ. . . dạ...

Y vừa sờ trong lòng, chợt biến sắc cả kinh thốt:

- Không thấy!

Sắc mặt hoàng đế trở nên khó coi:

- Lưu công công, tới giúp giúp hắn đi!

Lưu Kính mỉm cười đáp:

- Lão thần lĩnh chỉ.

Lão tới trước mặt Giang Sung, nhắc:

- Giang đại nhân, cháu của ngươi muốn xem bản ghi tâm đắc, mau lấy ra đi!

Sắc mặt Giang Sung khó coi, đành xuất ra cuốn vở, ngập ngừng nói:

- Ngươi tùy tiện xem đi!

Giang Đại Thanh vọt lên đoạt lấy, tiện tay lật một hồi, bỗng cả kinh nói:

- Thúc thúc, trong này trống trơn. Chỉ vẽ có một con rùa rụt đầu mà thôi, không có thơ của hoàng thượng!

Hoàng đế nghe mà giận đến sắc mặt tím tái, lạnh lùng nói:

- Giỏi! Thì ra bút ký ngày thường của ngươi đều là trò quỷ, người đâu! Đánh cho ta!

Mắt thấy một gã tướng quân tay cầm kim qua trùy ở gần đi ra, muốn ấn đầu mình xuống đánh, hai mắt Giang Sung đẫm lệ lưng tròng, quỳ xuống rung giọng:

- Hoàng thượng bớt giận, niệm tình công lao nhiều năm của thần, bỏ qua cho một lần này!

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói:

- Tha cho ngươi hay không, còn phải xem cháu ngươi thế nào.

Y quát đám thị vệ trước điện rồi cao giọng nói:

- Giang Đại Thanh, nhớ cho kĩ. Trẫm mới ra câu‘ Vạn tuế hoài bão tam bôi tửu’. Ngươi mau đối đi!

Giang Đại Thanh thì thào:

- Vạn tuế hoài bão tam bôi tửu?

Hoàng đế cười lạnh nói:

- Hẳn là nhất thời ngươi không thể đối được. Người đâu, lên ca múa một khúc coi!

Lập tức hơn mười cung nữ đi ra, bắt đầu nhẹ nhàng múa hát trước điện.

Tần Trọng Hải thấy trong đám này có một người tướng mạo cực kỳ xấu xí, có vẻ giống như La Ma Thập. Y quay đầu nhìn sang, quả nhiên không thấy lão, xem ra cung nữ nọ do La Ma Thập cải trang mà thành.

Hoàng đế phiền muộn trong lòng, buồn bực uống rượu một hồi, nói:

- Rốt cuộc ngươi đối nổi hay không?

Giang Đại Thanh vẫn há to miệng với vẻ mặt mờ mịt, hoàng đế cả giận quát:

- Trẫm cho ngươi một tuần nhang! Ngươi suy nghĩ cẩn thận!

Thái giám bưng lư hương qua đốt hương thơm. Chỉ chờ hương cháy sạch, Giang Đại Thanh nhất định hỏng bét.

Giang Đại Thanh mặt không chút máu ngơ ngác đứng trên điện, đầu đầy mồ hôi, chợt thấy một cung nữ tướng mạo hung ác không ngừng cười với mình, trên tay lại cầm một đóa hoa hồng như muốn đưa sang. Giang Đại Thanh chợt nổi tà niệm, thầm nghĩ: "Hắc hắc, này cung nữ có ý với ta”.

Nhất thời không ngờ tâm lay thần trì, quên luôn bản thân đang trong hiểm cảnh.

Giang Sung sớm nhìn ra cung nữ kia là do La Ma Thập cải trang mà thành, biết trong hoa hồng có dấu câu đối đáp, trong tâm y gấp gáp nhưng hoàng đế trợn mắt đang nhìn sang, nhất thời cũng vô kế khả thi.

Hoàng đế quát lên một tiếng:

- Rốt cuộc nghĩ được chưa!

La Ma Thập thấy không thể kéo dài thêm, liền ném đóa hoa về phía Giang Đại Thanh. Giang Đại Thanh cười dâm một tiếng, vươn tay ra đón. Tần Trọng Hải ở bên ngoài thấy vậy, liền ném ra một cục đá. Bộp một tiếng nhỏ, hoa hồng bị ném bay trở về, rớt giữa hai chân La Ma Thập. Giang Sung cùng La Ma Thập thấy vậy đều vừa sợ vừa vội, nhất thời kêu khổ thấu trời.

Hoàng đế thấy Giang Đại Thanh vẫn còn trì hoãn, cả giận nói:

- Người đâu, lôi hắn lên đây cho ta!

Giang Đại Thanh lẩm bẩm: " Vạn tuế hoài bão tam bôi tửu... vạn tuế hoài bão tam bôi tửu...". Lòng đầy kinh hoàng, xoay mình thấy hoa hồng giữa chân cung nữ xấu xí. Đột nhiên nảy ý hay, hắn lớn tiếng nói:

- Chờ một chút, ta đã có câu đáp!

Mọi người lấy làm kỳ, cả kinh thốt:

- Thật sự sao?

Lúc trước Hồ Chí Liêm còn không muốn trả lời, có thể thấy câu đối quả thật khó chơi. Giang Đại Thanh một chữ không biết, sao có thể đối đáp qua cửa này?

Cả đám lộ vẻ không tin.

Sống chết trước mắt, Giang Đại Thanh đâu thèm quản mọi người chỉ này nói nọ. Hắn lập tức vọt ra, chỉ vào hoa hồng dưới chân La Ma Thập, bạo rống một tiếng: "Vạn tuế hoài bão tam bôi tửu; cung nữ khố hạ... Cung nữ khố hạ nhất chi hoa!"

Mọi người nghe vậy, bất giác cười vang. La Ma Thập cúi đầu nhìn hoa hồng giữa hai chân, nhất thời lộ đầy vẻ xấu hổ. "Vạn tuế ôm ấp ba chén rượu, Chỗ kín cung nữ một cành hoa", nhân sự thời địa vật đối không chỉnh cho lắm, mọi người dù buồn cười nhưng tính ra cũng không mắc lỗi. Hoàng đế nghe vậy cũng mỉm cười, phất tay cười nói:

- Bỏ đi, tha cho ngươi một mạng.

Sắc mặt Giang Sung thảm đạm, thầm nghĩ: "May mà chỗ kín có một cành hoa, nếu không cái đầu của thúc điệt ta cần phải chuyển nhà rồi!"

Lúc này Giang Đại Thanh dương dương đắc ý. Trên mặt có sắc ngạo nghễ, quỳ xuống nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, thần muốn cầu chức quan.

Hoàng đế thấy hắn chốc lát được đằng chân lân đằng đầu, không khỏi cau mày hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Giang Đại Thanh lớn tiếng nói:

- Thần muốn làm ‘ ‘Hoàng môn quan môn chính ’!

Hoàng đế nghe vậy, nhất thời vừa mừng vừa sợ, đứng dậy lớn tiếng hỏi:

- Ngươi thật muốn làm ‘ ‘Hoàng môn quan môn chính ’?

Giang Sung nghe lời ấy thì sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, run giọng xin:

- Hoàng thượng không cần để ý đến nó, nó đang hồ ngôn loạn ngữ ...

Hoàng đế giận dữ quát:

- Lui ra cho trẫm! Chức quan này tốt xấu là chánh tứ phẩm, cũng không thiệt thòi cho thám hoa cháu ngươi!

Mắt thấy hoàng đế không vui như thế, Giang Sung lại càng hoảng sợ, chỉ có kinh hồn táng đảm quỳ dưới đất.

Hoàng đế mỉm cười, hòa nhã hỏi:

- Giang Đại Thanh, ngươi thật muốn làm ‘ ‘Hoàng môn quan môn chính ’?

Giang Đại Thanh thấy hoàng đế vui vẻ thì mừng rỡ trong lòng, vội vàng đồng ý. Thầm nghĩ rằng: " Quả nhiên An Thống lĩnh không gạt ta, Hoàng thượng vừa nghe đến ta xung phong nhận việc, tâm rồng đã ưng ý. Hì hì, xem ra hôm nay ta gặp may lớn." Trộm nhìn Giang Sung, chỉ thấy toàn thân y run rẩy như muốn nói lại thôi, Giang Đại Thanh thầm mắng: "Hừ! Thúc thúc thật xem thường ta, vừa nghe ta sắp thành quan to, lão lại sinh ra đố kị, thật là khốn nạn."

Hoàng đế gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cau mày hỏi:

- Giang Đại Thanh, Trẫm phải nhắc trước, ‘ ‘Hoàng môn quan môn chính ’ chuyên hầu hạ nữ nhân trẻ tuổi thay đồ tắm rửa, ngươi chịu được thiệt thòi sao?

Giang Đại Thanh mừng rỡ muốn điên, thầm nghĩ: " Đúng là An Đạo Kinh không gạt ta!"

Vội nói:

- Hầu hạ nữ nhân tắm rửa thay đồ, chính là chức chí bình sinh của thần, không hề thiệt thòi gì.

Hoàng đế khẽ gật đầu, khen rằng:

- Hiếm thấy, hiếm thấy. Đường đường tiến sĩ mà là nhẫn nại như thế, thật không đơn giản.

Đột nhiên giữa đôi mày nhíu lại, y nói:

- Nhưng chức quan này có chỗ khó khăn lớn, chỉ cho phép cùng đại thần nữ nhân đánh bài diễn tuồng, uống rượu ca hát, quyết không cho phép đọc sách. Ngươi thân là nho sinh, có thể chịu được buồn bực sao?

Bản lĩnh một thân của Giang Đại Thanh, tất cả chỉ có tám chữ "Đánh bài diễn tuồng, uống rượu ca hát". Nghe lời ấy chính là gãi đúng chỗ ngứa, tại trận mừng rỡ nói:

- Hoàng thượng chớ lo lắng! Thần tan xương nát thịt, cũng phải làm tốt sự tình được giao!

Hoàng đế thở dài nói:

- Thật sự là thiệt thòi cho ngươi, được rồi! Trẫm liền ban cho ngươi chức quan này.

Giang Đại Thanh quỳ xuống dập đầu, lớn tiếng nói:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Giang Đại Thanh đang dập đầu không ngớt, đã thấy hoàng đế quay sang hỏi Lưu Kính:

- Lưu tổng quản, việc này trước kia có tiền lệ chăng?

Lưu Kính thưa:

- Khởi bẩm Hoàng thượng. Vương Anh là thái giám cầm bút tiền triều, mang thân phận tú tài vào cung, có thể tính là một tiền lệ. Riêng lấy thân phận tiến sĩ tiến cung như Giang thám hoa, lại chưa từng có trong lịch sử.

Hoàng đế khẽ gật đầu, nói:

- Có tiền lệ là tốt rồi. Chỉ là hắn lớn tuổi như vậy, còn có thể cắt được sao?

Giang Đại Thanh chợt dâng lên cảm giác không ổn, thầm nghĩ: "Đây là ý gì? Cái gì là có thể cắt?”

Lưu Kính cười nói:

- Xin hoàng thượng yên tâm, lão thần đích thân cầm đao, đảm bảo không sơ hở chút nào.

Vừa nói vừa chỗ kín liếc Giang Đại Thanh một cái, gật đầu nói tiếp:

- Xem cái đó chỉ cỡ như vậy, không khó để cắt.

Giang Đại Thanh bừng tỉnh đại ngộ, mới biết "‘Hoàng môn quan môn chính" chính là nội quan, cần phải thiến đi mới dùng được. Hắn kinh hãi nói:

- Đừng thiến! Ta không cần làm ‘Hoàng môn quan môn chính ’ nữa!

Lưu Kính cười nói:

- Vua tuyệt không nói chơi, Hoàng thượng đã thưởng cho ngươi, sao dám đổi ý?

Giang Đại Thanh hoảng hốt nhìn về phía Giang Sung, cả kinh kêu lên:

- Thúc thúc! Thúc thúc! Cứu mạng a! Cứu mạng a!

Giang Sung thở dài che mặt, nhất thời không biết nên cầu tình thế nào.

Quần thần cười vang. Hai người Tần Trọng Hải cùng Lư Vân cũng nhịn không nổi. Một trong điện, một ngoài điện, đều cười đến người ngã ngựa đổ.

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.