Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh hoa thu sắc

Phiên bản Dịch · 2978 chữ

Người này qua tuổi bảy mươi mà mặt mày nhẵn nhụi, thần sắc tự nhiên, chính là Lưu Kính.

Tần Trọng Hải thấy đại nhân vật đến thì rùng mình: "Lão già kia cũng xuất động, lần này Hồ Trung tất bị làm thịt”

Chỉ thấy Hồ Trung miệng phun máu tươi, thở gấp:

- Tổng quản, ta... Ta trung thành tận tâm, vì sao phải hại ta...

Lưu Kính nghe đối phương hãy còn cãi cố, nhất thời cười ha hả. Lão lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, giơ trước mặt Hồ Trung rồi cười hỏi:

- Tiểu Trung, đây có phải là đồ vật của ngươi?

Khăn này đúng là thứ Hồ Trung đã ném ra ngoài tường thành. Hồ Trung thấy sự việc bại lộ, nhịn không được cười thảm một tiếng, lúc này mới biết hết thảy cử động đều nằm trong lòng bàn tay Lưu Kính, không giãy dụa mà chậm rãi nhắm mắt, lẳng lặng chờ chết.

Tiết Nô Nhi từ trong phòng đi ra, cười lạnh mắng:

- Đồ chết dẫm! Ngươi cho là Lưu tổng quản không biết ngươi làm chuyện mờ ám sao? Ba năm trước ngươi cấu kết cùng họ Giang, chúng ta sớm đã rõ ràng! Nếu không phải cố ý thăm dò, tối nay sao lại phái ngươi tới Nhân Trí Điện?

Tần Trọng Hải nghe lời này vừa sợ lại vừa bội phục: "Họ Lưu quả nhiên lợi hại! Chuyện lớn nhỏ trong cung đều không qua nổi mắt lão!"

Tiết Nô Nhi lấy kim luân ra, lạnh lùng thốt:

- Tiểu Trung, ngươi muốn tự kết liễu hay để chúng ta động thủ, chọn đi!

Hồ Trung đau xót trong tâm, nghĩ tới nghĩa tử Tiểu Lục thì rơi nước mắt. Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:

- Còn dám khóc nữa! Đông Xưởng chúng ta không có hạng vô dụng như ngươi!

Kim quang chợt lóe, liền muốn giải quyết Hồ Trung cho xong nợ. Chợt Lưu Kính giơ tay ngăn cản, cười nói:

- Đừng giết hắn.

Nói rồi lão lại đỡ Hồ Trung dậy.

Hồ Trung thấy Lưu Kính mặt đầy tươi cười, còn cúi đầu chăm chú nhìn mình thì càng thêm sợ hãi, không biết đối phương sẽ giở trò lợi hại thế nào.

Bị Lưu Kính chậm rãi giơ tay sờ trên lưng. Hồ Trung biết vị tổng quản này bề ngoài hiền lành như một lão nhân tầm thường, kỳ thật thủ đoạn hung ác đáng sợ gấp Tiết Nô Nhi cả trăm lần. Hắn run rẩy toàn thân, chỉ hận không chết trong tay Tiết Nô Nhi, run giọng nói:

- Tổng quản, van cầu ngài cho ta một đao mau lẹ...

Lưu Kính cười ha hả, hạ tay xuống nói:

- Mau hay không là sao, ngươi đang nghĩ gì vậy?

Đã thấy lão duỗi tay điểm vào huyệt đạo sau lưng Hồ Trung, tiếp theo tự xé áo băng bó những chỗ bị thương cho hắn.

Hồ Trung hoảng sợ, run giọng hỏi:

- Tổng... Tổng quản, ngài... Thực ra muốn đối phó ta thế nào...

Lưu Kính mỉm cười nói:

- Mọi người quen biết nhiều năm, nói cái gì mà đối phó hay không đối phó? Như vậy không phải quá là khách khí sao?

Diễn một tiểu khúc nhỏ, lão đích thân băng bó thỏa đáng thương thế cho Hồ Trung, lúc này mới cười nói:

- Người sống trên đời, nếu không tham tiền thì cũng là háo sắc. Chúng ta ở trong cung, muốn gần nữ nhân cũng không được. Ngươi nói đi, mấy lão tiểu tử Đông Xưởng chúng ta đáng giá bao nhiêu?

Sắc mặt Hồ Trung ảm đạm, cúi đầu thấp giọng:

- Giang đại nhân đã đích thân nhận lời. Chờ ta lúc hồi hương sẽ cho thưởng ngàn mẫu ruộng tốt, mặt khác còn cho đám huynh đệ ở quê nhà một khoản lớn.

Tiết Nô Nhi nổi giận mắng:

- Tiểu nhân vô sỉ! Chỉ vì vài mẫu ruộng liền bán cả mạng chúng ta! Cẩu tạp chủng!

Nói xong hét một tiếng, lại muốn động thủ giết người. Lưu Kính duỗi tay ngăn cản, chăm chú nhìn Hồ Trung rồi gật đầu cười nói:

- Tiểu Trung à, ngươi lo lắng thay huynh đệ ở quê nhà, ta cũng không thể trách ngươi. Chính là nghĩ đến tính mạng của đám già trẻ trong cung, e là chuyện này khó mà bỏ qua.

Hồ Trung mặt xám như tro, lộ vẻ sầu thảm nói:

- Ta bán đứng mọi người, không có kết cục tốt. Công công cứ xử tử ta, nô tài không oán hận nửa câu.

Lưu Kính lắc lắc đầu thở dài:

- Đông Xưởng chúng ta còn được vài người, sao có thể tàn sát người một nhà! Hồ Trung à, giờ chúng ta cho ngươi một con đường sáng. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau tất có thể tìm Giang Sung đòi đất cầm tiền, còn giữ lại cái đầu ăn cơm. Chủ ý này nghe thế nào?

Hồ Trung lắp bắp kinh hãi:

- Có... Có chuyện tốt như vậy? Tổng quản ngài đừng giỡn ta...

Lưu Kính mỉm cười, nói:

- Ta nói lời nghiêm chỉnh như vậy, sao lại thành ra trêu ngươi?

Lão vỗ vào hai má Hồ Trung, nói:

- Ta chờ mấy chục năm, cuối cùng cũng có được một kẻ phản gián. Ngươi ngẫm lại coi, bao nhiêu tin tức giả ngày sau, còn phải dựa vào ngươi truyền về cho họ Giang. Tiểu Trung à Tiểu Trung, tính mạng của ngươi quan trọng như vậy. Sao ta có thể giết được đây?

Nói xong thì phá cười lên ha hả.

Tần Trọng Hải nghe đến đây cũng hoảng sợ. Giang Sung mất sức chín trâu hai hổ, khó khăn mua được nội gián quan trọng trong Đông Xưởng, giờ này lại để Lưu Kính dùng kế phản gián. Hai đại gian thần này tàn nhẫn như thế, đám người Liễu môn muốn vững chân tại triều đình, nói thế nào cũng phải tăng thêm thực lực.

Hồ Trung vừa mừng vừa sợ vừa xấu hổ, mắt thấy mạng sống còn hi vọng, đang muốn nói lời cảm tạ, lại nghe Lưu Kính cười hỏi:

- Hồ Trung à, gần đây Tiểu Lục thế nào? Thân thể mạnh khỏe không? Ban đêm có còn ho hắng?

Hồ Trung nghe nhắc tới đứa con nuôi, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, cười gượng:

- Được sự quan tâm của tổng quản, đứa nhỏ này rất tốt.

Lưu Kính ha hả cười nói:

- Đúng vậy, nó thật sự ngoan ngoãn, xem qua lại rất có hiếu tâm, pha trà nóng chờ ngươi trở về. Tiểu Trung à! Số của ngươi thật tốt à!

Hồ Trung nghe lời này, biết vận mệnh của nghĩa tử đã bị tổng quản đại nội nắm giữ. Chỉ cần hắn phản bội, Tiểu Lục liền đại họa lâm đầu. Trong lòng khó chịu, thoáng chốc nghẹn ngào không thành tiếng.

Tần Trọng Hải chứng kiến cảnh này thì cũng than thở. Chợt thấy Tiết Nô Nhi dò xét mọi nơi trong viện, Tần Trọng Hải lấy làm kinh hãi. Tình thế hôm nay hung hiểm, nếu bị người phát hiện, e là sẽ có máu đổ. Y liền ngừng hô hấp, không dám động đậy.

Liền vào lúc này, chợt nghe một thanh âm non nớt vang lên:

- Tổng quản, Phó tổng quản, các ngài cũng ở chỗ này sao? Cha của tôi đâu?

Là Tiểu Lục tới tìm cha nuôi. Nó thấy Hồ Trung ngồi bệt trên đất, liền chạy tới kêu lên:

- Cha!

Hồ Trung thấy đứa nhỏ này đến thì càng sợ hãi, không biết làm thế nào cho phải.

Tiểu Lục thấy sau lưng Hồ Trung băng bó, giật mình hoảng sợ la lên. Lưu Kính đi ra phía trước, vỗ đầu Tiểu Lục rồi cười nói:

- Cha ngươi không cẩn thận, để đinh sắt cào bị thương nơi lưng, đã băng bó trị liệu rồi!

Tiểu Lục ôm chặt lấy Hồ Trung khóc ròng:

- Cha! Nếu người có gì sơ xuất, sau này Tiểu Lục phải làm sao đây?

Lời lẽ đầy chân tình, Hồ Trung cũng ôm lấy nó. Phụ tử hai người khóc thành một đoàn.

Tần Trọng Hải thấy thế liền nghĩ: "Lúc này không đi, còn đợi khi nào?”

Thừa dịp mọi người phân tâm, bàn chân y bôi dầu vội vàng trốn trở về. Thấy tình thế hỗn loạn, y không dám lưu lại trong cung mà liền hồi phủ, trên đường còn không ngừng cân nhắc sự tình.

"Đám kẻ trộm này chó cắn chó, khiến cho địa bàn lão tử loạn thành một đống. Hắc hắc, Quỳnh Quý Phi còn dám vụng tình, cố ý động thủ trên đầu lão tử, ta tuyệt đối không để yên việc này"

Mắt thấy Giang Sung, Lưu Kính cùng hiển lộ thần thông bắt nhược điểm đối phương. Ngoài chức trách, Tần Trọng Hải cũng lòng hiếu kỳ, có ý tra ra manh mối nội tình.

Về phủ nghỉ tạm đến đêm, Tần Trọng Hải trở lại bản doanh lấy ra rất nhiều khí giới, tiếp theo tìm mười tên thuộc hạ giỏi giang đến, dặn rằng:

- Các ngươi theo ta, lát nữa chúng ta có đại sự cần làm.

Lập tức suất lĩnh mọi người, liền hướng về Nhân Trí Điện mà đi. Chúng thuộc hạ thấy bộ dạng của y ngưng trọng, trên đường liền hỏi:

- Lão đại dẫn theo nhiều anh em, thực ra muốn làm cái gì?

Tần Trọng Hải biết chuyện tình nghiêm trọng không thể truyền ra, liền cười lạnh nói:

- Đừng hỏi nhiều. Phải biết đầu của các ngươi là để ăn cơm, không phải đưa cho người ta chém.

Mấy người nghe vậy hãi dị không hiểu, tất cả đều câm như hến.

Tới Nhân Trí Điện, Tần Trọng Hải căn dặn đám người. Nếu có kẻ tới phụ cận trăm thước lập tức vỗ tay cảnh giác. Đám huynh đệ Hổ Lâm Quân sớm được y thu phục, thấy lão đại hành sự quái lạ nhưng không dám nhiều lời.

Tần Trọng Hải đi vào sâu trong điện, tới bên cạnh bức thi họa, thầm mắng: “Con mẹ nó, hôm nay lão tử nhất quyết phải tra ra manh mối”

Y hắc hắc cười lạnh, lật bức họa tìm chỗ ổ khóa, lấy khí cụ mạnh muốn cạy nó ra.

Ai ngờ cạy cả nửa ngày, toàn thân đổ mồ hôi mà ổ khóa mảy may bất động. Xem ra không hề tầm thường, là cao thủ thợ thủ công chế tạo. Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Lần sau nên dẫn theo Ngũ chế sứ. Hắn xuất thân bộ đầu, đích thị cũng là tay lành nghề trộm cướp"

Thở hổn hển một hồi, Tần Trọng Hải hung hăng mạnh cạy vài cái. Có điều ổ khóa thật sự quá chắc chắn. Không có biện pháp. Y càng lúc càng nóng ruột, thầm nghĩ: "Mặc kệ, nhẹ không được thì lão tử liền nặng tay”

Tĩnh tâm lắng nghe bốn phía, thấy đêm khuya yên tĩnh không người. Tần Trọng Hải rút cương đao, vận khởi tầng thứ tám trong Hỏa Tham Nhất Đao. Một chiêu "Tam hợp hỏa tham" muốn chém tới vách đá.

Chợt nghe bên tai vang lên một tiếng thở dài, nói:

- Tần tướng quân, cửa dùng để mở, không dùng để chém.

Tần Trọng Hải đột ngột nhảy dựng, thật sự cả kinh. Với võ công của bản thân mà nói, trên thế gian, người có thể bất tri bất giác đến gần y chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Giờ yếu hại phía sau đã bị người ta chế trụ. Nếu xoay người chắc chắn bị ám toán, y liền hạ lưng cúi thân, trầm giọng hỏi:

- Người tới là ai?

Người nọ chỉ than thở một tiếng, không thấy đáp lại. Tần Trọng Hải bề ngoài hào phóng kỳ thật tâm tư nhạy bén, lúc này thầm nghĩ: “Kẻ này nếu muốn đả thương ta, khi vừa đến đã ra tay, còn đứng như vậy hẳn là nhận ra ta.”

Trong lòng suy tính thân phận đối phương, y cười lạnh nói:

- Lưu công công có chuyện cứ nói, cố lộng huyền hư làm gì?

Quả nghe người nọ ở sau lưng ồ một tiếng:

- Giỏi cho tiểu tử, khong ngờ lại nhận ra ta.

Tần Trọng Hải xoay người lại. Quả nhiên trước mắt là Lưu Kính.

Hai người mặt đối mặt đứng bất động.

Tần Trọng Hải nhớ tới đám thuộc hạ, liền dò hỏi:

- Công công đã làm gì huynh đệ của ta?

Y biết trong đám thủ hạ không có cao thủ, tất không đỡ được một kích của Lưu Kính. Giờ không ai lên tiếng cảnh báo, không khỏi lo cho an nguy của bọn họ.

Lưu Kính mỉm cười nói:

- Bổn công công chỉ mời bọn họ ngủ ngon một giấc, không hề có ác ý. Nên biết người ta ăn lắm ngủ nhiều mới là sống thọ à!

Tần Trọng Hải nghe thì yên lòng, biết Lưu Kính đe dọa mình, lúc này cũng cười lạnh:

- Ăn nhiều ngủ nhiều thì sống lâu? Đây là đạo lý gì?

Lưu Kính nói:

- Ngủ nhiều tất nhiên thấy đói, tự nhiên sẽ bớt nói một chút. Đây là đạo lý dễ hiểu trong cung, đã hiểu chưa?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Không hiểu.

Lưu Kính nói:

- Ít nhìn lung tung một chút, tính mạng không lo. Ăn nhiều ngủ nhiều, hưởng phúc tới già. Tướng quân muốn sống lâu trăm tuổi, nên nhớ kỹ điểm này.

Tần Trọng Hải thầm mắng: "Lão đầu này muốn hù dọa ta sao?"

Lại tỏ vẻ không quan tâm, nói:

- Ta không cướp của trộm tình, cũng không xúi giục làm bậy, hỏi sao tính mạng không dài? Điểm này còn muốn thỉnh giáo tổng quản.

Trên mặt Lưu Kính hiện vẻ giảo hoạt, lắc đầu nói:

- Tần tướng quân, trộm tình so với giết người cướp của, ngươi nói hai chuyện này thế nào?

Lúc này trời không gió nhưng thấy vạt áo Lưu Kính khẽ bay lên, e là đang thầm vận khí. Tần Trọng Hải cũng không hề sợ hãi, lập tức tay ấn chuôi đao, cười lạnh nói:

- Bắt gian như bắt cướp. Sự tình đổ tới trên đầu Tần mỗ, ta không sợ phiền phức.

Nội kình trùm tới, một luồng lực đạo thấu nhập thân đao, khe hở giữa thân đao cùng vỏ đao nhất thời lan ra hồng quang.

Lưu Kính thấy hai bên càng nói càng cương cường như muốn động thủ. Lão mỉm cười, đột nhiên hỏi:

- Tần tướng quân, dạo này Liễu hầu gia vẫn khỏe?

Khi nói thì vạt áo chậm rãi rủ xuống.

Tần Trọng Hải nghe nhắc tới Liễu Ngang Thiên thì rùng mình, nhớ tới chuyện Lưu Kính có ý hợp tác với bên này. Y không muốn quá mức thất lễ, liền buông chuôi đao đáp lời:

- Hầu gia rất tốt, đa tạ tổng quản đã quan tâm.

Lưu Kính nheo mắt cười nói:

- Gần đây dường như Giang đại nhân cũng rất tốt, phải không?

Tần Trọng Hải cười gượng, nói:

- Giang đại nhân không xấu, Hầu gia cũng tốt, thêm Lưu tổng quản cũng mạnh khỏe thân thể. Tính ra thiên hạ thái bình.

Lưu Kính chỉ vào mật thất, mỉm cười nói:

- Nếu muốn thiên hạ đại loạn cũng không phải việc khó. Cứ việc phá cái cửa này ra. Tần tướng quân khinh xuất như thế, Giang đại nhân tất thưởng cho ngươi một cái hồng bao thật nặng, đúng là phát tài.

Tần Trọng Hải cơ trí loại nào, vừa nghe lời ấy đã hiểu.

"Nghe ý tứ là muốn ta mở một mắt nhắm một mắt cho qua chuyện này. Ta có nên đồng ý chăng?"

Lúc này hai phái Giang Lưu ác chiến, nếu tùy tiện lộ ra gian tình của Quỳnh quý phi, sẽ mang tiện nghi cho Giang Sung. Tần Trọng Hải trầm ngâm một lát, cân nhắc lợi hại thì có ý nhượng bộ. Y ho vài tiếng, nói:

- Tục ngữ có câu, khuyến khích đánh bạc không khuyến khích trộm tình. Tuy nói vụng tình đỡ hơn cướp của giết người nhưng còn phải xem là ai ăn vụng, ai giết ai. Hy vọng công công khuyên nhủ bằng hữu của ngài, ăn vụng thì biết chùi mép cho sạch, đừng để vãi ra đầy đất, lại phải phiền lòng quét dọn.

Lưu Kính nghe y nói như thế, biết sự tình đã dịu đi. Lão mỉm cười nói:

- Cho nên sẽ cần người mang chổi cầm gầu thu dọn, tuyệt không cần người đưa đao múa may làm gì, ngươi yên tâm đi.

Ngụ ý lời này tất nhiên thu thập sạch sẽ, tuyệt không để Tần Trọng Hải gặp chuyện khó xử.

Tần Trọng Hải nhìn lão một cái, thản nhiên nói:

- Được rồi, xem ra chúng ta đều là hạng quét rác dọn phân, ta trở về ngủ đây.

Lưu Kính cười ha hả chắp tay:

- Khó được Tần tướng quân hiểu ý, họ Lưu ta nợ ngươi một lần nhân tình.

Trải qua lần này, Tần Trọng Hải dù muốn tra ra chuyện cơ mật trong Nhân Trí Điện nhưng nhớ Lưu Liễu hai phái viện trợ lẫn nhau, y đành kiềm chế tò mò, hàm hồ để mặc cho bọn họ qua cửa.

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.