Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáp mặt chẳng nhận nhau Hồi 2

Phiên bản Dịch · 2379 chữ

Ngày xuân ấm áp, Lư Vân ngồi một mình trong viện, khắp nơi nào còn bóng dáng người nào. Nghe tiếng người xôn xao náo nhiệt nơi tiền sảnh, hắn nhớ tới giao tình cùng đám người Tần Trọng Hải, Ngũ Định Viễn. Trong lòng liền nghĩ: "Lư Vân à Lư Vân, đám người Trọng Hải là bạn tốt của ngươi, lần này bọn họ thăng quan tấn tước, ngươi nên cao hứng mới phải, có thể nào hẹp hòi ngồi đây? Mau qua vỗ tay một tràng đi!"

Nghĩ thế liền dời bước tới sảnh, hắn ẩn sau một cây cột gỗ nhìn trộm vào trong. Chỉ thấy đầy sảnh đông nghìn nghịt người là người. Dương Túc Quan, Ngũ Định Viễn đều ở trong này. Trước sảnh có một gã hoạn quan, hai tay nâng thánh chỉ lên cao, chính là khâm sai truyền thánh chỉ. Chỉ nghe hoạn quan nọ cất cao giọng:

- Chinh Bắc Đại đô đốc, Thái tử Thái bảo Hiếu thân Thiện mục hầu Liễu Ngang Thiên tiếp chỉ!

Một lão nhân bước nhanh về phía trước, chính là Liễu Ngang Thiên. Chỉ nghe lão lớn tiếng nói:

- Thần Liễu Ngang Thiên quỳ tiếp thánh chỉ!

Tiếp theo khom người, hai đầu gối quỳ xuống. Đám tân khách đồng loạt quỳ theo.

Hoạn quan nọ the thé đọc:

- Phụng thiên thừa vận, Nhân Võ Văn Đức Cảnh Thái hoàng đế chiếu viết: ‘Gần đây giống man di nổi lên như lửa, tây cương mỗi ngày thêm ưu phiền, khiến Trẫm lo lắng không thôi. Cũng may có đám Ngự sử Hà Hưng, phó tổng quản Đông cung Tiết Nô Nhi, du kích tướng quân Tần Trọng Hải dốc tâm kiệt lực, hộ giá công chúa bình an sang tây, thiết lập lại mối bang giao hòa hảo giữa hai nước. Quốc vương Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc đã sai người tới bổn triều, hết lời cảm tạ chư khanh hợp tác trừ nội loạn cho bọn họ. Trẫm niệm công lao to lớn của chư thần tây hành lần này, đặc biệt phong thưởng tứ bảo, khâm thử.’

Lư Vân nghe trong thánh chỉ quả thật không nhắc đến tên mình. Hắn thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Ài... công danh lợi lộc, chỉ sợ cả đời ta vô duyên ... "

Thoáng chốc nhớ tới Cố Thiến Hề, trong lòng càng thêm chua xót: "Kiếp này nếu ta không rửa sạch hàm oan, chỉ sợ vĩnh viễn không thể gặp lại nàng. Ông trời hỡi, lúc nào mới để cho ta thấy lại ánh dương?”

Lòng hắn tràn đầy thê lương, hai tay nắm lại toàn thân run rẩy.

Hoạn quan nọ giao thánh chỉ vào tay Liễu Ngang Thiên, tiếp theo lấy ra bảng vàng, cao giọng gọi:

- Thiện mục hầu Liễu Ngang Thiên nghe ban thưởng!

Liễu Ngang Thiên vội vàng bái lạy, phủ phục trên đất:

- Thần Liễu Ngang Thiên run sợ tiếp phong thưởng.

Hoạn quan nọ lớn tiếng đọc:

- Tây hành lần này công trạng viên mãn, Thiện Mục Hầu Liễu Ngang Thiên có công tiến cử hiền tài, lòng trẫm rất được an ủi. Đặc biệt phong Liễu Ngang Thiên tước Nhất đẳng Hầu, thưởng long ngân ba trăm lượng, đai vàng một cái.

Liễu Ngang Thiên dập đầu bái tạ, cất cao giọng nói:

- Thần Liễu Ngang Thiên tạ chủ long ân.

Liễu Ngang Thiên vốn là nhị đẳng hầu, lần này thuộc cấp lập chiến công rực rỡ, hiệp trợ liên bang bình loạn, đáng lẽ phải thăng làm Quốc công, vậy mà chỉ lên được Nhất đẳng hầu, xem ra hai phái Giang Lưu đã động tay động chân vào chuyện này.

Hoạn quan nọ xướng danh từng người, mọi người tây hành lần này đều được phong tước, hoặc thưởng cho long ngân trân khí... Đông Xưởng được thưởng rất hậu, Tiết Nô Nhi được một chiếc cẩm bào, mấy kẻ dưới tay cũng tặng phẩm, dự liệu là Lưu Kính xuất lực. Hà đại nhân thân giữa hai đại quyền thần Giang Sung, Lưu Kính so đấu, ngược lại không người quấy rầy, một đường thăng lên làm Tả Ngự Sử đại phu, tự dưng nhặt đại tiện nghi, tất nhiên cười đến không thể khép miệng.

Hoạn quan nọ xướng danh quát:

- Chinh Bắc du kích Tần Trọng Hải tiến lên nghe thưởng!

Tần Trọng Hải chỉ huy đại quân, chính là nhân vật đệ nhất quan trọng trong cuộc tây hành kết thân nghị hòa này. Dù hai phái Giang Lưu muốn quấy nhiễu chuyện phong thưởng cũng lực bất tòng tâm, hẳn sẽ thưởng phong hậu hĩnh. Cả sảnh đường tràn đầy tò mò, chờ nghe thánh chỉ tuyên thưởng.

Hoạn quan nọ hô vài tiếng, lại không thấy bóng dáng Tần Trọng Hải nơi nào. Mọi người lấy làm lạ thầm nghĩ: “Tần Trọng Hải thật to gan, lúc này mà còn ở chỗ nào vậy?”

Liễu Ngang Thiên cũng nhíu mày, thoáng chốc đứng dậy đề thanh quát:

- Trọng Hải! Mau ra đây nghe thưởng!

Lư Vân trốn sau cây trụ gỗ quan sát, không thấy Tần Trọng Hải cũng thầm nghĩ: “Tần tướng quân bề ngoài hào phóng, kỳ thật hành sự chững chạc không sai lầm. Giờ là lúc khẩn yếu quan đầu, không biết đang ở nơi nào đây?”

Hắn đang nghi hoặc, chợt nghe một người cười nói bên tai:

- Thánh chỉ cái con bà nó, lão tử cố tình không tiếp thì sao?

Lư Vân nghe thanh âm quen tai biết bao, vội vàng quay đầu. Chỉ thấy một người ẩn thân bên cạnh, người này đang gặm một cái đầu gà, chính là Tần Trọng Hải.

Lư Vân cả kinh, thấp giọng nói:

- Hoàng thượng đích thân hạ chỉ, há còn rảnh rỗi ở đây? Tướng quân nhanh đi tiếp chỉ, chớ gây thêm phiền toái.

Tần Trọng Hải nghiêng mắt nhìn hắn một cái, cười nói:

- Quản nhiều như vậy làm gì? Lão tử trời sinh nóng nảy, không ưa thói lễ nghi phiền phức.

Nói rồi tiện tay quăng xương gà vào trong đám người. Một gã tân khách đang quỳ, chợt thấy nơi cổ mỡ màng, vội vàng một trảo tóm được xương gà, nhất thời mặt đầy kinh ngạc.

Tần Trọng Hải duỗi lưng một cái, kéo tay Lư Vân cười nói:

- Đi mau! Nghe thưởng này thưởng nọ có gì hay ho. Hai ta đi uống vài chén thống khoái thống khoái! Đó mới là chính đạo.

Lư Vân biết rằng Tần Trọng Hải không đành lòng để mình hắn phải chịu ủy khuất, lại bỏ qua cả chuyện hoàng đế phong thưởng. Trong lòng cảm động, hắn run giọng nói:

- Tần tướng quân! Ngài đừng như vậy... hà tất phải làm thế vì ta?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Huynh đệ đúng là nhiều chuyện, lão tử không thích quỳ trước hoạn quan, có thể nào quỳ trước cái hạng không chim đó sao?

Hai người đang nói, chợt nghe một người kêu lên:

- Hỏi cái thứ rùa đen chạy đến đâu? Thì ra trốn ở chỗ này!

Người nọ mặt đầy phấn trắng, chính là Tiết Nô Nhi. Lần này lão nhận lời đến Liễu phủ làm khách, vừa rồi lĩnh thưởng cũng có phần. Lúc này không thấy Tần Trọng Hải, biết người này ở gần tác quái, quả nhiên liền tìm được đối phương.

Chúng tân khách nghe lời Tiết Nô Nhi liền sôi nổi vọt tới đây, Liễu Ngang Thiên một trảo tóm lấy Tần Trọng Hải, quát:

- Hỗn tiểu tử Trọng Hải! Thánh chỉ phía trước, ngươi còn không mau qua!

Vừa nói kéo cánh tay Tần Trọng Hải, cứng rắn muốn lôi y ra. Tần Trọng Hải hú lên một tiếng quái dị, nói:

- Đau bụng quá! Ta cần phải đi tiêu!

Y giãy sang tránh năm ngón tay Liễu Ngang Thiên rồi chạy như điên dọc theo hành lang, trên đường còn nghe kêu lớn:

- Hầm xí ở đâu? May mắn được tướng quân nhà ngươi tới rồi!

Mọi người thấy phong thái này đều choáng váng. Lư Vân thì kích động trong lòng, biết Tần Trọng Hải nghĩa khí sâu nặng, thà rằng bị hoàng đế trách phạt cũng không muốn lĩnh thưởng một mình, bất giác lệ nóng lưng tròng.

Hoạn quan nọ thấy Tần Trọng Hải đào tẩu nhanh như ma đuổi, rõ ràng có ý coi thường khâm sai. Hắn bực mình thả thánh chỉ xuống, sắc mặt trở nên khó coi. Liễu Ngang Thiên thấy tình thế không ổn, bước lên đặt một thỏi vàng vào tay người nọ, thấp giọng nói:

- Thân thể du kích tướng quân không được thoải mái, xin công công cho qua, để lão phu tiếp thay phong thưởng vậy.

Hoạn quan nọ trầm mặt xuống, nói:

- Hoàng thượng ban thưởng là chuyện quan trọng cỡ nào, có thể nào hồ đồ như vậy?

Liễu Ngang Thiên cười khan một tiếng, đang muốn lên tiếng thì nghe Tiết Nô Nhi chen lời:

- Có gì mà không được? Thân thể Tần Trọng Hải không thoải mái, Liễu hầu gia nhận thưởng thay cho, được thế còn tốt hơn nữa.

Mọi người nghe Hoa Yêu lên tiếng vì Tần Trọng Hải đều lấy làm kỳ lạ, không biết hôm nay sao Tiết Nô Nhi trở nên khác thường như thế?

Địa vị của Tiết Nô Nhi chỉ kém Lưu Kính. Lúc này đã mở lời như vậy, hoạn quan nọ tất nhiên không dám nhiều lời, hắng giọng một tiếng, gật đầu nói:

- Được rồi! Nếu Tiết phó tổng quản có lời, xin Liễu hầu gia tiếp chỉ.

Liễu Ngang Thiên vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống. Hoạn quan nọ cao giọng đọc:

- Tần Trọng Hải có công hộ giá, vào sinh ra tử, được Khả Hãn Hãn quốc tặng kim bài ghi công. Trẫm niệm khí khái võ dũng trung trực, đặc biệt phong Tần Trọng Hải là Ngự tiền tứ phẩm đái đao, tổng quản Hổ Lâm Quân, ít ngày nữa vào cung nghe lệnh.

Liễu Ngang Thiên nghe phong thưởng, không khỏi chấn kinh nghĩ thầm: "Hoàng thượng đang êm đẹp sao điều Trọng Hải vào đại nội? Trọng Hải là ái tướng của ta, không phải Hoàng thượng không biết điều này. Đây không phải hủy kế hoạch của ta sao?"

Đạo phong cáo có chỗ kỳ quái, không phải Giang Sung quấy phá thì cũng là Lưu Kính tác quái, phân nửa làm yếu binh quyền Liễu môn, khiến người nhận phiền lòng không thôi.

* Khuê phòng trong phủ thượng thư. Khắp nơi rèm hồng màn gấm, hương thơm tú khí của thì con gái thấm động lòng người.

Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra, có thể thấy một vùng xuân ý tốt tươi. Đầu mùa xuân điểu ngữ hoa hương, mẫu đơn mân côi tranh tươi đấu sắc, một vùng hồng vàng tím lộ đầy ý thơ thanh cảnh.

Đã thấy một cánh tay trắng tuyết dựa vào cửa sổ tiểu viên, phía trên còn chiếc má hồng động lòng người, khuôn mặt đó có đôi lông mi thật dài, thêm đôi môi mềm mại mọng đỏ rung động. Thì ra chính là mỹ nữ Giang Nam ngẩn người trong vườn xuân sắc. Mắt thấy nàng đang ngắm nhìn mùa xuân phương Bắc, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo một chút sầu tư nhàn nhạt. Chẳng lẽ là dáng vẻ u sầu trời ban? Hay là lòng thật mang nỗi phiền muộn?

- Tiểu thư, người mau lên một chút! Hôm nay chúng ra phải ra ngoài!

Nghe tiếng kêu lớn, tiểu thư nọ lười biếng động eo thon. Nàng duỗi thẳng hai cánh tay, nhẹ nhàng ngáp một cái. Một tỳ nữ chạy vội vào trong này, kêu lên:

- Tiểu thư! Chớ cho là Tiểu Hồng lắm điều. Người mau trang điểm một chút, tránh để cho tỳ nữ lại bị nhị di nương mắng.

Tiểu thư nọ lắc đầu nói:

- Lại là mấy chuyện xã giao nhàm chán, ta thực không đề nổi sức lực mà đi nữa. Ai! Lên tới Bắc Kinh, mỗi ngày đều là xã giao đến xã giao đi, vẽ không được vài nét bút, thật sự giận chết người đi được.

Tỳ nữ nghe tiểu thư oán giận, vội nói:

- Kinh thành không thể so với Dương Châu, Lão gia giờ là thượng thư đương triều, tiểu thư người cũng đừng ngang bướng nữa.

Tiểu thư kia than nhẹ một tiếng. Nàng ngồi vào trước gương đồng, hỏi:

- Xem ngươi vội vàng như thế, hôm nay lại muốn đi đâu?

Tỳ nữ mày hoa mắt cười, nói:

- Tiểu thư quên mau thế sao! Hôm nay chúng ta không đến chỗ nhàm chán nữa, lát nữa đi chính là phủ đệ của Dương đại học sĩ.

Tiểu thư kia ồ một tiếng, hỏi:

- Dương đại học sĩ? Chính là Đại học sĩ Trung Cực Điện Dương Viễn sao?

Tỳ nữ cười nói:

- Ngoài Dương đại học sĩ, còn có một Dương tiểu học sĩ.

Tiểu thư kia thấy tỳ nữ cười hì hì, ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì mà Đại học sĩ với tiểu học sĩ, nói chuyện đừng quanh co lòng vòng như thế.

Tỳ nữ nọ le lưỡi, thấp giọng nói:

- Dương tiểu học sĩ chính là Dương lang trung, chúng ta hôm nay tới Dương gia.

Tiểu thư nghe ba chữ "Dương lang trung", không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nói:

- A! Thì ra Dương lang trung là công tử của Dương đại học sĩ, là hồi thứ nhất ta nghe được điều này.

Tỳ nữ cười nói:

- Dương lang trung chưa bao giờ khoe khoang gia thế, tiểu thư không biết là phải. Chúng ta mau nhanh đi! Chớ nên tới trễ.

Tiểu thư kia ừm một tiếng, nàng kinh ngạc nhìn mình trong gương, chỉ cảm thấy khuôn mặt bản thân trở nên xa xôi, nhất thời có cảm giác xa lạ.

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.