Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần hùng hội Hoa Sơn

Phiên bản Dịch · 4471 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 3: Quần hùng hội Hoa Sơn

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Ba người đang trong tâm trạng nhàm chán, chợt nghe phía sau vang lên tiếng gọi:

- Sư đệ, ngươi tới rồi!

Vi Tử Tráng nghe thanh âm quen thuộc, quay đầu đã thấy một đạo nhân đứng trước mắt. Chính là sư huynh Nguyên Dịch.

Mắt thấy đồng môn Võ Đang, Vi Tử Tráng không khỏi mừng rỡ, nhanh chóng chạy tới ôm lấy đối phương, lớn tiếng kêu lên:

- Sư huynh! Người cũng tới rồi!

Hắn nhấc gót chân, đang muốn tìm kiếm đồng môn chung quanh, đã bị Nguyên Dịch kéo lại, thấp giọng nói:

- Chớ tìm nữa, hôm nay ngoài ta ra, bổn môn không còn ai tới đây nữa.

Vi Tử Tráng mặt đầy buồn bã, khẽ gật đầu rồi thở dài một tiếng.

Lư Vân ở một bên, quan sát thì lấy làm kỳ quái. Võ Đang Sơn khai phái đã mấy trăm năm, địa vị tôn sùng trên chốn võ lâm, sao giờ lại suy yếu đến thế này? Năm đó hắn ở Dương Châu, từng dựa vào quyển "Luyện khí luận khí” của chưởng môn Võ Đang là Nguyên Thanh tặng cho Cố Tự Nguyên, mới ngộ ra tâm pháp độc môn. Giờ có được một thân nội công, hôm nay có ý bái kiến vị cao nhân này, đáng tiếc kém duyên gặp mặt.

Lư Vân muốn tiến lên hành lễ, thấy Vi Tử Tráng cùng Nguyên Dịch rỉ tai thì thầm không ngớt. Hắn không muốn cắt đứt cuộc chuyện trò của hai người, liền ở một bên chờ đợi.

Chợt nghe Quyên Nhi lớn tiếng khóc:

- Sư phụ! Sư phụ!

Trong lúc khóc gọi, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Lư Vân cả kinh quay đầu, chỉ thấy bên sơn đạo có một lão nhân cưỡi lừa đang chậm rãi lên núi, bên cạnh còn thêm một nam tử cao lớn.

Lư Vân ồ một tiếng, thầm nghĩ: "Xem này bộ dáng lão tiên sinh này, hẳn là chưởng môn Cửu Hoa Sơn Thanh Y Tú Sĩ ."

Muốn xem dung mạo, không ngờ Thanh Y Tú Sĩ đeo một cái mặt nạ. Có lẽ trên mặt đối phương có một cái bớt kỳ lạ nào đó, mới không tiện để lộ mặt thật.

Mắt thấy Thanh Y Tú Sĩ giá lâm Hoa Sơn. Đám người Dương Túc Quan, Vi Tử Tráng liền ngưng chuyện trò, sôi nổi xông tới hành lễ thăm hỏi.

Quyên Nhi kéo tay sư phụ, sướt mướt thuật lại chuyện cũ. Nói đến đoạn sư thúc bị hại, sư tỷ mất tích, nàng càng lớn tiếng khóc to. Thanh Y Tú Sĩ nghe thì không nói một lời. Người này mang mặt nạ da người nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Đám người Vi Tử Tráng ở một bên thở vắn than dài, trong lòng cũng có cảm giác bi thương.

Vi Tử Tráng đợi Quyên Nhi trần thuật xong, lắc đầu buồn bã nói:

- Trương Chi Việt Trương đại hiệp là một thiết hán cứng cỏi, nào ngờ mất mạng trong tay tặc nhân. Khi đó có chúng ta ở bên nhưng đáng giận Hồ Mị Nhi gian trá giảo hoạt, lại không người nào cứu nổi hắn, ài...

Nhớ tới khi Trương Chi Việt lâm chung uỷ thác, trong lòng hắn đau xót suýt ứa nước mắt.

Thanh Y Tú Sĩ thở dài một tiếng, nói:

- Chư vị chớ nên tự trách. Sư đệ ta trời sinh quật cường, không khuất phục trước người ta mới bất hạnh thân vong. Cứng quá thì gãy, chính là đạo lý này.

Lư Vân nghe lời lẽ Thanh Y Tú Sĩ súc tích triết lý, lại thấy người này khí độ phi phàm, nghe tin dữ không thất kinh, cũng không bi thương khóc rống. Đủ thấy đối phương kiến thức sâu sắc, tuyệt không phải hạng phàm phu thế tục. Nhất thời cảm thấy bội phục.

Dương Túc Quan lại nghĩ: "Thanh Y chưởng môn bình thường không lộ hỷ nộ, tâm cơ lòng dạ sâu xa, nhất định thủ đoạn cũng đầy tàn nhẫn. Hồ Mị Nhi gây thù với người này, chính là tự tìm tử lộ.”

Cùng một con người nhưng sự nhìn nhận trong mắt hai người Dương Lư lại có khác biệt, xem ra tính cách của hai người thật sự bất đồng rất lớn.

Đang lúc này, nghe Thanh Y Tú Sĩ nói:

- Phái ta gặp họa, may là có các vị đồng đạo tương trợ, xem như đại hạnh trong bất hạnh. Quyên Nhi, còn không mau qua tạ ân cứu mạng của các vị đại hiệp.

Quyên Nhi nén khóc trách cứ:

- Còn nói sao! Nếu không phải ở cùng một chỗ với bọn họ, sư tỷ sẽ không rơi vào tay người xấu, đến nay không rõ sinh tử. Nếu không theo bọn họ, giờ này sư tỷ vẫn còn yên ổn...

Vừa nói, nàng vừa ôm lấy nam tử trung niên bên cạnh sư phụ, thất thanh khóc rống.

Nam tử này chính là A Ngốc mà Ngũ Định Viễn từng gặp năm trước. Chỉ thấy hắn ngơ ngơ ngác ngác như con lừa. Nghe Quyên Nhi khóc lóc mà không biết mở lời an ủi, vẻ mặt tỏ ra đầy khó hiểu.

Thanh Y Tú Sĩ nghe đồ đệ oán giận, lại thấy thần sắc đám người Vi Tử Tráng lộ vẻ xấu hổ, liền chắp tay nói:

- Con trẻ hồ ngôn loạn ngữ, xin chư vị chớ trách.

Vi Tử Tráng thở dài, nói:

- Kỳ thật Quyên Nhi nói không sai. Nếu không đồng hành cùng chúng ta, Diễm Đình sẽ không rơi vào tay Côn Luân Sơn. Nói cho cùng, đúng là chúng ta không phải.

Thanh Y Tú Sĩ lắc đầu nói:

- Các vị không nên tự trách, ta với Trác Lăng Chiêu ngày xưa không oán ngày nay không thù. Người nọ là nhất đại tông sư, sẽ không làm khó một tiểu nữ nhi. Lát nữa hắn đến nơi đây, ta sẽ đòi người. Xin chư vị không nên lo lắng.

Vi Tử Tráng đang muốn đáp lời, chợt nghe một thanh âm vang lên:

- Thanh Y Tú Sĩ liệu sự như thần, chưởng môn phái ta có thân phận thế nào, sao đi làm khó một tiểu cô nương?

Mọi người quay đầu, thấy một hán tử mặc áo bào trắng lưng đeo trường kiếm, đang lẫm liệt nhìn lại phía này. Chính là Côn Luân Sơn Kiếm Báo Mạc Lăng Sơn.

Liếc thấy cừu địch, Lư Vân chạy ra quát lớn:

- Các ngươi đem Ngũ chế sứ giấu ở nơi nào, mau mau giao người ra đây!

Dương Túc Quan thấy hắn lỗ mãng, liền đưa tay ngăn cản, thấp giọng nhắc nhở:

- Lư huynh chớ vội. Kẻ có cừu oán cùng Côn Luân Sơn ở nơi này vô số, ngươi không cần vội xuất đầu.

Quả nhiên Linh Định đã sải bước ra, trầm giọng hỏi:

- Lão nạp Thiếu Lâm Linh Định, xin hỏi Trác chưởng môn ở đâu?

Lão nóng lòng về an nguy của sư đệ Linh Âm, có điều với thân phận Thủ Tọa La Hán Đường, khi nói chuyện vẫn không mất lễ nghĩa. Có ý tiên lễ hậu binh, sau đó mới khai mở sát giới.

Mạc Lăng Sơn mỉm cười nói:

- Vị đại sư này chớ nóng ruột. Linh Âm đại sư của quý phái đã dẫn môn nhân rời đi, có lẽ giờ này đã trở lại Tung Sơn.

Linh Chân mắng:

- Thả rắm chó! Mấy ngày trước lão tử lên Côn Luân, đám rùa con các ngươi trốn mất không thấy bóng dáng. Giờ gặp mặt, các ngươi còn nói thả người sao? Rốt cuộc Trác Lăng Chiêu đánh ra loại rắm gì, ngay chút khí vị cũng không có!

Chỉ nghe xa xa truyền đến một tiếng cuồng tiếu, tiếp theo một âm thanh lãnh ngạo vang lên:

- Hòa thượng thô lỗ nói chuyện cẩn thận một chút! Thầy trò Linh Âm cùng Lý Thiết Sam đã sớm chạy khỏi Thiên Sơn. Nếu chúng ta muốn hại mấy tên này thì đã động thủ từ lâu.

Đang khi nói, có một người đi tới. Người nọ thân hình cao gầy, sắc mặt như mang bệnh. Chính là Tiền Lăng Dị.

Linh Chân nhận ra hắn, nhất thời phẫn nộ quát:

- Chó con nhà ngươi còn dám nghênh ngang vào Trung Nguyên sao? Chưa nói đến Linh Âm sư huynh, các ngươi giết già trẻ cả nhà Yến lăng tiêu cục. Món nợ máu này, giờ ngươi tính trả ra sao?

Trong cơn giận dữ, Linh Chân lập tức đề cập đến huyết án, muốn xem Tiền Lăng Dị đáp lời ra sao.

Tiền Lăng Dị cười lạnh nói:

- Còn hỏi sao nữa? Mạnh thì sống, yếu thì chết. Đạo lý này, ngươi còn không hiểu?

Linh Chân cười ha hả, thoáng chốc tăng bào cuồn cuộn lên, nói:

- Hay cho một câu mạnh thì sống yếu thì chết. Đến đây, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi chết được toàn thây.

Tính tình Linh Chân nóng nảy, lại ỷ vào võ nghệ cao minh, có ý quét ngang toàn trường, vừa lên Hoa Sơn liền muốn tìm người ẩu đả. Lúc này Tiền Lăng Dị lên tiếng coi thường, chính là tự chuốc lấy điều không may. Lão nắm bàn tay to bè như cái hũ dấm đi đến chỗ Tiền Lăng Dị, định chỉ trong ba hai quyền đánh chết đối phương.

Chợt thấy một gã thiếu niên đi ra ngăn giữa hai người, chính là đệ tử Hoa Sơn dẫn đường, Tô Dĩnh Siêu. Hắn lộ vẻ hoảng hốt, ôm quyền thở dài khuyên:

- Chư vị tiền bối bình tâm chớ nóng. Hôm nay, tất cả khách nhân lên núi đều là bằng hữu của gia sư. Nếu mọi người tổn thương hòa khí, kẻ làm chủ như chúng ta thật là hổ thẹn. Các vị có chuyện riêng, có thể để sau khi xuống núi mới bàn lại hay không?

Linh Chân nóng nảy sao quản được nhiều, liền duỗi tay đẩy Tô Dĩnh Siêu một cái. Ai ngờ thân thể Tô Dĩnh Siêu nhoáng một chút, không ngờ vẫn đứng tại chỗ.

Mọi người thấy thiếu niên này tuổi tác còn trẻ mà võ công không kém, nhất thời giật mình.

Linh Chân cũng thầm sửng sốt. Ngoại môn ngạnh công của lão dũng mãnh vô bì, mới rồi sợ ngộ thương đệ tử phái khác nên chỉ dùng nửa thành công lực. Nào biết công phu hạ bàn của Tô Dĩnh Siêu vững chãi, cái đẩy nọ không làm gì được hắn. Linh Chân là một trong Tứ Đại Kim Cương, như vậy thể diện biết để ở đâu? Lão bước mạnh ra trước một bước, trầm giọng nói:

- Ngươi tránh ra!

Tô Dĩnh Siêu khom người đáp:

- Vãn bối thân mang chức trách, không thể để cho chư vị khách quý ẩu đả, xin tiền bối bỏ qua cho.

Lời lẽ khiêm tốn nhưng chân hắn không lùi một bước.

Tiền Lăng Dị không hề sợ hãi, cười ha hả nói:

- Linh Chân à, ngươi cho rằng nơi này là sân sau Thiếu Lâm Tự, có thể mặc cho ngươi quát này sai nọ sao? Người ta là cao đồ môn hạ Hoa Sơn. Ngươi tới nơi này làm khách, nên tuân thủ quy củ của người ta đi!

Vừa nói, hắn vừa cười cười vỗ vai Tô Dĩnh Siêu:

- Tiểu huynh đệ làm rất tốt, mỗ mượn ngươi làm chỗ dựa lần này.

Linh Chân thấy vẻ mặt Tiền Lăng Dị đầy chê cười, có ý bêu xấu bên mình. Lão hừ một tiếng nặng nề đi lên một bước, chỉ cách Tô Dĩnh Siêu ba thước. Lúc này nếu bị một thiếu niên cản đường, ngày sau lan truyền ra ngoài, Hổ Trảo Kim Cương phải hành tẩu ra sao trên giang hồ?

Linh Chân hừ một tiếng, trảo phải vươn ra chụp tới ngực thiếu niên cản đường, muốn đem hắn bốc qua một bên.

Trảo phải Linh Chân bấu tới, chính là tuyệt chiêu trong Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm, gọi là "Đoạt Châu Thức". Chỗ lợi hại của chiêu này không thuộc nơi tay phải, mà nằm ở trảo trái bất động tụ lực. Chỉ chờ đối phương ngăn chặn thế công tay phải, trảo trái liền phát sau đến trước, trong nháy mắt chế địch nhân. Đám người Linh Định thấy Linh Chân sử xuất tuyệt chiêu Đoạt Châu Thức, đều biết lão nóng lòng vãn hồi thể diện, chỉ sợ thua một chiêu nửa thức dưới tay vãn bối, ngày sau khó có thể đối mặt quần hùng.

Tô Dĩnh Siêu chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy, thấy công phu cầm nã của Linh Chân lợi hại bực này, trong lòng sao không sợ hãi? Mắt thấy hổ trảo chộp tới, hắn vận khởi tâm quyết sư môn, thoáng chốc một chân đạp đất làm trụ, hai tay bày ra chiêu "Song Lôi Quán Nhĩ", song chưởng liền vỗ tới hai mang tai Linh Chân. Nếu chưởng này trúng đích, nhẹ thì hòa thượng Thiếu Lâm vỡ tan màng nhĩ, nặng thì nát bấy xương đầu cùng não bộ. Mọi người thấy chiêu này cao minh, bất giác đều ồ một tiếng.

Linh Chân chỉ chờ thiếu niên kia ngăn chặn trảo phải, trảo trái liền lấy tốc dộ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy đối phương. Ai ngờ Tô Dĩnh Siêu hoàn toàn xem như không thấy một trảo sắc bén, ngược lại vỗ tới hai mang tai lão. Chiêu này phát sau mà đến trước, vô cùng xảo diệu, đã phá vỡ Đoạt Châu Thức.

Linh Chân thấy đối phương ra tay tuyệt diệu, lúc này hổ rống một tiếng, bỏ qua ám chiêu nơi tay phải. Trảo phải tăng lực, như tia chớp cứng rắn ngực chộp tới Tô Dĩnh Siêu, muốn đi trước một bước bắt lấy hắn.

Mọi người thấy Linh Chân biến chiêu cực nhanh, trong sát na hóa giải tình thế bất lợi, trong lòng đều có ý tán thưởng. Nếu không phải lão tăng này ỷ lớn hiếp nhỏ, chắc chắn lớn tiếng khen hay.

Tô Dĩnh Siêu thấy trảo tới mau tuyệt, nghĩ đến chiêu Song Lôi Quán Nhĩ đánh tới không kịp. Giờ phút này, một chân hắn đạp đất làm trụ, chân còn lại đang trên không liền bước lên phía trước, song chưởng đánh tới hai tai Linh Chân liền đổi hướng đánh lên đầu vai lão. Liền vào lúc này, Linh Chân đã tóm được vạt áo ngực Tô Dĩnh Siêu. Đang muốn đẩy ngã đối phương, lão lại phát giác huyệt Kiên Tỉnh chợt tê rần. Không biết là thiếu niên kia dùng pháp môn cổ quái gì, trong khoảnh khắc điểm trúng huyệt đạo của lão.

Mọi người tại trường diện, có ai mà không phải là cao thủ, nhất thời kinh hãi, tuyệt không ngờ một tiểu quỷ lại có bản lĩnh như thế, nhất thời nghị luận sôi nổi.

Vi Tử Tráng kinh ngạc nhìn sang Dương Túc Quan, hai người đều cùng chung ý nghĩ:

"Một đệ tử Hoa Sơn nho nhỏ, không ngờ luyện được võ công đến mức này! Môn nhân Hoa Sơn thật có chỗ đặc sắc!"

Xem ra Ninh Bất Phàm không chỉ võ công cao cường, ngay cả pháp môn dạy đồ đệ cũng rất cao minh. Mỹ hiệu "Đệ nhất thiên hạ" là hoàn toàn xứng đáng.

Linh Chân đỏ mặt lên, trách bản thân mình sơ xuất đã thua một chiêu, thầm nghĩ:

"Nếu ta thua trong tay tiểu quỷ này, sau này đừng mong xông pha trên giang hồ nữa."

Lão kích động chân lực, nháy mắt liền giải khai huyệt đạo bị phong bế, đây thật sự mới là bản lĩnh giữ nhà. Nếu không có mấy chục năm nội lực cao thâm, quyết không thể làm được như vậy. Lão quát to một tiếng, tay phải nâng thiếu niên kia lên cao, nội lực bao trùm tới phong bế kinh mạch khắp thân đối phương, chỉ sợ hắn còn chiêu số cổ quái khác.

Linh Chân bắt được Tô Dĩnh Siêu, nóng lòng vãn hồi thể diện, lúc này quát:

- Tiểu bằng hữu, hôm nay ta giáo huấn ngươi. Ngày sau thấy tiền bối phải có ý kính trọng, có nghe hay không?

Tô Dĩnh Siêu lẫm liệt không sợ, nghiêm mặt nói:

- Chỉ cần tiền bối không tư đấu tại bổn sơn, vãn bối nào dám đắc tội mảy may.

Lời này đúng mực khiến mọi người đều khen hay. Tô Dĩnh Siêu thua trận bị bắt nhưng còn trẻ ít tuổi, không ngờ có thể bức Thiếu Lâm Tứ Đại Kim Cương đến như thế, có thể nói là bại trong quang vinh.

Linh Chân nghe hắn mở miệng phản bác, tất cả mọi người lộ vẻ thán phục. Lão liền hừ một tiếng, lớn tiếng nói:

- Tiểu hài tử hồ ngôn loạn ngữ, nói nhăng nói cuội cái gì!

Vừa nói tay phải xiết lại, phát động nội lực đè tới ngực Tô Dĩnh Siêu, muốn làm cho hắn phải khóc thét xin tha. Sắc mặt Tô Dĩnh Siêu phát tím nhưng cắn chặt răng, một bộ thà chết không chịu khuất phục.

Thanh Y Tú Sĩ chứng kiến trong chốc lát, đột nhiên thở dài nói:

- Từng nghe thần tăng Thiếu Lâm hành hiệp trượng nghĩa, sao hôm nay lại làm khó một đứa trẻ? Nếu tổn thương hắn, chẳng phải sẽ thẹn với cái danh hiệp nghĩa ngày thường?

Linh Định ở một bên nghe thì đỏ mặt, nói:

- Thanh Y chưởng môn dạy rất phải. Sư đệ của ta tính tình thô lỗ, để ta tới khuyên can hắn.

Lão biết đuối lý, liền muốn tới khuyên sư đệ đừng làm khó người ta. Liền vào lúc này, chợt nghe một người cười nói:

- Hòa thượng Thiếu Lâm danh tiếng hàng đầu. Thì ra chỉ biết ăn hiếp trẻ nhỏ, làm chuyện lấy lớn hiếp bé.

Mọi người quay đầu thấy một người mỉm cười, bộ dáng như uyên bác bậc túc nho. Chính là Kiếm Thần giá lâm.

Linh Định còn chưa xông đến, Trác Lăng Chiêu đã bay tới bên cạnh Linh Chân, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Chưởng này nhẹ tựa lông hồng, nào biết lại cứng rắn như sắt. Chưởng lực bao phủ mười ba chỗ yếu nơi ngực bụng của Linh Chân. Linh Chân lấy làm kinh hãi, vội giơ chưởng ngăn cản. Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:

- Buông đứa nhỏ này ra.

Y đột nhiên biến chưởng thành chỉ. Chỉ pháp hư ảo khó lường, thoáng chốc điểm tới bên hông Linh Chân. Chỉ công này chuyển hóa từ bộ kiếm pháp "Kiếm Hàn", chỉ lực cương mãnh không đáng nói, có điều chỗ lợi hại nằm ở nội lực âm hàn tụ trên. Linh Chân muốn nhảy về sau né tránh nhưng sợ mất thể diện, muốn xuất chưởng phong ngăn trở lại sợ chậm một bước. Lão hổ rống một tiếng, phóng lên thoát khỏi Tô Dĩnh Siêu, tiếp theo hai cái ngón cái điểm về phía trước. Đây mới là bản lĩnh Thiếu Lâm Đại Lực Kim Cương Chỉ đích thực. Nếu hai người lấy chỉ đối chỉ, Linh Chân tuyệt sẽ không kém thế.

Trác Lăng Chiêu chỉ muốn cướp lấy Tô Dĩnh Siêu, không có ý đả thương người ở đây. Y thấy Linh Chân thoát khỏi thiếu niên nọ, liền cười ha hả nói:

- Đại sư thực là thức thời!

Chỉ thấy Trác Lăng Chiêu duỗi tay tóm lấy áo Tô Dĩnh Siêu như diều hâu bắt gà con, tiếp theo tung mình bay ra ba thước, tránh thoát một chiêu của Linh Chân.

Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu nhẹ nhàng như không, chỉ trong ba chiêu liền đoạt được thiếu niên, trong lòng trở nên hoảng sợ.

Trác Lăng Chiêu một tay nhấc Tô Dĩnh Siêu, cười nói:

- Tiểu bằng hữu, võ công của ngươi đúng là rất cao! Không ngờ tiếp được Long Trảo Thủ của cao tăng Thiếu Lâm, sư phụ ngươi là ai?

Thân hình Tô Dĩnh Siêu đang giữa không trung, trên mặt không hề kinh hoảng, thong dong đáp:

- Gia sư chính là chưởng môn bổn sơn, Ninh đại hiệp ‘ đệ nhất thiên hạ ’.

Trác Lăng Chiêu ồ một tiếng, nói:

- Tiểu bằng hữu. Tuổi ngươi còn nhỏ, sao biết hắn là ‘ đệ nhất thiên hạ ’?

Tô Dĩnh Siêu ngạo nghễ nói:

- Sư phụ ta bình sinh đánh tám trăm trận lớn nhỏ, chưa bao giờ thua qua một chiêu nửa thức.

Trác Lăng Chiêu cười ha hả, bỏ hắn xuống đất rồi nói:

- Rất hay, bình sinh ta đánh cùng người, cũng chưa từng thua một chiêu nửa thức.

Ngụ ý trong lời này đượm mùi so sánh.

Tô Dĩnh Siêu xoay mình đối diện võ lâm đại cao thủ, trong lòng chợt thấy sợ hãi. Hắn muốn nói một vài câu hãnh diện cho sư phụ, có điều thấy ánh mắt Trác Lăng Chiêu ẩn ẩn sát khí, lại không dám lên tiếng.

Dương Túc Quan cùng Linh Định nhìn nhau, trong lòng hai người đều rõ ràng Trác Lăng Chiêu lên Hoa Sơn là vì danh hàm đệ nhất thiên hạ, tuyệt không phải ý tốt gì. Dương Túc Quan âm thầm đánh giá tình thế, mắt thấy đối phương đông đảo hảo thủ. Bên này ngoài Linh Định, Linh Chân chỉ có đám người Vi Tử Tráng, Tần Trọng Hải, Lư Vân. Nếu không có Thanh Y Tú Sĩ giúp đỡ sẽ kém thế hơn rất nhiều.

Dương Túc Quan đang muốn lên tiếng, Thanh Y Tú Sĩ đã tiến lên một bước. Y ho nhẹ một tiếng, nói:

- Trác chưởng môn, theo lời mấy vị bằng hữu, những ngày nay tiểu đồ nấn ná làm khách tại quý sơn. Thật làm phiền Trác chưởng môn dạy bảo.

Trong lời nói có gai nhọn, ngụ ý chê cười Côn Luân Sơn không để ý thân phận mà đi ăn hiếp hậu bối.

Trác Lăng Chiêu thấy đối phương mang mặt nạ da người, nhận ra lai lịch liền mỉm cười nói:

- Thì ra là Thanh Y chưởng môn. Tại hạ không biết tiên sinh giá lâm, thật là thất lễ.

Vừa nói vừa nhẹ nhàng vái chào, lại không đề cập Diễm Đình đang ở nơi nào.

Thanh Y Tú Sĩ chẳng ừ hử gì, chỉ thản nhiên hỏi tiếp:

- Trác chưởng môn không cần đa lễ, sao chưa mời nghiệt đồ đi ra cho?

Trác Lăng Chiêu thở dài một tiếng, nói:

- Mấy ngày nay ta ở cùng lệnh cao đồ. Chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp đáng yêu, lại hiểu lòng người, thực khiến cho người ta hâm mộ không thôi. Ai... Luận về nhãn quang thu đồ đệ, ta còn phải nhờ ngài dạy bảo nhiều hơn.

Ngữ khí chân thành đúng là tán thưởng Diễm Đình, không giống như đang làm bộ.

Thanh Y Tú Sĩ thấy đối phương lắm lời vô nghĩa, chỉ thản nhiên nói:

- Đứa nhỏ Diễm Đình nhát gan sợ người, được Trác chưởng môn khen ngợi đúng là tam sinh hữu hạnh. Chỉ không biết hiện giờ nó đang ở nơi nào, để người sư phụ như ta mang về núi, tránh gây thêm phiền nhiễu cho quý phái.

Trác Lăng Chiêu thở dài, lắc đầu nói:

- Nói đến cô nương nhỏ này, ai... Đáng tiếc đáng tiếc...

Mọi người nghe vậy biến đổi sắc mặt, sợ rằng Diễm Đình gặp phải độc thủ. Thanh Y Tú Sĩ lại là hạng người đa mưu túc trí thế nào. Nếu người đã chết, có kinh hoàng thất thố cũng không thể sống lại. Y bất động thanh sắc, lạnh lùng thốt:

- Trác chưởng môn nói đáng tiếc, có phải đứa nhỏ này đã gây nên chuyện xấu xa?

Tiền Lăng Dị đứng ở một bên, giờ phút này liền chen vào, cười nói:

- Chuyện xấu thì không có. Chỉ là tiểu cô nương Diễm Đình không nghe chưởng môn bổn phái khuyên bảo, tự tiện đi cùng một tên giặp cướp. Kẻ này tính tình hung tàn, lại thường híp mắt nhìn chằm chằm vào sắp đẹp của người ta, không biết đã làm ra những chuyện hay ho g!

Vừa nói vừa hì hì cười dâm vài tiếng. Thanh Y Tú Sĩ nghe ngữ khí khinh thị của Tiền Lăng Dị, ồ một tiếng hỏi:

- Không biết là ai mang nghiệt đồ đi, xin bảo cho biết.

Tiền Lăng Dị cười nói:

- Dâm tặc vừa cao vừa to, thân cường thể tráng, mặt vuông hung ác, trước kia là bộ khoái Tây Lương phủ...

Lư Vân cùng Dương Túc Quan nhìn nhau, đều vui vẻ nói:

- Định Viễn còn sống!

Tiền Lăng Dị cười mắng:

- Nói nhảm, dâm tặc khoẻ như vâm, đương nhiên vẫn còn sống. Có điều xem bộ dáng dâm tặc híp mắt muốn ăn người, giờ có lẽ đã làm nhục người ta. Hắc hắc, một đôi đùi đẹp của cô nàng nhỏ Diễm Đình kia trắng nõn, tiểu tặc tử thật diễm phúc. Con mẹ nó...

Hắn vừa nói vừa liếm liếm miệng, bộ dạng vô sỉ khó mà tả nổi.

Thanh Y Tú Sĩ khôn khéo cỡ nào, vừa nghe Lư Vân nói chuyện cùng Dương Túc Quan, liền biết bộ khoái nọ là bạn bè Thiếu Lâm, tuyệt không phải kẻ gian tặc, lúc này an tâm trở lại. Tiền Lăng Dị còn muốn thao bất tuyệt, đã thấy Thanh Y Tú Sĩ phất ống tay áo một cái, mang đám người Quyên Nhi rời đi.

Tiền Lăng Dị kêu lên:

- Này! Ta còn chưa nói họ tên dâm tặc là gì! Ngươi liền đi như vậy sao?

Vừa nói hắn vừa đuổi theo. Linh Định bước ra một bước, một chưởng đẩy ra, đánh cho Tiền Lăng Dị bổ nhào. Lão trầm giọng lên tiếng:

- Lão nạp Thiếu Lâm Linh Định, có vài sự tình muốn thỉnh giáo Trác chưởng môn.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.