Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chân long sinh trong biển

Phiên bản Dịch · 2563 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 7: Đại chân long sinh trong biển

Hồi 1

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Lại nói Ngũ Định Viễn rơi xuống ao độc, toàn thân đau đớn như bị lửa thiêu tận tâm can. Hắn thấy da thịt của mình từ từ tan rã, nội tạng tim phổi phơi bày ra bên ngoài. Trong làn nước độc, hai mắt vô cùng đau đớn, trước mặt chỉ là màn đêm mờ mịt không thấy.

Một bộ khoái như hắn, lẽ nào lại rơi vào kết cục thảm thiết này?

Tách tách!

Những giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống mặt Ngũ Định Viễn. Trong sự im lặng, hắn như một xác chết nằm ngửa bất động trong ao. Trên đầu không ngừng tỏa sáng ánh sáng tím rực rỡ, hào quang chuyển động xếp thành hai hàng chữ: “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”. Ngay chính giữa còn có một hình đồ mặt người thân rắn mờ ảo trong đêm.

Nơi này không phải Minh Hải, cũng không có gian thần. Chỉ là một màn đêm u ám yên tĩnh mà thôi. Thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc Ngũ Định Viễn mới rên rỉ một tiếng rồi mở hai mắt. Cảm giác toàn thân đau nhức, hắn gắng gượng ngồi dậy, ai ngờ da thịt nơi bụng đã sớm tan ra. Lục phủ ngũ tạng đều phơi bày ra ngoài, trái tim không ngừng đập lên đập xuống, dạ dày cũng nhúc nhích liên tục.

Ngũ Định Viễn thấy cảnh tượng đầy đáng sợ này, kinh hãi kêu lên:

- Ta…Ta thật sự chết rồi sao?

Hắn muốn mở miệng gào lớn, nhưng dưới sự hoảng sợ lại tiếp tục ngất đi.

Không biết bao lâu, có một dòng nhiệt khí phun lên mặt, Ngũ Định Viễn bị nó kích thích thì tỉnh lại. Chỉ thấy một vầng sáng tím chuyển động quanh thân, trước mặt là một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn. Con ngươi màu xanh đậm kết hợp với màu xanh lá âm u, diễn tả không hết được sự quỷ dị!

Ngũ Định Viễn hoảng sợ kêu lên:

- Diêm La vương, Diêm La vương đến sao?

Trong bóng đêm, đột nhiên miệng hắn bị người banh ra. Sau đó chợt thấy cổ họng vừa cay vừa đắng. Ngũ Định Viễn giật mình hoảng sợ kêu:

- Mạnh bà thang! Họ muốn ta uống Mạnh bà thang!

Nhớ đến trên vai còn gánh hận thù chưa trả. Ngũ Định Viễn ầm ĩ kêu to:

- Ta không muốn uống Mạnh bà thang! Ta muốn báo thù! Ta thành quỷ cũng phải đi báo thù!

Trong màn đêm u ám, chất lỏng nọ theo cổ họng chảy xuống khiến hắn không thể không nuốt vào. Chất lỏng nọ vào dạ dày thì có cảm giác vô cùng tanh tưởi. Hắn đang muốn nôn ra thì nơi bụng bắt đầu đau quặn lên, sau đó cơn đau chạy xuống phần dưới, lại luồn theo ngũ tạng là tim, phổi, lá lách, gan, thận. Đau đớn công tâm, Ngũ Định Viễn lăn qua lăn lại kêu gào, toàn thân như bị lửa dày vò thiêu đốt, vô cùng thống khổ. Rốt cuộc không chịu nổi lại ngất đi.

Qua không biết bao lâu, Ngũ Định Viễn mơ thấy những giấc mộng. Có khi bản thân trở về quê hương, có khi bản thân đang ở kinh thành, nhưng phần lớn thời gian ở hiện trường vụ huyết án Yến Lăng tiêu cục.

Trong mộng, hắn hốt hoảng chạy trốn trước vô vàn xác chết. Các thi thể nọ không ngừng vươn tay muốn túm chân hắn lại. Ngũ Định Viễn che mặt kêu:

- Đừng bắt ta, ta không có cách nào giúp các ngươi, đừng bắt ta!

Bỗng những thi thể chợt biến mất. Quanh thân hắn từ từ rực sáng lên. Trong vùng sáng tím, một thanh âm như từ trên trời vọng xuống, nói rằng:

- Ngũ Định Viễn…Ngũ Định Viễn…Ngươi được trời cao lựa chọn, Ngũ Định Viễn…Ngũ Định Viễn.. Ngươi nhất định không được quên khát vọng của mình…

Ngũ Định Viễn mờ mịt nhìn trời, lẩm bẩm:

- Khát vọng? Khát vọng của ta…

Ngay chính lúc này, hắn mở choàng hai mắt. Xem ra đã tỉnh lại lần nữa, Ngũ Định Viễn kinh ngạc tự hỏi:

- Ta đang ở nơi nào?

Hắn quay đầu nhìn khắp. Phương xa vẫn là một màn đen u tối sâu thẳm yên tĩnh, không hề thấy Diễm Đình hay đám người Trác Lăng Chiêu, Giang Sung, An Đạo Kinh đâu cả. Nhớ bản thân đã rơi xuống hồ nước độc, hắn hoảng sợ giật mình:

- Địa ngục, chẳng lẽ nơi này chính là địa ngục sao?

Nhớ đến những kẻ thủ ác vẫn còn sống tốt trên thế gian, bản thân lại rơi xuống địa ngục chịu nỗi thống khổ tận cùng. Trong lòng cảm thấy trời xanh thật bất công. Hắn ôm đầu khóc rống gào thét:

- Ông trời! Mắt của lão để đi đâu? Diêm La vương đâu? Tiểu quỷ đâu hết rồi? Nơi này không phải mười tám tầng địa ngục sao? Các ngươi mau mau ra thẩm tra ta đi!

Trong lúc kích động, hắn muốn trút hết tất cả những bất bình chất chứa trong lòng với thần phật, thái độ trở nên điên cuồng.

Qua một hồi, chỉ nghe thanh âm của bản thân vọng lại từ phương xa, không hề có người đáp lại. Ngũ Định Viễn kêu mạnh một tiếng rồi vùng dậy, chỉ là cảm giác cơ thể lạnh run lên, hắn cúi đầu nhìn xuống. Ai ngờ lúc này bản thân đang lõa thể đứng trong một cái ao rộng. Thân thể lại hoàn hảo nguyên vẹn như lúc ban đầu, không hề có nửa điểm ngoại thương.

Ngũ Định Viễn ngơ ngác nhìn thân thể, nhớ đến da thịt bản thân đã bị độc thủy ăn mòn thì kinh nghi bất định, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc ta làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn nhìn cái ao dưới chân, lại nghĩ:

- Mặc kệ nơi này là nhân gian hay địa ngục, cần tìm hiểu một phen trước đã.

Xem ra đã chịu đủ mọi khổ sở, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Bất kể phía trước là Diêm vương hay quỷ quái gì. Ai ngờ đôi chân mới khẽ dùng sức. Chỉ nghe bùng một tiếng, bọt nước không ngừng nổi lên, thật không tưởng tưởng nổi thân hình hắn bắn thẳng lên bờ.

Quả thật không thể diễn ra hết sự kinh ngạc. Cái ao rộng cỡ ba trượng mà hắn chỉ khẽ động chân đã nhẹ nhàng nhảy qua. Ngũ Định Viễn ngơ ngác nhìn đôi chân trần của mình, thầm nghĩ:

- Ta… Ta làm sao vậy? Cú nhảy lúc nãy của ta, cho dù cao thủ nhất lưu trong võ lâm cũng chưa chắc làm được. Ta…trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào?

Vừa đề khí, thoáng chốc một dòng nhiệt khí từ đan điền trào ra khắp tứ chi bách hài. Luồng nội lực này vô cùng mạnh mẽ, hơn xa nội công hắn từng tu luyện gấp trăm ngàn lần, Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại trở thành thế này?

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đúng ra phải chết trong Minh Hải mới đúng, sao giờ lại ở chỗ này? Hắn thầm nghĩ:

- Phút cuối đã xảy ra chuyện gì? Diễm Đình cùng Trác Lăng Chiêu đâu? Bọn họ đang ở nơi nào?

Hắn cúi đầu nhìn cái ao nọ. Chỉ thấy làn nước ao có màu tím nhạt, lại phát ra lân quang, có một tấm bia cắm ở trước ghi bốn chữ “Ao báu Phục Hy”.

Ngũ Định Viễn lẩm bẩm:

- Thì ra ao này gọi là “Phục Hy bảo trì”, không biết nó có liên quan gì đến luồng nội lực cổ quái trên người ta?

Hắn quay đầu nhìn trái phải một lúc, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng đá rất lớn có hình ngũ giác. Đỉnh phòng là hình tròn, vách đá đối diện có khắc ba chữ rất to: “Nhân chi tâm”.

Ngũ Định Viễn lấy làm kì lạ, lập tức nhìn quanh các vách xung quanh. Lại thấy có khắc bốn hàng chữ: “Nghĩa chi can", "Tín chi thận", "Trí chi tỳ", "Dũng chi đảm”

Chợt nước ao như phản chiếu ánh sáng tím nhàn nhạt. Ngũ Định Viễn ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh phòng có ánh sáng tím mờ ảo chuyển động. Chính là hai hàng chữ “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh.”

Ngũ Định Viễn ngẩn ra thốt lên:

- Đây không phải là hai hàng chữ trong Thần Quỷ Đình sao? Sao giờ lại thấy nó ở đây?

Hắn mở to miệng, trong thoáng chốc trong đầu hiện lên ý niệm:

- Ta không phải ở nơi địa ngục. Ta còn sống, lại còn đang trong Thần Cơ Động nữa!

Trong lòng nghĩ vậy, bất giác vui sướng đến độ hoa tay múa chân, cười to:

- Thật quá tốt, ta còn chưa chết, ta còn chưa chết! Ha ha!

Qua thật lâu, Ngũ Định Viễn cũng bình tĩnh trở lại. Hắn vươn tay sờ mặt, cảm nhận thân thể mình vẫn hoàn hảo thì niềm vui sướng lại được nhân lên gấp bội, trong lòng sinh ra ý niệm cầu sinh mãnh liệt. Muốn nhanh chóng rời nơi này, thoát khỏi độc thủ của đám ma đầu lòng lang dạ sói kia.

Ngũ Định Viễn nhìn về cửa đá xa xa, thầm nghĩ:

- Nếu bây giờ ta rời hang đá, nhất định sẽ chạm mặt đám người Giang Sung. Nên đi quanh xem xét như thế nào, xem còn lối ra nào khác chăng?

Hắn khôi phục lại sự linh mẫn tỉnh táo của một bộ khoái. Ra ngoài cửa là một đường hầm ngầm dài tối đen khó có thể phân biệt phương hướng. Ngũ Định Viễn nhíu mày, muốn tìm đuốc đốt lửa thì thấy đường hầm ngầm lại chậm rãi sáng lên. Hắn ngây người một lúc, nghĩ:

- Là chuyện gì ? Sao bóng đêm bỗng sáng lên như vậy?

Đang còn nghi hoặc thì đường hầm ngày càng sáng rực, có thể thấy rõ ràng mọi thứ. Hắn quay đầu nhìn vào phòng đá, thoáng chốc hào quang chói mắt khiến hai mắt đau đớn không chịu nổi. Ngũ Định Viễn mới bừng tỉnh đại ngộ:

- Không phải có ánh sáng, mà là mắt ta có thể nhìn rõ trong bóng đêm!

Không biết cơ thể còn chỗ khác thường nào nữa, trong lòng Ngũ Định Viễn bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi không hiểu. Chỉ sợ bản thân đã biến thành loài yêu quái mặt người thân rắn trong giấc mơ kia.

Đang đi về phía trước, Ngũ Định Viễn bỗng cảm thấy sau lưng có một dòng khí nóng chuyển động. Hắn giật mình quay đầu, thấy có một con vật đang ngẩng đầu lè lưỡi phun phì phì. Trên thân nó là những chiếc vảy màu vàng, rõ ràng là một con Kim long!

Ngũ Định Viễn hoảng sợ, biết nơi này có rất nhiều quái vật, liền chạy nhanh về phía trước muốn trốn.

Hắn không biết phương hướng, chạy một lát thì quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy con Kim long kia đứng một chỗ, không hề có ý định đuổi theo.

Ngũ Định Viễn kinh nghi bất định, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc là quái vật gì, thật sự là rồng hay sao?

Ngày ấy, khi tra xét địa hình bên hồ nọ, hắn và Trác Lăng Chiêu từng gặp qua một con rắn dài hơn một trượng giống như quái vật trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại những lời cơ mật Giang Sung từng nói qua trong động. Trong lòng tò mò, mắt thấy con quái vật kia đứng im không nhúc nhích, hắn đánh bạo bước lên hai bước.

Lại gần một chút, Ngũ Định Viễn ngưng mắt nhìn kỹ quái vật. Nào ngờ nó dài tới cả mười trượng, có cái đầu màu đỏ sậm, hai mắt ánh sáng chói. Xem ra chỉ cần cắm thêm hai cái sừng hươu, lại cho thêm sáu cái móng vuốt, nó liền trở thành Kim long trong truyền thuyết!

Ngũ Định Viễn nhớ tới trên tấm da dê có nói, trong Thần Cơ Động có bốn thần thú trấn giữ. Đã gặp qua Trường Hữu, Trai Quỉ, Phì Di. Như vậy quái vật này hẳn là Kim Lân. Ngũ Định Viễn nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ ngợi:

- Lúc ta hôn mê, có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm ta, không phải là yêu quái này chứ?

Đang còn nghĩ thì con rắn lớn nọ trườn về phía trước với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc tới trước mặt hắn. Ngũ Định Viễn kinh ngạc hoảng sợ, giơ chân đá ra muốn dọa nó. Ai ngờ con rắn lớn chỉ ngẩng đầu phì lưỡi, không chạy trốn mà cũng không tấn công

Một người một rắn đối mặt đứng bất động. Ngũ Định Viễn mặt đầy sợ hãi, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc quái vật này muốn gì ? Hay là muốn ăn thịt ta?

Nghĩ vậy hắn chậm rãi lùi về phía sau muốn chạy trốn. Ai ngờ thân hình mới hơi nhúc nhích thì con rắn lớn kia liền trườn theo một chút. Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi dừng lại, con rắn lớn kia cũng bất động, lại ngẩng đầu phun lưỡi, không ngừng lay động nhìn hắn.

Ngũ Định Viễn biết có điều khác thường, lập tức chắp tay nói:

- Vị lão huynh này, tại hạ không cố ý xâm nhập quý bảo. Còn xin lão huynh giơ cao đánh khẽ, đừng theo ta nữa được chăng?

Nói rồi lùi lại mấy bước. Ai ngờ con rắn lớn kia cũng trườn theo nhưng không tấn công, chỉ vẫy vẫy cái đuôi như muốn hắn đi theo nó vậy.

Ngũ Định Viễn nghi hoặc nghĩ:

- Cự mãng này thật kỳ quái, hay là có người thuần dưỡng nó, dùng để trông coi sơn động? Ta nên theo nó xem sao!

Hắn ho một tiếng rồi chậm rãi bước lên một bước nhỏ. Con rắn lớn kia như rất mừng rỡ, lập tức xoay thân trườn sâu vào hầm ngầm. Ngũ Định Viễn đành nhắm mắt theo đuôi nó.

Mỗi khi Ngũ Định Viễn dừng lại, con rắn lớn kia cũng đứng bất động. Đến khi hắn đuổi kịp mới chịu đi tiếp. Nếu Ngũ Định Viễn quay đầu chạy trốn, nó sẽ quay lại đuổi theo, bất kể thế nào cũng không cho hắn chạy thoát.

Ngũ Định Viễn càng lúc càng hoảng sợ, thầm nghĩ:

- Cự mãng này thật thông linh bất phàm, rốt cuộc nó muốn dẫn ta đi gặp ai? Chẳng lẽ là vị thần tiên nào chăng?

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.