Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể quay đầu

Phiên bản Dịch · 2874 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 4: Không thể quay đầu

Hồi 3

Người dịch: FA

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Giang Sung hít một hơi lạnh. Tới động này nhiều lần nhưng thiếu chỉ dẫn, đến giờ mới hiểu toàn diện về nó. Y lắc đầu than rằng:

- Chẳng trách ta hao binh tổn tướng, thì ra có nhiều cơ quan đáng sợ như thế. Tần Bá Tiên a Tần Bá Tiên. Hôm nay mọi sự sẵn sàng, ngươi đừng mong ngăn cản ta.

Ngũ Định Viễn nghe tới danh tự nọ thì sửng sốt nghĩ thầm:

- Tần Bá Tiên? Đó là ai?

Giang Sung cúi đầu nhìn da dê, thương lượng vài câu cùng đám người Trác Lăng Chiêu, La Ma Thập rồi đi về bên phải. Đám người vội vàng đi theo. Được một lát thì hai vách chuyển sang màu xám, sờ vào không phải vàng cũng không phải đá, không biết là do loại vật chất gì cấu tạo thành. Mấy người phía sau thấy trước mặt là đường thẳng thì vội bước nhanh, chỉ sợ bảo tàng bị người khác chiếm trước.

Chợt nghe có người hô:

- Lại có lối rẽ!

Ngũ Định Viễn thấy trước mặt có chín con đường lớn nhỏ. Bốn lối thẳng tắp về phía trước, bốn lối hướng xuống dưới, chỉ có một lối dốc thẳng lên. An Đạo Kinh hỏi:

- Đại nhân, chúng ta nên đi đường nào?

Giang Sung lấy da dê ra nhìn một lát, trầm ngâm nói:

- Ừm, dường như là đi xuống mới đúng. . .

Trong Cẩm Y Vệ không thiếu những hung đồ bại hoại trên giang hồ. Tuy chứng kiến có người chết thảm nhưng nghĩ tới vàng bạc cùng bí kíp võ công thì cầm lòng không đặng. Một gã hộ vệ cười ha hả, lớn tiếng nói:

- Ra là phải đi xuống, xem lão tử đây!

Nói xong liền lao vào con đường dốc xuống.

La Ma Thập thấy Giang Sung có vẻ do dự nên cũng ghé đầu vào xem da dê, thấy một nét đỏ chỉ lên trên thì nói:

- Đại nhân, người nhìn lầm rồi, chúng ta đi lên mới phải.

Giang Sung a một tiếng:

- Có lỗi, địa đồ này có chỗ mơ hồ không rõ, vừa rồi ta đã nhìn sai.

Nói xong liền sai An Đạo Kinh:

- Mau gọi tên kia ra, chúng ta phải đi lối dốc lên.

An Đạo Kinh tới cửa lối đi kia, hô lớn:

- Lão Hàn! Ngươi mau trở ra! Chúng ta phải đi lên!

Không thấy bóng dáng cùng tiếng đáp của hộ vệ nọ. Giang Sung nói:

- An Thống lĩnh, ngươi ở đây đợi hắn, chúng ta đi trước một bước.

An Đạo Kinh cười thảm, trên mặt lộ vẻ khó xử. Trong thuộc hạ không ai nguyện ý lưu lại bồi tiếp hắn, cả đám nhanh như chớp chạy lên con dốc kia.

Đúng lúc này, từ lối dốc xuống kia vang lên một tiếng hét thảm rồi câm bặt trong nháy mắt. La Ma Thập rùng mình dừng bước, nói:

- Hình như có thứ gì đó?

Mọi người đang nơm nớp lo sợ, bỗng phía dưới lại truyền đến tiếng gầm gừ như của loài dã thú. Cả đám kinh nghi bất định, vội rút binh khí như lâm đại địch.

Giang Sung nghe tiếng gầm, không nói một lời liền chạy lên dốc. An Đạo Kinh cũng nào kém ai, không quản lời dặn của Giang Sung mà lập tức gọi theo:

-Đại nhân chờ một chút, để ta tới bảo hộ ngài! Nói xong cũng gấp gáp chạy lên dốc.

Mọi người thấy bộ dạng hối hả của Giang Sung thì đầy kinh ngạc. Bỗng nghe một tiếng rống to như sét đánh truyền tới, sau đó trong lối đi kia hiện lên một cái bóng khổng lồ, chính là một con bò sát cực lớn có tới sáu cái chân, trên lưng còn bốn cái cánh dài chừng hai trượng. Quái vật này lớn hơn cả cá sấu mấy lần, vù vù trườn tới chỗ mọi người.

Giang Sung đang chạy, từ xa trông thấy quái vật thì hoảng sợ kêu:

- Là quái thú trong Sơn Hải Kinh, gọi là “Phì Di”! Các ngươi mau chạy cho nhanh, nếu không đại họa lâm đầu!

Lúc này đám người mới biết sợ, vội chen chúc chạy đi. Trong này chỉ có Trác Lăng Chiêu là vẫn khí định thần nhàn. Một tay y kéo Diễm Đình, tay kia cầm trường kiếm chậm rãi đi lên.

Quái vật nọ thấy đám người bỏ chạy thì ngửa mặt lên trời rống to, bốn cái cánh quẫy động bay tới. Diễm Đình cả kinh kêu a một tiếng.

Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:

- Cô nương chớ sợ, chỉ là một con sâu nhỏ mà thôi. Ngươi sợ hãi chẳng phải là hạ uy phong của Cửu Hoa Sơn sao.

Diễm Đình nghe lời này thì lấy lại bình tĩnh, vuốt lại mái tóc rồi thản nhiên nói:

- Trác chưởng môn giáo huấn không sai. Diễm Đình được ở bên cạnh “Kiếm thần”, dù có tới mười con quái vật cũng không làm gì nổi, đúng là không nên thất kinh.

Trác Lăng Chiêu luôn luôn tự đại. Nghe Diễm Đình khen thì vui mừng trong lòng, nhìn lại thấy nàng diễm lệ thì sinh lòng yêu thích, thầm nghĩ:

- Tiểu liễu đầu này thật đáng yêu. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta thật không nên sát hại ả.

Ngũ Định Viễn đang theo sau, nghe đối đáp hai người khẽ cười khổ không nói nên lời.

Lúc này quái thú lao tới cắn người khắp nơi. Chúng đệ tử Côn Luân Sơn hô cha gọi mẹ. Tiền Lăng Dị cả giận mắng:

- Quái thú chết tiệt, lão tử phải ăn thịt mi!

Đồ Lăng Tâm nghe sư đệ ba hoa thì cũng bực mình:

- Ta kháo! Lão tứ ngươi muốn giết quái vật thì tới mà giết! Sao còn phải trốn?

Trác Lăng Chiêu thấy đám môn nhân sợ chết như vậy thì thở dài nói:

- Ai.... đệ tử Côn Luân ta sao không bằng một tiểu nữ tử, toàn là lũ phế vật...

Môn nhân Côn Luân nhanh chân trốn được nhưng đám người Cẩm Y Vệ thì không may mắn như thế. Lúc này quái vật đã chặn ngang đường. Đám Cẩm Y Vệ chỉ còn nước rút đao đánh bừa. Có điều quái thú quá mức đáng sợ, một gã hộ vệ vung đao chém vào lớp vảy trên thân mà nó không mảy may tổn thương gì, lại há miệng cắn gã kia thành hai đoạn. Máu tươi lênh láng đương trường. Mọi người hoảng sợ đến mặt không còn chút máu.

An Đạo Kinh và Giang Sung chạy nhanh nhất tới đỉnh con dốc. An Đạo Kinh cúi đầu xem thủ hạ cùng quái thú, tuy lòng đầy sợ hãi nhưng lại làm như không có chuyện gì, quay đầu nói với Giang Sung:

- Giang đại nhân yên tâm. Hôm nay dù mất mạng, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ đại nhân bình an.

Giang Sung mặt không còn chút máu, ho khan nói:

- Ngươi làm rất tốt, trở về ta sẽ thăng quan cho ngươi.

An Đạo Kinh mừng rỡ cười gượng, đang định khoe khoang thì nghe mọi người phía dưới kêu:

- An Thống lĩnh cẩn thận!

An Đạo Kinh cúi đầu nhìn, đã thấy quái vật giương cánh bay lại chỗ này. Hắn kêu thảm một tiếng:

- Má ơi!

Liền bỏ chạy thật nhanh, mặc cho Giang Sung ở lại một mình. Giang Sung kinh hoảng la:

- Hoàng thượng của ta!

Y không biết phải chạy đường nào, sợ tới mức toàn thân phát run. Phì Di kia bay tới cực nhanh, đảo mắt đã bức Giang Sung tới một góc vách đá. Giang Sung cả kinh kêu lên:

- Ai mau tới cứu ta!

Bị quái vật gào thét nhìn chằm chặp. Giang Sung dù cao chức trọng, tài hùng biện cực giỏi mà lúc này cũng vô kế khả thi, hoảng sợ tới mức tè ra quần.

Mắt thấy quái thú điên cuồng đớp tới. Hai chân Giang Sung mềm nhũn, quỳ xuống đất khóc ròng:

- Quái thú đại nhân tha mạng! Ta cho ngươi mười vạn lượng hoàng kim! Ngàn vạn lần đừng cắn ta!

Cũng may là y quỳ xuống, quái thú liền đớp hụt vào khoảng không, vẫn còn giữ được cái đầu.

Giang Sung ỷ vào sự thông minh sắc sảo, trước nay mọi sự đều thuận lợi. Ngày thường lấy lợi dụ người, lấy uy làm thế. Dù bị cao thủ võ lâm chặn đường cũng không mảy may lo lắng. Lúc này trước mắt là quái vật chỉ biết ăn thịt người, không biết đến môi thơm mỹ nữ, hoàng kim mê người. Bản thân có khác nào một miếng thịt không hơn không kém. Y lạy sát đất, khóc ròng nói:

- Quái thú đại nhân tại thượng, lão nhân gia người tha cho tiểu nhân một mạng. Ngày sau tiểu nhân sẽ đốt nhang thờ cúng, đúc tượng vàng cho người, cầu người tha cho tiểu nhân một mạng.

Quái thú sửng sốt, tựa hồ như đang lấy làm kỳ vì sao người này không chạy. Nhất thời nó nhìn chằm chằm Giang Sung như gặp được đồng loại.

Tận dụng thời cơ, La Ma Thập liền phi thân tới ôm Giang Sung mà chạy. Quái thú điên cuồng gào thét, gắt gao đuổi theo hai người.

La Ma Thập ôm Giang Sung chạy như bay, miệng quát:

- Bắn!

Hai trăm gã Hỏa Xạ Thủ dàn trận nổ súng. Hỏa quang chớp động, khói súng mịt mù khắp nơi. Quái vật kia trúng hơn hai trăm phát đạn, lại chỉ kêu nhẹ một tiếng rồi vẫn trườn theo hai người.

Thấy hàm răng dày đặc sắc nhọn sắp cắn tới, La Ma Thập kinh hãi quát:

- Bắn!

Đám Hỏa Xạ Thủ lắp đạn bắn thêm lượt nữa. Quái vật trúng hơn thương nặng, gầm rú một hồi rồi cũng ngã vật ra đất. La Ma Thập quát:

- Tiếp tục bắn!

Tiếng súng đoành đoành vang lên. Quái vật kia kêu thảm, lúc này lớp vảy cứng rắn cùng da thịt đã bị tróc ra.

Giang Sung thở ra một hơi, ôm lấy La Ma Thập khóc lớn:

- Nếu không có đại sư, Giang mỗ sao còn sống được tới giờ? Sau này ta nhất định sẽ đúc tượng vàng cho đại sư, thắp hương cúng bái, cả đời không quên ân đức!

Y đem tất cả những chỗ tốt nói với quái thú lúc nãy, giờ chuyển hết qua cho La Ma Thập.

La Ma Thập thấy Giang Sung còn hoảng sợ, liền nâng dậy nói:

- Đây là bổn phận của thuộc hạ, đại nhân chớ để trong lòng.

Giang Sung không nghe mà vẫn ôm lấy đối phương khóc nỉ non. Chợt thấy An Đạo Kinh tới, lớn tiếng nói:

- Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin đại nhân trách phạt!

Giang Sung vừa thấy người này thì cơn giận trong lòng bùng lên, lớn tiếng quát:

- Giờ mới tới, chậm chút nữa là ta chết rồi!

Vừa rồi trong lúc nguy cấp, An Đạo Kinh bất trung bỏ chủ chạy trốn. Giang Sung hận tới không thể chém hắn ngàn đao. Đám người Côn Luân cười thầm, muốn xem An Đạo Kinh ngụy biện thế nào.

Lại nghe An Đạo Kinh lớn tiếng nói:

- Đại nhân nói gì cũng đúng, chỉ riêng lần này không đúng.

Giang Sung cả giận quát:

- Ngươi phóng rắm cái gì? Không sợ ta lấy đầu sao?

An Đạo Kinh quỳ xuống nói:

- Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ đi theo ngài nhiều năm, sớm biết đại nhân có thiên mệnh hộ thể. Quái thú kia dù lợi hại hơn gấp trăm lần cũng không thể động tới một sợi lông của ngài. Vừa rồi đại nhân để La Ma quốc sư cứu giá, chẳng qua để thử lòng trung thành của lão mà thôi. Đại nhân nói có đúng không?

Giang Sung sửng sốt rồi nhanh chóng cười nói:

- Lời này có lý, có lý. Đứng lên, đứng lên nói đi!

An Đạo Kinh thấy chiêu vuốt mông ngựa của bản thân có tác dụng, đứng lên nói:

- Đại nhân anh minh uy phong như vậy, văn so với Khổng Minh, võ đọ với Vân Trường, đại nhân chỉ cần động đầu ngón tay cũng đủ khiến quái thú sợ tè ra quần, không dám bạo động. Chỉ có những hạng tiểu bối giang hồ vô tri mới nghĩ rằng đại nhân sợ nó! Đại nhân nói xem, tiểu nhân nói vậy có lý không?

Nói xong vẻ mặt hắn dương dương tự đắc. Mọi người đều coi thường thầm nghĩ:

- Người này vô sỉ đến cùng cực, đúng là thế gian khó gặp địch thủ.

Giang Sung ngửa mặt lên trời cười to, lớn tiếng khen:

- Hay! An Thống lĩnh nói rất hay!

Y vỗ vai An Đạo Kinh rồi cười nói:

- Trên thế gian, người hiểu được ta chỉ có mỗi An thống lĩnh. Trở về ta sẽ thăng quan cho ngươi!

An Đạo Kinh mừng rỡ, quỳ xuống nói:

- Thuộc hạ đa tạ ân huệ của đại nhân!

Hai người lại cười ha hả, để cho La Ma Thập sững sờ đương trường. Hình như lão liều chết vì Giang Sung không bằng vài câu vuốt mông ngựa của An Đạo Kinh.

Trác Lăng Chiêu thấy vẻ bất đắc dĩ của La Ma Thập, liền đến bên cạnh châm chọc:

- Đại sư, có câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hôm nay ngài đã rõ ràng chứ!

La Ma Thập không đáp mà thở dài một tiếng. Xem ra tuy lão tự nhận bản thân giảo hoạt nhất Hãn quốc, vẫn không chịu nổi một kích của cao thủ vỗ mông ngựa chân chính Trung Nguyên.

Trác Lăng Chiêu cười nhạt, mang theo đám người Ngũ Định Viễn bước vào sâu bên trong. Đảo mắt một cái, môn nhân Côn Luân đã đi hết không còn một mống, chỉ còn Giang Sung cùng đám thuộc hạ.

Giang Sung nghe An Đạo Kinh tâng bốc một trận, trong lòng vẫn còn hưng phấn, thấy thi thể quái vật liền giơ chân đá mạnh vào, cười nói:

- Cẩu vật này cuối cùng vẫn chết dưới tay Giang mỗ!

An Đạo Kinh hì hì cười bồi:

- Đại nhân dạy rất đúng. Chúng ta cắt lấy hai cái đùi nó đem về nướng ăn, không chừng rất là bổ dưỡng!

Một gã thuộc hạ cũng cười nịnh:

- Thống lĩnh nói đúng. Ăn thịt quái thú này biết đâu có thể dưỡng nhan làm đẹp, tráng dương bổ thận ấy chứ!

Đám Cẩm Y Vệ đều là hạng nhiều chuyện, nhất thời ồn ào phụ họa:

- Đại nhân mau mau hạ đao! Xẻ thịt con cẩu vật này!

Giang Sung thích chí cười ha hả. An Đạo Kinh cười nói:

- Đại nhân, mời ngài xuất thủ!

Nói rồi đưa trường đao sang. Giang Sung giơ đao chém mấy nhát nhưng lưỡi dao bật ngược trở lại, không ngờ thân thể quái thú như bằng sắt thép, không mảy may động đậy. Y mắng:

- Đây là con quái gì? Sao thịt lại cứng như vậy!

Một gã hảo thủ dùng sức đá mạnh vào đầu nó, quát:

- Mẹ nhà mi! Đã chết rồi còn ra vẻ anh hùng!

Hai mắt quái vật đang nhắm nghiền, ai ngờ bỗng mở ra. Nó há cái miệng máu rống to rồi cắn tới. Hảo thủ nọ la hoảng một tiếng:

- Má ơi!

Thoáng chóc hai chân hắn bị cắn trúng, quái vật liền há mồm đớp đối phương thành hai đoạn.

Giang Sung cùng An Đạo Kinh hoảng hốt cất bước chạy về phía xa. Những người còn lại cũng chạy loạn. Quái vật há mõm cắn bừa, lại thêm năm sáu người bị cắn chết.

La Ma Thập cả kinh ra lệnh:

- Mau nổ súng!

Tiếng súng liên thanh vang lên. Quái vật dù trúng thương nhưng vẫn náo loạn cắn bừa một hồi, La Ma Thập liên tục hô quát:

- Mau bắn nữa!

Một tên binh tốt thưa lại:

- Khởi bẩm quốc sư, đạn đã hết!

La Ma Thập quát:

- Mau nhồi thêm hỏa dược!

Đám binh lính vội lấy hỏa dược trong túi, dùng ống sắt nhồi vào hỏa thương. Làm điều này cần có thời gian nên tình thế trở nên hung hiểm.

Mắt thấy quái vật không còn người ngăn cản lao sang. La Ma Thập chảy mồ hôi lạnh, không còn cách nào thì quát to một tiếng, vận “U Minh huyền khí” điểm tới.

codon.trai

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.