Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáy Vực !!

1080 chữ

Dưới vực sâu vạn trượng , nơi mà nhật cũng không rọi được xuống , xung quanh tĩnh lặng, chất đầy không biết bao nhiêu lá khô vàng, xung quanh ngay cả một tiếng gió thổi cũng không thấy đâu .

Một thân thể đứa bé khoảng tám , chín tuổi đã tử từ lâu , xương cốt gãy vụn ,da thịt , ngũ tạng cũng rời rạc , duy sợi dây chuyền đứa bé là còn nguyên vẹn.

Chợt , ánh sáng toát ra từ sợi dây chuyền , rọi sáng cả khu vực , một bóng đen từ dây chuyền phóng ra , không ai khác chính là Tiêu Thần .

Hắn tay đưa ra , khẽ ''hô'' một tiếng , sợi dây chuyền như bị hấp dẫn , bay vụt tới tay hắn .

Nhẹ nhàng đeo lên cổ , hắn chau mày nhìn 'Thân thể mình ' , cười khổ :

'' May mà Sư Phụ đem linh hồn mình vào Lung Linh Tâm , không thì rớt xuống vực sâu như thế ,mười cái mạng cũng chết , cho dù không chết thì cũng tàn phế .''

Lắc đầu , hắn định ra khỏi đây nhưng , hắn chợt nhận ra , dưới vực sâu như vậy , làm thế nào trèo lên ?

Cười khổ , hắn đành đi tìm đường .

Ba ngày sau .............

Một tiếng rống giận , không cam lòng cất lên :

'' Đáng hận , Tiêu Thần ta đại nạn không chết , mà giờ gặp phải cảnh này , nơi quỷ quái gì thế này , không thể đi ra được !! ''

Người cất tiếng hét chính là Tiêu Thần của chúng ta , hắn đã đi trái , đi phải nhưng hắn nhận ra , chung quanh đây được bao phủ bởi bốn vách núi to lớn , không có đường thoát , chỉ có cách trèo lên mới có thể ra khỏi đây .

Cười khổ , hắn không còn cách nào khác , vội vàng cầu cứu sư phụ .

''Tiểu tử ngươi thật phiền phức , ta ngủ tý cũng không được nữa , ngươi biết là linh hồn thể như ta , rất cần ngủ để bổ sung tinh thần không ? '' Thanh âm lười biếng cất lên , khó chịu mắng .

]

Tiêu Thần đắng chát nói :

'' Xin lỗi sư phụ , nhưng ta bị kẹt ở đây , không trở về được !! ''

Kinh ngạc ồ lên một tiếng , Lão cười hắc hắc , nói :

'' Ngươi trèo lên cũng được mà .''

Tiêu Thần khóc không ra nước mắt , hắn đau khổ nói :

'' Sư phụ , ngài làm khó ta à , với thực lực của ta , trèo lên là cả một vấn đề, chưa nói đến việc lở té xuống thì sao ? ''

Lão nhân giọng điệu càng vui vẻ hơn , lão cười mà như không cười , vui vẻ đạo :

'' Ngươi đúng là tên cực phẩm ngu ngốc , ngươi quên bản bí thuật ' Ngự Kiếm Thuật' ta dạy ngươi ? luyện đến cấp 2 ' ngự kiếm thuật' có bí kỹ dùng nhân ngự kiếm đấy , có thể dùng nó bay khỏi đây . ''

'' Nhưng với tư chất của ta , mười ngày nửa tháng mới ra được khỏi đây , lúc đấy 'Ngoại Môn Chi Chiến ' đã xong rồi còn đâu !! '' Tiêu Thần cười khổ ,nói.

Lão nhân nghe vậy , sắc mặt hài hước , hắc hắc cười , chế nhạo nói :

'' Khí chết ta rồi , ngươi không biết tư chất của mình tăng lên à ?? ''

Tiêu Thần ngạc nhiên , hắn thật không biết , nên hắn lắc đầu .

'' Ở trong Lung Linh Tâm , ngươi có từng trải qua cảm giác Linh hồn bị một cỗ uy áp của các bậc thang đè ép không ? Lúc đó ngươi cảm giác thế nào ?? ''

'' Có chứ , ta cảm giac linh hồn như bị áp chế vậy , như muốn nghiền nát ta , nhưng tự nhiên có cỗ năng lượng lạ hấp thụ bớt uy áp , rồi dung nhập vào Linh hồn ta , làm linh hồn ta cô đọng hơn ....... '' dừng lại một chút , Tiêu Thần nhíu mày suy nghĩ , rồi bất chợt ''Oa '' lên một tiếng , hai mắt toát ra vẻ trí tuệ , hắn mỉm cười , nói : ''Ý sư phụ là linh hồn càng mạnh , càng cô đọng thì tư chất càng tăng ?''

''Đúng vậy , ngươi lý giải được câu nói của ta thì ta nghĩ tư chất của ngươi tăng không ít , đủ để vượt qua đám gọi là Thiên Tài rồi , thôi , nguoi tự mà lĩnh ngộ, ta đi ngủ !! .'' Lắc đầu , Thanh âm lão có chút không kiên nhẫn , muốn rời đi .

''Khoan đã sư phụ !! '' Tiêu Thần sựt nhớ ra gì đó , hốt hoảng kêu gào.

'' Cái gì !! nói nhanh !! '' Thanh âm tức tốt vang lên , có vẻ chủ nhân thanh âm có vẻ không kiên nhẫn rồi .

'' Khuôn mặt của ta, thân thể của ta .......... '' Tiêu Thần cười xòa , chỉ tay vào mặt hắn .

Lão vứt một quyển sách cho Tiêu Thần , xong rồi biến mất , như sợ Tiêu Thần kêu tiếp vậy .

Có chút buồn cười nhìn sư phụ , Tiêu Thần cũng cầm quyển sách có vẻ cũ nát , bìa sách được viết bằng chữ Việt , có tên : ' Dịch Dung Thuật . '

Mở trang đầu ra xem , Tiêu Thần như bị hút vào Quyển sách vậy , lật từ đầu đến cuối , nhìn không sót một chữ nào .

Tiêu Thần thở dài , không nhịn được khen :

'' Thuật thật thần kỳ , có thể dùng khí thay đỗi hình dạng xương , cốt , da thịt của một người , thế này thì ta sau này dể dàng làm một số việc hơn .''

Suy tư một lát , Tiêu Thần cũng rút kiếm , bắt đầu tập ' Ngự Kiếm Thuật ' cấp 2 , 'Dùng ý ngự kiếm .' !!

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.