Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tha Mạng !!

1920 chữ

máu tươi bỗng nhiên phun ra, Tuấn vũ ôm cổ mình , tràn ngập khiếp sợ.

Tử vong sắp đến , Tuấn Vũ hai mắt trừng thật lớn, gắt gao nhìn chằm chằm phía trên ngọn cây , vẻ mặt tràn đầy thù hận .

''Rầm ''! Tuấn Vũ ngã mà vong , hai mắt khi chết cứ trợn lên , đến chết, hắn đều không rõ, chính mình bị người nào đánh lén .

Long Phi Vỹ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào chọc vào thanh kiếm đâm xuyên Tuấn Vũ cái cổ .

Trường kiếm kiểu dáng bình thường , nhưng sắc bén , tài liệu thuộc về trung phẩm phàm kiếm , có ký hiệu Long gia tộc nhân . ( cây kiếm của Huyền Thiên khi chết được Tiêu Thần lấy '' )

Long Phi Vũ nhìn cây kiếm một hồi , chợt thấy không xa lạ gì, mỗi Long Gia tộc nhân thiên phú tốt , tu vi cao đều có một thanh trung phẩm phàm kiếm như vậy .

Tay trái âm thầm lén lút bỏ cuốn sách vào ngực , Long Phi Vũ trầm giọng nói: "Không biết vị ca ca nào xuất thủ tương trợ?" Tuấn Vũ chết có chút ra ngoài ý định bọn họ , còn lại hai gã Ngũ Nhạc Phái đệ tử sắc mặt đột nhiên biến đổi, không có bất kỳ chần chờ, thả người nhảy lên, hướng về sau thối lui.

Hai gã Long Gia tộc nhân gặp Long Phi Vũ không nguy hiểm tánh mạng , cũng lười truy đuổi đuổi Ngũ Nhạc Phái đệ tử.

Quay người, nhìn qua Tuấn Vũ thi thể, hai gã Long Gia tộc nhân cũng có chút ít nghi hoặc, nhìn về phía Long Phi Vũ, ý đồ bảo Long Phi Vũ giải thích.

Long Phi Vũ bất đắc dĩ cười cười, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười rạng ngời , nói: " Long Dương ca ca , là ngươi phải không , ngươi chớ để trêu đùa tiểu muội nữa , muội sợ hãi à !"

Giờ khắc này, Long Phi Vũ rõ ràng cho rằng ra tay đánh chết Tuấn Vũ chính là Long Dương.

"Thật có lỗi, Long Phi Vũ , ta khiến ngươi thất vọng rồi!" Một đạo tiếng cười đầy châm chọc bỗng nhiên tại trên ngọn cây vang lên, Long Phi Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn thiếu niên này , nàng không biết ai ngoài Long Hoàng mà ở nhỏ tuổi thế mà tu vi cao như vậy

Tiêu Thần xuất hiện cũng làm cho hai gã Long Gia tộc nhânsắc khẽ giật mình, hơi có chút kinh hãi , hô lớn : "Tiêu Thần ?"

Tiêu Thần nhảy xuống cây cán, thân như như gió mát, nhảy đến Tuấn Vũ thi thể, rút ra trường kiếm dính máu .

"Tiêu Thần , là tên mà Dương ca ca muốn giết , ngươi sao lại ở đây ?" Long Phi Vũ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần , thân hình khẽ run lên.

Trải qua hơn mười ngày tu dưỡng, Tiêu Thần sắc mặt tuy nhiên còn có chút trắng bệch, nhưng hai mắt tinh quang như ẩn như hiện, bắn thẳng đến nhân tâm.

Không chỉ có Long Phi Vũ khẽ giật mình, mà ngay cả hai gã Long Gia tộc nhân cũng là như thế, không ngừng tự hỏi vì sao tên này như thế nào lại lợi hại như vậy .

Cầm kiếm đi tới, Tiêu Thần mới tám tuổi, nhưng cái đầu cũng gần bằng Phi Vũ mười bốn tuổi , từ trên nhìn xuống Long Phi Vũ, hắn chậc chậc vài tiếng , không thể không nói, nàng thật đúng là có vài phần tư sắc, mới mười bốn tuổi mà bộ ngực no đủ, thân thể mềm mại uyển chuyển, màu trắng tơ lụa quần áo dính máu hiển nhiên dấu không được đường cong rung động lòng người , tăng thêm từ trên cao nhìn xuống, Tiêu Thần có thể chứng kiến khe rãnh hai ngọn núi .

]

"Lấy ra!"

Tiêu Thần lạnh lùng nói , ánh mắt cũng ngừng nhìn về phái ngực nàng .

Hắn hai mắt sắc bén , nhìn thẳng vào Long Phi Vũ.

"Lấy cái gì?" Long Phi Vũ thần sắc khẽ giật mình, nghi ngờ nói.

"Quyển Sách!" Tiêu Thần thản nhiên nói, nhưng rồi nghĩ lại vẫn không đúng , mới chỉ vào Long Phi Vũ bộ ngực , ranh mãnh nói ;

"Chuẩn xác mà nói, Cuốn sách dấu trong ngực của ngươi !"

Nghe vậy, Long Phi Vũ chân mày cau lại, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, ánh mặt lạnh thấu xương, đang muốn lên tiếng mắng , nhưng một tộc nhân đã chen miệng mắng trước : "Vô liêm sỉ, Tiêu Thần bại hoại, ngươi nhỏ tuổi mà dám nói chuyện với tỷ tỷ như vậy , Long Dương ca ca mà biết sẽ lột da ngươi ?"

Tiêu Thần khóe miệng nổi lên một vòng vui vẻ , ánh mắt sát cơ càng đậm ,hắn ghét ai mắng hắn , uy hiếp hắn .

Chính là vì như thế, Long Dương uy hiếp hắn , bắt hắn gia nhập dưới trướng tên Lâm Động , hắn không nể mặt từ chối .

Tên tộc nhân thấy Tiêu Thần cười , tưởng hắn sợ Long Dương , nên sắc mặt thoáng vui vẻ, âm thanh trêu tức , nói: "Cầm kiếm của ngươi, lập tức đuổi theo giết hai gã ngũ nhạc phái đệ tử, không nghe thấy sao , nếu không Long Dương ca ca sẽ không tha cho ngươi ?".

Cầm kiếm, Tiêu Thần vẻ mặt ngây thơ , hướng phía trước đi đến.

Nhìn thấy một màn này, Long Phi Vũ cùng hai gã tộc nhân đều là âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mắt lộ ra vui vẻ, hắn thật sợ Long Dương .

Nhưng ngay tại Tiêu Thần cách hai gã tộc nhân chưa đủ một trượng khoảng cách , đột nhiên , kiếm quang chớp lên, thế như tia chớp, máu tươi bỗng nhiên xì ra, hai cỗ đầu lâu bay lên trời , máu bay tứ tán.

Lúc trước còn đối với TiêuThần uy hiếp tộc nhân, giờ phút này giống như chó chết , nằm trong vũng máu.

Tiêu Thần đưa tay, bắt được trong đó một đạo đầu lâu, âm thầm lắc đầu, ngây thơ như thế này mà dám vào nơi tràn đầy giết chóc như bí cảnh này ??!

Liền phán đoán tình thế năng lực đều không có, tựu dám lên tiếng đối với chính mình quát tháo? khi giết chết Tuấn Vũ về sau , Tiêu Thần tựu nhìn ra, Long Phi Vũ cùng 2 tên tộc nhân từng cái mang theo thương thế, hiển nhiên là nỏ mạnh nhưng hết đà.

Tiện tay đem trong tay đầu lâu ném tới Long Phi Vũ trên người , Tiêu Thần mỉm cười , nhẹ nhàng nói " Ta không kiên nhẫn đâu , lấy sách ra , không thì chếttttttt!"

Không có bất kỳ dấu hiệu, ra tay đánh chết hai gã Long Gia tộc nhân, đây là tên ngu xuẩn mà Long Dương ca ca nói sao?

Quyết đoán tàn nhẫn thủ đoạn lập tức đem Long Phi Vũ chấn trụ rồi, đặc biệt là thoáng nhìn Tiêu khóe miệng vui vẻ, Long Phi Vũ trong nội tâm không khỏi một hồi phát lạnh.

Liên tiếp mấy chục ngày chém giết, Tiêu Thần đã trưởng thành hơn rất nhiều , ít nhất khi giết người , trong lòng của hắn không tồn tại bất luận cái gì thương cảm.

Đây là một cái mạnh được yếu thua thế giới, không muốn làm cho thân nhân nước mắt rơi khi thấy thi thể của mình , tựu phải học được sát nhân.

Tiêu Thần bước tới gần Phi Vũ , bộ dạng lạnh lùng khiến Phi Vũ run lên , không nhiẹn được hét lớn :

"Ngươi muốn làm gì?"

nàng gian nan đứng lên, thân thể mềm mại lung la lung lay, giống như tùy thời sẽ té xuống vậy .

"Ngươi không giao ra sách, ta tự nhiên muốn chính mình động thủ lấy '' Tiêu Thần mãnh liệt dùng hai tay gắt gao chế trụ Long Phi Vũ thân thể mềm mại, không có bất kỳ thương hương tiếc ngọc .

"Chậc chậc, nhìn ngươi ánh mắt chó phẫn nộ kìa , đáng ra nên phẫn nộ hẳn là lão tử, mà không phải ngươi, Long Dương muống giết ta , hôm nay chỉ là đòi lại điểm tiền lãi!"

Cảm thụ được Long Phi Vũ có lồi có lõm thân thể mềm mại, Tiêu Thần chậc chậc thở dài, hai tay thô bạo dày vò bộ ngực của nàng .

Cảm thụ được trên bộ ngực sữa truyền đến cảm giác khác thường , Long Phi Vũ khuôn mặt khẽ biến, tên bại hoại này dám thô bạo xoa bóp lấy bộ ngực sữa. của mình .

Phải biết, Long Phi Vũ tuy là người yêu của Long Dương, nhưng Long Phi Vũ lại rất quý trọng trinh tiết . tuy nhiên có lúc thân mật với Long Dương , nhưng chỉ là môi chạm môi , còn thân thể thì nàng kiên quyết không cho phép Long Dương chạm qua, nhưng giờ nơi thần bí của nàng lại bị Tiêu Thần dày vò .

"Phi vũ muội muội bộ ngực dĩ nhiên mềm mại .!" Hắn cảm giác mềm mại ở lòng bàn tay khi sờ, nhưng một hồi lại chán , buông ra . Tiêu Thần hắn chẳng có cảm giác gì lạ , phải rồi , Tiêu Thần của chúng ta mới có tám tuổi mà thôi , còn rất ngây thơ à.

Lấy ra ố vàng quyển sách, Tiêu Thần không lưu luyến buông ra hai tay, thoáng nhìn Long Phi Vũ thần sắc, thản nhiên nói: "Yên tâm, lão tử cũng không phải dạng đàn bà nào cũng chơi , với lại lão tử chưa dậy thì , nên đối với ngươi không chút hứng thú!"

Nghe vậy, Long Phi Vũ trong đôi mắt hàn ý càng thêm rét thấu xương, ''dạng đàn bà nào cũng chơi ??'' , lão nương thân thể chẳng lẽ kém , không đáng để ngươi chơi ? Nhưng nàng cũng nhẹ nhàng thở ra , thật tốt tên này chưa dậy thì à , không là lão nương toi đời rồi .

Tiêu Thần thì không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng trong đầu thì hắn lại đang phân vân . Trước đây , sư phụ thường dạy hắn kinh nghiệm đối nhân xử thế , diệt cỏ thì phải diệt tận gốc , nhưng với phụ nữ , hắn không đành lòng ra tay à , nhất là cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc như thế.

Thôi tha cho nàng một mạng vậy . Tiêu Thần xoay người , đập nàng ngất xỉu rồi ngắm nhìn bốn phía, hai chân đạp một cái, thân như cầu vồng, thẳng đến rậm rạp rừng nhiệt đới mà đi. . .

.........................Hắn không biết , một phút yếu lòng tha cho Phi Vũ , sẽ mang đến cho hắn tai họa cỡ nào , khiến hắn ..........gần chết!!!!!!!!

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.