Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

21 : Không Thể Đột Phá ???? !!

1206 chữ

Trong Thư phòng , Tiêu Thần tay cầm cuốn sách, nhíu mày. Suy tư nửa ngày, hắn vẫn cứ không bắt được trọng điểm.

Vấn đề của hắn là không làm sao có thể đấm ra uy lực như sư phụ nói. Hồi sáng dù hắn có cố gắng tu luyện Bạch Hổ Quyền dưới thác nước thế nào , uy lực cú đấm vẫn thiếu một chút nữa mới đạt yêu cầu , hắn đành đi ra khỏi thác nước về nhà, ý định về thư phòng của gia gia tìm nguyên nhân, nhưng là công dã tràng.

Lúc này, Tiêu Thần trong lúc vô tình quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy sắc trời chẳng biết lúc nào đã đen kịt, bất tri bất giác, bây giờ lại đã là thời khắc hoàng hôn.

Tiêu Thần bỗng nhiên cả kinh, vội vàng nảy người lên, không dám chút nữa suy tư, đem cuốn sách gấp lại , đẩy cửa ra liền hướng về ngòi cổng ngoài bước nhanh đi đến.

Ra khỏi cửa , Tiêu Thần một đường lao nhanh, đến cái động đã lâu không gặp thì sắc trời vừa vặn hoàn toàn đen kịt hạ xuống.

Bởi không thể làm theo lời sư phụ đã nói đến là sau một tuần ,thân thể phải hoàn toàn cường hóa tốt rồi trở lại tìm hắn , Tiêu Thần trong lòng rất là lo sợ , có chút thấp thỏm bất an, bàn tay nắm chặt, ló đầu hướng về trong hang động nhẹ giọng hô hai tiếng "Sư phụ" .

Không ngờ sau khi hô xong, một luồng quen thuộc khí lưu, lập tức từ hang động dưới đáy xông thẳng lên đến, Tiêu Thần mừng rỡ trong lòng, vội vàng thả người nhảy xuống.

Đến thạch thất, vẫn là quen thuộc khuôn mặt của sư phụ, vẫn cứ mỉm cười, lơ lửng đứng thẳng ở cạnh khung xương .

"Vừa vặn đủ thời gian một tuần, ngươi liền đến tìm ta, lẽ nào ngươi hiện tại đã có thể hoàn toàn khống chế bạch hổ linh lực ? và cường hóa cơ thể?" Trình Phong mới vừa ở trên mặt đất đứng vững, liền há mồm hỏi.

Tiêu Thần vốn là âm thầm dự định là sau khi nhìn thấy sư phụ , nói lan man một hồi mới chuyển qua đề tài này, nhưng không nghĩ tới Sư phụ đi thẳng vào vấn đề . Ngay sau đó hắn mới gãi gãi đầu, thở hổn hển nửa ngày, cười khổ nói rằng: "Còn kém. . . Một chút khoảng cách."

]

hắn nói thanh âm rất nhỏ, hơn nữa nghe tới mơ hồ không rõ, thế nhưng sau khi vừa ngập ngừng nói ra , hắn Tiêu Thần bỗng nhiên hạ quyết tâm , khí thế nói : "Sư phụ, ta phát hiện thật giống bất luận ta cố gắng nữa tu luyện, đều không thể. . ."

"Ngươi ở trên tường đất đánh tới một quyền, để ta xem một chút."

Không chờ hắn nói xong, lão khẽ khẽ mỉm cười, bỗng nhiên cắt đứt câu nói của hắn.

"Vâng." Tiêu Thần kinh ngạc, vội vàng đáp lại một tiếng, rồi sau đó đi tới bên trái tường đất , chậm rãi đem cả người linh lực tụ tập đến nắm đấm, ánh mắt bỗng nhiên ác liệt, một quyền đột nhiên đánh ra.

Cú đấm này Tiêu Thần không dùng Bạch Hổ võ kỹ , nhưng một quyền này đương nhiên sẽ không có chút lưu lực, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, hắn nửa đoạn cánh tay, lập tức hoàn toàn rơi vào bên trong tường đất .

Chờ đến trên nắm tay linh lực dùng hết, cũng không còn cách nào ở tường đất bên trong đi sâu nữa , Tiêu Thần hướng trên cánh tay phải nhìn lại, bất quá vừa nhìn bên dưới, sắc mặt hắn nhất thời hơi hơi trắng lên, quả nhiên giống như buổi sáng hôm nay , còn hơi kém một chút khoảng cách , mặt tường mới có thể bị hắn đấm sâu đến khuỷu tay .

Tiêu Thần quay đầu lại nhìn về phía sư phụ , xấu hổ nói rằng: "Sư phụ, ta. . . Ta hồi sáng chính là tình huống như thế , bất kể như thế nào khổ luyện, đều cũng không còn cách nào thâm nhập sâu một chút nữa ! ."

"Cái này cũng không trách ngươi." Lão trên mặt mỉm cười đã biến mất không còn tăm hơi, hắn nhìn Tiêu Thần ,, bỗng nhiên thở dài, khoát tay áo một cái, nói rằng, "Cái này cũng là ta bất cẩn rồi."

"Sư phụ, đây rốt cuộc là. . . Chuyện gì xảy ra a?" Tiêu Thần mờ mịt không rõ, xem sư phụ giờ khắc này vẻ mặt, tựa hồ mang theo một tia hối hận, điều này làm cho Tiêu Thần không tự kìm hãm được trong lòng xuất hiện cảm giác thấp thỏm, tim đập nhanh hơn.

Hắn chưa từng thấy luôn luôn mặt mang mỉm cười, dù trời sập cũng không đỗi sắc thần thái, lại, có như thế hối hận .

"Nếu như lúc bắt đầu trợ giúp ngươi, ta dùng Hắc Ám ma hỏa mạnh mẽ trợ ngươi nhanh chóng đột phá, ngươi cũng không thể nào xuất hiện thiếu một chút khoẳng cách trong cú đấm ."

Lão hơi ngừng lại chốc lát, lại than thở,nói tiếp :

"Vốn là tu giả tu luyện, con đường chính đạo là mỗi thời mỗi khắc khổ luyện. Thân thể thì sẽ được từng bước cường hóa, để thích ứng trong cơ thể linh lực không ngừng tăng cường, trong lúc nếu như dùng tới một ít dược liệu đến phụ trợ, vậy cũng không ảnh hưởng toàn cục."

" Nhưng ngươi ở hai đêm lần trước, liền từ một tên hóa khí nhất trọng sơ kỳ đột phá đến hóa khí tam trọng, và ngươi cũng dùng dược lực mạnh mẽ đột phá tiếp đến l hóa khí tứ trọng . Mạnh mẽ thăng cấp như thế này để cơ thể ngươi căn bản là không có cách nào thích ứng linh lực tăng cường trong cơ thể. Hiện tại ngươi nếu tiếp tục khổ luyện, sẽ không cách nào tiến thêm, dù là mạnh mẽ đột phá tạo thành di chứng về sau."

Thở dài, Lão nhân tiếp tục nói:

"Nếu như ngươi không bước qua cái khảm này, thì về sau đó bất luận ngươi làm sao khổ luyện, đều cũng không còn cách nào đột phá đến ngũ trọng. Haìzzz , đêm đó ta vốn không nên trợ giúp ngươi đột phá......bla..bla...."

lão nói rất dài, nhưng Tiêu Thần căn bản đã không có tâm tư đi nghe, cái câu lão nói "Sau đó bất luận ngươi làm sao khổ luyện, đều cũng không còn cách nào đột phá đến ngũ trọng ....'' Giống như đem Tiêu Thần đánh mười ngàn cái , hắn sắc mặt liền biến trắng bệch.

"Sư phụ, vậy ta nên làm gì a?" Tiêu Thần âm thanh run rẩy, hầu như mang theo một tia tiếng khóc hỏi.

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.