Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Vô Tâm !! ( Thượng )

1960 chữ

Long Hoàng ngẩn mặt nhìn Tiêu Thần, hắn chợt cười, rốt cuộc huynh đệ cũng chiến một trận, ngày này hắn cũng chờ lâu lắm rồi.

''Toàn lực ra tay đi, Hoàng đệ.'' Tiêu Thần phun một ngụm trọc khí, nói.

Cùng lúc đó, thân thể hắn bỗng gào thét lên một tiếng Long ngâm, đế giả chi khí bao phủ thiên địa, kim cổ bổng chỉ lên trời, như muốn thọc thủng bầu trời.

''Ta tu Cửu Long Đỉnh Thiên Đại Pháp !!'' Giọng nói Tiêu Thần uy nghiêm không thể cãi, bá đạo tuyệt luân không thể đỡ.

Thấy vậy, Linh lực trong cơ thể Long Hoàng không ngừng vận chuyển, một cỗ Tiên khí điên cuồng từ trong cơ thể Long Hoàng phun trào ra, kinh động cửu thiên, cả bầu trời dường như say đắm trước khí thế của hắn.

''Đây là Vũ Động Cửu Thiên Công '' Long Hoàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Vũ Động Cửu Thiên Công, môn công pháp mạnh mẽ cùng cực, từ lúc Long Hoàng mới sinh ra đời đã khắc sâu trong biển ký ức của hắn. Hắn chỉ biết công pháp này chính là của một người tên Vũ Lan Ma Nữ.

Đột nhiên, cả hai cảm thấy người đối diện có một loại cảm giác rất đặc biệt, dài dòng sâu xa ký ức đột nhiên đánh sâu vào biển linh hồn của hai người.

Ngay tại thời điểm hai người phóng ra tuyệt thế công pháp thì trên Tiên Giới, ở sâu trong ba mươi sáu trọng thiên, một mảnh hư không hỗn độn treo lơ lửng một tòa cung điện, trong tòa cung điện đó, một cái lão giả chậm rãi mở mắt.

" Đức Hoàng, Vũ Lan ? Rất tốt, rất tốt, các ngươi cuối cùng cũng tìm được nhau ." Lão giả chậm rãi nói, hai con ngươi vô cùng thâm thúy, phảng phất ẩn chứa toàn bộ vũ trụ thiên địa vô cùng không gian giống như, mà nói đã xong một câu nói kia về sau, là được lần nữa nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Ngàn vạn năm trước...

Phàm nhân giới, một cái gia tộc nhỏ, Một thiếu nữ chính là con gái của tộc trưởng, tên Vũ Lan, thân phận tôn quý cực kỳ, nhưng nàng lại cực kỳ yêu một chàng trai chăn ngựa tạp dịch, tên Đức Hoàng.

Cô gái yêu chàng trai một cách bất chấp, chàng trai lại dửng dưng không chút động lòng.

Nhờ cô gái, địa vị của chàng trai trong gia tộc tăng lên cực nhanh, công pháp, đan dược, vũ kỹ cũng được cô gái cung cấp vô hạn, chàng trai hiển nhiên hưởng thụ lấy tài nguyên đấy, tu vi một mực tăng cao, cuối cùng bỏ xa cô gái, và gia tộc nhỏ này, chàng trai điềm nhiên là được mọi người trong gia tộc cung kính xem là thủ hộ thần của gia tộc.

Một lần, do bản tính kiêu ngạo của chàng trai, đắc tội cường giả, gia tộc nhỏ của cô gái bị thế lực lớn trong thành ra tay diệt tộc, chỉ có chàng trai cùng cô gái được cả gia tộc dùng máu tươi thịt cốt che chắn thành công thoát đi.

Nhưng, cô gái lại không hận chàng trai, dù chỉ một chút, Vì yêu, cô gái tự nguyện buông bỏ hận thù, buông bỏ tương lai, ruồng bỏ quá khứ, một mực đi theo chàng trai.

Dù chàng trai khiến gia tộc của cô gái hủy diệt, khiến cha mẹ cô gái chết, nhưng chàng trai không chút để ý, với hắn, hắn chỉ để ý đến bản thân, lợi ích, tính mạng của bản thân.

Nhưng, rốt cuộc một ngày, hắn không nhịn được hỏi : ''Chẳng bao giờ em trách anh, chỉ biết im lặng như thế, anh không thích em, anh sinh ra không có trái tim, anh là một anh không thể sản sinh tình cảm với em, hiểu chưa, ngu ngốc ?''

Cô gái thê lương nói :

]

'' Tính em vốn dĩ rất kiên cường, Hận thù của gia tộc, của cha mẹ em biết không phải hoàn toàn là do anh, và điều đó cũng không thể nào làm cho em gục ngã một cách tuyệt vọng, chỉ là vết thương lòng thêm sâu một chút thôi, anh à. Nhưng anh lạnh lùng, anh vô tình lại khiến em chân chính tuyệt vọng, ngày mà anh xuất hiện, em đã yêu anh một cách tự nguyện, không thể tự chủ. ''

Ngừng một lát, giọng nói cô gái như cầu xin, run rẩy, ánh mắt mang theo một tia hy vọng : ''Em xin anh, cho em theo anh, dù bên anh khiến em tổn thương càng thêm sâu, nhưng giờ em mất hết tất cả, em chỉ còn anh, em yêu anh một cách tuyệt vọng, không có anh, em sẽ chết !!''

Chàng trai trầm mặc không trả lời, quay lưng bước đi. Cô gái hạnh phúc, biết hắn đã đồng ý, bèn chạy theo.

Thời gian vô tình trôi, chàng trai và cô gái cuối cùng cũng trưởng thành. Hai người trải qua rất nhiều máu tanh, nguy hiểm kỳ ngộ vô số, tàn nhẫn đạp lên thi cốt cường giả, bước vào Tiên Giới, một thế giới cất đầy bí ẩn, vô số truyền kỳ cường giả sinh ra rồi vẫn lạc, mỗi ngày hàng vạn người vì lý tưởng của mình mà chết đi, cũng vì bản thân nhỏ yếu mà bị khi dễ chết, đây một thế giới không có thân tình, bằng hữu, chỉ có đẫm máu, thị huyết, và bất biến chân lý '' cường giả vi tôn'' cùng ''Lợi ích là vĩnh hằng ''

Cô gái đã thay đỗi, cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ, cành vàng lá ngọc như xưa nữa, nàng chịu nhiều đắng cay, tổn thương, tuyệt vọng, nhưng những thứ ấy cũng không thể ngăn cản tính kiên cường của cô gái, nàng trở thành Ma Nữ đáng sợ khiến người nghe tin là sợ mất mật, là cánh tay phải của chàng trai, giết chết tất cả những thứ ngăn cản bước chân chàng trai bước lên đỉnh phong.

Còn chàng trai vẫn như thế, vẫn không yêu cô gái !!

Chàng trai sinh ra là không có trái tim, chàng trai chính là vạn năm có một Vô Tình Đạo Thể, chính là thể chất cực phẩm thừa kế Thiên Đạo, Sinh ra đã được Thiên Đạo âm thầm bảo vệ, số mệnh gia thân, đây cũng là một thể chất rất đặc biệt, linh hồn cùng thân thể liên kết thành một, không thể tách rời.

Chàng trai không thể yêu, cũng không cảm nhận được tình yêu, hắn chỉ có thể hành động, suy nghĩ theo lý trí .

Nhưng Thiên Đạo mà vô tình sao lại là Thiên Đạo ? nếu vô tình thì chúng sinh đã bị diệt từ lâu rồi.

Thiên Đạo cũng hữu tình, cho vạn vật được sống, có câu '' Đại đạo 50, thiên diễn 49, dùng vô tình cỡ nào cũng chừa cho vạn vật một đường sinh cơ.

Vô Tình Đạo Thể chính là thể chất không hoàn hảo, thiếu một trái tim.

Hồng Quân Đạo Tổ, đại diện Thiên Đạo, từ lâu đã sắp đặt một quân cờ bên người Đức Hoàng chính là Vũ Lan, số mệnh của nàng là giúp hắn lĩnh ngộ Hữu Tình Đạo, sinh ra trái tim, khiến Vô Tình Đạo Thể Hoàn mỹ.

Nên, Ngày đó...ngày thiên mệnh !!

Hắn và nàng gặp tình thế cửu tử nhất sinh, đường sinh cơ đều ảm đạm, phai mờ.

Bọn hắn bị hàng trăm cường giả tu vi Đại La Kim Tiên và hàng chục ngàn ức vạn người tu vi dưới Đại La Kim Tiên vây công, bao phủ thiên la địa võng, không thể trốn thoát.

Hắn và nàng sóng vai đứng, tuy vào tử cục tất phải chết, nhưng Đức Hoàng lại không chút sợ hãi, lạnh nhạt đứng nhìn hết thảy đám người bao phủ chật nít cả bầu trời. Hắn không có tim, nên những tâm tình như yêu, hận, sợ hãi,vv không thể sản sinh.

Còn nàng, bên cạnh hắn, nàng cũng không sợ chết, chỉ là....

Đến lúc này, Hắn vẫn chưa yêu nàng....!!!!

''Đức Hoàng, tử cục đã bày, ngươi...có thể nói yêu ta sao ?'' Vũ Lan xoay người ôm chặt hắn, ánh mắt cực kỳ khát vọng nhìn hắn.

Đức Hoàng trầm mặc không nói, khẽ lắc đầu, không chút dấu hiệu động tâm.

Cuối cùng, Đức Hoàng thở dài thật sâu một tiếng, nói:“ Vũ Lan à, vì biểu đạt tình yêu của ngươi đối với ta, ngươi vứt bỏ tôn nghiêm, thậm chí bỏ qua tự tin. Nhưng là ta nhìn thấy, Người không có tôn nghiêm, không có tự tin, ta cảm thấy ngươi thật xấu xí. Ngươi buông ta ra đi, ta sẽ không nhận tình yêu của ngươi, lúc này, trong tình huống tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta còn có sự tình trọng yếu hơn muốn làm .”

''Đức Hoàng, chẳng lẽ tâm của ngươi là bằng sắt sao ? Một ngàn năm trôi qua rồi, chúng ta trải qua vô tận thương hải tang điền, đến giờ ngươi cũng không sinh ra một chút cảm giác yêu thương ta sao ?'' Vũ Lan thương tâm khóc, lệ châu rơi xuống không ngừng.

''Ta vốn dĩ không có tâm.'' Đức Hoàng lạnh lùng đáp.

Đúng lúc này, hàng ngàn ức vạn tu sĩ chạy đến tấn công bọn họ, còn mười một tu sĩ đại la kim tiên tắc đứng im quan sát, ngư ông đắc lợi.

''Ngươi thủ hộ ta, ta đang chuẩn bị ra tuyệt chiêu mạnh nhất.'' Đức Hoàng lạnh nhạt nói.

Cô gái gật gật đầu, nhưng là nhưng không có lập tức nhích người, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đức Hoàng.

Đức Hoàng lạnh lùng nhìn nàng, ra lệnh nói :“Nhanh đi ”

Nhưng Vũ Lan cắn chặt môi, , ánh mắt kiên quyết, thân ảnh như cũ vẫn không nhúc nhích.

Đức Hoàng đành đem thái độ hạ xuống, giả bộ ôn nhu nói:“Được rồi, ngươi bảo vệ ta nhé, tiểu Lan.”

“Nhưng ta hiện tại muốn đáp án!” Vũ Lan lập tức đáp, thái độ rất kiên quyết.

Ánh mắt Đức Hoàng xuất hiện một tia sát khí, nhưng ở mặt ngoài giả bộ thở dài một hơi, đề nghị nói: “Nếu ngươi có thể một mình chém giết ngàn vạn tu sĩ cấp thấp này, ta đáp ứng ngươi, cưới ngươi làm vợ.”

“Thật sự?”

“Ha ha, lời hứa của nam nhân vừa thốt ra, cho dù là Bạch Long thần mã cũng khó truy.”

Giờ khắc này, hai mắt của Vũ Lan đột ngột sáng ngời bức người, mang đầy hy vọng đáp “Vâng, vậy ngươi chờ!”

Chiến ý của cô gái ngập tràn trong tim, ánh mắt hung ác nhìn ngàn vạn tu sĩ đang tiến tới, nàng liền liều mạng xông lên.

Nhìn bóng dáng nàng đi xa, nụ cười ôn nhu của Đức Hoàng liền nhanh chóng biến mất, ánh mắt một mảnh lạnh lùng.

Tình yêu, vốn dĩ từ lúc sinh ra hắn không hiểu.

nhưng hắn nhìn nàng, hắn lại hiểu yêu một người là như thế nào. Yêu một người phải kiên cường, cố chấp, thật lòng, lại mất đi tôn nghiêm, mất đi tự tin.

Hắn cười khẩy, lắc đầu :'' cho dù thật lòng, ta cũng không thể yêu ngươi.''

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.