Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tề Thiên Đại Thánh !!

1157 chữ

''Đến rồi, con tự vào đó thích lấy gì thì lấy, bảo khố này của Thiên Quốc cất giấu mấy vạn năm, đồ tốt dĩ nhiên rất nhiều, gia gia còn có vài sự tình cần phải giải quyết.'' Long Trường Sơn cưng chìu nhìn Tiêu Thần, nói.

Tiêu Thần nghe Sơn gia gia nói xong liền gật đầu, sau đó đối với Long Trường Sơn nói ra:

"Con cảm ơn Sơn gia gia đã dẫn đường. Sơn gia gia có việc thì đi mau lên, con tùy tiện nhìn một chút là được rồi." Long Trường Sơn nghe vậy liền gật đầu, không nói thêm gì nữa nhanh chóng quay người ly khai. Thân là thừa tướng, lão tự nhiên có rất nhiều chuyện phải đi xử lý.

Đợi đến lúc Sơn gia gia đi khỏi nơi đây, Tiêu Thần trực tiếp đi vào Thiên Long tàng bảo khố. Tuy bản thân hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy đồ vật trong tàng bảo khố, tâm linh nhỏ bé của hắn không chịu được liền run rẩy.

Trong đây không có thế tục vàng bạc châu báu mà chất đầy tài luyện luyện khí cùng ruộng linh thảo. đây là Thiên Quốc cất chứa mấy vạn năm, đồ vật tự nhiên nhiều đến khó có thể tưởng tượng. Theo Sơn gia gia nói, Thiên Quốc mỗi một năm đều xuống hạ quốc dưới mặt đất thu bảo vật, qua mấy vạn năm tích lũy, số bảo vật đã đạt đến mức kinh khủng để hình dung.

Chứng kiến bảo tàng khổng lồ như thế, khóe miệng Tiêu Thần đều chảy nước miếng.

Mà bằng vào tu vi của hắn bây giờ cũng không thể luyện khí, tuy có phụ thân trong lung linh tâm luyện đan dược cho nhưng kể từ lần trước uống vài viên đan dược khiến căn cơ bất ổn, hắn tự hứa không bao giờ dùng đan dược, hắn thích bản thân mình tu luyện.

Tiêu Thần chậm rãi đi đến phía trước, trong bảo khố ngoại trừ tài liệu luyện đan cùng luyện khí mà còn có vật gì đó khác, những vật này lại để cho hắn vô cùng có hứng thú.

Vượt qua ngọn núi tài liệu luyện khí cùng ruộng linh thảo, cuối cùng Tiêu Thần đến góc bên trái tàng bảo khố. Tàng bảo khố này rất rộng lớn, cho dù là một góc thôi nhưng bảo vật chất chồng đến khổng lồ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, Tiêu Thần sau khi đặt chân đến góc bên trái bảo khố, cất chứa rất nhiều phàm khí, linh khí, bảo khí, và một ít đạo khí, tiên khí, nhưng Tiêu Thần luôn xem trọng lực lượng của bản thân, ghét ngoại vật, nên đống vũ khí này hắn cũng không thèm để ý.

]

Nhưng để Tiêu Thần cảm thấy hứng thú chỉ có ba món đồ, này ba đồ heo thứ tự là một cái binh khí kỳ lạ mang màu vàng, một cái mai rùa to lớn khắc đầy hoa văn kỳ dị, và một cái bình hình dạng rất kỳ lạ. Mà tại sao ba món đồ này lại để hắn cảm thấy hứng thú ? Chính là sư phụ nói, sư phụ cảm thấy ba món đồ này rất bất phàm, nhưng bất phàm chỗ nào lão lại không nói ra được.

Tiêu Thần liền dùng tinh thần lực cảnh giới nhập môn đỉnh phong của mình quan sát Mai rùa, nhưng tinh thần lực của hắn lại không thể xuyên thấu mai rùa, việc này làm hắn cảm thấy hứng thú, bèn thu nó lại, châm ngôn của Tiêu Thần là :quản nó là vật gì, cứ thu trước nói sau.

Sau đó Tiêu Thần lặng lẽ đưa mắt quan sát cái binh khí kỳ lạ này, binh khí này dài khoảng hai thước, toàn thân bao phủ màu hoàng kim lộ ra rất là thần bí. Binh khí này to bằng cánh tay trẻ con, mang hình dạng hộp chữ nhật. Mặt trên có một cái cửa động, mặt trên thì có một cái cơ quan giống khẩu súng kiếp trước dùng để bắn. Tạo hình binh khí rất là cổ quái, giống một vũ khí mà kiếp trước thưở bé hắn từng thấy trong một cuốn truyện cổ tích ''Nỏ Thần An Dương Vương .''

Khẽ thu hồi nỏ thần vào túi trữ vật, Tiêu Thần đưa ánh mắt nhìn về món đồ thứ ba chính là một cái bình phong có hình dạng rất lớn, cái bình này được điêu khắc từ lưu ly, xét về mặt tài liệu cũng đủ là tuyệt thế trân bảo rồi.Bề mặt bình không có vẽ đồ án gì cả, chỉ có chi chít chữ viết tren bình phong, danh tự của nó tên là "Đại Thánh Ca"

Tiêu Thần nhạy cảm phát hiện, danh tự ''Đại Thánh Ca'' giống như vật sống vậy, nó không ngừng di chuyển, hít thở không ngừng.

Lập tức Tiêu Thần liền đưa mắt quan sát kinh văn trên bình phong này,tâm thần Tiêu Thần ngay lập tức bị kinh văn hấp dẫn.

''Đi mây về gió Đuổi gió truy điện Một phát ngã nhào Mười vạn tám ngàn Hỏa nhãn kim tinh Mình đồng da sắt Uy phong lẫm liệt Tề Thiên đại thánh !! Nói chi đến gian khổ khó khăn Sợ gì quỷ quái thần tiên Rút ra như ý kim cô bổng Đánh một gậy long trời lở đất Cường giả vi tôn cũng phải kính ta. Anh hùng nào dám đấu trước ?'''

''Ầm ầm !!'' Ngay khi Tiêu Thần quan sát hết dòng chữ trên bình phong này thì linh hồn của hắn như bị sét đánh vậy, linh hồn hắn thoáng run rẩy, Tiêu Thần như thấy được một con viên hầu thân hình cao lớn che khuất cả thiên địa, tay cầm Kim Cô Bổng đâm thủng bầu trời, quét ngang mười vạn thiên binh, tự xưng tề thiên đại thánh, muốn ngang bằng với trời. Đằng vân ngự thiên nhảy một cái là mười vạn tám ngàn dặm, hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu sự giả dối, đối mặt với thần phật tiên ma yêu nhân vây công đầy trời, Tề Thiên Đại Thánh lãnh ngạo cười, rút ra như ý kim cô bổng, đánh một gậy long trời lở đất, quét ngang thiên địa, ai dám tranh phong ?! ai dám đỡ một gậy của lão tôn?

Chợt, hình ảnh tề thiên đại thánh biến mất, thay vào đó, thức hải của hắn tụ lại thành ba đồ hình bất đồng và một quyển bí tịch. Ba cái đồ hình phân biệt là một cái hình cây gậy, một cái hình đám mây, một cái hình con mắt màu đỏ. Còn bí tịch thì mang tên là Đại Thánh chân kinh.

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.