Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

100 :tranh Đoạt Linh Khí Hạ Phẩm

1495 chữ

Đảo một vòng phía trên Bảo Tàng , Tiêu Thần nhìn vô số những đại điện bị năm tháng mài mòn, toát lên một nét cổ xưa .

Khi hắn giảm tốc độ đi chầm chậm quanh Bảo Tàng , cũng thỉnh thoảng nhìn thấy một số nhân ảnh lướt qua hắn , chắc hẳn cũng là một số nhân vật có bản đồ xông đến nơi đây trước. Nhưng hắn lại vốn không chủ động xông đến bắt chuyện.

Người đến đây không phải độc hành hiệp thì cũng là đội ngũ có thế lực, đối với người ngoài tất nhiên là sẽ không tin tưởng, đến lúc đó ngược lại không đạt được hay ho gì, còn gây nên không ít rắc rối không cần thiết. '' Tiểu Tử , ngọn núi phía trước có bảo bối . - ''Thật ? '' Tiêu Thần cũng cả kinh, mừng rỡ vội vàng hỏi.

-'' Ta lừa ngươi làm gì , hừ !' '' ....'' Tiêu Thần xấu hổ cười , khẽ vận chuyển Liễu Nhứ Tùy Phong Thân Pháp ,lướt nhanh đến ngọn núi khổng lồ vĩ đại đó.

Ngọn núi này cao tới ngàn trượng, các dạng quái thạch san sát, từng luồng linh lực bốc lên vờn xung quanh núi , khiến người ta nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Trong mơ hồ, linh lực xung quanh ngọn núi không ngờ lại có xu thế hội tụ thành những luồng sương mù .

Ở trên đỉnh núi, các cổ tháp cao vút dùng để tu luyện được xây dựng san sán nhau , Tiêu Thần thắc mắc tự hỏi , chẳng lẽ Bảo Tàng là một tông môn ?? .

Tiêu Thần vừa mới đến , lập tức nhìu đạo ánh mắt từ các nơi nhìn tới. Đây đều là những người đã đến trước đang tản ra tìm kiếm các nơi. Ngọn núi này hùng vĩ như vậy, cho dù là trong Bảo Tàng rộng lớn cũng coi như rất nổi bật, cho nên cũng đã thu hút không ít người tới đây, đang lật tung cả ngọn núi lên để tìm bảo vật.

Mà đối với sự có mặt của Tiêu Thần, sắc mặt một số người đều mang theo sự cảnh giác nhàn nhạt , nhưng không có ai đến ra tay , mà đều tập chung tìm kiếm bảo vật.

Không ai tiến đến quấy rầy, Tiêu Thần cũng vui mừng trong lòng , cũng vội vàng trực tiếp tiến vào trong một khu rừng rậm rạp, tiến thẳng vào trong thâm sơn.

Bên trong ngọn núi lớn này không ngừng ba động ra một luồng vụ khí chi lực nhàn nhạt, khiến cho tầm nhìn cũng bị cản trở không ít .

Xuyên vào trong khu rừng rậm gần khoảng một canh giờ, cước bộ của hắn cuối cùng cũng từ từ dừng lại. Sắc mặt hơi có chút kinh dị nhìn một tòa thạch môn khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Thạch môn này cực kỳ rộng lớn, trên đó bám đầy rêu phong. Một mùi vị cổ xưa từ trong xộc ra mãnh liệt. Trên thạch môn đó hiển nhiên đã từng có rất nhiều phù văn, nhưng cùng với dòng chảy thời gian hoặc là do những duyên cớ khác, những phù văn đó lúc này đã mờ nhạt không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng trong mơ hồ Tiêu Thần vẫn có thể cảm giác được những phù văn mà nó lưu lại vẫn còn toát ra những luồng năng lượng cường đại.

-'' Nơi đây đã từng có người vào rồi!'' Tiêu Thần căn cứ vết chân phỏng đoán . ]

Hắn nhìn một kẽ hở trên thạch môn, lại nhìn qua những dấu chân đầy trên mặt đất, không do dự tiến vào .

Tiến vào thạch môn, ánh sáng cũng trở nên u ám hơn một chút, Tiêu Thần nhanh chóng men theo thạch đạo, nhanh chóng tiến lên phía trước. Càng đi sâu vào bên trong, hắn cũng phát hiện ra thông đạo này hơi có chút dốc xuống, tựa hồ như là đi thông xuống phía dưới. Bên trong sơn động này có diện tích vô cùng rộng lớn, vả lại các con đường thạch đạo khá nhiều, tuyến đường vô cùng phức tạp, giống như một cái mê cung vậy. Nếu như người thường bước vào e rằng chỉ nhìn qua thì đã thấy hoa cả mắt rồi. Khi Tiêu Thần đối mặt với hơn trăm thạch đạo, hắn cũng có chút chần chừ, không biết lựa chọn con đường nào. Có điều may thay luồng ba động thoắt ẩn thoắt hiện đó lúc này chợt xuất hiện trở lại, đã chỉ cho hắn một con đường ở bên phải. Hắn liền không chút do dự, men theo thạch đạo đó tiến vào.

Mà càng tiến sâu vào bên trong, cặp mày của Tiêu Thần cũng càng lúc càng cau lại. Bởi vì hắn phát hiện ra, ngay đến cả nơi này cũng đã có những dấu chân đi qua. Vả lại những dấu chân này còn khá mới, hiển nhiên trước hắn không lâu đã có không ít người tiến vào nơi đây.

-'''Chẳng lẽ quả thật đã bị người khác nhanh chân giành mất?'' Nghĩ đến đây, cặp mày Tiêu Thần không khỏi co lại hơn nữa, tốc độ đột nhiên gia tăng lên thêm một chút.

Khoảng mấy phút sau đó, bước chân hắn đột ngột dừng lại, lúc này, phía trước hắn đã xuất hiện một chút ánh sáng. Hắn cẩn thận tiến từng bước từng bước một lên phía trước.

Bất chợt, một cái động đen hình tròn cực kỳ lớn, bộ dáng lại giống như một cái tổ ong, xuất hiện trong tầm mắt hắn.

-''' Cái này…'' Hắn thoáng có chút ngạc nhiên nhìn về phía cái động đen hình tròn đó. Cái động đen này sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Xung quanh thành của hắc động có dày đặc những huyệt động nhỏ. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một số chi gãy nằm rơi rớt ở những cái huyệt động nhỏ đó, tràng cảnh nhìn qua khiến người khác có cảm giác sợ hãi. - Những thứ đó là Khôi Lỗi Nhân thủ hộ bảo vật, chắc bị nhân đánh gãy !

Ngay lúc hắn đang bị cảnh tượng tay chân gẫy đập vào mắt này mà thấy kinh dị, tiếng nói của Lão Nhân đột nhiên vang lên bên tai hắn.

- ''Quả nhiên là có người đã đến đây trước!''

Lời nói tiếp theo của lão nhân cũng khiến Tiêu Thần cả kinh. Ánh mắt hắn vội vàng nhìn theo, quả nhiên là nhìn thấy phía xa có từng đạo thân ảnh đứng sừng sững.

-'' Là đám người của Ngũ Nhạc Phái !'' Ánh mắt của Tiêu Thần sát ý vừa nhìn qua Ngũ nhạc phái đệ tử , chợt ánh mắt hắn khẽ chùng xuống, còn có môn phái khác .

-''Là Thiếu Lâm Phái !! ''' - ''Xem tình hình trước đã!'' Tiêu Thần âm thầm tự nói .

Diện tích nơi đây cực kỳ rộng lớn, con người lọt vào nơi này chẳng khác nào một con kiến vậy, hắn muốn ẩn nấp là chuyện vô cùng dễ dàng.

Sau đó hắn liền lẳng lặng lướt ra thông đạo, núp vào một chỗ sau một tảng cự thạch, nhìn đôi bên đang giương cung bạt kiếm ở bên dưới.

Do khoảng cách khá xa, tuy rằng Tiêu Thần biết là đôi bên đang tranh chấp cái gì đó, nhưng nhất thời lại không nghe ra được rốt cuộc là đang tranh chấp vật gì.

Lão Nhân đột nhiên cất giọng nói :

- '''Tụi nó tranh chấp Một thanh Linh Khí hạ phẩm . '''

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thần nhất thời biến đổi. Linh khí cấp bậc này có thể chứa đựng linh lực à , mạnh mẽ tăng lực công kích lên mười phần trăm .

-'''Linh khí ở nơi nào sự phụ ?'' Ánh mắt Tiêu Thần tham lam chợt lóe lên, thấp giọng hỏi. Hắn và Tam đại tông môn , và ngũ đại gia tộc ân oán không nhỏ , nhất là Ngũ Nhạc Phái và Thiếu Lâm phái , hắn đương nhiên không cho bọn hắn được lợi rồi .

-''' Hắc hắc , hảo tiểu tử, lại động ý xấu rồi? Có điều ta thích, bảo bối không được lọt vào tay kẻ khác!''' Nghe thấy lời này của Tiêu Thần , Lão Nhân ngữ khí lười biếng cũng quét sạch ,ánh mắt sáng lên, nở nụ cười quái dị.

- '''Có điều đừng vội ra tay trước, đợi bọn chúng động thủ rồi chúng ta mới lặng lẽ lẻn vào trong, nhân lúc bọn chúng không thể phân tán tinh thần, giành lấy thanh Linh Khí đó!''

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.