Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau này chúng ta sẽ ít soi gương hơn, đi đường cách nơi có nước xa ra một chút!

Phiên bản Dịch · 2357 chữ

“Thứ ghê tởm như vậy, mà đã ở trong bụng ta mười mấy năm!” Hoa Trảm Nghiên nhìn Địch Tam Thủy lấy từ trong bụng nàng ta ra một con Hoa Mã ướt đẫm to bằng ngón, ghê tởm đến nỗi muốn ói!

Mà Hoa Thanh Vũ vừa nghĩ tới trong bụng của nàng, cũng có một con như vậy, hơn nữa còn phải ăn nó, cũng ghê tởm muốn ói ra……

Địch Tam Thủy cười tủm tỉm cầm Hoa Mã tới gần Hoa Thanh Vũ, nàng sợ tới mức lui về phía sau trốn tránh, vừa ôm đầu chạy vừa nói: “Cái thứ bầy nhầy như vậy, ta không muốn ăn! Ta không muốn ăn!”

“Nha đầu chết tiệt kia, mau đứng lại cho bản thần y!” Địch Tam Thủy vừa đuổi theo Hoa Thanh Vũ vừa kêu lên,“Không ăn thì ngươi sẽ phải chết! Đứng lại!”

“Ăn sẽ trở nên xinh đẹp, ta không muốn ta không muốn!” Hoa Thanh Vũ vẫn chưa chịu chấp nhận chuyện mình sẽ trở nên xinh đẹp!

“Nàng không ăn thì ta ăn!” Hoa Trảm Nghiên đi theo phía sau kêu lên,“Ta muốn xinh đẹp, ta muốn xinh đẹp!”

“Ngươi ăn cái gì mà ăn!” Địch Tam Thủy kêu lên,“Muội muội của ngươi sẽ phải chết, ngươi là tỷ tỷ không có lương tâm!”

Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn đến, nhìn thấy trong phòng là tình cảnh ngươi truy ta đuổi.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy ở phương diện khác, Hoa Thanh Vũ và Hoa Trảm

Nghiên thật đúng là giống như hai tỷ muội!

“Để ta!”

Mạnh Hoài Cẩn bước hai bước đi đến trước mặt Địch Tam Thủy, đoạt lấy Hoa Mã trong tay ông ta nhét vào miệng mình.

“Ngươi sao có thể ăn chứ?” Địch Tam Thủy tức giận đến giơ chân,“Mau nhổ ra cho ta!”

Mạnh Hoài Cẩn cũng không để ý đến ông ta, kéo Hoa Thanh Vũ đến trước mặt mình, cúi đầu xuống, nắm lấy cằm của Hoa Thanh Vũ, miệng đối miệng, đút Hoa Mã vào miệng Hoa Thanh Vũ!

Hoa Trảm Nghiên ngây người, Địch Tam Thủy ngây người, Hoa Thanh Vũ ngây người, Hoa lão gia vừa bước vào cửa cũng ngây người.

Mạnh Hoài Cẩn lau miệng, lúc đang đắc ý, thì nhìn thấy Hoa Trảm Nghiên liên tục nháy mắt với mình. Mạnh Hoài Cẩn còn tưởng rằng Hoa Trảm Nghiên đang ném mị nhãn cho hắn, bất vi sở động trợn mắt nhìn lại.

Nhưng lại thấy Hoa Trảm Nghiên làm hành động cắt cổ với hắn, lúc này hắn mới mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp. Quay đầu lại, nhìn thấy Hoa lão gia gương mặt xanh mét đứng ở cửa, ánh mắt nhìn hắn gần như muốn chém lên người hắn hai phát!

Mạnh Hoài Cẩn lập tức tách Hoa Thanh Vũ ra, cười gượng kêu lên: “Hoa bá phụ…… Sớm…… Sớm……”

Tuy rằng nhìn ra được nữ nhi của mình rất thích Đại tướng quân, cũng rất cảm kích Mạnh Hoài Cẩn đã thu lưu Hoa Thanh Vũ khi nàng lưu lạc ở kinh thành. Nhưng mà người làm cha, cũng không có cách nào bình tâm tĩnh khí khi nhìn thấy nam nhân khác chiếm tiện nghi của nữ nhi nhà mình!

“Gần đây Đại tướng quân thật đúng là nhàn hạ!” Hoa Quý Lương tức giận nói.

Mạnh Hoài Cẩn xấu hổ đứng ở đó, không biết nên trả lời như thế nào, nhưng dù sao cũng là cha vợ tương lai, hắn đành phải khiêm tốn đứng đó.

Thấy thái độ của tiểu tử này cũng không tệ lắm, Hoa Quý Lương hừ lạnh một tiếng nói: “Theo ta lại đây!”

Hoa Quý Lương vung tay áo đi ra cửa, Mạnh Hoài Cẩn lập tức thật cẩn thận bước theo.

Hai người đến thư phòng, Hoa Quý Lương mời Mạnh Hoài Cẩn ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi thích Thanh Vũ?”

“Vâng!” Mạnh Hoài Cẩn ngồi nghiêm chỉnh, “Thật lòng thật dạ, thiên địa chứng giám.”

“Không cần phải lấy thiên địa ra làm chứng, ta nhìn là biết có thật lòng hay không.” Nhạc phụ và con rể là trời sinh đối đầu, cũng giống như mẹ chồng và con dâu là hai thế giới khác nhau, Hoa Quý Lương vừa nghĩ tới phải gả nữ nhi cho người này, lại càng muốn tìm mọi cách để bắt bẻ hắn, “Nếu thích nó, thì nên tôn trọng nó. Trước khi thành thân, không được một mình gặp mặt.”

“Nhưng mà……”

Mạnh Hoài Cẩn vừa định nói nhưng mà, bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nhận ra được lời của Hoa Quý Lương có ý gì.

Bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi: “Bá phụ, ý của người là muốn gả Thanh Vũ cho ta sao?”

“Hừ!” Hoa lão gia nhịn không được liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái nói, “Kích động cái gì, không ổn trọng chút nào, ngồi xuống cho ta!”

“Vâng vâng vâng!” Mạnh Hoài Cẩn vui mừng ngồi xuống.

“Ngày mai ngươi cho bà mối đến, chúng ta sẽ định ra hôn sự, nhưng mà không được ủy khuất nữ nhi của ta, nên không được phép sai sót.”

“Tất nhiên!” Mạnh Hoài Cẩn vội vàng phụ họa nói, “Ta sao có thể ủy khuất nàng được! Ta sẽ lập tức đi nói cho nàng biết!”

“Trở về cho ta!” Hoa Quý Lương gọi Mạnh Hoài Cẩn lại nói, “Nữ nhi của ta, thì ta sẽ tự mình nói với nàng! Ngươi mau quay về Tướng quân phủ của ngươi đi! Đều là người sắp thành thân, cả ngày ở cùng một chỗ còn ra thể thống gì! Ngươi lòng như lửa đốt cũng phải nhịn cho ta, trước khi thành thân cũng không được gặp mặt, để tránh sau này truyền ra ngoài, sẽ có người nói xấu khuê nữ của ta.”

Mạnh Hoài Cẩn rất muốn phản bác, lúc trước ông và Vân Nương cô nam quả nữ ở chung với nhau, tại sao không sợ sẽ có người nói xấu!

Nhưng mà nghĩ đến người mình sắp kết hôn là con gái của người ta, nên vẫn phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cẩn thận bước rời khỏi Hoa phủ.

Ngày hôm sau Mạnh Hoài Cẩn đến Hoa phủ định ra ngày cưới Hoa Thanh Vũ với Hoa Quý Lương.

Sau khi định ngày, Hoa Quý Lương quyết định phá lệ cho Mạnh Hoài Cẩn gặp Hoa Thanh Vũ một lần, nhưng mà phải để cho ông ấy giám thị!

Tuy rằng vô cùng không tình nguyện, nhưng mà có thể gặp mặt một lần cũng tốt rồi, Mạnh Hoài Cẩn lập tức đi theo Hoa Quý Lương đến tiểu trúc Ngưng Huy của Hoa Thanh Vũ.

Lúc đến Hoa Thanh Vũ còn đang ngủ, Hoa Quý Lương bất đắc dĩ lắc đầu nói:

“Cũng là do ta nhiều năm không trông coi nó, là một tiểu thư khuê các, lúc này mặt trời đã lên cao rồi mà còn đang ngủ!”

“Mộng Điệp,” Mạnh Hoài Cẩn nháy mắt Mộng Điệp nói, “Ngươi còn không mau gọi tiểu thư dậy.”

“Vâng.”

Mộng Điệp vào buồng trong, gọi Hoa Thanh Vũ rời giường.

Mạnh Hoài Cẩn lo lắng ngồi cùng một chỗ với Hoa Quý Lương, thầm nghĩ có thể nhanh chóng nhìn thấy Hoa Thanh Vũ là tốt rồi. Hoa Quý Lương vẫn mắt lạnh nhìn Mạnh Hoài Cẩn, càng nhìn trong lòng càng không biết là tư vị gì.

Thật vất vả mới có thể gần gũi với khuê nữ của mình, bây giờ lại phải gả nàng ra ngoài, ông ta thật sự vô cùng không nỡ. Chỉ tiếc ông ta không dám giữ Hoa Thanh

Vũ ở lại bên cạnh mình.

Cửu Vương gia và Hình Thị Lang hình như cũng có ý với Hoa Thanh Vũ, chờ khi Hoa Thanh Vũ khôi phục lại mỹ mạo, không biết sẽ có bao nhiêu người yếu mơ ước nó, nó lại không có tâm cơ giống như Nghiên Nhi.

Nay sớm một chút gả nó ra ngoài cũng tốt, Mạnh tướng quân tay cầm binh quyền tất nhiên là sẽ bảo vệ được mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành của nó, cũng có thể chặt đứt ý định của Cửu Vương gia, bởi vì ông ta không nỡ gả Hoa Thanh Vũ vào trong cung.

Những thủ đoạn trong thâm cung, Hoa Thanh Vũ làm sao biết?

Chỉ sợ một ngày nào đó sẽ héo tàn ở nơi không thấy mặt trời……

Hoa Quý Lương thở dài nghĩ, thôi, cứ như vậy đi, tiện nghi cho tiểu tử này rồi!

Mạnh Hoài Cẩn không nghĩ nhiều như Hoa Quý Lương, hắn chỉ một lòng muốn nhanh chóng nhìn thấy Hoa Thanh Vũ. Nhưng đúng lúc đó, bỗng nhiên trong phòng truyền đến một tiếng thét thê lương chói tai!

“A –”

Là giọng nói Hoa Thanh Vũ!

Mạnh Hoài Cẩn và Hoa Quý Lương cũng bật dậy, vén rèm lên lập tức vọt vào trong phòng, chỉ thấy Hoa Thanh Vũ bụm mặt bi thương kêu lên!

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

“Mộng Điệp, sao lại thế này?”

Mộng Điệp cũng không hiểu, lắc đầu nói: “Không biết, vừa rồi nô tỳ chải đầu cho tiểu thư, không ngờ nàng vừa nhìn thấy gương, đã kêu lên.”

Mạnh Hoài Cẩn và Hoa Quý Lương càng thêm nghi hoặc, lập tức hỏi Hoa Thanh Vũ.

Chỉ thấy Hoa Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía bọn họ, chậm rãi buông tay, lộ ra khuôn mặt của nàng, oa một tiếng…… Khóc lớn!

“Các ngươi nhìn đi, ta đã biến thành bộ dạng gì thế này!”

Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy linh hồn của mình hình như đã rời khỏi thân xác, không biết đã bay đến nơi nào rồi, dường như không còn là mình nữa.

Trước mắt là Hoa Thanh Vũ, từ đầu đến cuối rõ ràng vẫn là Hoa Thanh Vũ, vẫn là bộ dáng kia, nhưng đột nhiên có một vẻ đẹp khó nắm bắt, vẻ đẹp tinh tế giống như là được trạm khắc bởi ông trời .

Hoa Quý Lương cũng có chút ngây dại, bởi vì ông ta không ngờ Hoa Thanh Vũ sẽ trở nên xinh đẹp như vậy, không ngờ rằng còn xinh đẹp hơn Hoa Trảm Nghiên gấp mười lân!

Chỉ có Mộng Điệp là không kinh ngạc, bởi vì đêm qua Mộng Điệp đã nhìn thấy rồi.

“Có phải ta rất đẹp không?” Hoa Thanh Vũ vẻ mặt đưa đám hỏi.

Mạnh Hoài Cẩn, Hoa Quý Lương còn có Mộng Điệp tự đáy lòng đều liều mạng gật đầu.

Thấy mọi người gật đầu Hoa Thanh Vũ càng khóc thảm hại hơn .

“Ta cũng nghĩ ta sẽ trở nên xinh đẹp, nhưng mà không ngờ ta sẽ xinh đẹp như thế này, bây giờ ta trở nên xinh đẹp như vậy, về sau ta sẽ sống như thế nào đây! Mỗi ngày ta làm sao có thể đối mặt với gương mặt xinh đẹp bất ngờ này!

Hoa Thanh Vũ càng khóc càng thê thảm, Mộng Điệp và Hoa Quý Lương đều không hiểu, chỉ có Mạnh Hoài Cẩn là lập tức hiểu ra vì sao Hoa Thanh Vũ lại khóc.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, Hoa Thanh Vũ không thích người có bộ dạng xinh đẹp, thẩm mỹ của nàng không giống với người thường.

Vì muốn cảm động chung với Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn tưởng tượng, nếu như buổi sáng hắn mở mắt bỗng nhiên phát hiện mặt mình biến thành gương mặt của tên Trạng nguyên kia thì sẽ có tâm trạng gì……

Mạnh Hoài Cẩn vừa tưởng tượng một chút, đã không thể chịu nổi.

Hắn lập tức cảm nhận được Hoa Thanh Vũ đang thương tâm và thê lương biết bao!

Vì thế Mạnh Hoài Cẩn cũng không quan tâm Hoa Quý Lương còn đang đứng bên cạnh mình, bước đến phía trước ôm Hoa Thanh Vũ, vỗ vai của nàng an ủi nói:

“Đứa ngốc, nàng không khuôn mặt thích này, về sau chúng ta sẽ ít soi gương hơn, đi đường cách nơi có nước xa ra một chút, không phải là được rồi sao?”

“Nhưng mà gương mặt của ta cũng vẫn như vậy!”

“Sợ cái gì.” Mạnh Hoài Cẩn tiếp tục vỗ vai Hoa Thanh Vũ an ủi nói,“Trên đời này tất cả mọi người đều cảm thấy gương mặt của nàng đẹp, chỉ có chính nàng là không biết. Cho nên chỉ cần nàng không nhìn thấy, không phải được rồi sao, gương mặt của nàng có đẹp hay không cũng không sao cả?”

Hoa Thanh Vũ cẩn thận suy nghĩ lời của Đại tướng quân, hình như cũng có chút đạo lý.

“Hơn nữa không phải nàng đã nói, về sau sẽ không trông mặt mà bắt hình dong nữa sao?”

“Đúng……” Hoa Thanh Vũ ngừng khóc nói, “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, huynh nói quá đúng, là ta không nên, ta sai rồi, ta không nên khóc.”

“Thế này mới ngoan.” Mạnh Hoài Cẩn xoa đầu Hoa Thanh Vũ, dương dương tự đắc nhìn Hoa Quý Lương và Mộng Điệp. Nhìn đi, Hoa Thanh Vũ chỉ nghe lời hắn !

Hoa Quý Lương không ngờ Mạnh Hoài Cẩn lại dễ dàng trấn an Hoa Thanh Vũ như vậy, vừa có chút bội phục, lại vừa có chút ghen tỵ.

Cuối cùng đố kị đã chiến thắng khâm phục, ông ta nghiêm mặt đuổi Mạnh Hoài Cẩn đi.

Giờ khắc này, Hoa Quý Lương đã hiểu được tâm tình của Bì Lam Bà, hóa ra đố kỵ thật sự là một tình cảm rất cường đại!

Tác giả có lời muốn nói: Thạch Đầu chuẩn bị khai hố mới, hiện còn đang là bản thảo, các bằng hữu có hứng thú có thể xem trước văn án, thích thì có thể đánh dấu, thời điểm khai hố sẽ báo trước!

Bạn đang đọc Thiên Hạ Vô Nhị của Lão Thạch Đầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.