Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gian tế nội bộ (1)

Phiên bản Dịch · 1957 chữ

Trên thành Giang Đô trở nên an tĩnh. Binh lính trên đầu thành đều chết lặng nhìn quân Tùy tập kết. Vô số binh lính như tia nước nhỏ, tụ tập từ bốn phương tám hướng, dần dần tạo thành ba trận hình hình vuông, nhân số khoảng hơn mười nghìn người, tập trung ở trước thành Giang Đô.

Ở đội ngũ phía trước, là lá cờ xích ưng viền vàng đặt sừng sững ở đó. Chiến kỳ đỏ như màu máu, ánh đỏ chiếu tới mỗi con mắt của người binh lính coi thành. Nhưng trong lòng bọn họ chỉ cảm thây một màu hắc ám, giống như chìm xuống vực sâu vô tận.

- Lấy đá, gỗ đến!

Trên đầu thành, Trương Đồng Nhân điên cuồng gào lên.

…………

Trong quân doanh, Bính Nguyên Chân vẫn như bình thường không nhanh không chậm sửa sang lại sổ sách. Đây là nghề cũ của y, cho nên làm việc cũng rất thuận lợi. Bên ngoài có tin tức quân Tùy tấn công, y cũng đã nghe thấy. Y biết, lúc này chính là lúc y Bính Nguyên Chân biểu hiện.

Nếu không thể biểu hiện ra được tác dụng của bản thân, không chừng Dương Nguyên Khánh sẽ lại không đặc xá cho mình. Nghĩ tới đặc xá, trong lòng của Bính Nguyên Chân có chút run rẩy.

Cho dù Dương Nguyên Khánh không giết y, liệu La Sĩ Tín, Tần Quỳnh, Giả Nhuận Phủ, Ngưu Tiến Đạt, những tướng lĩnh thuộc phe phái của Trương Tu Đà có thể tha thứ cho y? Đối với những vị tướng nổi tiếng của quân Tùy này mà nói, giết y chỉ như giết một con kiến mà thôi.

Nếu y muốn tránh được một kiếp này, nhất định phải lập được đủ công lao, bù đắp được tội nghiệt mà năm đó y hiến kế giết Trương Tu Đà.

Bính Nguyên Chân suy nghĩ một đêm, trong lòng đã có kế hoạch. Lúc này, có một bóng người đi qua, Bính Nguyên Chân vội vàng hô to:

- Phàn tướng quân!

Người ở bên ngoài dừng lại, lùi về sau hai bước. Đây là một vị tướng lĩnh tuổi chừng ba mươi, dáng người khôi ngô, hùng vĩ, ánh mắt như điện. Để một bộ râu dài một thước, trông cực kỳ uy phong.

Người này tên là Phàn Văn Siêu, là con trái của tướng quốc Phàn Tử Cái năm đó. Y vốn là Cung Trực Các tướng quân của Giang Đô. Sau khi Vũ Văn Hóa Cập bức tử Dương Quảng, y vẫn đi theo bảo vệ Tiêu Hậu và trưởng tôn Dương Đàm. Lý Mật có giao tình với y, liền bổ nhiệm y làm Giang Đô Cửu Môn Đại tướng quân.

Chức quan mặc dù cao, thực quyền cũng không lớn. Lần này Lý Mật suất quân mở rộng phía tây, liền ra lệnh cho y suất lĩnh Phong Quân bảo vệ Công Sở.

Vừa nãy Phàn Văn Siêu đã nghe thấy tin tức có quân Tùy tới, chính đang muốn tìm Trương Đồng Nhân thương lượng việc phòng ngự thì bất ngờ bị Bính Nguyên Chân gọi lại.

Phàn Văn Siêu và Bính Nguyên Chân quan hệ không tệ. Y liền vội vàng tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Bính Thượng thư!

Bính Nguyên Chân tiến lên đóng cửa lại, thấp giọng nói với y:

- Nhà kho Giang Dương bị thất thủ, Dương Nguyên Khánh suất quân đội tấn công thành. Chẳng lẽ Phàn tướng quân không nghĩ tới đây là một cơ hội sao?

Phàn Văn Siêu sợ tới lùi lại một bước, nhìn chằm chằm về phía Bính Nguyên Chân hỏi:

- Lời này của Bính Thượng Thư có ý gì?

Bính Nguyên Chân thở dài nói:

- Kỳ thật lúc trước Phàn tướng quân lập mưu muốn giết Lý Mật, tưởng rằng ta không nhìn ra sao?

Khuôn mặt của Phàn Văn Siêu lúc trắng lúc đỏ, tay đè ở chuôi đao, lạnh lùng nhìn về phía Bính Nguyên Chân. Y đã động sát cơ.

Bính Nguyên Chân không né ánh mắt của y, chỉ cười nhẹ một tiếng nói:

- Phàn tướng quân không cần khẩn trương như vậy. Ta cũng không muốn trung thành với Lý Mật. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi một câu, ta nghĩ muốn đầu hàng quân Tùy, Phàn tướng quân có muốn theo ta không?

Sát khí trong mắt Phàn Văn Siêu chậm rãi biến mất. Lúc trước y và hơn mười người bộ hạ cũ âm thầm liên lạc, quả thực từng muốn giết Lý Mật để quy thuận triều Đường. Nhưng bởi vì Phong Đức Di phản bội, khiến Lý Mật càng thêm đề phòng. Cuối cùng kế hoạch giết Lý Mật không có thành công.

Sở dĩ Phàn Văn Siêu muốn quy thuận triều Đường, là bởi vì huynh trưởng của y là Phàn Minh Ly đang đảm nhiệm chức Thái Thú quận Bắc Địa. Nhưng hiện tại thời thế đã biến hóa, y phát hiện giờ về Đường đã không phải là lựa chọn sáng suốt nên cũng dần phai nhạt ý định này. Hôm nay Bính Nguyên Chân đề xuất tới việc quy thuận triều Tùy, y cũng có chút động tâm.

Phàn Văn Siêu trầm tư trong chốc lát mới nói:

- Hiện tại quân quyền đều nắm trong tay của Trương Đồng Nhân. Thủ hạ của ta còn chưa tới ngàn người, chỉ sợ khó có thể làm nên chuyện.

Bính Nguyên Chân thấy y động tâm, mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:

- Mấy trăm người là đủ rồi. Có ta phối hợp với tướng quân, lo gì đại sự không thành!

Tuy Dương Nguyên Khánh dẫn quân tới ngoài thành Giang Đô nhưng hắn không có dự định tấn công thành. Quân Tùy đã bị tổn thất binh lực vô cùng lớn trong trận đại chiến Tùy Đột, hắn không muốn phải trả giá quá lớn nữa.

Quan trọng hơn cả là, cho dù là quân Tùy hay quân Ngụy, một binh sĩ là một thanh niên cường tráng khỏe mạnh, thì sẽ dóng góp thêm một phần công sức trong sự nghiệp khôi phục nền kinh tế của đại Tùy, sau chiến tranh dân số bị thiếu nhiều càng trở nên vô cùng quan trọng.

Thượng binh phạt mưu, Dương Nguyên Khánh đã vứt bỏ huyết chiến, ý nghĩ chiến đấu mãnh liệt, đa số là dùng mưu kế để giành thắng lợi, hiện tại hắn đang chiếm được ưu thế, không xuất binh mà có thể thu phục được kẻ địch mới là kết quả lý tưởng.

Binh sĩ quân Tùy bày binh bố trận ở bên ngoài thành chẳng qua là để gây áp lực cho kẻ địch, khiến binh sĩ ở đầu thành càng thêm gánh nặng về tâm lý. Sau khi quân Tùy bày binh bố trận xong, quân Tùy bắt đầu cắm trại ở bên cạnh kênh đào, từng túp lều sừng sững được dựng lên, thứ tự chỉnh tề, những túp lều màu trắng sáng chói dưới ánh mặt trời.

Trong soái trướng, Dương Nguyên Khánh mở tấm bản đồ phòng ngự thành Giang Đô, đây là do tên thám tử ở trong thành Giang Đô đưa cho hắn, trên bản đồ có ghi rõ bố trí phòng ngự và lỗ hổng của quân Ngụy. Quân Ngụy dù sao cũng chỉ có hơn một vạn quân, để phòng ngự vòng quanh thành Giang Đô dài gần sáu mươi dặm quả thật là hơi giật gấu vá vai, có chút sơ hở là điều không thể tránh khỏi.

Tình hình ở đây có chút giống với khi đánh lén Trường An, trên bản đồ có ít nhất ba lỗ hổng. Một nơi là ở thủy môn dường như không có người canh giữ, một nơi là cửa Vọng Xuân ở phía tây nhiều năm không được tu sửa, dùng máy công phá cỡ nặng là có thể dễ dàng công phá cổng thành, còn một chỗ là nơi có rất ít quân phòng ngự, dùng kế dương đông kích tây là có thể bỏ ra rất ít công sức là có thế phá được đầu thành.

Tạ Ánh Đăng ở bên cạnh có chút kích động,

- Điện hạ, chúng ta công phá thành từ Thủy Môn nhé! Bỉ chức nhất định sẽ công phá được thành Giang Đô.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:

- Đừng vội, trong thành nhất định sẽ có thay đổi, ta muốn thành Giang Đô tự nguyện mở cửa đầu hàng, chứ không phải dùng đến cách công phá thành. Nếu ngày mai mà họ vẫn chưa đầu hàng, lúc đó công phá thành cũng chưa muộn.

- Bỉ chức hiểu rồi.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đến trước doanh trại, chăm chú nhìn thành Giang Đô. Hắn tin rằng các thế lực nội bộ trong thành Giang Đô đang thay đổi, chi bằng cho họ thêm chút thời gian để thay đổi, mình sẽ thu được rượu càng ngon...

Màn đêm dần dần buông xuống, quân Tùy vẫn chưa bắt đầu công phá thành, một vạn quân phòng ngự trên thành dã phải vất vả canh gác một ngày, khi màn đêm buông xuống cũng trở nên mệt mỏi rã rời, không ít binh sĩ trốn ở trong góc nằm ngủ.

Các quan cấp thấp thì tụ tập một chỗ thì thào bàn tán. Tranh luận về cục diện trước mắt, tranh luận về tiền đồ của mỗi người, kỳ thực mọi người đều hiểu, nhà kho Dương Giang đã bị thất thủ, Lý Mật về cơ bản đã không thể cứu vãn được nữa.

Trong quân doanh, Bính Nguyên Chân sai người bày ba bàn tiệc. Bày tiệc rượu thiết đãi hơn hai mươi tướng sĩ cấp trung cao trước khi ra trận, đây là truyền thống của quân Ngõa Cương trước khi đại chiến. Tam quân phải ăn uống no say một bước, coi như là bữa tiệc cuối cùng tiễn người ra trận. Đương nhiên, nếu như khải hoàn trở về cũng sẽ mở tiêc tiếp đãi long trọng như vậy.

Chỉ có điều bây giờ không phải là quân Ngõa Cương, loại truyền thống uống rượu đoạn đầu đài này đã bị Lý Mật cấm rồi. Bính Nguyên Chân cũng chỉ là nhân lúc Lý Mật không có đó mời các tướng lĩnh uống thỏa mái một phen.

- Các vị tướng quân!

Bính Nguyên Chân nâng một bát rượu lên, nói với mọi người:

- Đây là truyền thống cũ của quân Ngõa Cương chúng ta, có thể đây là lần cuối cùng mọi người được tụ tập ăn uống thoải mái với nhau. Chúng ta hãy vì tình nghĩa cùng chiến đấu với nhau nhiều năm, mọi người hãy cạn ly rượu này.

- Uống rượu!

Các tướng sĩ trong lòng đang u sầu đã bị ba chữ ‘quân Ngõa Cương’ đánh thức, bưng bát rượu lên uống ừng ực một hơi cạn sạch. Trương Đồng Nhân hơi chau mày nói với các tướng lĩnh:

- Đêm nay có thể quân Tùy sẽ tấn công thành, mọi người nên uống có chừng mực, không được uống quá nhiều.

Mặt các tướng sĩ có vẻ giận, trong lúc uống rượu ghét nhất là có kẻ làm mất hứng, có điều Trương Đồng Nhân là chủ tướng, tuy là mọi người không hài lòng, nhưng cũng không dám không nghe. Có mấy quan quân bê vò lên chuẩn bị rót rượu, đành đặt vò rượu xuống, mọi người đổi sang uống cốc nhỏ, uống từng ngụm từng ngụm rượu buồn.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.