Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phu nhân Trịnh Thị (1)

Phiên bản Dịch · 2041 chữ

Bùi U nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của mấy tên hộ vệ, lúc này nàng mới bình tĩnh trở lại, nàng sợ tới mức cuống quýt buông tay Dương Nguyên Khánh ra, sắc mặt cũng thay đổi.

Trên mặt Dương Nguyên Khánh có chút vui vẻ, quan sát quán rượu một chút:

- Quán rượu này là của nàng à? Cũng không tồi! nàng mua lúc nào vậy?

Bùi U chột dạ, cúi đầu xuống, nàng không muốn nói dối, đành phải thành thật nói:

- Quán rượu này là ta mượn danh nghĩa của người, rồi nhờ Ngụy Bí tướng quân nói giúp, bỏ ra năm vạn xâu tiền mua nhưng tiền không đủ, ta lại hỏi vay Mẫn Thu ba vạn, lần này nhất định phải trả nàng ấy.

Dương Nguyên Khánh không tức giận, rất nhiều quan viên trong triều đình đều biết Bùi U là chị vợ của hắn, coi như hắn không nói, người khác cũng sẽ nể mặt, còn việc mượn tiền, đó là việc của Mẫn Thu, hắn bình thường sẽ không quan tâm.

- Năm vạn xâu, chị lãi to rồi.

Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm nói.

Bùi U thấy Dương Nguyên Khánh không tức giận, nàng không nhịn được đắc ý nói:

- Đúng. Quán rượu này ít nhất cũng được một trăm ngàn xâu. Ban đầu có người trả chín vạn xâu, kết quả là thị sở không đồng ý, trực tiếp bán cho ta với giá bốn vạn xâu, nói ra cũng có chút xấu hổ.

- Da mặt nàng dày như vậy mà cũng biết ngại sao?

Dương Nguyên Khánh không kìm được trêu chị vợ một câu, rồi chỉ lên phía trên:

- Tìm cho ta một chỗ bên cạnh họ, ta muốn nghe xem bọn họ nói gì?

Bùi U lăn lộn nhiều năm trên thương trường, rất giỏi trong việc đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt. Những lời trêu đùa của Dương Nguyên Khánh khiến nàng hưng phấn khác thường. Điều này cho thấy Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không để ý việc bản thân nàng dùng thủ đoạn để mua quán rượu, chỉ có chút miệt thị thôi, vậy không có trở ngại gì nữa, nàng thấp giọng nói:

- Tìm chỗ ngồi còn không dễ dàng sao? Đi theo ta!

Dương Nguyên Khánh theo nàng lên lầu hai, vào một nhã phòng từ đằng sau. Nơi này đã có khách đặt trước, phòng bên chính là ba người Tần Quỳnh, vách tường rất mỏng, có thể nghe rõ ba người bọn ho nói chuyện.

- Ta chuẩn bị cho điện hạ chút đồ ăn?

Bùi U nhỏ giọng nói.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu rồi chỉ vào cửa, ra hiệu cho nàng khép cửa lại. Bùi U đã đóng cửa ra ngoài, Dương Nguyên Khánh lúc này mới ngồi dựa vào bức tường lắng nghe cuộc nói chuyện bên kia vách.

- Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao điện hạ mãi không đánh quận Tề? Tôi nóng lòng lắm rồi.

Đây là giọng của Tần Quỳnh, y thở dài một hơi, có vẻ buồn bực.

- Lão Tần, lão nương và nương tử của ông đều không còn ở huyện Lịch Thành nữa, đánh hay không đánh, ông lo cái gì?

- Ông nói vậy không được, ai mà không có quê hương của mình, nghĩ đến việc Tề Quận bị loạn phỉ chà đạp nhiều năm nay, trong lòng tôi nặng trình trịch ấy. Đặc biệt người thân của cha mẹ ở quê nhà đều biết Tần Quỳnh tôi làm quan ở triều Tùy, đều tha thiết mong chờ tôi đánh về, nhưng.... than ôi!

- Tần đại ca không cần phải lo lắng, điện hạ đã nói với tôi, năm nay nhất định sẽ đánh Thanh Châu, hơn nữa tôi thấy ý của điện hạ là đánh hướng Đông trước, tôi đoán là tiêu diệt Lý Mật trước rồi mới tấn công triều Đường.

- Ôi! Hai tên ngốc các ngươi, nói chủ đề thú vị một chút đi, đừng có suốt ngày phân tích chiến lược nữa, các ngươi có mệt không hả? Ta nói cho các ngươi biết, điện hạ chuẩn bị phong cho chúng ta ra ngoài tự dựng nước, ta dựng Trình quốc, hai ngươi dựng Tần quốc và La quốc, chúng ta sẽ đều là quốc Vương. Ha ha! Tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần...

- Chớ có nói hươu nói vượn!

Tần Quỳnh có chút tức giận.

- Lão Tần, đừng có sầm mặt lại như vậy có được không? Tôi không có nói bừa, lần trước lúc trên tàu điện hạ đã nói với tôi, chính là lần đi Liêu Thủy... Được! Được! Tôi không nói nữa là được chứ gì, ngươi đừng có đánh ta!

- Lão Trình, cái miệng thối của ông đến lúc nên khâu lại rồi đấy. Lần trước ông nói chuyện điện hạ muốn lấy công chúa Đan Dương, đến nương tử tôi cũng biết, nói ông suốt ngày ăn nói hươu nói vượn, đáng đánh.

- Đây là nói bậy sao?

Trình Giảo Kim nổi giận hình như cả quán rượu đều nghe thấy tiếng y:

- Chuyện này ai mà không nhìn ra, ai dám đi cầu hôn công chúa Đan Dương. Lần trước khi Vương phủ mở tiệc mời khách, điện hạ nhìn mê đắm công chúa Đan Dương. Các ông quên rồi sao? Chính là bộ dạng này, mắt híp lại, nhìn đăm chiêu vào mông công chúa Đan Dương, các ông không chú ý sao?

Lúc này, Dương Nguyên Khánh chỉ hận không thể dùng kim khâu cái miệng thối của Trình Giảo Kim lại, hắn không kìm được nữa, quát lớn:

- Trình Hắc Oa, ngươi câm miệng cho lão tử (Trình nói xấu, mày câm mồm lại cho bố mày)...

Vách bên bỗng nhiên vọng lại tiếng của Dương Nguyên Khánh, khiến ba người ngây người ra đưa mắt nhìn nhau, Sở Vương điện hạ sao lại ở vách bên?

Chỉ là sau khi Dương Nguyên Khánh quát một tiếng rồi lại không có âm thanh gì. Lúc này Bùi U đi tới nói với ba người:

- Điện hạ mời ba người qua bên kia.

Tần Quỳnh đứng dậy, chỉ vào phòng nói:

- Điện hạ đến từ bao giờ vậy?

- Vừa mới. Mau đi thôi!

Tần Quỳnh bước vội vào trong phòng, Trình Giảo Kim ở đằng sau dường như đi không nổi nữa rồi. La Sĩ Tín khẽ cười với Trình Giảo Kim:

- Lần này ngươi chết chắc rồi!

Y cười vui trên nỗi đau khổ của người khác mà đi theo vào trong phòng. Trình Giảo Kim mặt trắng bệch, đứng đó mà lung lay chực đổ, y biết lần này mình thực sự đã gây họa rồi, những thứ khác đều có thể đùa chứ đừng đem phụ nữ ra đùa với Dương Nguyên Khánh.

Mặc dù ý nghĩ đầu tiên của Trình Giảo Kim là bỏ chạy, nhưng y có thể chạy đi đâu được nữa? Vạn bắt đắc dĩ, y chỉ có thể lề mề đi vào phòng.

Trong phòng, Bùi U đã mang rượu và thức ăn tới, Dương Nguyên Khánh ngồi trước bàn chậm rãi uống rượu, hắn vẫn cải trang khiến Trình Giảo Kim nhất thời không nhận ra, trong lòng chợt lóe lên một tia hi vọng. Nhưng khi Dương Nguyên Khánh với vệt râu kia mở miệng nói, y liền rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

- Lần này ngươi giải thích với ta ra sao?

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng hỏi.

Trình Giảo Kim chùn chân ‘bịch” quỳ rạp xuống đất. Y hung hăng tự tát mình hai cái:

- Ti chức đáng chết! Ăn nói nhảm nhí sau lưng điện hạ. Ti chức xin lĩnh tội.

- Lĩnh tội?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Ngươi làm gì có tội. Để ta nghĩ xem, bất kể là kỉ luật quân đội hay luật Đại Tùy ngươi đều chưa vi phạm. Ta sao dám xử phạt ngươi?

Dương Nguyên Khánh chỉ nói bâng quơ mà Trình Giảo Kim lại càng kinh hãi. Y thà phạm vào kỉ luật quân đội hay Vương pháp gì đó để bị đánh một trận kết thúc chuyện này, còn hơn không có tội mà treo trên cột, một ngày nào đó tội nhỏ sẽ biến thành trọng tội.

Trình Giảo Kim dập đầu liên tục, khẩn khoản van nài:

- Điện hạ, tôi có tội, tội bất kính. Tôi quyết sẽ chịu mọi sự trừng phạt.

Tần Quỳnh bên cạnh không đành lòng, liền van xin thay cho Trình Giảo Kim:

- Điện hạ, tuy không biết che đậy miệng nhưng y không có ác ý, chỉ là bản tính trời sinh, chỉ cần y có thể nhớ kĩ bài học này, mong điện hạ nghĩ đến công lao với triều Tùy mà tha cho y lần này!

La Sĩ Tín cảm thấy lần này Dương Nguyên Khánh thật sự đã lưu tâm rồi. Y cũng bước lên trên khom người cầu xin thay cho Trình Giảo Kim:

- Điện hạ, miệng của lão Trình tuy hay nói linh tinh, nhưng lòng dạ lại rất tốt, luôn trung thành tận tụy với điện hạ như lời điện hạ vẫn nói. Không nghĩ tới đại nghĩa, không đề phòng tiểu tiết, ty chức nghĩ cái miệng thối này của y chắc chắn là tiểu tiết. Khẩn cầu điện hạ tha cho hắn một lần.

Lần này Dương Nguyên Khánh quả thật có chút tức giận, hắn cũng cảm thấy mình đã quá khoan dung với thủ hạ, thậm chí để thủ hạ không kính nể mình. Tên Trình Giảo Kim đã dám ở nơi công cộng nói hắn háo sắc khiến hắn muốn nhịn mà không thể nhịn được.

Có điều La Sĩ Tín nói đúng, Trình Giảo Kim có công không chỉ là cái miệng thối của y khiến người ta căm ghét. Hôm nay nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ của cái miệng thối này mới được.

- Vậy ngươi làm gì để bảo đảm với ta, tuyệt đối không được bàn tán sau lưng ta, tự ngươi quyết định đi!

Trình Giảo Kim cắn răng một cái:

- Ti chức nguyện cắt một ngón tay để trừng phạt mình.

Y lấy dao găm từ trong ủng ra chặt ngón tay út của mình, Tần Quỳnh nhanh tay nắm ngay lấy tay của Trình Giảo Kim, quát:

- Cốt nhục của cha mẹ, sao ngươi dám tùy tiện bỏ đi!

Dương Nguyên Khánh cười nhạt một cái:

- Ngươi rất ranh mãnh! Sao không cắt đầu mình đi, như vậy không phải có thành ý hơn sao?

Trình Giảo Kim trong lòng vô cùng sợ hãi, quăng dao xuống đất, khóc không ra tiếng:

- Ty chức không biết phải làm thế nào, xin điện hạ chỉ bảo.

Dương Nguyên Khánh thấy y rơi nước mắt, đoán chừng y thật sự biết sợ rồi. Lúc này hắn mới chậm rãi nói:

- Nể Tần tướng quân và La Tướng quân xin tha mạng cho ngươi, lần này ta có thể tha. Ta phạt ngươi trong vòng ba tháng không được nói câu nào, nói một câu ta cắt bổng lộc của ngươi một năm. Đây chính là cách trừng phạt của ta.

- Cao minh!

La Sĩ Tín vỗ tay, y phục thật lòng rồi, đây mới chính là cách tốt nhất để trừng trị cái miệng thối của Trình Giảo Kim, ngay cả Tần Quỳnh cũng không nhịn được cười. Biện pháp này không tồi.

Trình Giảo Kim quỳ dưới đất, vẻ mặt đau khổ không nói một câu nào một lúc lâu, bảo y ba tháng không được nói không phải là muốn lấy mạng y sao?

Tuy nhiên nghĩ lại, y liền phát hiện chỗ sơ hở trong biện pháp xử lí này của Dương Nguyên Khánh. Y vẫn có thể nói ở nhà! Cách xử phạt này chắc chắn là không cho nói ở những trường hợp công khai.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.