Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch ngoài ý muốn. (3)

Phiên bản Dịch · 2110 chữ

La Sĩ Tín cắn vào môi dưới một cái rồi nói:

- Lúc Điện hạ còn trẻ có tham gia cuộc chiến với Đột Quyết vào năm Khai Hoàng thứ mười chín và hai mươi. Khi đó, quân Tùy có vài lần đại chiến đều là dùng một trăm ngàn quân đại phá mấy trăm ngàn đại quân của Đạt Đầu Tây Đột Quyết. Khi chúng ta còn ở Phong Châu cũng là lấy bảy mươi ngàn đại quân đánh bại ba trăm ngàn quân Đột Quyết. Lần này chênh lệch hai bên còn ít hơn, một trăm ngàn đánh với hai trăm ngàn, vì sao Điện hạ lại cẩn thận như vậy?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Ý ngươi muốn nói là ta bó tay bó chân không dám ra đánh có phải không?

La Sĩ Tín cúi đầu:

- Ty chức không có ý này, nhưng có phải Điện hạ cũng đã quá cẩn thận không?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trận chiến này ta không được để thua. Nếu như chúng ta thua trận chiến này thì cũng là lúc Đại Tùy diệt vong, cho nên ta mới cần phải cẩn thận, rất cẩn thận. Thà rằng để cho ba mươi ngàn quân Đột Quyết phá tan hoang nội địa Hà Đông, thà rằng để cho quân Đường chiếm lĩnh đạo Quan Nội, thà rằng để Vương Thế Sung bị tiêu diệt cũng phải đánh thắng trận chiến này.

Chủ yếu là La Sĩ Tín lo lắng chuyện ba mươi ngàn quân Đột Quyết xuôi nam, tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho nội địa Hà Đông. Đã vài lần y xin được xuôi nam giết giặc nhưng đều không được Dương Nguyên Khánh cho phép, khiến cho lòng y vô cùng lo lắng.

- Thuộc hạ có thể hiểu được tình cảnh của chúng ta hiện tại, nhưng Điện hạ có thể để cho Lý Tĩnh dẫn hơn mười ngàn quân xuôi nam, vậy thì ba mươi ngàn quân Đột Quyết cũng sẽ không tạo ra hậu quả quá nghiêm trọng.

Dương Nguyên Khánh hiểu được lo lắng trong lòng La Sĩ Tín, hắn liền vỗ bả vai La Sĩ Tín, cười nói:

- Người không cần quá lo lắng. Mặc dù kỵ binh Đột Quyết sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho nội địa Hà Đông, nhưng đại bộ phận dân chúng đều đã chuyển đến thành Thái Nguyên. Cùng lắm là nhà cửa, thành trì bị phá hủy, chi cần người còn thì còn có thể xây dựng cải tạo lại. Hơn nữa, huyện Hoắc Ấp còn có năm ngàn quân coi giữ, quân Đột Quyết cũng không thể giết đến phía nam, cùng lắm là đến được Thái Nguyên, tàn sát bừa bãi ở hai quận bờ tây sông mà thôi. Được rồi, sắp xảy ra quyết chiến rồi, hiện tại không cần phải lo lắng chuyện ở phía nam nữa.

Dừng lại một chút, Dương Nguyên Khánh lại nói nhỏ:

- Hiện tại quân Đột Quyết không giống với lúc trước. Trước kia trang bị của quân Đột Quyết rất kém cỏi, bình thường đều là dân chăn nuôi, sức chiến đấu rất kém. Nhưng hiện tại, ngoại trừ bì giáp của Đột Quyết là kém áo giáp của quân Tùy, những trang bị khác cũng không thua kém bao nhiêu. Quan trọng hơn là, lần này Khả Hãn Đột Quyết thân chinh, dẫn theo một trăm ngàn quân cận vệ. Một trăm ngàn quân cận vệ này rất có tố chất, là quân đội tinh nhuệ nhất của Đột Quyết, sức chiến đấu không thua gì kỵ binh của quân ta. Trận chiến ngày mai, lúc bắt đầu chính là một cuộc tranh đấu năng lực chỉ huy của hai đội quân trọng giáp của hai bên rồi. Nói thật, ta cũng không nắm chắc mười phần sẽ giành chiến thắng.

La Sĩ Tín yên lặng gật đầu:

- Ty chức đã hiểu. Trận chiến ngày mai, ty chức tuyệt đối sẽ không khinh địch!

Đúng lúc này, một tên lính vội vàng chạy đến thông báo:

- Khởi bẩm Điện hạ, ngoài doanh có một người tự xưng là do Đại tù trưởng Hồi Hột phái tới, muốn cầu kiến Điện hạ.

Dương NGuyên Khánh ngẩn ra, sứ giả Hồi Hột đến đây là có chuyện gì? Hắn không kịp suy nghĩ, vội vàng ra lệnh:

- Nhanh dẫn y tới gặp ta.

Lát sau, một Thiên phu trưởng trẻ tuổi được dẫn đến trước mặt Dương Nguyên Khánh. Y khom người thi lễ:

- Phổ Mê Độ, Thiên phu trưởng Hồi Hột tham kiếm Sở Vương Điện hạ!

Dương Nguyên Khánh thấy vóc dáng người này vô cùng uy mãnh, liền gật đầu, dùng tiếng Đột Quyết hỏi thăm y:

- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?

- Ta phụng lệnh của Đại tù trưởng, mang một phong thư tới cho Điện hạ.

Y lấy thư ra đưa lên cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhận lấy phong thư, thư được viết bằng tiếng Đột Quyết. Hắn nhanh chóng nhìn qua một lần, nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc lập tức biến mất, sắc mặt khôi phục lại như bình thường. Dương Nguyên Khánh dấu giếm thanh sắc hỏi:

- Đại tù trưởng của các ngươi đã không muốn ra sức cho Đột Quyết, vậy tại sao hiện tại không rút lui?

Thổ Mê Độ lại thi lễ:

- Ty chức chỉ phụ trách truyền tin, những chuyện còn lại ty chức không có quyền trả lời!

Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, đúng là có bổn phận của một thuộc hạ. Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Được rồi, ngươi trở về nói với Đại tù trưởng, thư của y ta đã nhận!

- Ty chức cáo từ!

Thổ Mê Độ thi lễ. Y vừa định lui xuống thì Dương Nguyên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, cười nói:

- Thổ Mê Độ Tướng quân có thể giúp ta một chuyện không?

Thổ Mê Độ do dự một chút, cuối cùng cũng không thể từ chối sự nhờ vả do chính miệng Sở Vương đưa ra đành yên lặng gật đầu. Dương Nguyên Khánh nói nhỏ với một gã thân binh bên cạnh vài câu, sau đó đưa cho y một cái ngân bài.

Tên thân binh gật đầu, ôm quyền với Thổ Mê Độ rồi nói:

- Xin mời! Ta tới nhắn nhủ sắp xếp của Điện hạ.

Dương Nguyên KHánh nhìn Phun Mễ Độ đi xa, không ngừng cười cười. Đêm nay người này đến thật đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Lúc này, La Sĩ Tín ở bên cạnh có chút lo lắng nói:

- Điện hạ, thời khắc mấu chốt này cần phải đề phòng quân địch có dối trá.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát. Thật ra, đối với việc Hồi Hột lén phái người tới cũng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, đây cũng không phải chuyện nhỏ, vừa phải đề phòng có sự dối trá, nhưng cũng phải từ sự việc này nhìn ra một tia hy vọng.

- Ta biết, đa tạ ngươi đã nhắc nhở.

Đêm dần khuya, bọn lính đều đã chìm vào giấc ngủ. Dương Nguyên Khánh vẫn còn ở trong lều lớn suy nghĩ việc của Hồi Hột. Chuyện này tới thật bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý. Dương Nguyên Khánh giao tiếp với Đột Quyết gần hai mươi năm, hắn vô cùng rõ ràng mối quan hệ giữa Đột Quyết và các bộ lạc Thiết Lặc, trước giờ bọn họ vẫn luôn là loại quan hệ nô dịch và bị nô dịch.

Một dân tộc thảo nguyên hùng mạnh, đầu tiên là mang ý nghĩa chinh phục, chinh phục các dân tộc khác trên thảo nguyên cho tới khi thực lực trở thành số một trên thảo nguyên. Kẻ chinh phục dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ sự thống trị của chính mình, còn kẻ bị chinh phục lại là loại sẵn sàng nổi dậy thoát khỏi sự chinh phục, sau đó lại đi chinh phục kẻ khác.

Đúng là Đột Quyết nô dịch các bộ lạc Thiết Lặc cực kỳ sâu nặng, chúng e sợ các bộ tộc khác trở nên hùng mạnh, cho nên tích cực trọng thu tài phú của các bộ lạc Thiết Lạc. Nhằm làm suy yếu thực lực của các bộ lạc trên thảo nguyên, hàng năm, các bộ lạc Thiết Lặc phải đem một nửa số dê bò ngựa mới đẻ giao cho Đột Quyết.

Loại thuế má áp bức trầm trọng này cũng khiến cho các bộ lạc Thiết Lặc liên tiếp phản kháng, trở thành một thủ đoạn mà các Vương triều ở Trung Nguyên dùng để làm suy yếu Đột Quyết. Trong lịch sử, phần lớn là triều Tùy lợi dụng mâu thuẫn nội bộ của Đột Quyết để làm suy yếu Đột Quyết, ví dụ như nội chiến giữa Đông – Tây Đột Quyết.

Nhưng tới triều Đường thì cải cách lại thành lợi dụng sự phản kháng của các bộ lạc Thiết Lặc để làm suy yếu Đột Quyết, nhưng như vậy sẽ khiến cho một dân tộc cường đại mới sinh ra trên thảo nguyên, ví dụ như Hồi Hột và Khiết Đan.

Bất kể là sự phá hoại ở bên trong của triều Tùy, hoặc là tranh giành ở bên ngoài của triều Đường, thật ra cũng không phải là biện pháp để giải quyết dứt điểm vấn đề. Muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này, phải dựa vào sắt và máu.

Dương Nguyên Khánh nhìn mây đen dày đặc phủ kín bầu trời ở phương xa, khẽ thở dài một cái. Dù bất kể thế nào cũng có thể lợi dụng sự phản loạn của Hồi Hột, nhưng không phải trên chiến trường mà là ở thời kì hậu chiến, thời kì xây dựng lại trận tự trên thảo nguyên sau cuộc chiến này.

Lúc này, ánh mắt Dương Nguyên Khánh chuyển hướng về phía phương bắc, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong đối với cuộc đại chiến ngày mai.

Trong đêm đen, gió lạnh gào thét, một đội kỵ binh đang chạy gấp trên thảo nguyên. Thiên phu trưởng trẻ tuổi Thổ Mễ Độ dẫn theo ba mươi mấy tùy tùng một đường chạy thẳng.

Ở phía sau y, ngoại trừ hơn mười tùy tùng mà y dẫn theo còn có hơn hai chục thám báo của quân Tùy. Bọn họ đều mặc quân trang của Đột Quyết, cầm đầu là một gã Giáo úy chừng ba mươi tuổi, tên là Chung Căn Sinh, là người Thái Nguyên, có thể nói tiếng Đột Quyết một cách lưu loát, đã từng tham gia cuộc chiến chống Đột Quyết ở Phong Châu. Lần này y phụng mệnh Dương Nguyên Khánh tiến vào khu đại doanh của Đột Quyết.

Tâm tình của Thổ Mê Độ có chút trầm trọng, y không biết mình dẫn quân Tùy tiến vào khu đại doanh có phải là một quyết định chính xác hay không, nhưng y vô cùng hiểu rõ tâm tư của Đại tù trưởng. Đại tù trưởng hy vọng Hồi Hột có thể có được lợi ích dù thắng hay bại. Nếu quân Tùy thất bại, bọn họ có thể cướp lấy chiến lợi phẩm từ quân Tùy, nhưng nếu Đột Quyết thất bại, bọn họ sẽ thu được thứ quý giá nhất, là tự do.

Nhưng thanh niên Thổ Mê Độ lại hy vọng Đột Quyết thất bại. Y cho rằng chiến lợi phẩm dù quý giá mấy cũng không thể sánh được với tự do, thậm chí Hồi Hột còn có thể thay thế Đột Quyết. Chính vì những suy nghĩ đó mà y dứt khoát đáp ứng trợ giúp thám báo quân Tùy.

Đội kỵ binh nhằm hướng tây bắc chạy gấp. Trinh sát tuần tra của Đột Quyết bao phủ một phạm vi chừng mười dặm. Ở phía ngoài, Đột Quyết bố trí hai mươi ngàn lính gác, chia làm ba phòng tuyến, nghiêm ngặt đề phòng quân Tùy lợi dụng đêm tối tập kích đại doanh, nhưng tuyến phòng ngự ở phía tây lại do chính quân Hồi Hột phụ trách.

Đội kỵ binh dần đến gần trạm gác. Trong đêm đen, một đội trinh sát tuần tra gào thét chạy tới. Hơn trăm cây cung nhắm thẳng vào bọn họ:

- Đứng lại!

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.