Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi triển tiểu kế (p2)

Phiên bản Dịch · 2050 chữ

Khâu Hành Cung lúc này mới đưa ngựa chiến của mình cho Lý Thế Dân, còn anh ta đánh bộ, giết được mười mấy người. Lúc này từ xa vọng tới tiếng kèn sục sôi, lực lượng quân Đường đánh đến, sáu vạn quân chủ lực tràn đánh, ùn ùn kéo đến, thanh thế vang dội. Vương Thế Sung thấy trận này đã không còn có thể chiến thắng, đành hạ lệnh rút quân.

Quân Đường đuổi một mạch, liên tiếp giết đến dưới thành. Trận này hai bên đều thương vong nghiêm trọng. Quân Đường thương vong hơn mười ngàn người, Vương Thế Sung tổn thất gần hai mươi ngàn người, khiến quân Trịnh chỉ còn lại ba vạn người. Lý Thế Dân thừa cơ bao vậy Lạc Dương, dẫn theo đại quân tấn công thành ngày đêm không ngừng. Vương Thế Sung liều mạng dẫn quân chống lại, thành Lạc Dương vạn phần nguy cấp.

Ngày thứ ba sau khi La Sĩ Tín bị ép rút lui khỏi Hổ Lao Quan, Lý Tĩnh đã suất ba vạn đại quân đến Huyện Quản thành. Lúc này, cái nóng nực giữa mùa hè vẫn chưa qua đi, nắng chói chang, hơi nóng trên mặt đất bốc lên như hỏa thiêu, ngay cả việc đi một bước cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ có lúc sáng sớm và buổi tối mới có chút cảm giác mát mẻ.

Tiếng ve sầu kêu vang trời. Ở trong khu rừng rộng cả trăm mẫu ở phía bắc huyện Quản Thành, ba vạn quân Tùy và chiến mã đều trốn trong rừng nghỉ ngơi, dưỡng sức, chờ đến ban đêm thì hành quân tác chiến.

Ở bên bờ một con sông nhỏ ngoài rừng, binh sĩ và chiến mã tập trung đông nghịt tắm rửa, uống nước, cảnh tượng hết sức náo nhiệt. Mặc dù thời tiết vô cùng nóng nực, nhưng kỷ luật của quân Tùy càng thêm nghiêm ngặt, không ai được phép trần truồng xuống nước, mười mấy quân pháp thắt lưng đeo kiếm đi lại giám sát ở bờ sông.

Lúc này, từ xa vọng tới tiếng của hai người và một con ngựa. Đậu Tuyến Nương cưỡi trên lưng ngựa, lấy tay che ánh nắng chói mắt, nhìn về hướng rừng rậm phía xa xa, trong ánh mắt có chút lo lắng.

- La tướng quân, con gái xuất hiện trong quân Tùy không tốt lắm đâu.

La Sĩ Tín dắt ngựa đi bộ, tựa như tân lang đưa tân nương về nhà mẹ đẻ, chỉ thiếu một đóa hoa trên đầu. Vết thương của anh ta không nghiêm trọng lắm, là vì chịu chấn động mạnh mà bị nôn ra máu, nhưng việc anh ta bị hôn mê là do mất nước và mất sức mà thành, tĩnh dưỡng mấy ngày lại bình phục.

Trong lòng hai người rất hiểu nhau nhưng lời nói và hành động lại chỉ dừng ở sự khách sáo. Hai bên đều yêu say đắm đối phương, chẳng qua ai cũng ngại không nói ra. Giữa hai người còn bị ngăn cách bởi lớp vải voan mỏng như ẩn như hiện. Lớp vài voan này e rằng phải đến ngày thành hôn mới có thể bỏ ra được.

La Sĩ Tín mỉm cười:

- Nàng không cần phải lo lắng. Trong quân đội có nữ hộ binh, nàng có thể ở cùng với họ, không ảnh hưởng gì cả.

Đậu Tuyến Nương nghe nói có nữ hộ binh thì trong lòng yên tâm hơn. Lúc này, cô nhìn phía xa xa thấy ngoài bờ sông binh sĩ đang tắm đông nghẹt, không ít người đang cởi trần. Cô chau mày nói:

- Thiếp không thể qua đó được, bên đó đang có binh sĩ tắm.

La Sĩ Tín nhìn quan quân pháp trên bờ, liền cười nói:

- Không sao, có quan quân pháp ở đó, đám binh sĩ không dám vô lễ. Nàng chỉ cần theo ta qua sông thôi.

Tuy nói vậy, Đậu Tuyến Nương vẫn có chút căng thẳng. Cô liền lấy chiếc mũ có vải che ra đội lên đầu, dùng tấm lụa mỏng trên vành nón che kín khuôn mặt.

Lúc này, có binh sĩ nhìn thấy La Sĩ Tín, lập tức khiến cho quang cảnh hỗn loạn. La Sĩ Tín là dũng tướng xếp thứ hai sau tổng quản Dương Nguyên Khánh trong quân Tùy, đánh trận luôn xung phong đi đầu, chăm sóc binh sĩ, có uy danh lớn trong quân đội.

Đội quân này có rất nhiều người là bộ hạ của anh ta. Mọi người nghe nói anh ta vì yểm hộ cho binh sĩ rút lui mà bị mất tích không rõ, trong lòng đều cảm thấy rất lo lắng.

Lúc này sự xuất hiện đột ngột của La Sĩ Tín khiến cho binh sĩ vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng lạ thường, đều hô to lên:

- La tướng quân trở về rồi, La tướng quân trở về rồi.

Có người chạy về bẩm báo với Lý Tĩnh, không ít người thấy La Sĩ Tín dẫn theo một cô gái thì đều mặc quần áo vào, nhếch mép cười mãi. La Sĩ Tín cuối cùng muốn thành thân rồi sao?

Mười mấy quan quân vây quanh lấy, ân cần hỏi thăm, thể hiện tình cảm thân thiết khiến torng lòng La Sĩ Tín vô cùng cảm động. Anh ta nói với mọi người:

- Ta bị thương, được vị cô nương này cứu vớt mới giữ được mạng sống này.

Mọi người nhìn thấy Đậu Tuyến Nương, đều nở nụ cười bí hiểm, nhao nhao tiến lên hành lễ tạ ơn Tuyến Nương:

- Đa tạ cô nương cứu mạng tướng quân nhà ta.

Sắc mặt Đậu Tuyến Nương đỏ ửng lên, may mà có khăn mỏng che kín, cô cũng chắp tay đáp lễ giống như quân nhân khác:

- Các vị tướng quân không cần khách sáo. Tiểu nữ chỉ là tình cờ gặp gỡ, không dám nhận lễ của các vị tướng quân.

Lúc này, Lý Tĩnh, Vương Quân Khuếch và Trình Giảo Kim từ trong rừng bước ra nghênh đón. Trình Giảo Kim từ xa hô lớn:

- Lão La, ta tưởng ngươi bị treo rồi, tối qua ta còn thắp hương tế linh hồn ngươi.

Đậu Tuyến Nương bật cười:

- La tướng quân, đây chính là Trình Giảo Kim mà huynh nói sao, vẫn còn có chút thú vị.

La Sĩ Tín vừa bực vừa buồn cười, nhưng lúc này anh ta thấy Trình Giảo Kim lại cảm thấy vô cùng thân thiết, ngay cả cái miệng thối của gã cũng không đáng ghét đến vậy. Anh ta vội bước lên trước, đấm vào hõm vai Trình Giảo Kim, cười mắng:

- Đồ khốn ngươi, có phải đã làm xong linh bài của ta rồi không?

Trình Giáo Kim bị đánh làm lảo đảo, suýt ngã sấp xuống. Gã cũng không để ý, gãi gãi đấu cười nói:

- Ta còn muốn làm cho ngươi một bộ quan tài để tận tình huynh đệ, không ngờ ngươi trở về rồi, vậy lại tiết kiệm cho ta một khoản tiền.

Gã đột nhiên nhìn thấy Đậu Tuyến Nương. Hai mắt thoáng trợn tròn, chuyện này là thế nào? Tên tiểu tử này sao lại đưa Tuyến Nương đến đây?

- Lão La, ngươi phải khai báo thành thật, ngươi rốt cuộc đang làm chuyện gì vậy?

La Sĩ Tín cũng không để ý tới gã, bước lên trước quỳ một gối, hành lễ trước Lý Tĩnh:

- Mạt tướng thất thủ Hổ lao quan, xin Trường sử thỉnh tội.

Lý Tĩnh là đại nguyên soái phủ Trường Sử, chủ quản quân vụ cụ thể, tuy không quản chư tướng, nhưng chức vị của ông ta trong quân đội chỉ sau Dương Nguyên Khánh giống như La Sĩ Tín. Đám tướng quân như Tần Quỳnh đều thấp hơn ông ta một bậc. Hôm qua ông ta bắt được một tên trinh thám của Khuất Đột Thông, nên biết được một ít tin tình báo.

Lý Tĩnh vội đỡ La Sĩ Tín dậy, an ủi nói:

- Ta đã nghe Trình tướng quân nói tình hình cụ thể rồi. Khuất Đột Thông có vạn người tấn công đến, các ngươi chỉ có ngàn người, nguồn nước cạn kiệt, ta lại tiếp ứng trễ, Hổ lao quan thất thủ, La tướng quân không cần tự trách mình.

- Đa tạ Trường sử khoan dung. Sĩ Tín nguyện đi tiên phong, đoạt lại Hổ lao một lần nữa.

Lý Tĩnh mỉm cười nói:

- Khuất Đột Thông có một vạn người canh phòng quan ải, đoạt lấy một cách cứng rắn là không thể, nhưng chiếm lại Hổ lao quan đối với ta dễ như trở bàn tay.

La Sĩ Tín ngẩn ra một hồi, anh ta đang muốn hỏi nữa thì Lý Tĩnh vỗ vỗ vai anh ta, chỉ vào Đậu Tuyến Nương hỏi:

- Vị cô nương này là…?

La Sĩ Tín mặt đỏ lên:

- Cô ấy là ân nhân cứu mạng ta, đồng ý gia nhập nữ hộ binh.

Trình Giảo Kim vội vàng kéo Lý Tĩnh sang một bên, nói nhỏ với ông ta bài câu. Lúc này Lý Tĩnh mới chợt bừng tỉnh, thì ra là nàng ta.

Ông ta loáng thoáng nghe thấy Dương Nguyên Khánh nói về chuyện của La Sĩ Tín, thì ra vị này là Đậu Tuyến Nương. Mặc dù quân pháp cúa quân Tùy nghiêm khắc, trong lúc chiến tranh không cho phép gia quyến vào doanh trại. Nhưng trong quân đội có nữ hộ binh, hơn nữa Đậu Tuyến Nương cũng chưa hẳn là gia quyến của La Sĩ Tín, nên có thể vào doanh trại.

Lý Tĩnh liền cười với Đậu Tuyến Nương, nói:

- Đậu cô nương đồng ý trở thành nữ hộ binh trong quân Tùy, thật đáng khâm phục. Trong doanh trại của ta có hàng trăm nữ hộ binh, ta có thể bổ nhiệm Đậu cô nương thành Giáo úy, chỉ huy nữ binh.

Đậu Tuyến Nương mừng rỡ, xoay người xuống ngựa hành lễ:

- Đa tạ Lý Trường Sử bổ nhiệm..

Đêm hôm đó, Lý Tĩnh liền suất ba vạn đại quân xuất phát theo hướng tây. Tuy rằng lúc Lý Tĩnh ở Phong Châu đã từng chỉ huy một trận hủy diệt, nhưng trên chiến turờng ở Trung Nguyên, đây là lần đầu tiên ông ta một mình chỉ huy một chiến dịch, đánh với chủ tướng của quân Đường là Lý Hiếu Cung.

Dương Nguyên Khánh đã cho ông ta quyền quyết sách khi lâm trận. Đội quân tuy không quá đông, nhưng chức trách nặng nề. Nhiệm vụ của ông ta là đánh bại Lý Hiếu Cung, chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương và Toánh Xuyên, đạt được sự chủ động trên chiến turờng Trung Nguyên.

Lý Tĩnh tuy không trách La Sĩ Tín làm mất Hổ lao quan, nhưng cũng không có nghĩa là Hổ Lao quan không quan trọng. Ngược lại, vị trí chiến lược của Hổ Lao quan cực kỳ trọng yếu.

Nắm được Hổ lao quan thì có thể cắt đứt liên lạc giữa hai đội quân của Lạc Dương Lý Thế Dân và Toánh Xuyên Lý Hiếu Cung. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Lý Thế Dân muốn đoạt lại Hổ lao quan. Tấn công Lạc Dương, mưu tính Trung Nguyên.

Do đó, trước khi giao chiến với Lý Hiếu Cung, Lý Tĩnh buộc phải đoạt được Hổ Lao quan trước, đề phòng quân đội của Lý Thế Dân tấn công phía sau mình.

Đại quân hành quân gấp rút trong một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, ba vạn đại quân đã đến Hổ lao quan. Lúc này Hổ lao quan vẫn đang do Khuất Đột Thông dẫn theo một vạn binh lính canh phòng

Khuất Đột Thông đã chuẩn bị đầy đủ, gã đào một cái ao lớn làm thành hồ nước cho ngựa uống, lại đào năm cái giếng vững chắc, dùng để lấy nước uống cho binh sĩ. Qua những sự chuẩn bị này, Khuất Đột Thông không cần lo lắng bị người ta cắt mất nguồn nước.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.