Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng đỏ chợt hiện (p2)

Phiên bản Dịch · 2014 chữ

Chốc lát, Huyện lệnh Vương Hùng bị vài binh sĩ dẫn vào phòng, ông ta mới biết thì ra đám người này không phải là loạn phỉ Ngõa Cương mà là quân Tuỳ, chỉ cần là quan binh thì trong lòng ông ta có thể thả lỏng rồi, ít nhất quan binh không hung ác giống loạn phỉ, ít nhiều cũng có chút qui củ.

Vương Hùng đi vào phòng, hành lễ với La Sĩ Tín:

- Hạ quan Huyện lệnh Huỳnh Dương Vương Hùng, tham kiến La tướng quân!

La Sĩ Tín mỉm cười:

- Để Huyện lệnh kinh sợ rồi, mời ngồi!

Thái độ thân thiện của La Sĩ Tín cũng làm cho Vương Hùng cảm thấy trấn an, ông ta ngồi xuống thở dài nói:

- Ta thế nào cũng không ngờ đến là quân Tuỳ, nếu sớm nói, ta nhất định sẽ phối hợp, cũng sẽ không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy, Trình tướng quân đó của các người quả thật là… Ài! Thật không giống quan binh.

La Sĩ Tín tán thành cách thức của Trình Giảo Kim, nếu sớm nói là quân Tuỳ, chỉ sợ Vương Huyện lệnh này lập tức phái người đi Hổ Lao quan báo tin, Trình Giảo Kim tuy thủ đoạn không mới mẻ gì nhưng rất công hiệu, chỉ có đem cha mẹ vợ con của ông ta ra uy hiếp, ông ta mới thành thật làm việc cho quân Tuỳ.

- Trình tướng quân vốn xuất thân trong trại Ngõa Cương, nếu y có chỗ vô lễ, ta thay mặt tạ lỗi với Huyện lệnh, lần này bọn ta phụng mệnh đoạt Hổ Lao quan cho nên có chút việc muốn nhờ Vương Huyện lệnh hiệp trợ, chỉ cần Vương Huyện lệnh tận tâm làm việc cho bọn ta, bọn ta tuyệt sẽ không tổn thương đến cha mẹ vợ con của ngài.

La Sĩ Tín tuy lời lẽ khách sáo, nhưng y cũng như Trình Giảo Kim đem cha mẹ vợ con của Vương Hùng ra uy hiếp, một lát sau Vương Hùng mới thở dài, nói cả nửa ngày trời, La tướng quân này cũng y như vậy, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Được! Không biết quý quân muốn ta làm gì…Từ huyện Huỳnh Dương đến Hổ Lao quan chỉ hơn ba mươi dặm, địa hình đều là đồi núi rừng rậm, trong triền núi gập ghềnh có một con sông gọi là Tỷ Thuỷ, từ Huỳnh Dương thông đến Hổ Lao quan, quan đạo là men theo Tỷ Thuỷ mà đi, tuy trên đường núi gập ghềnh, nhưng tóm lại mà nói, địa thế vẫn tương đối bằng phẳng phù hợp cho xe cộ, đoàn ngựa đi qua.

Cách Hổ Lao quan vài dặm ở bên ngoài là trấn Tỷ Thuỷ, cho nên Hổ Lao quan còn gọi là Tỷ Thuỷ quan. Năm năm chiến tranh, Tỷ Thuỷ quan sớm đã trở thành một thị trấn trống, đổ nát tàn tạ, nhà cửa hoang vu, cảnh tượng trong trấn thê lương tan hoang, lúc chiều, lương đội do hơn ngàn chiếc xe ngựa, xe bò hợp thành từ trấn Tỷ Thuỷ đi qua.

Đây là đội quân vận chuyển lương thảo từ Huỳnh Dương đến, xe là mang từ huyện Huỳnh Dương đến, trên xe, trừ những bao lương thực còn cột theo vài con heo và dê, tổng cộng có hai trăm bốn mươi ngàn cân lương thực.

Xa phu đánh xe căn bản là nông dân ở Huỳnh Dương, quân đội hai bên cưỡi ngựa đi cùng với ba trăm dân binh, bọn họ đều do quân Tuỳ cải trang, phía trước đội quân là đại tướng La Sĩ Tín, y không yên tâm Trình Giảo Kim đoạt thành, nên để cho Trình Giảo Kim dẫn bảy trăm kị binh theo sau từ xa.

- Vương Huyện lệnh, trấn Tỷ Thuỷ sao trở nên hoang tàn như vậy?

La Sĩ Tín đánh giá ngôi thị trấn không có chút vết tích người ở này, chau mày lại, y nhớ hai năm trước trong trấn vẫn tràn đầy nhân khí, mua bán sầm uất, thương khách phồn thịnh, trên quan đạo của trấn tiếng rao bán liên tục không ngừng, bây giờ lại biến thành một thị trấn chết.

Vương Hùng thở dài:

- Lúc đầu năm trong trấn vẫn vô cùng náo nhiệt, Vương Thế Sung và Lý Mật vì tranh đoạt Hổ Lao quan, hai quân đánh nhau gần một tháng, trấn Tỷ Thuỷ gặp phải binh đao khói lửa, người thì chết, người thì bỏ đi, cuối cùng không còn ai có thể ở lại, trấn cũng bỏ phế, thật thảm!

Lúc này, La Sĩ Tín đột nhiên nhìn thấy phía trước hơn mười mấy bước, sau một ngôi nhà có một cái bóng màu đỏ thoáng qua, trong lòng y lo lắng, chẳng phải không có người sao? Sao còn có bóng người, ánh mắt y sắc bén khác hẳn người thường, trừ y ra, những người khác đều không nhìn thấy.

La Sĩ Tín thúc ngựa lên phía trước, đây là một toà nhà dân bị đốt cháy một nửa, chỉ còn lại bức tường cao khoảng một trượng đổ nát, vừa rồi, bóng dáng màu đỏ đó là thoáng qua sau bức tường đổ nát này. La Sĩ Tín đi vòng ra sau bức tường, sau tường mọc đầy cỏ hoang, không có một bóng người, phía sau nhà dân là rừng núi rậm rạp, trong rừng tối đen một mảng, ánh sáng không thể nào chiếu vào.

- La tướng quân, ngài thấy gì vậy?

Vương Hùng thúc ngựa tiến lên phía trước hỏi.

- Cảm thấy hình như vừa nãy có một bóng màu đỏ từ đây chạy qua!

Vương Hùng cười ha hả:

- Đó là hồ li trên núi, bộ lông có màu nâu đỏ, xuống núi kiếm ăn, bị chúng ta làm kinh động lại hoảng sợ chạy về, vùng này có rất nhiều loại hồ li này.

La Sĩ Tín cảm thấy không giống hồ li, thân ảnh y nhìn thấy rất cao, giống như là con người, nếu như là quỷ lại càng không thể, trong lòng y thầm nghĩ:

- Thật kì quái, là thứ gì vậy?

- La tướng quân, đi thôi!

Vương Hùng giục, La Sĩ Tín chỉ còn cách quay đầu ngựa tiếp tục tiến lên trước, nhưng tại một nơi sâu trong rừng, một đôi mắt sáng lạ thường nhìn chăm chú thân ảnh La Sĩ Tín, trong mắt ngập tràn dịu dàng…. Hổ Lao quan vẫn to lớn đồ sộ như cũ, đứng sừng sững giữa hai triền núi thẳng dốc, cắt đứt con đường đi về phía tây. Mấy tháng trước, quân của Lý Mật và quân của Vương Thế Sung đã phát sinh một cuộc chiến thảm khốc tại Hổ Lao quan, hai bên vong trận mấy chục ngàn người, xương trắng chất đống, oan hồn vô số.

Chiến tranh đã qua vài tháng, thi thể vốn đã chôn sâu, trừ cây cối bị chém gẫy và cỏ hoang xuất hiện từng khoảng loang lỗ do đao chém ra, không còn thấy dấu tích của trận đại chiến đó nữa.

Chủ tướng của Hổ Lao quan là Trương Chí, lúc này ông ta vẫn là thuộc tướng của Thái Tử nước Trịnh Vương Thế Ứng, một ngàn thủ quân dưới tay ông ta vẫn là quân Trịnh, nhưng trên thực tế, Trương Chí đã âm thầm đầu hàng triều Đường, ông ta là đang thay triều Đường giữ toà hùng quan tại Trung Nguyên này.

Trương Chí đã phái thủ hạ đi liên lạc với Tần vương Lý Thế Dân, ông ta hy vọng sớm xác nhận rõ thân phận, có thể sớm lập công được thưởng, đạt được tiền đồ sáng sủa.

Buổi chiều, Trương Chí đang tuần tra quan ải như thường lệ, trước quan ải là một gò đất rộng bao la khoảng vài trăm mẫu, tam anh (là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi) chiến Lã Bố năm đó xảy ra tại gò đất bao la này, xa hơn là các dãy núi chạy dài liên tục không dứt, quan đạo thẳng từ Huỳnh Dương đến là men theo triền núi mà ra.

Một nơi không xa phương bắc là Tỷ Thuỷ Hà cốc, nhưng khe núi thẳng đứng, dòng nước chảy xiết, người không thể qua sông, chỉ có thể đi qua bằng quan đạo.

Lúc này có binh sĩ đột nhiên chỉ về xa xa hô lớn:

- Tướng quân, trên quan đạo có một đội quân lương đến!

Trương Chí cũng trông thấy một đội quân vận chuyển lương thực từ quan đạo uốn khúc đi đến, kéo theo xe ngựa, xe bò chở đầy lương thực, có một đoàn dân binh cầm lá cờ lớn màu vàng, trên mặt cờ có in chữ gì đó.

Trương Chí có chút ngẩn ta, ông ta sao không có chút thông tin gỉ cả? Đoàn quân lương này đến từ đâu, chẳng lẽ từ huyện Quản Thành đến, Thái thú Nguỵ Lục có nói qua với ông ta, gần đây có một lượng lớn dân phu sẽ qua quan đến Lạc Dương.

- Tướng quân, là lương đội của huyện Huỳnh Dương!

Ba chữ trên lá cờ vàng, Trương Chí cũng nhìn rõ, chính là “Huỳnh Dương huyện…”

Trương Chí tuổi chừng ba mươi, vóc người khôi ngô, cầm một thanh đao nặng bảy mươi cân, võ nghệ cao cường. Y là tâm phúc ái tướng của Thái Tử Trịnh Quốc Vương Huyền Ứng. Y không những thiện chiến, mà còn có vài phần mưu lược. Vì vậy mới được Vương Huyền Ứng tín nhiệm cho y trấn thủ Hổ Lao quan.

Bất quá vì y thông minh, nên tâm tư cũng nhiều. Trương Chí ý thức được Vương Thế Sung đã thất thế. Y muốn suy nghĩ đến tiền đồ phía trước. Cho nên y lợi dụng mượn hơi của Lý Hiếu Cơ, âm thầm đầu hàng Đường triều.

Lúc này, trong lòng Trương Chí cảm thấy kỳ quái. Nếu như Ngụy Lục phái người đưa lương đến, trước đó phải viết thư mới đúng. Y lập tức ra lệnh nói:

- Bảo mọi người tăng cường cảnh giác!

Y liền ra lệnh cho một gã binh sĩ ra khỏi thành tra xét. Cửa thành mở hé ra, một gã binh sĩ cưỡi ngựa chạy như bay ra, hướng đội vận lương đi đến.

Chỉ chốc lát, Vương Hùng cùng binh sĩ đã đi tới dưới thành. Vương Hùng chắp tay cười nói:

- Trương tướng quân, là bản huyện đưa lương thực tới Lạc Dương .

Binh sĩ cũng cao giọng nói:

- Tướng quân, xác thực là lương thực, ước chừng hai nghìn thạch. Đều là nông phu ở huyện Huỳnh Dương đánh xe. Còn có hơn trăm con lợn dê.

- Lợn và dê là để khao thưởng các huynh đệ ở Hổ Lao quan. Trương tướng quân, có thể mở cửa thành không?

Trương Chí nhận ra Vương Hùng, lại nghe binh si bẩm báo. Y không còn hoài nghi, bất qua vẫn hỏi:

- Vì sao trước đó Vương huyện lệnh không đưa thư báo trước?

Vương Hùng ha hả cười:

- Hàng xóm đến nhà nhau, còn cần thư báo trước sao?

Lời này cũng đúng, Hổ Lao quan cùng huyện Huỳnh Dương cũng chỉ cách xa nhau ba mươi dặm, xác thực không cần phải đưa cái gì thư. Trương Chí liền gật đầu, quay đầu lại lệnh nói:

- Mở cửa thành!

Cửa thành chậm rãi mở ra, trong lòng La Sĩ Tín cực kỳ vui mừng. Tuy rằng ở huyện Quản Thành không thể thành công nhưng Hổ Lao quan lại thành công. Kế sách này hầu như kín mít không một kẽ hở. Lỗ thủng duy nhất là ở Thái Thú Ngụy Lục có thể gửi thư báo trước cho Hổ Lao quan hay không.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 185

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.