Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Hoài Phục Uy (p2)

Phiên bản Dịch · 2000 chữ

Bọn lính thả Tiêu Tấn ra, tên Giáo Úy chậm rãi tiến lên phía trước, đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới, hỏi:

- Ngươi đúng là sứ giả triều Tùy?

Tiêu Tấn hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng ta là ai?

Tên Giáo Úy lập tức chắp tay áy náy nói:

- Chúng tôi nhận được trình báo, thủ hạ của ngài ai nấy đều giống binh sĩ, cho nên nghi ngờ các người là mật thám của Lý Mật, không biết là sứ giả triều Tùy, đã mạo phạm.

Tiêu Tấn lúc này mới chợt tỉnh, thì ra sơ hở nằm ngay trên người thuộc hạ y, y quay đầu nhìn lại, hơn hai mươi thủ hạ của y nổi bật lên, tuy rằng đã mặc trang phục của người hầu, nhưng ai nấy vóc dáng to cao vạm vỡ, thân hình dũng mãnh, thực sự không giống thương nhân, đều là những binh sĩ cực kỳ tinh nhuệ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, y có thể dứt khoát một lần đi gặp Đỗ Phục Uy, liền gật đầu:

- Được rồi! Ta muốn đi gặp Đại tướng quân của các ngươi.

Tên Giáo Úy vội khom người nói:

- Đã như vậy, mời sứ giả theo chúng tôi đi đến Đại tướng quân phủ!

Tiêu Tấn chỉnh sửa lại trang phục, sai người mang văn thư đến, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra khỏi quán trọ, theo đám binh sĩ đi vào bái kiến Đỗ Phục Uy….

Đỗ Phục Uy từng tự phong là Đại tướng quân, cho nên bọn lính đều gọi y là Đại tướng quân, quân nha cũng gọi là Đại tướng quân phủ.

Từ sáu năm trước y và Phụ Công Hữu quyết định gây dựng sự nghiệp ở phía nam, trải qua nhiều năm chém giết, cuối cùng cũng làm nên sự nghiệp lớn, chiếm giữ hàng nghìn dặm ốc đảo, dân cư lên đến vài triệu người, có một trăm năm mươi ngàn quân tinh nhuệ ở Giang Hoài.

Nhưng Đỗ Phục Uy không có ý định tự lập làm đế, đó là lí do mà y trở thành đối tượng được rất nhiều thế lực lôi kéo, đầu tiên là Vũ Văn Hóa Cập, hứa phong y làm Thái Thú Lịch Dương, Vũ Văn Hóa Cập quá keo kiệt nên đã chọc giận Đỗ Phục Uy, y ngay lập tức quay lại quy hàng Lạc Dương Hoàng Thái đế, Hoàng Thái đế phong y làm Hoài Vương, kiêm quản lý binh mã năm quận Hoài Nam, hiển nhiên là hào phóng hơn Vũ Văn Hóa Cập rất nhiều.

Tuy nhiên, vừa mới có tin tức từ Lạc Dương, Vương Thế Sung đã soán ngôi, vương triều Nam Tùy mà y mang lòng trung thành đã mất, liền khiến cho y lâm vào cảnh hoang mang.

Mấy ngày nay, không chỉ có Vương Thế Sung phái sứ giả đến để lôi kéo y, thậm chí ngay cả triều Đường cũng phái tới một gã sứ giả để thuyết phục y, hi vọng y có thể quy hàng triều Đường. Triều Đường đưa ra các điều kiện vô cùng hậu đãi, làm Hành đài Thượng Thư Lệnh Đông Nam đạo, đại sứ An phủ phía nam Giang Hoài, Thượng Trụ Quốc, gia phong Ngô Vương.

Nhưng Đỗ Phục Uy vẫn còn do dự, tình hình thiên hạ y thấy rất rõ ràng, tương lai người được thiên hạ sẽ là Thái Nguyên Dương Nguyên Khánh, hoặc là Trường An Lý Uyên, Lý Uyên đến lôi kéo y, thực ra y vẫn đang chờ tin tức từ triều Tùy.

Đỗ Phục Uy và triều Tùy chưa từng qua lại, thậm chí cũng không lui tới, y không biết thái độ của triều Tùy đối với y như thế nào, mấy ngày nay y luôn luôn ở trong trạng thái lo lắng.

Đỗ Phục Uy vẫn còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng trông cao to lực lưỡng, dáng người cực kỳ to lớn mạnh mẽ, hai mắt lõm sâu, hai hàng lông mày đen dày, các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, làm cho người ta có một cảm giác rất thô, nhưng thực tế y cũng là người rất cẩn thận, suy nghĩ cẩn mật thận trọng, tầm nhìn rất rộng.

Buổi chiều, y đang ngồi trong phòng phê duyệt tấu chương của các quận, lúc này, một gã thị vệ ngoài cửa bẩm báo:

- Bẩm Đại tướng quân, ở phía thành bắc các quan quân đang truy bắt một kẻ đến từ phía bắc, theo như lời người đưa tin cho biết, y là đặc sứ viên triều Tùy, phụng mệnh Tùy Sở Vương đi sứ đến đây.

Đỗ Phục Uy “A!” một tiếng, trong lòng vừa mừng vừa lo, quả nhiên sứ giả triều Tùy đã tới, y vội hạ lệnh nói:

- Mau cho mời sứ giả tới, phải cẩn thận, không được vô lễ!

Tên thị vệ lui xuống dưới, Đỗ Phục Uy trong lòng hơi kích động, sứ giả triều Tùy quả nhiên đã tới, mặc dù y không có ý định ngay lập tức quy hàng triều Tùy, nhưng người Tùy đã đến, khiến cho y càng có nhiều sự lựa chọn hơn nữa, y có thể bớt lo lắng cho tiền đồ của bản thân.

Giây lát sau, vài tên thị vệ dẫn Tiêu Tấn đi vào phòng, Tiêu Tấn bước lên phía trước khom người thi lễ:

- Hạ quan Tiêu Tấn sứ giả Đại Tùy tham kiến Đỗ đại tướng quân.

Đỗ Phục Uy vội đứng dậy ôm quyền cười nói:

- Hóa ra là Tiêu Tiên sinh, hoan nghênh tiên sinh đến thành Lịch Dương!

Y rất khiêm nhường, vừa mời Tiêu Tấn ngồi xuống, lại sai người dâng trà. Tiêu Tấn ngồi xuống, lấy từ ngực áo ra một phong thư, hai tay trình cho Đỗ Phục Uy:

- Đây là phong thư do chính tay Sở Vương điện hạ viết sai hạ quan mang cho Đỗ đại tướng quân, xin mời Đại tướng quân xem qua.

Đỗ Phục Uy nhận lấy phong thư, chỉ thấy bên ngoài phong thư viết:

- Sở Vương Đại Tùy Dương Nguyên Khánh gửi Tổng quản năm quận Hoài Nam Đỗ Phục Uy.

Quản lý binh mã năm quận Hoài Nam là chức quan Hoàng Thái đế đã phong cho y, Dương Nguyên Khánh vẫn tiếp tục để y làm như cũ, nhưng không đề cập đến tước vị Hoài Vương của y, Đỗ Phục Uy mở phong thư ra, đọc lướt qua một lần nữa, nội dung trong thư nói hi vọng y có thể tiếp tục trung thành với triều Tùy, trở thành thần tử Đại Tùy, đem lại cuộc sống ấm no cho dân chúng khắp thiên hạ.

Nhưng từ đầu đến cuối lá thư, cũng không có nhắc tới tước vị Hoài Vương này, điều này khiến trong lòng Đỗ Phục Uy có chút không hài lòng. Dương Nguyên Khánh thừa nhận để y cai quản năm quận, nhưng lại không thừa nhận tước vị Hoài Vương của y, khiến lòng y cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Y là một người thẳng tính, liền thẳng thắn hỏi Tiêu Tấn:

- Thư của Sở Vương điện hạ ta đã đọc qua, ta hoàn toàn có thể hiểu được ước muốn thống nhất thiên hạ của triều Tùy, và nguyện vọng để dân chúng có thể có được cuộc sống bình yên, nhưng ta lại không thấy thành ý của Sở Vương trong bức thư này, không biết tiên sinh có thể cho ta một lời giải thích?

Tiêu Tấn mỉm cười:

- Đại tướng quân muốn nói đến thành ý gì?

- Được rồi! ta cứ việc nói thẳng ra vậy, nếu như ta quy hàng triều Tùy, triều Tùy có thể phong cho ta chức quan gì?

- Đỗ đại tướng quân quả nhiên là người thẳng thắn, vậy thì hạ quan cũng xin được nói rõ, nếu như Đại tướng quân quy phục Đại Tùy, triều Tùy sẽ phong Đại tướng quân làm Tổng quản binh mã năm quận Hoài Nam, Thượng Trụ Quốc, Phiêu Kỵ đại tướng Quân, ngoài ra còn phong tước Lịch Dương quận công.

Trên mặt Đỗ Phục Uy lộ ra vẻ thất vọng, đây là một loạt các chức quan, tổng quản binh mã năm quận là chức vụ cụ thể, Thượng Trụ Quốc và Phiêu Kỵ đại tướng quân phân biệt là Huân quan và Tán quan, chỉ là một loại hư danh, không có giá trị thiết thực, điều quan trọng tước vị chỉ là Quận công, mà y hiện tài cũng là Hoài Vương.

Đỗ Phục Uy nhịn không được hừ một tiếng:

- Phải biết rằng triều Đường phong ta làm Ngô Vương…

Tiêu Tấn thở dài, nói:

- Tất cả mọi người trên thiên hạ này có thể nói Sở Vương không có thành ý, nhưng riêng đại tướng quân thì không thể, nếu đại tướng quân cho rằng Sở Vương không có thành ý, thì chính là vong ân phụ nghĩa.

Đỗ Phục Uy ngạc nhiên:

- Tiên sinh nói vậy là ý gì? Ta vong ân bội nghĩa việc gì?

- Vậy ta đành mạo muội hỏi một câu, lệnh tôn cùng lệnh đường của tướng quân giờ vẫn khỏe mạnh chứ?

- Họ đã qua đời từ lâu, lúc đó ta còn trẻ, họ bị quan binh giết chết!

Đỗ Phục Uy cũng thở dài, gã không thể bảo vệ được phụ mẫu, đến nỗi để phụ mẫu chết thảm, đây là nỗi đau xuyên suốt đời gã.

- Là ở huyện Kỳ Châu đúng không! Phụ thân ngài vì lợi ích của quý tộc Quan Lũng mà bị giết, còn ngài thì nhảy xuống sông chạy trốn, lúc trở về thì không biết mẫu thân còn sống hay đã chết, đúng không?

Đỗ Phục Uy tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ chăm chú nhìn Tiêu Tấn:

- Sao ngươi lại biết những chuyện đó?.

- Trước tiên ngài đừng hỏi ta tại sao lại biết, ta chỉ hỏi ngài, mẫu thân ngài đã chết rồi phải không?

Sau khi Đỗ Phục Uy nhảy sông đào tẩu, tối lén lút trở về chỉ thấy sân nhà có nhiều vết máu, cái rổ sàng gạo của mẫu thân thì nằm trên miệng giếng, vì thế gã liền cho rằng mẫu thân đã chết, rồi đau xót rời đi.

Nhưng lúc này, Tiêu Tấn nói thế rõ ràng là có thâm ý khác, Đỗ Phục Uy lòng nhảy dựng lên, gã có phần không tin, run giọng hỏi:

- Lẽ nào mẫu thân ta chưa chết?

Tiêu Tấn gật đầu:

- Mẫu thân ngài không chết, vì lúc đó Sở Vương trắc phi liều chết cứu giúp nên mới chạy thoát mạng.

Đỗ Phục Uy liền nhảy dựng lên, mắt trợn tròn, lộ ra vẻ kinh hãi tột độ, chân gã bỗng như nhũn ra, không thể đứng vững nữa, lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Tấn, giọng đau buồn:

- Mẫu thân ta... giờ đang ở đâu?.

Tiêu Tấn vội nâng gã đứng dậy, để gã ngồi xuống, nói:

- Đại tướng quân chớ vội, mẫu thân ngài vẫn còn rất khỏe mạnh, hiện giờ người rất khá.

Đỗ Phục Uy ôm lấy cánh tay Tiêu Tấn, giọng cầu xin:

- Xin ngươi, nói cho ta biết, mẫu thân ta đang ở đâu?

Tiêu Tấn thở dài:

- Mẫu thân ngài giờ đang ở núi Hành Sơn, sống cùng chỗ với Sở Vương trắc phi, bà ấy giờ rất yên ổn, hay nói cách khác, bà ấy hiện là bán xuất gia, vẫn để tóc tu hành. Bà ấy biết ngài đang ở đâu, nhưng không tìm đến ngài là có lý do, nhưng bà ấy rất quan tâm đến ngài.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.