Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôi thị Thanh Hà (p2)

Phiên bản Dịch · 2040 chữ

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

- Tên này thật hay, nhưng…

Tiểu nhị có chút lo lắng:

- Nếu như chọc giận Sở Vương sẽ phải làm thế nào?

Bùi U đắc ý dương dương tự đắc nói:

- Ta chỉ mong hắn giận, tốt nhất ra lệnh chúng ta đổi tên. Cứ như vậy, danh tiếng quán rượu của chúng ta càng lan xa, buôn bán chỉ có thể càng tốt.

Tiểu nhị giơ ngón tay cái lên tán thành nói:

- Chủ nhân quả nhiên thông minh, việc này ta sẽ đi tìm người viết biểu ngữ.

Y xoay người rồi đi, Bùi U lại gọi y lại:

- Không cần đi tiêu uổng phí tiền đó, tên cửa hàng tự ta sẽ viết. Chiều nay ngươi tới cửa hàng nhỏ của Lý A Đa làm biển hiệu, y vẫn nợ chúng ta ba chuỗi tiền rượu, thì để y làm biển hiệu trả nợ, lại nhân tiện mua hai mươi bánh pháo về.

Bùi U lấy danh thiếp của Dương Nguyên Khánh ra, trên mặt có chữ ký tự viết tay của hắn, đúng lúc có thể lợi dụng chữ ký này làm biển hiệu. Hơn nữa chờ Dương Nguyên Khánh đi rồi, cô phải đi hỏi thăm quận Nha và huyện Nha, để quan phủ cũng kéo đến đây.

Bùi U mạnh mẽ quyết đoán, buổi chiều cùng ngày, trong một tiếng pháo nổ vang, tấm biển mới của quán rượu Dương Nguyên Khánh treo trên cửa lớn. Phần ghi tên chữ ở phía dưới tấm biển dĩ nhiên là Sở Vương Dương Nguyên Khánh, dẫn tới vô số thực khách cũ mới cổ động ăn mừng. Ngay tại buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên quán rượu đã ngồi đầy khách.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên không biết hắn đã trở thành cơ hội kinh doanh của Bùi U. Hắn vẫn đang lo lắng làm sao giúp đỡ Bùi U, vì thể diện của Mẫn Thu, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Một lúc sau, bọn họ đã tới Thôi phủ, Thôi thị Thanh Hà cũng là một trong ngu họ thất vọng trong thiên hạ, con cháu xuất sắc môn hạ tầng tầng lớp lớp. Tướng quốc Thôi Quân Tố chính là nhân vật quan trọng của Thôi thị Thanh Hà. Nhà cũ của Thôi thị cũng vốn dĩ không nằm ở trong thành, mà là ở Thôi gia thôn, cách thành Thanh Hà mười dặm, bởi vì chiến loạn mà dời vào trong thành.

Trong các danh môn thế gia lớn của thiên hạ, Thanh Hà Thôi thị nhận xung kích lớn nhất từ loạn chiến Tùy mạt, đó là bởi vì, quận Thanh Hà luôn là trung tâm gió bão của một cuộc Tùy mạt loạn phỉ tạo phản. Hồ Cao Kê cách huyện Thanh Hà không quá mười cây. Trong chiến loạn duy trì liên tục mấy năm, con cháu Thanh Hà Thôi thị tử thương quá một nửa, cơ sở kinh tế bị phá hủy triệt để.

Để giữ gìn mạch nguồn của gia tộc, Thanh Hà Thôi thị chia làm ba, một bộ phận bị gia chủ Thôi Bá Túc đưa đi Lạc Dương, một bộ phận khác cùng Thôi Quân Tố đi Phong Châu, con cháu còn lại do tam đệ Thôi Bình Tố dẫn đầu ở lại huyện Thanh Hà.

Trong mạch ba nhánh của gia tộc Thôi thị, thảm hại nhất lại là một nhánh của Thôi bá Túc đã đi tới Lạc Dương, chịu đựng đủ nạn đói của Lạc Dương.

Mà nhánh ở lại quận Thanh Hà lại vì Thôi Bình Tố bệnh chết mà rơi vào chia rẽ, sự gian nan của cuộc sống khiến bọn họ phải bỏ xuống sự thanh cao của thế gia. Các con cháu phân chia gia sản, đều tự mưu sinh. Gia đình Bùi U liền được phân một quán rượu đã đóng cửa ngừng kinh doanh, lại khai trương lần nữa, bắt đầu dốc sức gian khổ gây dựng sự nghiệp.

Sau khi Vương Thế Sung phát động binh biến Lạc Dương, Thôi Bá Túc không bằng lòng dốc sức phục vụ Vương Thế Sung, dẫn đầu hai mươi mấy con cháu Thôi thị trở về quận Thanh Hà. Mà lúc này, là Đậu Kiến Đức nắm chính trị Hà Bắc, tương đối coi trọng dân sinh, kinh tế có khôi phục, lúc khó khăn nhất đã qua rồi.

Thôi Bá Túc trở về Thôi gia muốn phục hồi gia tộc, nhưng một chút phiền phức của gia tộc lại do vậy mà nảy sinh, bị phân chia tài sản ra làm thế nào? Nếu tập hợp lại từ đầu ắt sẽ dẫn tới sự phản đối mạnh mẽ của một bộ phận đóng giữ, nhưng nếu không tập hợp lại, Thôi gia sẽ chia năm sẻ bảy. Hơn nữa đối với thành viên thị tộc của một tốp ở Phong Châu và một tốp ở Lạc Dương cũng không công bằng. Bọn họ vốn dĩ cũng nên có một phần, nhưng khi phân chia tài sản, lại không suy nghĩ lợi ích của bọn họ.

Mặc dù Thôi Bá Túc lấy chiến loạn để kéo dài sự việc, nhưng cùng với chiến sự Hà Bắc được dẹp, kinh tế bắt đầu nhanh chóng khôi phục. Mâu thuẫn trong nội bộ của Thôi gia cũng bắt đầu đột nhiên xuất hiện.

Thôi Bá Túc đã 52 tuổi rồi, ông ta ở Lạc Dương rất không vừa ý, bị một đảng phái của Lô Sở và đảng phái của Vương Thế Sung cùng lúc cướp quyền lực, chỉ có một chức quan hư vinh, không có một chút thực quyền. Quan trọng hơn là, khu vực cai quản của Lạc Dương nhỏ hẹp, Tể tướng còn không bằng Huyện lệnh, ở Lạc Dương ông ta thật sự là không có việc gì.

Quan hệ cá nhân của Thôi Bá Túc và Dương Nguyên Khánh vô cùng tốt, ông ta cũng có ý định đi nhờ cậy Dương Nguyên Khánh. Tiếc rằng em họ Thôi Quân Tố đã chiếm vị trí cao. Ông ta lại di thì khó có thể đạt được chức vụ cao, đành phải mang tâm tư lại trở về gia tộc, không ngờ sự việc của gia tộc càng thành phiền não.

Trong phòng, Thôi Bá Túc đang cùng mấy trưởng lão của gia tộc bàn bạc thỏa luận việc thu hồi tài sản gia tộc. Ông ta đã hạ quyết định, nhất định phải nhanh chóng giải quyết việc này, nếu không Thanh Hà Thôi thị sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.

Phương hướng lớn đã quyết định, hiện tại chỉ là vấn đề dùng phương pháp nào để thu hồi, để giảm thiểu tới mức cao nhất mâu thuẫn nội bộ gia tộc.

- Chủ nhân, ta đề nghị hay là nên suy nghĩ lợi ích của bọn họ một cách thích đáng, dù sao mấy năm như vậy, bọn họ cũng không dễ dàng, duy trì sản nghiệp tiến lên. Bọn họ đã nỗ lực vất vả cực nhọc rất lớn, không thể nói lấy đi là lấy đi như vậy. Như vậy sẽ dẫn tới sự phản đối kịch liệt của bọn họ. Ta nhận thấy nên đưa bọn họ một chút bồi thường hợp lý.

Một người trưởng lão của gia tộc khéo léo đề ra đề nghị của bản thân. Một người trưởng lão khác lại phẫn nộ nói:

- Bọn họ đã chiếm không sản nghiệp gia tộc mấy năm, không hỏi bọn họ thu phí chiếm giữ đã tốt rồi, lại còn bôi thường bọn họ. Điều này khiến cho con cháu khác của gia tộc cảm nghĩ như thế nào? Tuyệt đối không thể bôì thường cái gì.

- Ngươi đã đi Lạc Dương, đương nhiên cái gì cũng không biết. Quận Thanh Hà năm nay có bao nhiêu cửa hàng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, ngươi cho rằng là bọn họ chiếm lợi ư? Phía Bắc thành có quán rượu Nhã Trai được một người vợ của Bùi thị Nhị lang đã cố gắng gượng được. Mỗi ngày đều phải bận rộn tới nửa đêm, trời chưa sáng đã phải mở cửa, để mua được thức ăn rẻ nhất. Cô là một người phụ nữ biết mang con đuổi theo xe ngựa bôn ba hơn mười cây. Nếu không phải cô gắng gượng được, quán rượu đó vẫn tồn tại ư? Ngươi cái gì cũng không biết, mở miệng thì là thu hồi lại, gia tộc từ trên xuống dưới ó thể đồng ý không?

- Ngươi nghĩ rằng chúng ta ở Lạc Dương thì dễ dàng sao? Đã chết đói bao nhiêu người, mọi người vẫn muốn ra khỏi thành đi đốn củi, tự mình làm ruộng trồng rau, càng không khổ cực bằng các ngươi sao?

- Được rồi! Các ngươi không cần tranh cãi nữa!

Thôi Bá Túc không chịu được mà cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ:

- Thời kỳ chiến loạn, mọi người đều không dễ dàng, nhưng vấn đề tổng thể cần giải quyết, thì mọi người không thể nhường một bước ư? Thỏa hiệp giải quyết việc này, Thôi thị chúng ta mới có hy vọng phục hung, bằng không mọi người đều lo lắng lợi ích bản thân, vậy Thanh hà Thôi thị sẽ chấm hết.

Tất cả mọi người trong phòng đều không nói lên lời. Lúc này, ngoài cửa truyền tới một tốp tiếng bước chân chạy vội tới. Một con cháu Thôi thị cầm danh thiếp chạy vội vào, không kịp thở nói:

- Chủ nhân nhanh! Sở Vương Điện hạ tới rồi.

Thôi Bá Túc “hả” một tiếng đứng dậy, chỉ ngây người trong chốc lát, liền liên thanh nói:

- Mở cửa lớn nghênh tiếp!

Ở cửa lớn, đúng lúc Dương Nguyên Khánh gặp Thôi Kỷ con cháu Thôi thị hắn đã từng gặp qua. Năm thứ 7 Đại Nghiệp, Thôi Kỷ tới quý phủ nói cho hắn, Thanh Hà Thôi thị đã gặp chấn động cướp loạn.

Thôi Kỷ là con thứ của Thôi Bình, tuổi khoảng ba mươi, tướng mạo gầy gò mà nho nhã, là người xuất sắc đời thứ ba của Thanh hà Thôi thị. Năm thứ bảy Đại Nghiệp thi đỗ khoa cử, nhưng vì sinh bệnh không thể ra làm quan.

Y thấy Dương Nguyên Khánh dã thi lễ, lại chắp tay cười nói với Bùi Thanh Tùng:

- Nói ra, ta và Bùi Thanh Tùng vẫn còn chút quan hệ, vợ của ta Bùi thị là cháu gái của Văn Hỉ, nhưng hai năm này thời kỳ hỗn loạn này, lại phải để cô ấy xuất đàu lộ diện, mở quán rượu mưu sinh. Ôi! Mọi người đều không dễ dàng.

Cây nói đó vừa nói xong, Trình Giảo Kim lại đột nhiên tức giận, xông lên lấy một quyền đánh cho y ngã nhào trên mặt đất, chỉ vào y chửi ầm lên:

- Loại đàn ông nhút nhát như ngươi, dựa vào đàn bà nuôi sống, tính vào loại gì.

Dương Nguyên Khánh mới biết điều này, hóa ra Thôi Kỷ chính là chồng của Bùi U. Thấy y bị Trình Giảo Kim đánh một quyền ngã lộn dưới đất, Dương Nguyên Khánh không khỏi trừng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, liền vội vàng lên trước nâng Thôi Kỷ dậy. Quyền đó đánh vào mũi của Thôi Kỷ, răng cửa đã rụng một cái, mũi cũng bị rách rồi, máu tươi chảy ròng ròng.

Thôi Kỷ đau tới mức không nói lên lời, nắm chặt mũi của mình, lại chỉ vào Trình Giảo Kim mắng úp úp mở mở:

- Ngươi, thật là thất phu vô lễ.

Đúng lúc đó, một hồi tiếng bước chân vang tới, Thôi Bá Túc dẫn theo mười mấy con cháu họ hàng Thôi gia đã nghênh đón ở cửa chính, lại thấy máu tươi trên mặt Thôi Kỷ, chỉ vào một người đàn ông to lớn mặt đen phẫn nộ mắng.

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.