Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường Sơn sơn tặc

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

"Cẩn thận, lão già Điền Thất này có thể là một tên cao thủ hậu thiên."

Một người áo đen nhỏ giọng lên tiếng, người còn lại gật đầu sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vì trong nến hương bọn họ sớm đã bị thả thuốc mê, đúng lúc giờ này dược tính sẽ phát tát.

Hai người áo đen lẻn vào trong, tiến lại giường thì thấy trên giường không có ai, lúc này hai mặt nhìn nhau, bỗng ánh nến vụt sáng lên, bên tai hai người có giọng cười nói:

"Hai anh bạn trẻ, đêm hôm không ngủ chạy tới đây làm gì?"

Hai người áo đen căng cứng, thì ra tên Điền Thất này không trúng thuốc mê.

"Hây, người còn trẻ thế này không thể nào là hậu thiên được". Hai tên người mặc áo đen bị đá văng ra từ trong phòng của Trần Xuyên.

Sau khi trở lại phòng, thấy nhang thơm không đúng, nên trong lúc ngủ cậu đã vận công, làm cho thuốc mê không phát huy được tác dụng. Lúc này lại có hai người áo đen lấp lấp ló ló bên ngoài, nên cậu chủ động đá văng bọn chúng ra bên ngoài.

Ngoài sân lúc này có sáu tên áo đen đang nằm dưới sân. Trần Xuyên nhìn quanh thì thấy Điền Thất đang gật đầu nhìn mình cười, còn Hôi Thành vẫn là bộ mặt nhìn lên trời, từ xa có một tên trung niên mập mạp, mặc bộ đồ sang trọng đi tới.

"Haha thứ lỗi thứ lỗi, vì lần vận chuyển lần này rất quan trọng, nên cố ý muốn xem tài nghệ các vị đại hiệp thế nào, thì ra toàn là cao thủ, cho tại hạ xin lỗi, tại hạ tên Thượng Quan Phi Long, là gia chủ ở đây, xin ra mắt các vị đại hiệp."

Thượng Quan Phi Long nhìn bốn tên chỉ là bị đánh ngất, còn hai tên bay từ phòng Trần Xuyên thì máu ra be bét, thầm nghỉ người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi mà.

Hôi Thành hừ lạnh nói:

"Gia chủ cũng không quá tin tưởng bọn ta nhỉ, chỉ bằng cái bọn tạp nham này mà muốn chơi bọn ta."

Thượng Quan Phi Long lúc này hứa hẹn sẽ tăng phần thưởng nếu hoàn thành nhiệm vụ, mới an an ổn ổn xong chuyện này.

Cửa phòng Trần Xuyên đã bị đánh bay, nên lúc này Thượng Quan gia chủ sắp xếp một phòng khác cho cậu.

"Kỳ lạ, nếu muốn thử thách phải thử thách đủ sáu người, sau chỉ thử thách ba người chúng ta, tên cầm kiếm lúc chiều nhìn không rõ, còn hai cô gái kia cũng che mặt đi, chẳng lẻ chỉ cần ăn mặc thần thần bí bí là sẽ trở thành cao thủ ngay."

Dân quê như Trần Xuyên người khác nhìn vào lần đầu là biết ngay, ăn mặc quá đơn giản, cũng may nhờ có Lý Mai may tặng cho bộ quần áo mới, nếu không người ta sẽ xem cậu như tên ăn mày.

"Lý Chính Thuần, chúng ta làm bạn bao lâu nay, tôi nghe nói mấy ngày trước ông muốn cưới một góa phụ về làm vợ, còn xảy ra chuyện, với địa vị cũng như tiền tài của Phúc Vũ thương hội, không nên vì một góa phụ mà làm lớn chuyện chứ?". Một người đàn ông trung niên khẽ vuốt cằm nói ra.

"Mạc đại nhân, nếu ông biết thân phận của người đó sẽ không nói như vậy, không đơn giản mà đại nho như Chu tiên sinh lại tới thôn nhỏ nhứ thế này đâu." người đàn ông tên Lý Chính Thuần kia vừa uống một ngụm trà vừa nói.

Mạc Phú Vũ lấy tay xoa xoa trán nói:

"Ý ông là..?"

"Đúng vậy."

Trời chưa sáng, một đám người đã tập hợp trước sân nhà của Thượng Quan gia, ngoài đám người hôm qua được tuyển chọn cùng Trần Xuyên thì còn có khoảng mười mấy người mặc áo nâu giống nhau, sau lưng thêu chữ Thượng Quan, chính là đám tử sĩ của gia đình này.

Thượng Quan Phi Long mở miệng nói:

"Các vị chuyến này sẽ đi mất khoảng một tháng, hàng hóa cũng rất quan trọng, mong các vị giúp tại hại bảo vệ con gái lẫn hàng hóa tới kinh đô an toàn."

"Có ông ở đây thì sợ gì ai, mình ông là đủ." Hồ Thành lớn tiếng nói ra rồi bước lên xe ngựa, đám người thấy cũng lên theo.

Có ba chiếc xe ngựa, Võ Thúc Hy một mình cưỡi ngựa đi đầu, xe ngựa đầu tiên thì có Thượng Quan Hâm Dao, đôi chị em Song Ngư, Song Nhi, ở giữa là xe ngựa chứa hàng hóa, còn xe ngựa cuối cùng thì ba người Trần Xuyên, Điền Thất, Hô Thành đi cùng. Mấy tên tử sĩ thì đi xung quanh hai bên.

Lúc đám người này đi ra khỏi thành, dân chúng nghị luận không thôi.

Trần Xuyên lúc này trong xe tĩnh tâm vận chuyển nội công, mặc gì linh khí rất thấp, nhưng buổi sáng là thời điểm tốt nhất để vận công, cậu ta không muốn bỏ lỡ việc tu hành, dù cho hiện giờ đã đến bình cảnh.

"Nhóc con, thân thủ cũng khá đó, theo học sư phụ là ai." Hô Thành ngồi đối diện nước mắt văng tung tóe.

"Vận may được người chỉ dạy, không dám nhận." Trần Xuyên nhỏ giọng trả lời, mặc dù không thích tên này lắm, nhưng một tháng nay phải chung sống với nhau, Trần Xuyên không tiếc vài lời cùng tên này.

"Tuổi còn nhỏ đã có võ học như vậy, hay đi theo ông đây kiếm ăn đi." Hô Thành cười ha hả nói ra.

"Không hứng thú."

"Ngươi."

Điền Thất thấy hai người như vậy lúc này mới ngăn cản, nói ra:

"Chuyến đi lần này tuy nói thuận lợi, sẽ không quá khó, nhưng từ thành Mộc Cầu đến kinh đô, sẽ đi ngang núi Trường Sơn, trên đây nghe nói là có sơn tặc, trại chủ còn là hậu thiên đỉnh phong, nếu gặp được có thể có chút khó khăn."

"Có cái rắm sợ, ông đây một chưởng đập chết." Hô Thành khinh thường nói ra.

"Mẹ à, chúng ta phải đi thật sao, không chờ Xuyên ca về hả?" Lý Sáng ngơ ngác hỏi ra.

"Ừm, mẹ đã để lại một bức thư cho Xuyên ca của con rồi, với lại con không phải nói yêu thích học võ sao, mẹ dẫn con đi tìm một người thầy dạy võ, sau này còn bảo vệ mẹ với Xuyên ca."

Lý Mai buồn rầu nói ra, mấy ngày nay trong lòng của cô phập phòng không yên, mấy ngày trước có người nói cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này, Lý Mai cũng đành phải tuân theo chỉ thị, nếu không hai mẹ con này có lẽ sẽ có chuyện.

Sau khi hai mẹ con dọn đồ xong thì đi lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, trước khi đi Lý Mai không quên nhờ Trường Hoài Bão nói tạm biệt giúp họ với Trần Xuyên.

Đoàn người Trần Xuyên đã đi được mấy ngày, trên đường đi phải nói là rất thuận lợi, nhưng cửa ải ở núi Trường Sơn sắp đến, trong lòng Trần Xuyên hơi căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu cậu chính thức đánh nhau, rất khó nói sẽ có chiện gì xảy ra.

Điền Thất vén khăn cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, nói:

"Sắp tới núi Trường Sơn rồi chúng ta nên cẩn thân."

Hô Thành mặc dù lớn tiếng ăn nói không lịch sự, nhưng bây giờ cũng không dám qua loa, Trần Xuyên thì lấy thanh kiếm được bọc bằng vải trên lưng xuống, hai tay nắm chặc.

"Chậc chậc, nhóc con có sợ thì bây giờ quay đầu còn kịp, về luyện thêm mấy năm nữa rồi đi hành tẩu giang hồ lại không muộn." trong giọng Hô Thành có vẻ khinh thường nhưng ẩn ẩn có chút lời khuyên nho nhỏ.

Lúc này xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, đám người Trần Xuyên, Điền Thất, Hô Thành bước ra thì thấy có khoảng ba bốn chục người, bịt khăn đen ở mặt, trên tay có người cầm đao, có người cầm kiếm, chùy, búa đủ cả, chỉ có ba tên, hai nam một nữ cưỡi ngựa đứng đầu là lộ ra khuôn mặt.

Võ Huy Thúc cưỡi ngựa phía trước rút kiếm ra, đám người tử sĩ cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi khôn hồn bỏ lại đồ đạc, phụ nữ ở lại, những người khác có thể cút." một tên không mang bịt mặt lớn tiếng nói, hắn người thô kệch, trên mặt có một vết sẹo ngay mắt trái, tay cầm hai cây chùy, trên lưng còn vác thêm một cây đao, trông rất hung ác.

Thượng Quan Hâm Dao lúc này mở cửa xe ngựa nói:

"Có phải là tam trại chủ Trương Đại Tráng, một trong ba vị đầu lĩnh núi Trường Sơn, hai vị kế bên có lẽ là quân sư nhị trại chủ Hồ Đường cùng đại trại chủ Ký Nương, chúng ta là người của Thượng Quan gia thành Mộc Cầu, lần này vận chuyển ít hàng hóa nhỏ, tiền đi đường là sẽ có, mong ba vị trại chủ cho chúng ta đi qua."

"Ồ, thì ra là Thượng Quan cô nương, tôi nghe nói con gái nhà Thượng Quan tài sắc vẹn toàn, nếu bắt về làm áp trại phu nhân cho đại tỷ chúng ta, chắc sẽ là một đôi trời sinh." Hồ Đường mặc một bộ đồ xanh nhạt, trên tay cầm theo một cây quạt, mặt còn trẻ nhưng tóc mái hay bên đã ẩn ẩn có điểm trắng, đầu còn đội mũ, trong rất thư sinh nho nhã.

"Hừ, nhị ca sao lại không để tam đệ đây dùng trước chứ." Trương Đại Tráng liếm liếm môi, bày ra tư thái đê tiện.

"Được rồi, đừng tranh giành, trong xe còn hai vị cô nương mà, đệ một, ta hai." Ký Nương dáng người xinh đẹp uyển chuyển, nhưng tóc chỉ ngắn ngang vai, phía sau còn cột lên một chùm tóc nhỏ, bên mắt trái bịt lấy một tấm vải màu đen, trên miệng mang theo ý cười.

Trần Xuyên nghe nói truyện như vậy thì trong lòng có hơi thắc mắc, sao bọn họ lại biết bên trong còn hai người nữa, hai người kia cũng không có ra ngoài à nha. Đúng lúc đang suy nghĩ thì nghe tiếng Võ Hy Thúc nói:

"Hừ, to gan, muốn chết."

"Đúng nha, ta đây là muốn chết cùng mấy vị tiểu mỹ nhân." Kỳ Nương cười nói ra, ra lệnh cho đám đàn em xông lên.

Đám người xong lên phía trước đánh nhau. Hô Thành cùng Điền Thất tiến lên, Điền Thất lão già nói:

"Cậu trai trẻ, bảo vệ xe ngựa tiểu thư, để chúng ta lên với chúng, cậu tìm cơ hội ra tay."

Trần Xuyên gật đầu, sau đó đi lên cùng thêm bốn tên tử sĩ bảo vệ xe ngựa. Trần Xuyên trong lòng nghĩ có gì đó không đúng, nếu như cặp chị em Song Ngư Song Nhi đến tham gia vào lần vận chuyển này, ít ra bọn cũng là cao thủ, nhưng tiếp xúc mấy lần mấy ngày nay, Trần Xuyên cảm thấy trong người Song Nhi là không có chân khí, không giống như một người tập võ, còn Song Ngư thì nội công rất mạnh, là một cao thủ tiên thiên như cậu.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiếm Chủ sáng tác bởi hihi030598
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hihi030598
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.