Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly biệt

Tiểu thuyết gốc · 1560 chữ

Cố Sinh đứng dậy rút kiếm ra, vun đường kiếm về phía cây to nhất gần đó, đường kiếm nhẹ nhàng nhưng Trần Xuyên cảm thấy nếu mình trúng phải đều sẽ phải chết không nghi ngờ.

Sau một lúc thì Cố Sinh cất kiếm vào vỏ, áo hơi tung bay, phải nói đẹp trai vô cùng, trước mắt Trần Xuyên là một hình người bằng gỗ, chính là do những đường kiếm của Cố Sinh vừa rồi tạo thành.

Cố Sinh phủi phủi tay rồi quay đầu nhì về Trần Xuyên chỉ vào đầu, cổ, ngực trái, dưới rốn một gang tay.

"Đây là các điểm chết cơ bản của con người, bộ kiếm pháp này sẽ tập trung vào các điểm này, nên sẽ rất nguy hiểm, như ta đã nói, muốn học phải một tâm trong sáng, không thẹn với lòng, một lòng kiên định muốn tiễn đối phương, trước tiên ta sẽ dạy đệ mười thức, gồm tám thức tấn công cùng hai thức phòng thủ."

Nói xong không đợi Trần Xuyên trả lời, Cố Sinh lấy một cành cây gần đó sau đó múa mười đường kiếm, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng mỗi chiêu đều đánh vào đúng các điểm yếu con người.

"Nhìn hiểu?" Cố Sinh hỏi.

Trần Xuyên gãi gãi đầu trả lời.

"Cố đại ca, nhìn qua nhưng vẫn chưa nhớ rõ hết".

"Không sao, dù gì đây là lần đầu đệ luyện, ta sẽ chỉ đệ từ từ". Cố Sinh ném một cây kiếm gỗ đã chuẩn bị sẵn qua cho Trần Xuyên.

Sau đó hai người một người chỉ một người luyện, Trần Xuyên nhớ đến những gì Cố Sinh nói, chỉ cần không thẹn với lòng, từ trước đến nay Trần Xuyên chưa bao giờ làm việc gì trái lương tâm mình cả, nên chỉ một tuần sau là cậu đã học được mười chiêu đầu.

Một tuần sau đó, Trần Xuyên ngày đi làm, chiều về luyện kiếm tới tận tối,ngoài luyện kiếm Trần Xuyên còn tập thể lực rất cực khổ. Kiếm pháp cậu học cũng thật nhanh, tuy ra chiêu còn chậm, nhưng tiến bộ phải nói là rất rõ rệt.

Cố Sinh một bên uống rượu một bên gật đầu:

"Cũng không tệ, học kiếm kết hợp với rèn luyện cơ thể hằng ngày, thằng nhóc này mỗi ngày đều leo lên núi, không còn đi đường tắt nữa, sức khỏe tăng lên rất nhiều."

Trần Xuyên lúc này đang lấy nước giúp cho nhà Lý Mai, nhìn Trần Xuyên một hơi gánh bốn thùng nước, Lý Mai ngạc nhiên không thôi:

"Ai nha, thằng nhỏ này sao lúc này khỏe quá vậy, không cần phải quá sức đâu, kẻo mang bệnh."

Trần Xuyên cười hì hì, không ngờ luyện kiếm kết hợp với rèn luyện mà Cố Sinh mấy ngày này đặt ra lại hiệu quả nhanh đến vậy, sức khỏe của cậu giờ đã hơn một thanh niên trưởng thành bình thường rất nhiều.

Lúc này Lý Mai thấy Lý Sáng đi cùng một cô bé về, cũng chạc tuổi con mình, Lý Mai bất ngờ, làm sao con mình quen bạn mới rồi, lại còn là một bạn nữ nữa chứ.

"Chào mẹ, chào Xuyên ca, đây là Hạnh Như, bạn cùng lớp của con, hôm nay bạn Hạnh Như muốn ghé tiệm thuốc bác Dương mua ít thuốc nên cùng đi với con." Lý Sáng giọng sang sản nói ra.

"Chào bác gái, chào Xuyên ca, con là Hạnh Như bạn cũng lớp Lý Sáng." Hạnh Như nhẹ giọng nói ra, trên đường đi cô cũng nghe Lý Sáng kể nhiều về vị Xuyên ca này.

Lý Mai ánh mắt kẻ già đời, liếc nhìn sang con mình, thầm thở dài trong lòng, trẻ con lớn rồi, biết thích người khác rồi, nào cần người mẹ này.

Trần Xuyên cười gật đầu hai người, sau đó chào Lý Mai đi về hướng nhà lá trên núi, hôm nay Cố Sinh nói sẽ dạy cho cậu mười bốn chiêu còn lại.

"Những ngày qua tiến bộ của đệ là rất tốt, mặc dù ra kiếm còn chậm, sự quyết đoán chưa cao, nhưng ta sẽ chỉ tiếp mười bốn thức còn lại của kiếm pháp hai bốn thức."

Cố Sinh vừa khoanh tay vừa đưa lưng về phía Trần Xuyên nói ra.

Trần Xuyên im lặng gật đầu, nhìn Cố Sinh múa kiếm, bốn thức tiếp theo tiếp tục là thủ lấy những nơi hiểm yếu, tám thức tấn công, đặc biệt hai thức cuối phải nói là màu mè nhất, công phạt mạnh nhất, có thể phóng thích ra chân khí nếu luyện thành.

"Mười bốn thức còn lại đã xong, nhưng với khả năng bây giờ của đệ, vẫn chưa thể tùy ý phóng thích chân khí như ta được, nhưng thời gian có thể bù đắp."

Mấy ngày này Trần Xuyên dưới sự chỉ dẫn của Cố Sinh, sáng hái thuốc, chiều luyện kiếm đến khuya, vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, tròn nửa năm.

"Cố đại ca, mặc dù kiếm thuật của đệ đã tốt hơn, sức lực cũng khỏe hơn, nhưng đệ vẫn cảm thấy thiếu gì đó".

Mồ hôi chảy xuống ướt đầy người, thiếu niên ốm yếu hôm nay giờ phút này đã săn chắc hơn, da mặt cũng đỡ rám đi phần nào, mặc dù năm nay chỉ mười ba tuổi, nhưng Trần Xuyên đã cao hơn nhiều lắm.

Cố Sinh vừa uống một ngụm rượu vừa nói:

"Ừm, mặc dù đệ đã nắm được cái tinh túy của kiếm thuật, kiếm tâm cũng đã hình thành, nhưng còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, một trận sinh tử để có thể đột phá ra kiếm ý, nếu đệ hình thành ra kiếm ý, chính là ngày kiếm pháp hai bốn thức sơ thành, chính thức bước vào hàng ngũ tông sư."

Trần Xuyên khuôn mặt hiểu ra, mấy tháng nay mặc dù tiến bộ, nhưng đó điều là luyện với người gỗ, kinh nghiệm lại không có, thỉnh thoảng sẽ luyện kiếm cùng Cố Sinh, nhưng mỗi lần đều bị đánh cho bầm người. Nếu có một trận sinh tử chiến, có lẽ Trần Xuyên sẽ có điểm đột phá như lời Cố Sinh nói.

Nhìn thấy vẻ mặt ngước nhìn nơi xa xâm của Cố Sinh, Trần Xuyên ẩn ẩn có gì đó đoán được:

"Cố đại ca, đại ca sắp đi sao!".

Cố Sinh không trả lời, mà chỉ nhìn qua Trần Xuyên rồi cười, có tiệc nào mà không tàn, mặc dù không muốn, nhưng hôm nay đã trả xong nhân quả, đoạn đường sau này có lẽ không gặp lại nữa.

"Ừm, vết thương của ta đã hồi phục, có lẽ ta phải đi, đệ hãy cố gắng học tập, có lẽ một ngày nào đó trên giang hồ chúng ta sẽ gặp lại."

Trần Xuyên ủ rủ khuôn mặt, Cố Sinh mặc dù nói thế nhưng Trần Xuyên biết cơ hội đó rất khó, Cửu Châu tuy chín châu, nhưng rất lớn, chỉ riêng Diễn Châu thôi đã mấy cái chục cái thành lớn, thôn càng là sắp tiếp cận năm trăm.

"Đừng ủ rủ nữa, đêm nay chúng ta uống một trận thật say đi".

Trần Xuyên nhìn nét mặt tươi cười của Cố Sinh, trong lòng cũng đỡ cô đơn đi phần nào, sau đó dùng sức gật đầu một cái.

"Đệ nói xem, ta có thể về lại về nhà, gặp thầy, ngược ta thích có còn đợi ta hay đã kết hôn cùng người khác không!"

Cố Sinh nhìn qua ngủ lăn trên đất Trần Xuyên thì bật cười, tên này uống cũng quá yếu, chỉ một hai chán rượu mà đã ngủ mất tâm. Cố Sinh cầm lấy bình rượu cho vào miệng.

"Àiii, không biết có quay về được không, Nguyệt Như có còn nhớ mình!"

"Đoạn này sau này sẽ khó đi lắm đây..."

"Cố Sinh ca ca,". Một cô gái mặc đồ màu đỏ nhạt, tóc dài ngang lưng, ngũ quan xinh đẹp, chân mài lá liễu, đôi mắt tròn xoe, ở giữa ấn đường còn có chấm nhỏ hình hoa mai, từng giọt từng giọt nước nhỏ li ti từ mí mắt chảy xuống, chính là Nguyễn Nguyệt Như, người có hôn ước cùng Cố Sinh.

"Ài, đứa nhỏ ngốc này, sau cứ thương tâm vì một người vậy." một lão già râu tóc trắng xóa bước tới gần Nguyệt Như.

"Nhưng mà ông nội nói là Cố Sinh ca ca phúc duyên dày đặc, không thể đoản mệnh như thế được."

Lão già tên là Nguyễn Chung, tu vi nguyên anh, thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ môn, chính là tông môn nổi tiếng về thôi diễn thiên cơ, nắm bắt thiên đạo. Giờ phút này nhìn đứa cháu gái mình thường tâm như vậy, nội tâm của lão cũng là đau đớn. Cố Sinh là kì tài võ học của Kiếm Các, từ nhỏ hai bên nhà đã qua lại, Nguyễn Chung từng thôi diễn ra Cố Sinh phúc duyên dày đặc, là rồng trong bầy chó, nào ngờ đâu mấy tháng trước hay tin Cố Sinh gặp tai nạn, phần chết nhiều hơn phần sống, cũng là tiếc núi không thôi.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiếm Chủ sáng tác bởi hihi030598
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hihi030598
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.