Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu trúc Sư Anh

Phiên bản Dịch · 5683 chữ

Ngu Nhiễm nghiêng đầu nhìn nam tử áo trắng, như cười như không nói: “Các hạ có thể thả chúng ta ra trước được không?”

Nam tử áo trắng ôn hòa quay đầu lại cười: “Thật xin lỗi, là tại hạ sơ sót, ta sẽ thả hai vị ra ngay.”

Một tay hắn vẫn cầm cây dù xanh, một tay khác nhẹ nhàng bắn ra, cơ quan trói chặt Tô Mặc và Ngu Nhiễm hoàn toàn cởi bỏ.

Ngu Nhiễm lập tức thở mộthơi, hoạt động tay chân cứng ngắc nói: “Rốt cục cũng thoát được!”

Hắn vươn tay ôm eo Tô Mặc, nhẹ nhàng nhảy lên khỏi hố bẫy. Hai người đã ở dưới đó một đêm, nhưng nhìn cũng không quá chật vật.

“Cả hai đều không sao chứ?”

Âm thanh trầm thấp của hắn như nhuộm ba phần say lòng người, như gió mát ngày xuân nhẹ nhàng thoảng qua băng tuyết ngàn dặm, chỉ một thoáng tuyết đã tan, xuân về hoa nở, khiến Ngu Nhiễm nhất thời có vài phần hảo cảm với hắn.

Tô Mặc nhìn nhất cử nhất động quen thuộc của nam tử, đôi mắt nàng trong suốt không thấy đáy.

Nàng đứng nguyên ở đó không nhúc nhích, nhìn hắn chằm chằm không chớp.

Một lúc sau, trong mắt nàng thoáng qua chút thê lương chua xót, khuôn mặt vốn không có huyết sắc nay lại càng trắng bệch như tờ giấy. Nàng không ngờ lại gặp được hắn ở đây vào lúc này, hơn nữa còn là lúc nàng gặp nguy hiểm cận kề. Nàng đã từng ảo tưởng qua vô số lần thời khắc hai người gặp nhau, nhưng tình huống này lại là tệ nhất. Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười bất đắc dĩ, hít một hơi thật sâu, nỗ lực không để bản thân chịu ảnh hưởng. Nàng cúi thấp đầu, sắc mặt hoảng hốt, hai tay buông thõng bên hông.

Ngu Nhiễm liếc nhìn sang, thấy Tô Mặc như vậy chỉ cho là nàng vừa rồi bị kinh hách, hắn mấp máy môi.

Ngu Nhiễm nắm lấy tay nàng, “Nàng không sao chứ?”

Nhưng nắm rồi lại phát hiện đầu ngón tay nàng khẽ run run, hắn còn tưởng thứ hắn nắm không phải là tay mà là một khối băng. Ngu Nhiễm lập tức cầm chặt tay nàng, cúi đầu hà hơi lên, cẩn trọng ủ ấm nó một lát, hỏi: “Sao tay nàng lại lạnh thế, thật sự không có chuyện gì sao?”

Nàng để mặc Ngu Nhiễm nắm tay mình, đầu óc lại xoay chuyển ngàn vạn, cũng quên rút ra.

“Nhìn nàng xem, có phải nội lực vẫn chưa khôi phục hay không?” Ngu Nhiễm ôm thắt lưng nàng kéo vào ngực mình, đêm qua họ vẫn luôn dựa vào gần nhau thế này, hắn thấy làm vậy cũng không có gì không ổn.

Tô Mặc vẫn chưa phát giác ra gì khác thường, thật sự là quen rồi thì thành tự nhiên, nhưng lại liên quan đến nam tử áo trắng kia nhiều hơn.

Nhận thấy vẻ khác lạ của thiếu nữ trong lòng mình, Ngu Nhiễm vỗ vỗ vai nàng, bỗng cảm thấy sung sướng, tươi cười sáng lạn như bầu trời sau cơn mưa. Hắn thấy nàng không bài xích mình, đây có phải là một dấu hiệu tốt hay không?

Nhưng nghĩ tới Văn Nhân Dịch, hắn lại cắn chặt răng, suy nghĩ xem nên đá bay hắn như thế nào. Chẳng qua dưới đáy lòng hắn sinh ra chút cảm giác kỳ quái, cảm thấy mình không nên làm như vậy.

Tâm tư phức tạp khó nói nên lời.

Nhất là trước ngực, tựa hồ như có một ngọn lửa sắp dấy lên, khiến hắn không thể bài xích Văn Nhân Dịch được nữa.

Bên kia, nam tử áo trắng yên lặng nhìn hai người kỳ quái trước mắt, ánh mắt không biến ảo gì, cũng hông nói một câu.

Tên áo đen thấy Tô Mặc đã thoát ra khỏi bẫy, lập tức lộ vẻ mặt kinh hoàng, thấy không ai chú ý đến mình thì chậm rãi lui về phía sau. Ngu Nhiễm liếc sang, nhếch môi cười lạnh, đôi mắt hẹp dài lóe tia sáng sắc bén như hàn băng.

Hắn ta vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy giọng nam lạnh lùng vang lên, dường như vọng đến từ địa ngục.

“Ngươi muốn chạy trốn?”

Nam tử áo đen khẽ run lên, hắn cảm thấy giọng nói đó mang sát ý âm lãnh đến cực điểm.

Hắn đã đắc tội thế tử gia của Vô Song thành, đây là nhân vật ngay cả Hàn vương cũng phải kiêng kỵ ba phần, hiện giờ hắn còn không thể giết người diệt khẩu, chỉ có thể chờ đối phương điên cuồng trả thù. Thật sự là vừa sảy tay đã thành hận thiên cổ, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh.

Đầu ngón tay Ngu Nhiễm nhúc nhích, áo bào lam tùy ý bay lượn theo gió rừng, từng đường phù triện hiện ra, không khí chung quanh cũng biến hóa, lôi điện chớp lóe xung quanh hắn. Ngu Nhiễm tung chưởng về phía tên áo đen.

Tên kia vội vã chống đỡ, một lực lượng cực mạnh ập đến. Ngu Nhiễm nhíu mày, vung tay tiếp tục ra chiêu. Tên áo đen thoáng thấy thân thể Ngu Nhiễm xuất hiện một lực lôi điện vô cùng đáng sợ, mang thế dời núi lấp biển.

Lôi điện truyền theo kinh mạch hắn, xuyên qua hộ giáp của hắn, ào ào phóng vào trong thân thể hắn.

“Oanh…” Nam tử áo đen dù vận hết nội lực toàn thân cũng không đỡ nổi, cảm thấy như hai tay đã vỡ nát, tuy nhìn bề ngoài không biến hóa gì mấy nhưng thực tế âm lôi đã nổ tung trong thân thể hắn, xương cốt hắn hoàn toàn không thể chịu được cường độ đáng sợ này. Đau đớn xông lên đầu, tên áo đen choáng váng hoa mắt, không còn nhìn rõ chung quanh.

Thân pháp Ngu Nhiễm đột nhiên biến đổi, tóm lấy cánh tay tên áo đen, đầu ngón tay trượt xuống. Ngu Nhiễm xoay tròn ra sau lưng hắn ta, “rắc” một tiếng, cánh tay đã đứt lìa.

Không còn tay, tên áo đen cắn chặt răng, cố gắng giữ vững tinh thần muốn chạy trốn.

Nhưng công kích của nam tử áo lam quá nhanh, Ngu Nhiễm nhảy lên, tung chân đá hắn một cước khiến hắn lảo đảo té xuống đất, sắc mặt thống khổ, một cước vừa rồi của Ngu Nhiễm rất nặng, cơ hồ đá hỏng hết lục phủ ngũ tạng của hắn.

Đầu óc hắn thoáng qua một ý niệm, thực lực thế tử Vô Song thành thật quá đáng sợ.

Cuối cùng, Ngu Nhiễm phóng một kích điện lưu vào giữa tim hắn, hắn ngã xuống đất không còn động đậy.

Ngu Nhiễm híp mắt, lạnh lùng nói: “Chỉ là một tặc nhân Hàn quốc mà muốn giết hại bản công tử, báo thù cho huynh đệ sao, hai người các ngươi đúng là cấu kết làm việc xấu, vọng tưởng muốn đối phó bản công tử, Yêu Cơ với Văn Nhân Dịch. Tuy rằng Văn Nhân Dịch không ở đây, nhưng một mình bản công tử đã dư dả đánh ngươi rồi… Có phải không khanh khanh?” Hắn tà mị quay đầu nhìn Tô Mặc.

Tô Mặc nghe hắn nhắc đến Văn Nhân Dịch, nàng hít vào một hơi, chậm rãi định thần lại.

Không sai, hiện giờ Văn Nhân Dịch mới là phu quân của nàng.

Nàng vừa gặp lại Sư Anh, nhất thời luống cuống quá mức.

Lòng nàng vẫn chưa bình tĩnh lại, tựa như có trận cuồng phong mưa rào, sóng biển gầm thét.

Nghĩ đến kiếp trước, nàng luôn là nữ nhân không lộ vẻ vui giận trên mặt, nhưng lúc này lại không trấn định được nữa. Đôi mày nàng nhíu lại, tận lực tỏ vẻ bình thường.

Ngu Nhiễm đá đá thi thể tên áo đen, lạnh lùng nói: “Dám ám sát thế tử Vô Song thành, tội ngươi liên lụy đến cửu tộc, may mà bản công tử từ bi, xử lý một mình ngươi là được.”

Tô Mặc tự nhiên tiến lên, chậm rãi nói: “Hắn không có gia thất, hắn vốn là tử sĩ của Hàn vương.” (*Tử sĩ: Là những người được đào tạo để sẵn sàng chịu chết khi làm nhiệm vụ, tránh bị đối thủ moi thông tin mật của tổ chức. Thường là những tên vừa bị bắt đã cắn thuốc độc tự tử trong mấy truyện cổ đại đó)

Tử sĩ! Vậy thì càng đáng chết hơn!

Ngu Nhiễm vừa định mở miệng hỏi nàng chuyện của Hàn vương, thì nam tử áo trắng đã tao nhã bước đến, tươi cười thản nhiên như gió xuân: “Hôm nay đã khiến hai vị sợ hãi rồi, nơi đây là địa bàn của ta, cạm bẫy tuy chỉ có một nhưng cũng là thứ ta vừa nghiên cứu ra, không ai có thể thoát khỏi nó. Chỉ vì lần này hải vực Tề quốc hỗn loạn mà hai vị vô ý rơi vào bẫy của ta, nhất định đã vô cùng vất vả. Ta mời hai vị vào nhà ta ngồi một chút, nơi đó có cháo trắng rau dưa, vào ngồi một chút để bình tĩnh lại, thế nào?”

“Được!” Ngu Nhiễm lập tức trả lời, ấn tượng với nam nhân này không tệ.

“Không bằng vị cô nương này cũng đi cùng đi?” Hắn nhìn về phía Tô Mặc, không chớp mắt.

Ma xui quỷ khiến, Tô Mặc giấu kín nội tâm kinh hoàng, khẽ gật đầu.

“Mời hai vị theo ta.” Nam tử áo trắng mỉm cười nhìn Ngu Nhiễm và Tô Mặc, tóc đen buông sau lưng, nhẹ bay trong gió cùng dây cột màu bạc, trường bào trắng ngà và cây dù xanh khiến hắn càng thêm tĩnh nhã như trăng.

Hắn giơ dù, tán dù hoàn toàn che khuất đi bóng dáng của hắn.

Tô Mặc và Ngu Nhiễm chậm rãi đi theo bước chân của hắn vào sâu trong rừng.

Nàng nhìn bóng lưng nam tử, ánh mắt nhất thời hoảng hốt, mỗi bước nặng tựa ngàn cân.

Không ngờ người nàng tìm đã lâu, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt nàng, con người là loài có tình cảm, nói buông dễ dàng làm sao được? Nàng nâng mắt, bóng lưng gần kề như chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến, nhưng lại như cách nhau hai đời, khó có thể vượt qua.

Nam tử yêu nghiệt trên cây nhếch môi, thần sắc có vẻ đăm chiêu.

Hạ Phong nhịn không được xoa xoa hai má, cố nâng mí mắt nặng trịch nói: “Công tử, người một đêm không ngủ rồi, hiện giờ tất cả đều đã xong, Ngu Nhiễm công tử với công tử áo trắng kia cũng đi, ngài còn định làm gì nữa vậy?”

Hoa Tích Dung hừ một tiếng, lâu sau mới nói: “Đương nhiên là về ngủ, ở đây không còn gì vui nữa.”

Hạ Phong lập tức vui mừng: “Vậy rất tốt!”

Hoa Tích Dung thả người nhảy xuống khỏi cây, tà tà nhìn thoáng qua mọi người, lạnh lùng cười.

Dọc đường, Ngu Nhiễm kinh ngạc phát hiện nơi đây bố trí trận pháp khắp nơi, sương khói lượn lờ bao bọc, người bên ngoài rất khó vào được, mà chỗ hố bẫy cũng bị người khác phá hủy trận pháp nên hai người mới vô ý lọt vào.

Trong khu rừng xuất hiện một con đường mòn, hơi ẩm hoa cỏ thoang thoảng, gió thổi nhè nhẹ, bước chân nam tử dẫm xuống bùn xốp, có loại cảm giác tươi mát khác thường.

Tô Mặc nhịn không được bụm môi, ngăn chặn hơi thở sắp bật ra. Ánh mắt nàng sa vào đó, cảm xúc trong lòng kích động phập phồng.

Rất giống, quá giống!

Giống hệt với nơi kiếp trước nàng đã ở, trận pháp trùng trùng ở đây nàng cực kỳ quen thuộc, nó khiến người ngoài không thể xông vào, nàng có cảm giác như đây là nơi ngày xưa nàng đã sống cùng hắn. Khi đó nàng chỉ mới hai mươi tuổi, hai người ẩn cư trong núi rừng, rời xa thành trấn ồn ào ầm ĩ, rời xa hỗn loạn, rời xa mọi tai họa. Hai người tự đùa tự vui trên đồng, tâm tình nàng khi đó vô cùng nhẹ nhàng thư thái.

Gặp lại những thứ này, tuy rằng đã cách một đời, nhưng vẫn vô cùng thân thiết.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại như ảo mộng, như chỉ cần nàng chớp mắt một cái, mọi thứ sẽ biến mất không còn dấu vết.

Trời xanh đôi khi sẽ cho ngươi được chút hạnh phúc, nhưng lại không để ngươi cứ luôn vui vẻ như vậy, rồi sẽ có ngày phải mất đi.

Nàng không nhịn được nhắm mắt lại, ngăn chặn sự chua xót khôn kể trào dâng trong lòng.

Nhưng Ngu Nhiễm lại bị những thứ trước mắt hấp dẫn, hắn vừa đi vừa nhìn, loại cảm giác thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiếm nam sơn* này thật khiến người ta yêu thích.

(*) Ẩm tửu – Đào Tiềm

Thái cúc đông ly hạ

Du nhiên kiếm nam sơn

Dịch: Hái cúc dưới giậu đông

Thơ thới nhìn núi Nam

Bất luận là ai, thì lần đầu tiên tới đây đều sẽ kinh hỉ dị thường, càng đi vào, hắn càng kinh thán, ca ngợi không dứt miệng.

Nơi đây khắp nơi đều là cơ quan, xe gỗ, con chó cơ quan nho nhỏ. Guồng nước tưới tự động, còn có cơ quan nhân đốn củi múc nước làm ruộng nữa.

Ánh mắt vị thế tử Vô Song thành tràn đầy hứng thú, còn Tô Mặc thì mê man hoài niệm.

Giống như đúc, giống toàn bộ.

Hô hấp không thông thuận, trái tim nàng như bị thứ gì đó đè ép.

Ngu Nhiễm dứt khoát đi đến cạnh nam tử áo trắng, lúc hỏi cái này lúc hỏi cái kia, có khi lại quay đầu nhìn Tô Mặc, thấy nàng mất tinh thần thì tà mị nháy mắt với nàng một cái.

Hắn chậm rãi nhích lại gần nàng, ánh mắt sáng quắc, hỏi nàng có thích hay không. Tô Mặc chỉ nhàn nhạt trả lời vài câu, bộ dạng không yên lòng, nàng cũng chỉ giả vờ được đến trình độ này thôi.

Ba người tiếp tục đi rồi nhìn thấy một nhà thủy tạ khổng lộ, căn nhà xây trên hồ nước, tuy cũng làm bằng gỗ nhưng khác với thuyền, có ba tầng lầu.

Lúc này nam tử áo trắng dừng chân lại, chuyển mắt nhìn hai người, khẽ cười nói: “Hoan nghênh hai vị đã đến tiểu trúc Sư Anh.”

Tim Tô Mặc đập thình thịch, sắc mặt phức tạp.

Nàng nhớ đến, kiếp trước căn nhà này tên là tiểu trúc Anh Mặc. Đó là tiểu trúc của hắn và nàng, là nhà của hai người.

Nhưng mà sau khi trọng sinh, nàng lại nhìn thấy một tiểu trúc Sư Anh khác.

Đúng là vật còn người mất.

Ngu Nhiễm nhìn thoáng qua nam tử áo trắng, lập tức nghĩ đến tình hình Tam hoàng tử đuổi theo hắn ngày trước, hắn tò mò hỏi: “Ngươi thật sự là Sư Anh?”

Nam tử kia cười mông lung: “Thế tử Ngu Nhiễm chẳng lẽ đã từng nghe đến tên tại hạ?”

“Từng nghe, các hạ chính là kỳ tài đệ nhất thiên hạ.”

“Chỉ là tên tục, không đáng nhắc đến, thế tử quả nhiên là biết ta.”

“Ngoại trừ cao nhân ẩn môn, đại danh của ngươi không ai không biết.”

“Ngươi nói không sai.” Nam tử áo trắng mỉm cười.

Ngu Nhiễm lười biếng nói tiếp: “Hơn nữa nghe đồn tung tích của ngươi rất mơ hồ, cho nên ngươi là nhân vật thần bí đại danh đỉnh đỉnh.”

Nam tử áo trắng nghe vậy, khóe miệng hiện ý cười nhạt kỳ dị, không nói gì.

Tô Mặc kinh ngạc nhìn hắn, qua hai kiếp, nay là lần đầu tiên nàng biết thân phận thật sự của hắn, hắn vậy mà lại là kỳ tài đệ nhất thiên hạ Sư Anh. Thanh danh của hắn đã từng xuất hiện hơn trăm năm trước, sau đó mai danh ẩn tích, người nhắc tới hắn rất ít. Nàng cũng không nghe nói đến lời đồn của hắn ở chỗ các nam nhân quyền thế, chỉ khi đi ẩn môn mới biết loáng thoáng, thậm chí nàng còn từng nghĩ Sư Anh là một lão giả trăm tuổi cơ.

Không ngờ hắn lại trẻ tuổi như thế.

Không, không ngờ A Anh ngày xưa sớm chiều ở cùng nàng lại chính là kỳ tài đệ nhất thiên hạ Sư Anh.

Không, không ngờ A Anh ngày xưa sớm chiều ở cùng nàng lại chính là kỳ tài đệ nhất thiên hạ Sư Anh.

Đúng là một chuyện không thể tưởng tượng được, ánh mắt dần ảm đạm của Tô Mặc nhìn thoáng qua hắn, hắn vẫn thanh nhã ôn hòa, không khác gì với kiếp trước, nhưng nàng ở cùng hắn lâu như vậy, hắn lại chưa từng nói cho nàng thân phận thật sự của mình.

Nàng chưa từng giấu hắn chuyện gì, mà hắn lại giấu nàng một việc lớn như vậy, hóa ra hết thảy đều là nàng tự mình đa tình.

Kỳ tài đệ nhất thiên hạ - Sư Anh, là một trong những nam tử thần bí nhất thế gian.

Nam nhân như thế, hắn mất tích sao nàng có thể tìm được.

Nàng cười chua xót, những ngụy trang trong mắt tất cả đều tan biến. Cũng may cả hai nam tử đều không quay đầu.

Ngu Nhiễm tò mò đánh giá căn nhà trước mắt, phong cách cổ xưa tao nhã, đường nét độc đáo. Hắn vội hỏi: “Nhà này thật tốt, cần thời gian bao lâu mới có thể xây lên được? Nếu đổi chỗ ở khác chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Sư Anh cười nhẹ: “Không sao, căn nhà này có thể mang đi, ta đã mang theo nó bên người đi đến rất nhiều nơi.”

Tô Mặc biết nó thật ra cũng là một căn nhà cơ quan cực lớn, bất luận nàng và hắn đi đến đâu đều có thể mang theo, sau khi mất tích hắn cũng để lại nó cho nàng.

Tầng một là phòng khách và thư phòng, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là nơi hắn chuyên dùng để nghiên cứu cơ quan.

Bước vào trong, Sư Anh mới gập cây dù xanh lại.

Ngu Nhiễm nhìn chiếc ô của hắn, chế tác tinh mỹ, vừa nhìn đã biết do chính hắn làm ra.

Nhìn gian phòng thanh tịnh lịch sự bên trong, Tô Mặc nhấc chân nặng nề đi tới, đảo mắt qua, bố trí không khác gì kiếp trước, song cửa sổ là viền hoa chạm rỗng tinh xảo phức tạp, mành sa trắng thanh lịch phất phơ theo gió thổi vào từ hồ nước. Căn phòng bày biện một bàn trà mang phong cách cổ, bên trên đặt đầy sách. Chỉ khác là căn phòng không còn những bồn hoa xinh đẹp như kiếp trước, đó là hắn chuẩn bị cho nàng, quả nhiên phòng của một nam nhân độc thân và sau khi có nữ nhân thì hoàn toàn bất đồng.

Ngu Nhiễm xòe quạt, vừa phe phẩy vừa cười nói: “Căn phòng này thật lớn! Nếu Kim Ngu Đường của ta cũng có thể mang đi như vậy, ta chẳng phải không cần ưu phiền mấy trưởng bối Vô Song thành đến gây sự với ta nữa sao?”

Sư Anh cười: “Hóa ra thế tử cũng thích tùy ý tiêu dao?”

“Phải, ai có chí nấy, ta cũng thật sự không thích tranh quyền đoạt thế cái gì.”

Hai người ngồi trước bàn dài, cơ quan nhân mang đến một lò sưởi bằng đồng màu xanh, rồi đặt một bình trà tỏa hương bốn phía.

Ngu Nhiễm lười biếng nằm đó, tán thưởng: “Nơi đây thật không tệ.”

“Nếu thế tử thích, ta cũng có thể tạo ra cho ngươi.”

“Sư Anh tiên sinh đúng là người tốt!” Ngu Nhiễm đặt cây quạt bên người, vui thích bật cười, lại chuyển mắt sang nhìn Tô Mặc: “Nàng thấy Sư Anh tiên sinh thế nào?”

Nhưng hắn lại nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của nàng, hắn khẽ giật mình: “Nàng không sao chứ?”

“Ừm… Không sao…” Tô Mặc vội vàng cúi đầu, nhấp một ngụm trà.

Nước trà vừa vào miệng, tâm tình cũng dịu đi một chút, lúc này ánh mắt của nàng mới khôi phục chút tiêu cự.

Nàng đương nhiên biết hắn rất tốt, vô cùng tốt, thậm chí tốt đến mức sau khi nàng sống cùng hắn, nàng cảm thấy dường như đó là khoảng thời gian đẹp nhất.

Kiếp trước của nàng, thanh xuân niên thiếu của nàng, khoảnh khắc đẹp nhất đều tập trung ở thời kỳ này.

Nhưng mà vận mệnh trêu người, nàng và hắn lại có duyên không phận.

Nhìn vẻ mặt thảnh thơi thanh nhã của nam tử đối diện, Tô Mặc nhịn không được rũ mắt xuống.

Ngu Nhiễm suy tư một lát, cho rằng Tô Mặc lo lắng Văn Nhân Dịch nên vội nói: “Đúng rồi, Sư Anh tiên sinh, còn một vị bằng hữu đang tìm kiếm chúng ta, nếu không thấy được hẳn sẽ rất sốt ruột, các hạ có thể giúp truyền tin hay không?”

“Cần nhắn cho người đó những gì? Tại hạ có một con chim cơ quan truyền tin.” Sư Anh động đầu ngón tay, một con chim cơ quan tinh mỹ lập tức xuất hiện.

Khi Tô Mặc nhìn thấy nó, nàng mím môi nhìn chăm chăm, ánh mắt chợt lóe. Đầu ngón tay nàng chậm rãi xoa ngực, trong lòng càng thêm rối rắm với việc hắn mất tích kiếp trước.

“Chậc chậc, hóa ra vật này là do Sư Anh tiên sinh tạo ra.” Ngu Nhiễm cười nhẹ, sờ sờ cằm, “Kỳ thực con chim truyền tin này bản công tử cũng có một cái, chẳng qua bị mẫu thân ta xem như bảo bối tuyệt thế, bình thường không chịu cho ta sử dụng, tiên sinh thật đúng là hào phóng.”

“Vậy này không có gì tinh quý, kỳ thực nguyên lý cũng rất đơn giản, chỉ cần lấy một thứ của bằng hữu ngươi đặt vào trận văn, rồi khởi động đá ký âm trong chim truyền tin thì nó có thể dùng trận pháp tìm người ngươi muốn tìm.”

“Vậy Yêu Cơ cô nương, nàng bỏ thứ gì của Văn Nhân Dịch vào đó đi.” Ngu Nhiễm nói.

Tô Mặc cúi đầu, chậm rãi lấy cây trâm cài tóc xuống.

Ngu Nhiễm nhận trâm cài bỏ vào, vỗ vỗ đầu tim, nói vài câu để đối phương yên tâm. Con chim sải cánh, phành phạch bay ra khỏi cửa sổ, gió nổi lên, mành sa lại lay động.

“Đúng rồi, bẫy cơ quan bên ngoài là có chuyện gì vậy?” Ngu Nhiễm nhếch môi thưởng trà, hỏi: “Ta không ngờ trên đời này còn có cơ quan có thể nhốt ta, thật sự hơi khó tin, lại càng không ngờ cơ quan của Sư Anh tiên sinh lại lợi hại như vậy, các hạ không hổ là kỳ tài đệ nhất thiên hạ, Nhiễm mỗ kính nể không thôi.”

“Ha ha, vùng này không có người, rất bí mật, vì ít người lui tới nên chung quanh ta đều đặt thử một vài cái gọi là cơ quan cỡ lớn mới, không ngờ trận pháp ở đó lại đột nhiên bị người làm hỏng.” Hắn cười yếu ớt, đương nhiên là biết người nào phá: “Xem ra ngày sau ta phải đề phòng nhiều hơn.”

“Cơ quan cỡ lớn? Ngươi làm loại cơ quan đó ngoài cánh rừng này? Đó là lớn khoảng bao nhiêu mà viện này không đặt đủ?”

“Cơ quan có lớn có nhỏ, ngay cả Thiên Không thành cũng là một thành cơ quan, so với nó, chỗ này của ta nhỏ bé không đáng kể. Kỳ thực ta thậm chí còn có thể làm một tường thành cơ quan cho tuyến phòng hộ hải vực.”

“Sư Anh tiên sinh lần này đến là để bố trí cơ quan cho dân chúng Tề quốc phải không?”

“Không sai.” Sư Anh vuốt cằm.

“Kỳ thực vị cô nương này cũng rất giỏi về cơ quan.” Ngu Nhiễm bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých Tô Mặc, hắn cười cười: “Hiếm khi nàng tìm được một người cùng nghề ở đây, hơn nữa còn là tiền bối trong tiền bối, cao nhân trong cao nhân, chẳng lẽ nàng không có gì để nói, để hỏi sao? Cho dù không có thì hẳn cũng muốn hắn cho một chữ ký, đây là chuyện rất có thể diện.”

Tô Mặc ngước mắt, khẽ thở dài trong lòng.

Nàng thật sự không biết nên đối mặt với nam tử này như thế nào, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Nàng xoắn áo, cố gắng bình phục rung động trong tâm, cúi đầu nói: “Vậy không bằng Sư Anh tiền bối ký tên cho ta đi.”

“Cô nương không cần gọi ta là tiền bối, gọi A Anh là được rồi.”

A Anh! Để nàng gọi hắn là A Anh!

Sau khi trọng sinh, đây chỉ là lần đầu tiên nàng và hắn gặp mặt mà thôi.

Trong lòng Tô Mặc bỗng dấy lên một ngọn lửa, đồng thời cũng mang chút chua xót, nàng nhấp môi, khẽ cười, cảm thấy rất rối rắm vấn đề này, “Xin hỏi tiên sinh, tên A Anh này nếu đổi lại là một vị cô nương khác, cô ấy cũng có thể gọi các hạ như vậy sao?”

“Đương nhiên không, chỉ là tại hạ thấy cô nương rất giống một người quen.” Sư Anh cũng không biết vì sao, cũng chỉ mình “người quen” là nàng mới có thể gọi hắn như vậy.

“Yêu Cơ cô nương.” Ngu Nhiễm nhíu nhíu mi, mơ hồ cảm thấy không ổn, câu hỏi của nàng có chút thất lễ nhưng Tô Mặc lại không thấy có gì không đúng.

“Vậy thì, ta vẫn nên gọi ngài là Sư Anh tiên sinh thôi.” Tô Mặc chậm rãi ngồi thẳng người, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.

“Không cần, ngươi gọi Anh tiên sinh là được, tên ta thật sự không cần thiết nêu lên.” Nam tử cười khẽ.

“Ta cũng kêu ngài là Anh tiên sinh được không?” Sóng mắt Ngu Nhiễm lưu động.

“Không sao, hai vị nhất định là đói rồi, hiện tại ta liền mang thức ăn lên.” Sư Anh cười cười, ấn một cái cơ quan trên bàn, bức mành mở ra, vài cơ quan nhân lần lượt bước đến. Một cái bưng mâm quả phỉ xào, một cái bưng mâm rau trộn, một cái bưng hai chén cháo nóng, hiển nhiên là vừa nấu xong, thịt xương bên trong đã được lóc ra sẵn. (*Quả phỉ: Còn gọi là quả óc chó, thuộc họ hạt dẻ)

“Thịt cá hồi, chè hạt sen, rau củ trộn sen, đều là món ăn sáng nông gia.” Ngu Nhiễm không hổ là thế tử Vô Song thành, kiến thức phong phú, cũng không thấy kinh ngạc với cơ quan nhân. Hắn cầm đũa ăn quên trời quên đất, giày vò một đêm, hắn quả thực là rất mệt rất đói bụng.

Tô Mặc chỉ chậm rãi thưởng thức, sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên nàng được ăn món của Sư Anh làm.

Cảm giác này rất hoài niệm, vô cùng hoài niệm.

Nàng ăn rất chậm, cũng rất cẩn thận. Nàng không phải đang thưởng thức món ăn, mà là nếm lại một phần cảm giác đã mất đi năm đó.

Ăn xong, Ngu Nhiễm cười nói: “Rất ngon, đây là ngươi làm sao?”

“Không hẳn.” Sư Anh cười nhẹ, thần bí nói: “Đều là do cơ quan nhân làm.”

“Cơ quan nhân của ngươi thật lợi hại, còn có mấy con bò cạp, con rết, rắn độc đó càng lợi hại hơn.” Cháo nóng tỏa khói mỏng, khiến gương mặt nam tử hơi mờ đi. Ngu Nhiễm khen ngợi thật lòng: “Về sau chẳng phải căn bản không cần thị nữ hầu tì rồi sao?”

Tô Mặc ăn một quả long nhãn trong suốt mượt mà, nghĩ thầm chẳng lẽ thật sự là cơ quan nhân làm? Vì sao cảm thấy không khác với tay nghề của A Anh trước kia?

Nàng cũng khiếp sợ nhìn thoáng qua cơ quan nhân, kiếp trước nàng chưa từng nhìn thấy hắn dùng cơ quan thuật phức tạp như vậy.

Nàng nhớ hai người từng chùng nhau chế tác một ít con thú nhỏ, như thỏ, bồ câu, vài con vật xinh đẹp. Khi đó hắn và nàng vô cùng ăn ý, nàng thích cái gì hắn sẽ làm cho nàng cái đó.

Cả ba con thú cơ quan đã cứu nàng kia nữa, bộ dáng cũng quá dữ tợn rồi.

Tô Mặc mím môi, A Anh lúc này và A Anh nàng gặp được có chút khác nhau.

Mấy cơ quan nhân kia lại không cần thần thức khống chế mà cũng biết thao tác vài việc đơn giản, làm sao có thể?

Nàng bỗng giật mình, thần thức Sư Anh cường đại, nàng còn lâu mới bằng, những động tác tỉ mỉ nhất định là vẫn phải khống chế bằng thần thức. Vì thế nàng nhịn không được hỏi: “Vừa rồi lúc chúng ta tới, sợ là Anh tiên sinh đã dùng thần thức điều khiển chúng nó nấu cơm có đúng không?”

Sư Anh cười nhẹ: “Cô nương nói phải, Anh kỳ thực hơi lười, không thích nấu ăn, huống chi quân tử xa nhà bếp, cho nên những việc này ta đều điều khiển bằng thần thức, chuyện đốn củi múc nước thường ngày cũng không cần ta phải quàn.”

Nghe vậy, Tô Mặc ngẩn ra. Lúc trước những thứ nàng ăn đều do hắn tự tay làm, hơn nữa cũng không có cơ quan nhân hầu hạ. Mọi việc hắn đều tự thân tự lực thay nàng, trù nghệ cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Trong lòng nàng có chút dễ chịu, hóa ra đối với hắn, nàng là khác biệt. Nhưng nàng lại cười tự giễu, thấy hơi châm chọc, hiện giờ rõ ràng nàng đã có Văn Nhân Dịch, sao còn nghĩ nhiều làm gì?

Nhưng, một nam tử mình đã từng yêu, sao có thể dễ dàng quên như vậy?

Nàng nhìn hắn chăm chú, nỗ lực khắc ghi bóng dáng hắn trong lòng.

Nàng biết, nàng đã không còn là Tô Mặc của kiếp trước nữa, hắn cũng không phải là A Anh của nàng. Nàng không muốn áp đặt tình cảm của mình với một người lên một người khác, cũng không muốn tạo bóng ma trong lòng hắn, không để mình và người khác phải chịu nhiều phiền toái. Tình cảm này nàng phải chôn sâu trong lòng, hắn có thể sống tốt, sống hạnh phúc là được rồi, còn nàng chỉ cần đứng từ xa theo dõi hắn cũng đã đủ rồi.

Về phần ngày xưa vì sao hắn đi mà không từ biệt, nàng tin là hắn có nỗi khổ.

Khúc mắc này tuy chưa cởi bỏ, nhưng nàng biết rồi sẽ có ngày nàng tìm ra đáp án.

Hiện giờ, nội tâm nàng giống như một gáo đựng nước, mỗi một giọt nước nhỏ xuống đều sẽ gợn sóng, nàng không thể nhận hắn, nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều*. Tình hoài ngày xưa chỉ cần đặt trong lòng nàng là được. Tuy sư tôn đã từng nói nàng có bảy cái khế ước kỳ quái, nhưng Sư Anh có lẽ không phải là nam tử trong mệnh của nàng, giữa hắn và nàng giống như đã chết một lần, kiếp trước kết thúc, chỉ có cảm tình dễ chịu như mưa phùn kia là khó quên. Nhưng mà, nàng không cần phải mang nhiều gánh nặng như vậy, chỉ cần yên lặng ngắm nhìn hắn đã đủ lắm rồi.

Bất tri bất giác nàng đã nhìn hắn chăm chú, tình cảm cuồn cuộn trong mắt, không hề giấu diếm.

Nam tử áo trắng đảo mắt qua Tô Mặc, thần thức của hắn cường đại, đương nhiên không bỏ qua chi tiết nào. Hắn có chút khó hiểu, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Yêu Cơ cô nương, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

Câu hỏi của Sư Anh khiến người ta trở tay không kịp, Tô Mặc nhảy dựng trong lòng, bát đũa suýt nữa thì cầm không xong.

Nàng vội vàng hít sâu, ánh mắt có chút trốn tránh không nhìn hắn, niệm vài lần “Tĩnh Tâm” mới có thể mặt không đổi sắc nói: “Chưa từng.”

“Xem ra là ta đường đột rồi.” Sư Anh cười nhẹ.

“Vì sao Anh tiên sinh lại hỏi vậy?” Ngu Nhiễm lập tức lên tiếng, hắn cũng mơ hồ cảm giác được Tô Mặc có chút khác thường.

“Không có gì, cô nương đã thích cơ quan thuật, vậy sau khi dùng bữa thì có thể đến lầu ba xem cơ quan của ta.”

Tô Mặc cúi đầu, thản nhiên đáp: “Được."

Ngu Nhiễm cũng hưng trí bừng bừng: “Ta cũng hứng thú với cơ quan thuật của tiên sinh, ta có thể đi xem được không?”

Sư Anh cười nhẹ: “Đương nhiên là được.”

Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt của Hồng Trần Huyễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoTuanDat
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.