Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dãy núi nguyên thủy

Phiên bản Dịch · 1907 chữ

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.

Biên: NhấtLộSátCẩu

Hẻm núi này vào thì dễ mà ra lại khó vô cùng. Không đúng, phải nói là vào đã khó mà ra lại còn khó hơn. Địch Cửu có thể khẳng định, nếu như không phải là hắn ở trong phi hành khí, sau đó lại bị vết nứt hư không cổ quái kia đưa đến nơi này, nói không chừng kết cục của hắn so với kiếp trước của mình cũng chẳng khá hơn là bao.

Hắn cẩn thận bước qua đủ loại bụi gai, nhưng trong lúc đó hắn vẫn bị thương không biết bao nhiêu lần. Cho dù trên người hắn còn một hòn đá có thể cầm máu, nhưng sau nửa ngày, hắn vẫn là thương tích đầy mình.

Vừa đi vừa nghỉ, trọn vẹn mất hai ngày thời gian, Địch Cửu mới leo ra khỏi hẻm núi này. Thế nhưng hắn vẫn không thể xác định được phương hướng mình cần đi.

Cũng nhờ tia sáng màu vàng kia mà thị lực của hắn so với trước đó đã được tăng cường gấp mấy lần. Nhưng đứng từ chỗ này nhìn ra bốn phía xung quanh thì vẫn chỉ thấy một mảnh sương mù mịt mờ.

Thật không biết kiếp trước của hắn đến đây như thế nào, tại sao lại đi vào nơi này. Có lẽ "hắn" tới đây cũng vì cây Hồng Mộc Huyết Hoa kia.

Địch Cửu tùy tiện lựa chọn một phương hướng, rồi lại đi bộ thêm gần một ngày, cuối cùng mới dừng lại bên một cái hồ nhỏ.

Trong ba ngày này, ngoại trừ một chút quả dại ra thì Địch Cửu chỉ có thể ăn lương khô. Nếu không phải là trong phi hành khí còn có một bình nước thì ngay cả nước hắn cũng không có mà uống.

Hiện tại đã gặp được hồ nước, tất nhiên là Địch Cửu muốn bổ sung thể lực một chút, ít nhất cũng phải bắt mấy con cá hoặc là làm một chút thịt dã thú nướng.

Sau hai giờ, cuối cùng thì Địch Cửu cũng bắt được hai con cá quả dài hơn một thước.

Hắn rửa sạch rồi nướng chín, dù không có muối, nhưng vào lúc này thì đây cũng được xem như mỹ vị. Chỉ sau hơn mười phút mà Địch Cửu đã ăn sạch hai con cá quả này.

Hai con cá nướng vào trong bụng, Địch Cửu liền cảm thấy mình đã dồi dào sinh lực trở lại, lương khô làm sao có thể so với cái này được chứ.

Lại nghỉ ngơi ở bên hồ gần một giờ, Địch Cửu mới đong đầy nước sạch vào hai cái ấm, sau đó chuẩn bị tìm một địa phương tốt để ngủ một đêm. Hai ngày vừa qua, hắn chưa có một giấc ngủ sâu nào. Ngay lúc này, hắn lại loáng thoáng nghe được mọt tiếng khóc thút thít.

- Có người?

Địch Cửu đột nhiên đứng lên, nắm chặt dao găm trong tay. Chỗ này tuyệt đối là hoang sơn dã lĩnh, thậm chí là dãy núi rừng rậm nguyên thủy. Hắn đi suốt ba ngày cũng không nhìn thấy một bóng người, theo lý thuyết thì đây là địa phương ít ai lui tới, tại sao lại có tiếng khóc được chứ? Hơn nữa lúc này đã là chạng vạng tối.

Qua mấy phút, lại có vài tiếng nức nở truyền đến, lần này Địch Cửu đã nghe được rõ ràng, quả thật là có người đang nức nở, chỉ là cách hắn khá xa, vì thính lực của hắn rất tốt nên mới có thể nghe được.

Địch Cửu vội vàng chạy tới chỗ phát ra tiếng khóc, hơn mười phút sau, hắn dừng lại.

Phía trước thật sự có người, là hai cô gái, một người mặc áo màu đỏ nhạt đang đưa lưng về phía hắn thấp giọng nức nở. Còn một cô gái khác thì nằm trên mặt đất, dường như sức khỏe của cô ta có chút vấn đề.

- Này, hai người có cần tôi giúp gì hay không?

Địch Cửu không còn nói ngôn ngữ của Tể quốc nữa. Mặc dù hắn nói câu này không quá trôi chảy, nhưng vẫn có thể hiểu được.

- A. . .

Cô gái đang ngồi khóc kia đột nhiên quay người lại, sau đó lập tức ngã ngồi trên mặt đất, rồi nhìn Địch Cửu với ánh mắt hoảng sợ.

Địch Cửu thấy ánh mắt của cô thì biết đối phương đã bị hắn dọa sợ, hắn vội vàng lên tiếng:

- Đừng sợ, tôi cũng chỉ là khách du lịch mà thôi.

Qua một hồi lâu, cô gái này mới tỉnh hồn lại. Có lẽ cũng bởi vì lời nói vừa rồi của Địch Cửu nên sự sợ hãi trong mắt cô đã giảm đi một chút, cô ngập ngừng hỏi lại:

- Anh thật sự là người sao?

Cô gái này có khuôn mặt tròn trịa, có thể xem như là dễ nhìn.

Đầu tóc Địch Cửu rối bời, quần áo trên người thì giống như vải rách, lộ hết cả da thịt, toàn thân đều là vết máu. Tại loại địa phương như Vong Xuyên sơn mạch này, trông thấy người như hắn vào lúc nửa đêm mà không tưởng lầm là dã nhân mới là chuyện lạ.

Địch Cửu im lặng nhìn Cô gái này một lát, sau đó mới lên tiếng giải thích:

- Dù quần áo của tôi có hơi rách nát, đầu tóc cũng có chút rối loạn, nhưng cô cũng không thể nói tôi như vậy được. Hơn nữa, tôi thấy hiện tại có phải là cô nên đứng dậy, để cho tôi xem thử tình trạng của cô gái trúng độc này một chút hay không?

- Không, không phải như vậy.

Cô gái mặc áo đỏ vội vàng xua tay nói, hiện giờ cô cũng đã bình tĩnh lại. Sau khi xác định Địch Cửu không phải dã nhân cũng chẳng phải nhân vật nguy hiểm gì thì cô lập tức liền nhớ tới bạn mình, cô gấp gáp đứng lên, lo lắng giải thích:

- Du Mộc bị rắn cắn, hơn nữa nơi này lại không có huyết thanh giải độc. . .

Vừa nói, cô gái áo đỏ vừa tránh sang một bên. Lúc này Địch Cửu mới nhìn rõ người bị rắn cắn.

Cô bé này mặc một chiếc áo rộng thùng thình màu tím, quần jean thì có mấy vết rách. Sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô tím tái, nằm hôn mê trên mặt đất.

Mặc dù như thế, Địch Cửu vẫn có thể thấy được đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Hắn cúi người, lật con mắt của cô ấy ra nhìn một chút.

- Anh có thể cứu được tiểu Mộc không?

Cô gái áo đỏ thấy Địch Cửu cúi người thì vội vàng hỏi, trong mắt có chút thấp thỏm lo âu.

- Có thể cứu được.

Địch Cửu gật gật đầu, thiếu nữ áo tím này đã trúng độc rất sâu, với trí nhớ của Địch Cửu kiếp trước, trúng độc nặng như vậy trừ khi là đang ở bệnh viện, nếu không thì chỉ có một con đường chết. Thế nhưng cô ta lại may mắn gặp được hắn, loại độc này căn bản không phải là vấn đề.

Y thuật của hắn tại Tể quốc đã không còn ai có thể vượt qua. Nếu như không phải là vì tìm kiếm phương thuốc mở ra võ căn nên không có chân chính đi hành nghề y thì Địch Cửu hắn đã sớm nổi tiếng toàn bộ Tể quốc rồi, thậm chí còn có thể trở thành Tể quốc Y Đạo tông sư.

Cô gái kia bị rắn cắn vào bắp chân trái, ống quần đã được xắn lên, có một vết rắn cắn tím thâm. Nhìn dáng vẻ hẳn là bị tụ một tầng máu độc.

Địch Cửu dùng chủy thủ vạch hai cái lên miệng vết thương, rồi lấy tay gạt đi một chút máu đen. Tiếp theo hắn lập tức lấy ra vài cọng dược liệu từ trong ba lô, rồi trực tiếp nhai thành bã vụn đắp lên miệng vết thương.

Sau đó hắn lại lấy ra kim châm, đâm vào mấy huyệt vị trên người cô gái áo tím này.

Chỉ sau không đến năm phút đồng hồ, Địch Cửu đã thu hồi chủy thủ và kim châm, đồng thời nói ra:

- Cô ấy đã ổn rồi, đợi mấy phút nữa là có thể tỉnh lại.

- A. . .

Cô gái mặt tròn nghi ngờ nhìn Địch Cửu, do dự một chút rồi lên tiếng:

- Thế nhưng em thấy máu độc trên miệng vết thương kia còn chưa được lấy ra hết a.

Cô tận mắt nhìn thấy Địch Cửu đắp thảo dược cho Du Mộc khi máu độc còn chưa được thanh trừ triệt để.

- Không sao, tôi đã dùng biện pháp khác để giúp cô ấy. Máu độc còn sót lại sẽ ngấm vào thảo dược rồi. . .

- Phương Tuyết. . .

Địch Cửu còn chưa dứt lời thì cô gái áo tím kia đã tỉnh lại. Sau khi gọi một tiếng Phương Tuyết thì cô cũng nhìn thấy Địch Cửu đang đứng ở một bên giống như dã nhân vậy, lời sắp nói ra cũng lập tức bị nuốt trở lại.

Nếu như không phải Du Mộc nhìn thấy Phương Tuyết trước rồi mới trông thấy Địch Cửu thì nói không chừng cô ta đã giống như Phương Tuyết kêu ầm lên.

- Du Mộc, bạn thật sự không có việc gì rồi, như vậy thì quá tốt rồi. . .

Cô gái có tên Phương Tuyết mừng rỡ không thôi, cô ta còn chưa dứt lời thì sực nhớ tới Địch Cửu vừa cứu Du Mộc, vội vàng lên tiếng:

- Du Mộc, là anh này này đã cứu bạn đó.

Địch Cửu cũng nhìn ra trong mắt hai người vẫn còn một chút lo lắng và đề phòng, hắn vội vàng giải thích:

- Tôi là khách du lịch, nhưng lại bị lạc đường ở trong này đã lâu, cho nên mới có bộ dáng như hiện tại.

Nghe thấy Địch Cửu cũng là khách du lịch, Du Mộc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng lập tức cố gắng ngồi dậy:

- Cám ơn ân cứu mạng của anh, em bị rắn độc cắn, nếu như không có anh ra tay giúp đỡ, chắc chắn em đã sớm mất mạng, y thuật của anh thật là cao siêu.

Du Mộc là sinh viên ngành y, bản thân trúng phải độc rắn gì thì cô vô cùng rõ ràng. Lúc đầu cô còn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ phải chết, không nghĩ tới ở loại địa phương này mà cũng được cứu giúp, có thể thấy y thuật của người trước mắt không tầm thường chút nào.

Địch Cửu xua tay:

- Tôi cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy người khác làm vậy nên mới học lỏm được một chút, còn về y thuật thì không dám nhắc đến. Đúng, các cô có bản đồ không?

Trong ba lô của hắn cũng có một tấm bản đồ, chỉ có điều hắn không biết xem bản đồ mà thôi.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Cửu của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtLộSátCẩu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật rongcama96
Lượt thích 27
Lượt đọc 911

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.